"Nói đi, có vấn đề gì?"
"Ông đưa chúng tôi đến đây làm gì?" Trương Dương nhìn chằm chằm vào Mãi Mãi Đề.
"Nghe nói, cậu rất thông minh.
Cậu đoán xem nào" Mặt Mãi Mãi Đề gần như không hề nhúc nhích, nhưng có thể thấy được tia chờ mong trong mắt hắn.
"Được" Trương Dương đưa mắt nhìn A Trạch nói: "Ông đã muốn tôi đoán, vậy tôi sẽ đoán.
Tôi nghĩ, Mãi Mãi Đề tiên sinh đưa chúng tôi đến đây không phải để nói tin tức này cho chúng tôi".
"Thứ nhất, ông làm như vậy là để có một giải thích cho thủ hạ của ông.
Ông dùng hành động này nói cho bọn họ biết, ông có năng lực giết chúng tôi.
Ông muốn thể hiện cho mọi người thấy uy vọng của mình.
Mà đưa chúng tôi đến phạm vi thực lực của ông là lựa chọn tốt nhất.
Đương nhiên ông cũng là nói cho chúng tôi biết, dù ông trở nên thế nào, ông vẫn có thể dễ dàng giết chúng tôi.
Hơn nữa ông sẽ làm!"
"Ừm!" Mãi Mãi Đề nhìn Trương Dương, ra hiệu tiếp tục nói.
"Thứ hai, ông muốn thông qua A Trạch thử nghiệm sự trung thành của thuộc hạ đối với mình.
Ông biết A Trạch là người trung thành với ông.
Nhưng thời gian trôi qua ông không nắm chắc.
Cho nên ông muốn bắt chúng tôi đến đây, vạch trần thân phận của A Trạch cho chúng tôi biết.
Ông sợ, ông rất sợ hãi.
Ông sợ mất đi tất cả, kể cả thủ hạ trung thành và tận tâm của ông.
Cho nên, ông không tiếc bại lộ thân phận của A Trạch để chứng minh nỗi nghi ngờ của ông..." Trương Dương nhìn chằm chằm vào hai mắt Mãi Mãi Đề.
"Im miệng!" Miệng Mãi Mãi Đề mấp máy, nỗi giận đùng đùng.
Hiển nhiên Trương Dương đã nói đúng tâm tư của ông ta.
A Trạch nhìn thoáng qua Trương Dương, rồi đi đến bên cạnh Mãi Mãi Đề, nhẹ nhàng đỡ lấy người Mãi Mãi Đề bởi vì kích động nên hơi nghiêng.
Động tác này làm cho tâm trạng Mãi Mãi Đề ổn định hơn.
Hiển nhiên, A Trạch dùng hành động chứng minh mình sẽ không phản bội.
"Có một và hai, đương nhiên sẽ có ba.
Điều thứ ba tạm thời không nói đến.
Tôi bây giờ rất muốn biết suy nghĩ của A Trạch.
Bởi vì, tôi vẫn coi A Trạch là anh em của mình.
Tôi, Lưu Bưu và A Trạch là anh em vào sinh ra tử với nhau.
Tôi rất trân trọng tình cảm này.
Tôi hy vọng A Trạch có thể chính miệng nói ra cho chúng tôi biết, cậu ta muốn gì.
Mặc dù tôi cũng có thể đoán ra, nhưng tôi vẫn hy vọng A Trạch có thể tự mình nói ra.
Tôi không muốn giữa anh em chúng tôi có sự ngăn cách, lại càng không muốn bởi vì hiểu lầm mà mất đi một người anh em".
Trương Dương nhìn A Trạch, từ từ nói.
Mỗi lần nói từ "Anh em" đều nhấn mạnh.
"Nói đi.
Dù quyết định của cậu là như thế nào, tôi đều ủng hộ.
Mãi Mãi Đề tôi hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, gặp bao cơn sóng gió.
Huống chi, tôi biết cậu nhất định có nỗi khổ.
Tôi sẽ không làm khó cậu.
Cậu vĩnh viễn là niềm kiêu hãnh của tộc Ngô Duy Nhĩ chúng ta, tôi cảm thấy vinh dự vì có một thuộc hạ như anh cậu" Mãi Mãi Đề từ từ nói.
A Trạch đặt Mãi Mãi Đề lại cẩn thận, ánh mắt mọi người đều rơi vào người hắn, cùng đợi hắn trả lời.
Rốt cuộc, A Trạch vốn trầm ngâm cũng đã nói chuyện.
"Tôi sau khi rời khỏi anh Xuân đều đi theo Trương Dương và Lưu Bưu.
Khi đó, chúng ta chỉ là lợi dụng nhau.
Hai người chỉ muốn có thêm một thuộc hạ, tôi thì lợi dụng hai người để sinh tồn.
