Làm cho mọi người càng ngạc nhiên hơn là Ngân Hồ chỉ ngửi ngửi khẩu súng một chút, căn bản không hề muốn ăn.
Điều này làm cho Trương Dương rất khó hiểu, nhưng lập tức suy nghĩ cẩn thận, trên đời có vô số loại khoáng thạch, nên Ngân Hồ chỉ thích ăn một vài loại trong đó mà thôi.
Đương nhiên còn có một khả năng đó chính là Ngân Hồ không thích ăn kim loại đã được tôi luyện, có khả năng chỉ thích ăn quặng nguyên chất mà thôi.
Còn nữa là, Ngân Hồ hình như cũng không nhất định là thích ăn kim loại.
Rất có khả năng có thể ăn một loại khoáng thạch cũng không biết chừng.
Bây giờ ở tình huống không thể kiểm chứng, không ai dám khẳng định Ngân Hồ ăn là khoáng thạch gì.
Mọi người vây quanh Ngân Hồ cho đến khi nó chơi chán, Ngân Hồ hình như lại bắt đầu buồn ngủ.
Từ sau khi đi ra khỏi hang động kia, hầu hết thời gian đều để ngủ.
Điều làm mọi người ngạc nhiên nhất chính là tiểu tử này không bao giờ đi WC, điều này làm mọi người rất kỳ quái.
“Trương Dương, anh nói Ngân Hồ ăn khoáng thạch, vậy lúc đi ra sẽ là thứ gì?” Lưu Bưu rất tò mò về Ngân Hồ.
Không có việc gì liền làm phiền Ngân Hồ, dùng đầu ngón tay đâm đâm chọc chọc vào ba lô một chút làm cho Ngân Hồ rất tức giận.
Nếu không phải do Trương Dương nắm lấy, nó đã sớm nhảy ra truy sát Lưu Bưu rồi.
“Không biết, yên tâm, sau này nhất định sẽ biết.
Bây giờ đừng suy nghĩ đến Ngân Hồ nhiều, mà nên lo lắng cho chúng ta này.
Chúng ta đang ở trong sa mạc, không phân biệt rõ Đông, Tây, Nam, Bắc, cũng không còn nhiều cá dự trữ.
Chúng ta đi về ốc đảo kia thôi, đựng nước vào các bình.
Không có nước, muốn đi ra khỏi sa mạc cũng không dễ dàng”.
Trương Dương dẫn đầu đoàn người đi về phía hồ nước.
Ba người tắm rửa trong hồ, lạnh đến độ cả người run lên.
Lại thu thập một ít cành cây khô ở xung quanh, đốt một đống lửa lớn.
Cắt hơn ba mươi cân cá còn lại thành nhiều mảnh, nướng chín rồi lại bỏ vào trong ba lô.
Ở trong động phải ăn cá sống nên đến bây giờ được ăn cá nướng, ba người cảm thấy rất hạnh phúc.
Mặt trời chói chang trên không trung, căn bản không thể nào phân biệt được phương hướng.
Nên vẫn do Trương Dương lợi dụng khả năng tư duy nên mới tìm được một ít biện pháp phân biệt phương hướng.
Tìm một gốc cây, thông qua hướng lá cây sinh trưởng mà phán đoán.
Lợi dụng sự sinh trưởng của cây cối mà phán đoán phương hướng, đây là một kiến thức rất đơn giản, chỉ là không có ai chú ý đến mà thôi.
Lại một cuộc hành trình buồn tẻ.
Ở trong sa mạc này, đưa mắt nhìn vĩnh viễn đều là những cồn cát vàng rực, nhìn không đến cuối.
Sau khi đi được khoảng ba ngày, ba người đột nhiên bắt đầu nhớ đến hang động kia.
Hang động đó mặc dù vô cùng nguy hiểm nhưng không buồn chán như sa mạc này, hiển nhiên cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Ít nhất có cảnh sắc nhìn trăm lần không chán, cũng không lo lắng đồ ăn.
“A Trạch, bây giờ chú mày muốn làm gì nhất?” Lưu Bưu nhàm chán đá cát vàng dưới chân, không tìm được chuyện gì để nói.
“Tắm nước nóng, ăn một nồi lẩu nóng hổi” Hai mắt A Trạch không thể hiện một chút tâm trạng nào.
“Hắc hắc, nếu như bây giờ có một nồi lẩu thì thích quá.
Đúng, A Trạch, cậu ăn thịt lợn sao? Nghe nói, Hồi tộc và Duy Ngô Nhĩ tộc không ăn thịt lợn mà” Lưu Bưu hỏi.
