Khi đám người Trương Dương ra khỏi căn nhà lập tức ngây ngốc.
Lúc bọn họ đến rất im ắng, nhưng lúc này trên đường dòng người, dòng xe đi lại rất náo nhiệt.
Hiển nhiên trước khi bọn họ đến, Mãi Mãi Đề vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã phong tỏa cả con đường.
Từ việc này Trương Dương một lần nữa phải đánh giá lại sức ảnh hưởng của Mãi Mãi Đề ở Tân Cương.
Khó trách người như A Trạch mà cũng cam tâm tình nguyện thần phục Mãi Mãi Đề.
Không thể không nói, địa vị của Mãi Mãi Đề ở Tân Cương đã ăn sâu vào trong lòng mỗi người.
Nghĩ đến đây, Trương Dương nhịn không được nhìn sang A Trạch.
Vừa lúc, A Trạch cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người gặp nhau.
"Xin lỗi!" A Trạch nói ra một câu.
"Không có gì.
Mỗi người đều có bí mật, mỗi người đều có nỗi khổ, dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng là huynh đệ!" Trương Dương nhìn thẳng vào mắt A Trạch.
"Đúng, huynh đệ!"
huynh đệ là gì?
Trên giang hồ, huynh đệ chính là có thể yên tâm đưa lưng về phía đối phương, huynh đệ đồng cam cộng khổ.
Đối với hai chữ huynh đệ, trong lịch sử mấy ngàn năm của Trung Quốc, huynh đệ chân chính là nỗ lực không oán không hối, ủng hộ hết mình, là tín nhiệm là sự xả thân vì hai chữ huynh đệ!
Đương nhiên, huynh đệ cũng có phản bội, cũng có bán đứng.
Dù có bao nhiêu người phản bội, có bao nhiêu đen tối nhưng từ "huynh đệ" đối với một người đàn ông, một người đàn ông bình thường, cả một đời nếu như không có những người huynh đệ, như vậy đó chính là một người đàn ông thất bại.
Đàn ông chân chính trong đời sẽ không thiếu huynh đệ.
Huynh đệ cùng nhau chia ngọt sẻ bùi.
Khi đến bước đường cùng, người mà ta nghĩ đến đầu tiên chính là huynh đệ!
Đến tận bây giờ, Trương Dương vẫn cho rằng mình sống quá lãng phí.
Bởi vì hắn không có bạn bè chân chính.
Người anh em duy nhất là Lưu Bưu cũng chỉ ngẫu nhiên gặp gỡ mà kết giao.
Cho nên, đối với A Trạch, Trương Dương rất coi trọng.
Ở gần đó có một khu Ba Trát rất lớn.
Mặc dù đã xế chiều nhưng dòng người vẫn rất tấp nập.
Điều này chủ yếu có quan hệ với thời tiết.
Bây giờ đang là màu đông, nên thời gian của Ba Trát cũng kéo dài hơn.
Tuyết Liên hình như rất vui vẻ, mua rất nhiều đặc sản, làm ba người đều đeo túi lớn, túi bé.
Không thể không nói, thích mua sắm là bản tính của phụ nữ.
"Tuyết Liên này, em sẽ tặng tướng quân những thứ này sao?"
Lưu Bưu buồn bực giơ một tấm thảm trên tay lên.
Mặc dù tấm thảm này làm rất tinh xảo, nhưng dù là từ giá cả cho đến phẩm chất cũng không phải hàng cao cấp.
Lưu Bưu có chút không biết tại sao muốn mua mấy thứ đồ này, thậm chí còn mua cả nho khô mà siêu thị bán có mấy đồng một cân.
"Em...!Đây là ý của bố em...!Em cũng không rõ…" Tuyết Liên vốn đang rất hưng phấn mua sắm, đột nhiên bị Lưu Bưu hỏi như vậy không khỏi đỏ mặt, ấp úng nói.
"Tuyết Liên, đừng nghe cậu ta.
Em cứ chọn đi, những thứ này ở đây không đáng gì nhưng tại Bắc Kinh tuyệt đối là đồ hiếm có.
Bố em rất hiểu tâm lý mọi người.
Em nghĩ xem, thân phận của tướng quân là như thế nào? Ông ta sẽ thiếu các đồ quý giá sao? Em tặng các đặc sản và đồ thủ công mỹ nghệ, mặc dù giá cả không cao nhưng có hiệu quả còn tốt hơn cả việc tặng rượu quý và các món đồ đắt tiền" Trương Dương nói.