Hơn nữa tôi biết các ông là người mà chú Mãi Mãi Đề muốn giết.
Tôi từng tìm cơ hội giết hai người.
Nhưng tôi không nắm chắc, sau này chúng ta đã trải qua một loạt cuộc chạy trốn..."
Từ từ, giọng nói A Trạch trở nên chậm rãi.
"Tôi rất thích lúc ở bên cạnh hai người.
Tôi biết mình đã chính thức hòa nhập vào trong đoàn thể nhỏ đó.
Các anh coi tôi là anh em.
Tôi...!Tôi...!Tôi rất mâu thuẫn.
Tôi không biết phải làm sao bây giờ.
Trên thực tế, ngay từ đầu tôi đã muốn lừa hai người đến Tân Cương..."
"Cái gì?" Lưu Bưu tức giận, trợn trừng mắt, hung ác nhìn A Trạch, giống như một con mãnh thú vậy.
"Để cậu ta nói" Trương Dương khẽ vỗ vỗ lưng Lưu Bưu, nói.
"Sau đó, tôi không muốn đến Tân Cương nữa.
Bởi vì tôi biết chỉ cần các anh tiến vào Tân Cương sẽ không thể nào có khả năng còn sống trở về.
Nhưng tôi đã cưỡi trên lưng hổ, khó có thể xuống.
Cuối cùng, vẫn tới Tân Cương.
Trên đường đi tôi vẫn luôn cẩn thận không để bại lộ hành tung...!Nhưng cuối cùng chúng ta bị rơi vào trong hang động đó" A Trạch nói đến đây có chút lắp bắt, hình như không biết nên nói như thế nào.
"Nếu như bọn tôi thật sự muốn giết Mãi Mãi Đề tiên sinh ở trong hang động, cậu sẽ làm như thế nào?" Trương Dương từ từ hỏi.
"Không, tôi sẽ không để cho hai người giết Mãi Mãi Đề.
Mãi Mãi Đề là vị Thần của quê hương chúng tôi.
Ở Tân Cương, ông ta chính là vương giả.
Ông ta dẫn dắt người Ngô Duy Nhĩ chúng tôi ra khỏi Tân Cương.
Gần như tất cả mọi người ở Tân Cương đều coi ông ấy là thần tượng.
Anh trai tôi cũng thế, tôi cũng thế..."
Vẻ mặt A Trạch trở nên kiên định, không ai có thể hoài nghi quyết định của hắn.
Mãi Mãi Đề nhìn A Trạch, trên mặt lộ ra một tia thỏa mãn.
Hắn bây giờ mặc dù tê liệt nhưng sức ảnh hưởng của hắn ở Tân Cương, không ai có thể thay thế.
Hắn từ trên người A Trạch đã tìm lại được sự tự tin.
"Nếu như Mãi Mãi Đề muốn giết chúng tôi thì sao?" Trương Dương hỏi một vấn đề quan trọng nhất.
Vấn đề này là điều mà mọi người đều chú ý.
Bởi vì chuyện này quan hệ đến sự lựa chọn của A Trạch.
"Không" A Trạch kiên quyết lắc đầu nói: "Hai người là anh em của tôi.
Tôi sẽ không cho phép bất cứ ai giết các anh!"
"Ha ha ha...!Quả nhiên là anh em tốt" Lưu Bưu bất ngờ cười to, vươn bàn tay to ra vỗ mạnh lên vai A Trạch một cái.
"Nhưng mà, nếu như tôi và Mãi Mãi Đề tiên sinh phải có một người chết thì sao?" Trương Dương lạnh nhạt nói.
"Tôi không biết...!Tôi thật sự không biết.
Dù là ai giết ai, tôi sẽ toàn lực ngăn cản.
Tôi chỉ có thể làm được điều này mà thôi...." A Trạch ôm đầu, vẻ mặt thống khổ.
"Cho nên, cậu không rời khỏi chúng tôi.
Cậu hy vọng chúng tôi cường đại, cường đại đến độ có thể chống lại Mãi Mãi Đề tiên sinh".
Trương Dương thở dài một tiếng.
Đột nhiên hắn hiểu được nỗi khổ của A Trạch.
Địa vị của Mãi Mãi Đề ở Tân Cương không khác gì địa vị của Đao Ca ở thành phố IH, không ai có thể thay thế.
Ở thành phố IH, Đao Ca là thần tượng của rất nhiều thanh niên.
Nếu như bảo những người đó đi giết Đao Ca, đó quả thực là một chuyện không thể tưởng tượng.
Mà địa vị của Mãi Mãi Đề ở Tân Cương còn sâu sắc hơn cả Đao Ca ở thành phố IH.
Mãi Mãi Đề có thế lực kinh tế hùng hậu, có quan hệ rộng lớn.
