“Chi chi…”
Đột nhiên Ngân Hồ nhảy lên vai Trương Dương, nó nhe răng ra với tiểu hòa thượng trên màn hình.
Hình như nó rất tò mò với sự xuất hiện của tiểu hòa thượng trên màn hình máy tính.
Tiểu hòa thượng ngừng nhảy nhót, rất kinh ngạc nhìn Ngân Hồ trên vai Trương Dương.
Trương Dương đang chuẩn bị nói, trên màn hình đột nhiên có một loạt số liệu điên cuồng xuất hiện.
Số liệu từ từ ngừng lại, trên màn hình bắt đầu xuất hiện thân thể Ngân Hồ, vô số ánh sáng bao vây lấy Ngân Hồ, hình như đang đo nó.
Từ từ, thân hình Ngân Hồ không ngừng chuyển động trên màn hình, số liệu cũng từng bước xuất hiện trên màn hình.
Giới: Động vật.
Môn: Còn sống
Cương: Răng móng cứng
Mục: Ăn thịt
Khoa: Khuyển khoa
Chúc: Ngân Mị
Động vật ăn thịt, chủ yếu ăn các loài lân giáp như cá, ếch, giải, trứng các loài chim, côn trùng, xác động vật cùng với khoáng thạch.
Trong điều kiện nuôi dưỡng, ăn khoáng thạch là chủ yếu.
Trong các giai đoạn quan trọng, cần phải bổ sung một ít lân giáp động vật, nhưng trên cơ bản thỏa mãn Ngân Mị.
Ngân Mị phân bố rất rộng nhưng số lượng thưa thớt.
Sinh sản ở Tháp Tháp tinh vực, da Ngân Mị là sản phảm truyền thống của đế quốc Tháp Tháp.
Ngân Mị sinh hoạt trong rừng rậm, thảo nguyên, bán sa mạc, đồi núi thậm chí hoang nguyên, cư trú thụ động hoặc trong các quặng mỏ, thường kiếm ăn vào ban đêm, đến sáng sẽ về nhà.
Có khứu giác và thính giác cực tốt, hành động nhanh nhẹn.
Cho nên có thể săn các loài thú lớn, nó thi thoảng cũng ăn một ít dã quả.
Bởi vì nó chủ yếu ăn lân giáp và khoáng thạch, ngẫu nhiên tấn công gia cầm, cho nên là loài động vật lợi nhiều hại ít.
Trong truyền thuyết Ngân Mị rất giảo hoạt, nhưng đây không phải hành vi thực sự của Ngân Mị.
Bởi vì nó ngoài câu thông ý niệm, cảm nhận được suy nghĩ và nắm bắt được tin tức trong không trung, sinh mệnh rất dài, trung thành với chủ nhân, thích ứng với hoàn cảnh ác liệt.
Nên Ngân Mị rất được Hoàng tộc đế quốc Tháp Tháp yêu thích.
Nhưng bởi vì số lượng quá ít, khả năng sinh sản rất khó khăn, hơn nữa huấn luyện rất khó cho nên một con Ngân Mị trưởng thành có giá hàng triệu Tháp Tháp tệ.
Ngân Mị, tinh cầu, ý niệm, đế quốc Tháp Tháp.
Nhìn một ít tư liệu trên màn hình máy tính, Trương Dương ngẩn người, những thứ này hoàn toàn phá vỡ mọi suy nghĩ của hắn.
“Cậu từ đâu mà có được Ngân Mị?” Tư liệu trên màn hình máy tính biến mất.
tiểu hòa thượng nghiêm mặt nhìn Trương Dương.
Đây là vẻ mặt mà Trương Dương chưa từng thấy qua.
Hiển nhiên chuyện này rất quan trọng.
“Trong một hang động bên dưới sa mạc Tân Cương”.
"Không có khả năng, không có khả năng!" Tiểu hòa thượng đột nhiên nổi giận.
“Bồng” Một tiếng.
Một dòng điện cường độ mạnh phát ra từ máy tính, thân hình Trương Dương như bị trúng đạn bắn bay ra ngoài, rơi xuống đất, mặt mũi cháy đen, tóc rối tung.
“Nói, không cho phép nói dối” tiểu hòa thượng vẻ mặt dữ tợn nhìn Trương Dương.
“Lão Đại, tôi thật sự là tìm được Ngân Hồ trong hang động đó.
Đám Mãi Mãi Đề đều biết”.