"Vâng, vâng, em cũng nghĩ vậy.
Em lúc còn nhỏ đã cùng anh trai đến Bắc Kinh chơi.
Khi đó em tặng chú Cà Lăm nho khô, chú ấy rất thích ăn.
Còn có cả rượu Mã Nãi, chú ấy cũng thích uống.
Chú ấy còn dặn em, lần sau đến chơi với chú, nhất định phải mang một tấm thảm Tân Cương.
Chỉ là không ngờ rằng, từ biệt một lần đã hơn mười năm.
Cũng không biết bọn họ còn nhớ con bé ngày xưa không..." Tuyết Liên có chút mất mát nhìn vào tấm thảm trong tay.
"Ông ấy nhất định sẽ nhớ.
Em đáng yêu như vậy mà.
Ha ha, đi thôi, cũng đủ rồi" Trương Dương cười nói.
Suy nghĩ của mấy cô bé rất đơn giản.
Mang những món quá này chủ yếu là có ý nghĩa tượng trưng.
Dù là ai cũng không đặt những món quà này ở trong lòng.
Đối với người ở ngôi cao như tướng quân Cà Lăm mà nói, đó chỉ là vật ngoài thân.
Đến cảnh giới như bọn họ, mặc dù không thể nói không hề thích gì.
Nhưng ít nhất những thứ bình thường này rất khó lọt vào mắt bọn họ.
Làm cho Trương Dương kinh ngạc chính là hiệu suất của Mãi Mãi Đề.
Ngay khi màn đêm buông xuống, bọn họ đã được đưa đến một sân bay ở thành phố gần đó, ngồi trên máy bay thẳng đến Bắc Kinh.
Sau khi lên máy bay, Trương Dương không thể không bội phục thế lực của Mãi Mãi Đề.
Không ngờ rằng không cần kiểm tra cũng có thể lên máy bay.
Thậm chí ở trên máy bay, A Trạch vẫn còn cầm yêu đao trong tay.
Máy bay bay trong màn đêm, Trương Dương đột nhiên cảm thấy khẩn trương, gần giống như trở về cố hương, nhưng mà Bắc Kinh lại không phải cố hương của hắn.
Từ trước đến nay, hắn vẫn mong chờ được đến Bắc Kinh.
Bắc Kinh là thánh địa của hắn.
Bởi vì ở đó có thần tượng của hắn.
Một vĩ nhân, một nhà tư tưởng, một nhà triết học, một nhà thơ, một nhà chiến lược.
Trương Dương hơn hai mươi năm qua vẫn là một người nhu nhược yếu đuối.
Nhưng người mà hắn sùng bái nhất chính là lãnh tụ khai quốc của Trung Hoa, là một cỗ máy giết người.
Sùng bái đối với lãnh tụ khai quốc là vì thi từ kinh điển của ông ta, còn bởi vì thư pháp lẫm liệt.
Trương Dương là người viết thư pháp, nên tự nhiên nhìn ra ý chí hào hùng, bàng bạc như nước ẩn chứa trong những chữ viết của ông ta.
Cũng như sự sùng bái Hitler chính là dã tâm của ông ta.
Nhìn khắp thế giới, có ai có khí phách thống nhất thế giới chứ?
Hai người này, trong mắt Trương Dương chính là những người vĩ đại tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
Dù là lãnh tụ khai quốc, hay là chỗ dựa tinh thần, không thể nghi ngờ bọn họ đều là vĩ nhân.
Vĩ nhân không nhất định là người tốt.
Nhưng vĩ nhân khẳng định không phải người bình thường.
Suy nghĩ, tác phong, tư tưởng của bọn họ đều đi trước thế giới này.
Sức ảnh hưởng của bọn họ tuyệt đối không phải là một năm, hai năm mà là mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm.
Vĩ nhân chân chính có thể ảnh hưởng đến hàng ngàn, hàng vạn, hàng triệu triệu người.
Chỉ có những người như vậy mới là vĩ nhân chân chính.
Đương nhiên, làm cho Trương Dương hướng về Bắc Kinh còn có cố cung trải dài mấy ngàn năm lịch sử và Vạn Lý Trường Thành.
Trong mơ hồ, Trương Dương cảm thấy bên trong mình có một tia thắc mắc, thắc mắc ở Bắc Kinh.
Đây là vấn đề hắn vẫn luôn né tránh.
Cũng là vấn đề hắn không muốn nghĩ đến, nhưng bây giờ đã đặt trước mặt hắn.