“Ăn, trước kia không ăn, nhưng bây giờ ăn”.
“Tại sao? Chẳng lẽ có thể ăn sao?” Trương Dương nghi hoặc nói.
“Thực ra phần lớn người không ăn, đặc biệt là các trưởng bối của tôi.
Anh trai tôi cũng không ăn.
Những người tôi biết hầu hết cũng không ăn.
Nhưng sau này, rất nhiều người đi theo Mãi Mãi Đề làm việc, một ít người trẻ tuổi bắt đầu không cố kỵ và quy củ nhiều như vậy nữa” A Trạch thản nhiên nói.
Im lặng.
“Chú mày nói xem sao?” Trương Dương đột nhiên hỏi.
“Không có gì, phương thức sinh hoạt của mỗi người đều không giống nhau.
Tôi biết rất nhiều người, cho dù là ngửi thấy mùi thịt lợn sẽ không ăn, thậm chí còn bị nôn.
Cũng có rất nhiều người một bữa không ăn thịt lợn liền không thoải mái, ăn và không ăn đều để sống sót.
Đối với tôi mà nói, còn sống là được, tín ngưỡng gì cũng không quan trọng” Lần đầu tiên, A Trạch nói nhiều như vậy.
“Chú mày có tín ngưỡng sao?” Suy nghĩ của A Trạch đối với Trương Dương mà nói vĩnh viễn là một điều bí ẩn.
“Vốn đã có, nhưng bây giờ thì không.
Tôi chỉ tin vào đao của mình mà thôi?” A Trạch nhẹ nhàng huy động thanh đao trong tay, thanh đao dưới ánh mặt trời lóe ra quang mang chói mắt.
Lúc này, Ngân Hồ đang cúi đầu thăm dò vừa vặn ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh đao mang, lập tức chui vào trong ba lô của Trương Dương không dám động.
“A Trạch, cậu nói cậu là người Tân Cương.
Nhưng sao tôi không thấy được vẻ khó coi của người Tân Cương trên cậu, có nguyên nhân gì chứ?”
“Có.
Trường tôi học hầu hết đều là người Hán.
Trong trường, mỗi ngày ăn chủ yếu là cơm rau, thịt.
Cho dù là rau cũng cho mỡ.
Hoặc là không cho mỡ lợn cũng tuyệt đối không rửa nồi cho sạch.
Tôi thấy mấy sinh viên Hồi tộc bởi vì không chịu đựng được loại thức ăn này nên mỗi ngày chỉ ăn mì.
Học hơn một năm, thân thể suy yếu đến độ đi không vững.
Khi đó tôi bắt buộc mình phải ăn bất cứ thứ gì có thể ăn.
Bởi vì hoàn cảnh không thể nào thích nghi với chúng ta, mà chúng ta phải thích nghi với hoàn cảnh”.
“Hoàn cảnh nếu không thể nào thích nghi với chúng ta, vậy chúng ta phải thích nghi với hoàn cảnh” Trương Dương lẩm bẩm đọc lại những lời này.
Những lời này thật có lý, khi sinh tồn cũng trở thành vấn đề, vậy tín ngưỡng hư ảo đáng gì chứ?
“A Trạch, cậu thấy Cương Độc thế nào?” Lưu Bưu rất quan tâm đến quan niệm chính trị của A Trạch.
“Không thấy thế nào cả, bọn họ có suy nghĩ của bọn họ, chẳng qua cũng chỉ vì lợi ích của mình mà thôi.
Bọn họ buộc chặt tư tưởng của mình với tất cả mọi người.
Đây là điều mà tôi không thích.
Về tín ngưỡng và các chủng tộc, còn có quan niệm khu vực.
Tôi đã cẩn thận nghiên cứu và đưa ra một kết luận có thể thay đổi tín ngưỡng và phương thức sống của chúng ta”.
“Kết luận gì?” Trương Dương hỏi
“Loài người từ hơn mười vạn năm trước đã bắt đầu di chuyển trên quy mô lớn.
Loài người trên thế giới này có cùng một tổ tiên.
Không nói xa, con cháu của Thành Cát Tư Hãn Mông Cổ, bây giờ đã phân bố khắp các nước trên thế giới.
Ngay cả nước ra trắng là nước Mỹ cũng có rất nhiều con cháu của ông ta.
Lại nói về người Trung Quốc, thông qua giám định AND, trên thế giới không có một người Trung Quốc chân chính.
Về phần huyết thống của một ít dân tộc thiểu số càng không thể nói là chính thống.
Huyết thống mỗi người đều trộn thêm huyết thống của các chủng tộc khác.