Mấy chục năm qua, hắn đã có rất nhiều thủ hạ.
Hơn nữa kinh tế ở Tân Cương đều có quan hệ với Mãi Mãi Đề, sức ảnh hưởng không ai có thể địch nổi.
"Cậu còn đi với chúng tôi không?" Trương Dương đột nhiên hỏi.
"Tôi....!không biết....!Tôi là người Tân Cương...." A Trạch ngẩng đầu nhìn Mãi Mãi Đề, vẻ mặt rất khó coi.
"Đi đi, Tân Cương rộng lớn nhưng so sánh với thế giới lại rất nhỏ.
Tôi già rồi.
Tôi đã lăn lộn cả đời nhưng chưa bao giờ thực sự rời khỏi Tân Cương.
Cậu nên đi đi..."
Giọng nói Mãi Mãi Đề mang theo vài phần tang thương.
Đối với Mãi Mãi Đề mà nói, hắn mặc dù có lực lượng xã hội đen khổng lồ trong nội địa, nhưng hắn rất rõ ràng chỗ dựa của hắn chính là vùng đất Tân Cương này.
Thế lực của hắn vĩnh viễn chỉ nằm trong những người Tân Cương.
Mặc dù hắn có thể hoành hành bá đạo trong cả nước.
Nhưng phạm vi thế lực của hắn không thể nào dung nhập vào dòng chảy xã hội đó.
Hắn liên quan đến rất nhiều ngành sản xuất trong cả nước, nhưng ở một số ngành kỹ thuật cao, lợi nhuận cao hắn lại không thể xen vào.
Mãi Mãi Đề thủy chung không thể phát triển.
Thiếu nhân tài là một chuyện, nguyên nhân quan trọng chính là hắn là người Duy Ngô Nhĩ.
Tân Cương mặc dù nhiều người, nhưng nhân tài chính thức cũng không muốn có quan hệ với nhân vật xã hội đen như Mãi Mãi Đề.
Điều này khiến cho Mãi Mãi Đề rất hiếm nhân tài, ngăn cản sự phát triển của hắn.
Đương nhiên nguyên nhân chính khiến Mãi Mãi Đề không thể cường đại được là do bị Thất Ca và lão già kia vô tình khắc chế, còn có hành vi của chính phủ.
Không thể dung nhập vào dòng chảy xã hội đó luôn là nỗi đau của Mãi Mãi Đề.
Mãi Mãi Đề không cho con cái mình nhúng tay vào thế lực xã hội đen cũng bởi vì có ý nghĩ đó.
Dựa vào mối quan hệ chính trị của hắn sẽ dễ dàng chuẩn bị tiền đồ rộng mở cho con cái.
Nên tự nhiên không muốn con cái mình tham gia giang hồ.
Về phần Nhiệt Địch Lực, đây hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của Mãi Mãi Đề.
Hắn kế thừa dã tâm của Mãi Mãi Đề, cũng kế thừa tính cách giang hồ của Mãi Mãi Đề.
Đây cũng là con đường đưa hắn tới cái chết…
"Dù như thế nào, tôi vẫn mãi mãi là người Tân Cương" A Trạch nghiêm trang gật đầu với Mãi Mãi Đề, đây là một lời hứa, lời hứa của một người đàn ông.
Mãi Mãi Đề tuyệt đối không nghĩ ra, bởi vì hắn buông tay nên người Ngô Duy Nhĩ đã xuất hiện vị thượng tướng đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc cận đại.
đương nhiên đây là chuyện về sau, con đường của A Trạch bắt đầu thay đổi khi gặp tướng quân Cà Lăm.
Trương Dương, Lưu Bưu và A Trạch nhìn nhau, gần như đều cảm thấy tâm trạng được thả lỏng.
Có thể khẳng định, A Trạch không hy vọng trở thành kẻ thù của Trương Dương và Lưu Bưu.
Mà Lưu Bưu và Trương Dương cũng tương tự như vậy.
"Mãi Mãi Đề tiên sinh, mặc dù chúng ta là đối thủ, là kẻ thù.
Nhưng tôi rất kính trọng ông.
Ông có gì muốn trợ giúp cứ việc nói.
Về phần chuyện của Nhiệt Địch Lực, trước hết bỏ sang một bên" Trương Dương ngồi thằng người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Mãi Mãi Đề.
Lão già này đáng để hắn tôn trọng.
Ông ta không chỉ là một kiêu hùng, ông ta còn là một thượng vị giả đúng nghĩa.
Ông ta biết cái gì nên giữ, cái gì nên buông tay.
"Sao cậu biết tôi sẽ có chuyện muốn nhờ?" Trong mắt Mãi Mãi Đề bắn ra một tia kỳ dị, trí tuệ của người thanh niên này làm cho ông ta sợ hãi.