Trương Dương cũng không rõ tình cảm của mình với Vương Yến, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà không thể nào quên được.
Khuôn mặt xinh đẹp thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Thậm chí còn nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp đó hơn cả Tiêu Di Nhiên.
Trương Dương vẫn không thể phân biệt rõ tình cảm của mình.
Tình cảm của Trương Dương rất bừa bãi, không chuyên nhất.
Trương Dương không rõ tại sao có cảm giác này.
Hình như hắn chưa từng nghĩ đến sẽ nỗ lực với chỉ riêng một cô gái.
Trương Dương cho rằng mình là một người ích kỷ.
Cho nên Trương Dương vẫn trốn tránh.
Nhưng càng không ngừng trốn tránh, không gặp Tiêu Di Nhiên, không gặp Vương Yến, thậm chí vẫn giữ khoảng cách với Tuyết Liên.
Đây là một cảm giác không thể nói ra.
Giống như tất cả người khác phái đều đầy nguy hiểm.
Thực ra, chính bản thân Trương Dương cũng không rõ ràng lắm.
Hắn đúng là không tự tin vào định lực của bản thân.
Cảm giác tự ti mãnh liệt vẫn luôn chiếm cứ tư tưởng của hắn.
Dù cho hắn kế thừa bao nhiêu ký ức ưu tú, nhưng hắn vẫn không thể cải thiện được mặc cảm tự ti khi đối mặt với phụ nữ.
Cho đến bây giờ, hắn còn chưa tin rằng mình thật sự có quan hệ tình cảm với Tiêu Di Nhiên, lại càng không dám khẳng định Vương Yến có cảm tình với hắn.
Cuộc sống rất kỳ diệu, khi không chiếm được thường sẽ luôn nghĩ đến.
Nhưng đến lúc đến, lại nghi ngờ mình có phải không chiếm được không.
Trương Dương thở dài một hơi, sờ sờ Ngân Hồ đang nằm ngủ trong túi.
Lúc gặp phải vấn đề, Trương Dương đều sẽ minh tưởng.
Làm cho tư tưởng của mình tiến vào trạng thái không minh, đây là phương pháp trốn tránh tốt nhất.
Ngay lập tức, Trương Dương tiến vào trạng thái minh tưởng.
Từng cơn sóng mãnh liệt lao tới, vỡ vụn, lại tụ tập, giống như một vũ trụ đang nổ mạnh.
Theo không ngừng tụ tập rồi phân liệt, minh tưởng của Trương Dương không ngừng mở rộng.
Đầu tiên hắn cảm giác được trong đầu Ngân Hồ phát ra một dòng não điện.
Làm cho Trương Dương cảm thấy kỳ quái chính là não điện do Ngân Hồ phát ra rất mạnh mẽ.
Phải biết rằng, Trương Dương rất khó nắm bắt được tần số này ở con người, nhưng hắn lại có thể rõ ràng cảm nhận được não điện do Ngân Hồ phát ra.
Điều này nói rõ, đầu Ngân Hồ có kết cấu rất đặc biệt, có thể đem não điện phát ra ngoài.
Khó trách Ngân Hồ có thể cảm nhận được tiếng gọi của mình.
Trong lúc suy nghĩ, Ngân Hồ hình như cảm nhận được minh tưởng của Trương Dương, thò đầu ra rồi lại chui vào trong túi mà ngủ.
Đây là vấn đề mà Trương Dương vẫn không thể hiểu nổi.
Ngân Hồ ngoại trừ lúc kiếm ăn, thì tất cả thời gian đều là ngủ.
Hình như nó tiến hóa trong khi ngủ vậy.
Có đôi khi Trương Dương thật sự hoài nghi Ngân Hồ rốt cuộc là sinh vật gì, dù là thói quen sống hay là ăn đồ ăn đều đặc biệt như vậy.
Minh tưởng khuếch tán, cảm nhận được Lưu Bưu đang luyện công, hai mắt nhắm chặt.
Một luồng khí lưu đang lưu chuyển trong cơ thể cường tráng của hắn, da thịt không ngừng nhảy lên giống như vô số sinh mệnh đang vận động.
A Trạch mặt lạnh lùng, đang nhìn vào không trung, đôi tay thon dà đang vuốt ve lưỡi đao lạnh như băng.
Tuyết Liên, Tuyết Liên đang cởi dây an toàn, sau đó lại đóng lại, lại cởi ra, lại đeo vào, hình như tâm thần không yên…