Nếu như nói từ lúc loài người từ biển bò lên trên bờ, thì trong mấy ngàn vạn năm lịch sử này đã không biết dung hợp bao nhiêu thứ…”
“Đúng” Trương Dương gật đầu nói: “Cái gọi là huyết thống và dân tộc đều là văn hóa mà các giai cấp thống trị đặt ra để cúng cố quyền lực của mình.
Từ từ, văn hóa khu vực trở nên thâm căn cố đế, hình thành một ít tông giáo và tín ngưỡng cùng với phương thức sinh hoạt.
Từ từ, tông giáo và tín ngưỡng mâu thuẫn với nhau, loài người bắt đầu vì các mục đích khác nhau mà phát động chiến tranh không ngừng…”
“Tín ngưỡng là chỗ dựa tinh thần của loài người.
Đồng thời, tín ngưỡng cũng chính là kẻ thù lớn nhất của loài người.
Nếu như nói có một ngày trái đất bị hủy diệt thì cũng bị hủy diệt vì tín ngưỡng, ài…”
Nói đến đây, Trương Dương thở dài một hơi.
Loài người có các tâm trạng cô độc, thống khổ, lo âu, vui sướng, đều tìm một điểm tựa tinh thần.
Mà điểm tựa của tinh thần chính là tín ngưỡng, Thiên chúa giáo, Phật giáo, Đạo giáo… Loài người có rất nhiều tín ngưỡng, nhiều đến độ trái đất nhỏ bé này không thừa nhận nổi.
Chiến tranh ở Iraq là chiến tranh dầu mỏ, nhưng không bao giờ là chiến tranh tín ngưỡng.
Về phần Palestine và Israel càng không cần phải nói.
Cuộc chiến tranh kéo dài hơn trăm năm đến tận hôm nay, không chết không ngừng.
Rất nhiều người đều tin rằng, cuộc chiến tranh tín ngưỡng này cuối cùng sẽ tiêu diệt cả tinh thần và thể xác mới chấm dứt.
“A Trạch, chú mày cho rằng các phần tử này rốt cuộc muốn như thế nào? Trung Quốc lớn như vậy nếu như dựa vào bọn chúng mà phân chia thành hàng trăm nước nhỏ.
Đến lúc đó có lẽ cũng chỉ bị người xâm lược mà thôi” Lưu Bưu nói.
“Bọn họ chỉ là vì lợi ích của bản thân mà thôi.
Tôi thấy các phần tử Cương Độc có ai là không vì tiền.
Trong làng của tôi cũng có mấy phần tử, lúc bé còn chơi với nhau.
Lúc tôi đi học thì bọn họ không có ai học cả, ra ngoài làm việc, sống vất va vất vưởng.
Sau này có người giới thiệu bọn họ gia nhập Cương Độc, có người cung cấp tài chính cho bọn họ.
Sau khi phát tài còn về quê cũ khoe khoang.
Sau này biết được bọn họ là Cương Độc, tôi rất buồn bực.
Có ai là không muốn có địa vị cao cấp chứ? Thì ra, tất cả đều là vì tiền” A Trạch đầy khinh thường nói.
“Ha ha ha” Lưu Bưu lần đầu tiên nhìn thấy A Trạch như vậy, lập tức cười rộ lên.
“Mãi Mãi Đề đả kích Cương Độc ở trong nước chỉ là trị ngọn không trị tận gốc.
Nếu như muốn diệt trừ hoàn toàn Cương Độc, thì cần phải chặt đứt viện trợ từ nước ngoài dành cho bọn chúng.
Thế giới này, có rất nhiều người đặt tín ngưỡng là kiếm rất nhiều tiền, chỉ cần là có thể mua được mọi thứ.
Có thể khẳng định, tiền hại người…” Trương Dương nói.
“Ừm, ừm.
Tiền hại người, tôi thích tiền!” Lưu Bưu liên tục gật đầu.
Ba người vừa nói vừa đi, thời gian trôi qua rất nhanh, màn đêm đã buông xuống.
Bầu trời đen kịt không có một ngôi sao, đưa tay ra cũng không thể nhìn thấy năm ngón tay.
Đột nhiên, Ngân Hồ bò từ trong ba lô lên vai Trương Dương, không ngừng kêu “Chi chi”.
Hình như có chút bất an, cái miệng nhe ra lộ hai hàm răng sắc bén và vẻ mặt dữ tợn.
Đột nhiên, một khí tức nguy hiểm lan tràn trong không trung, ba người đứng yên bất động.
Bởi vì cách bọn họ đến ba mươi mét có vô số điểm sáng màu xanh biếc, sói bầy…