Trương Dương cảm thấy cả người nóng rực, làm cho hắn buồn bực đó chính là, thủ phạm chính là Ngân Hồ lại không bị tổn thương gì.
Không ngờ trong nháy mắt khi dòng điện phát ra nó đã nhảy vọt lên chùm đèn trên tường, miệng không ngừng phát ra tiếng “Chi, chi” đầy uy hiếp.
Đáng tiếc, tiểu hòa thượng căn bản không coi vào đâu, không nhìn nó, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trương Dương.
“Cậu đợi một lát”.
Tiểu hòa thượng hừ một tiếng, màn hình đột nhiên biến thành màu xanh.
Tiểu hòa thượng biến mất, hiển nhiên là đi liên hệ với Mãi Mãi Đề, chứng thực lời Trương Dương nói.
Trong phòng rất yên tĩnh, Trương Dương từ trên mặt đất bò dậy, nhìn máy tính, rất rõ ràng dòng điện vừa nãy là do tiểu hòa thượng phát ra.
Lúc này Ngân Hồ nhìn thấy màn hình máy tính đã biến thành màu lam, lập tức hoảng sợ nhảy lên vai Trương Dương, dùng cái mũi không ngừng ngửi ngửi hắn.
Hình như nó đang an ủi Trương Dương vậy.
Nhìn màn hình máy tính màu lam, Trương Dương không khỏi ngẩn người.
Hắn cảm thấy sợ hãi với dòng điện tự nhiên sinh ra đó, rất không thích.
“Ừm, không sai, cậu không nói dối.
Ngân Mị đúng là phát hiện trong hang động kia.
Mãi Mãi Đề vừa nãy đã nói cho tôi biết.
Xin lỗi, vừa nãy làm điện đánh cậu cháy đen” Tiểu hòa thượng không một dấu hiệu hiện lên trên màn hỉnh máy tính, cười gian, mặc dù xin lỗi nhưng không có chút thành ý nào.
“Sao ông làm được như vậy?” Trương Dương rất cẩn thận đi đến trước máy tính.
Bây giờ, hắn cảm thấy sợ hãi với máy tính.
Sợ tiểu hòa thượng lại làm như vậy, phải biết rằng bị điện giật không hề thích chút nào.
“Điện tử vụ” tiểu hòa thượng cười hắc hắc nói.
“Cái gì là điện tử vụ?”
“Các loại thiết bị điện tử, bao gồm cả máy tính, máy chơi game, trong quá trình sử dụng đều phát ra những bước sóng khác nhau, mà các sóng điện tử hình thành điện tử vụ.
Điện tử vụ có thể làm nhiễu loạn các hệ thống điện tử, tạo ra các sự cố ngoài ý muốn.
Vừa nãy điện tử vụ quấy nhiễu trình tự bên trong máy tính làm phóng ra tia điện, đây là kỹ thuật mà tôi mới nắm giữ chưa lâu” Tiểu hòa thượng rất đắc ý nói.
“Vậy… không phải ông có thể giết chết bất cứ ai ngồi trước máy tính sao?” Trương Dương trợn mắt há mồm nói.
“Trên lý thuyết là như vậy.
Chẳng qua tôi sẽ không làm như vậy.
Nếu như tôi làm như vậy khẳng định sẽ làm loài người khủng hoảng.
Mà hậu quả của nó chính là loài người sẽ tận lực tránh sử dụng các đồ điện, thậm chí còn tìm kiếm các sản phẩm khác thay thế sản phẩm điện tử.
Cho nên tôi không tùy tiện sử dụng năng lực này” Tiểu hòa thượng ra vẻ hiểu biết nói.
“Loài người có thể không cần đồ điện sao?” Trương Dương không cho là đúng.
“Ha ha.
Tại sao không thể.
Chỉ cần loài người muốn, nhất định sẽ làm được.
Nếu như loài người thật sự muốn nghiên cứu ra sinh vật điện tử, cũng không phải chuyện không thể làm.
Rất nhiều khoa học kỹ thuật là bị ép làm ra, như dầu mỏ nếu không còn, loài người tự nhiên sẽ nghiên cứu ra một loại năng lượng thay thế dầu mỏ” Tiểu hòa thượng trừng mắt nhìn Trương Dương nói.
“Cao! Cao!” Trương Dương giơ ngón tay cái lên nịnh bợ tiểu hòa thượng.
“Cao cái gì?” tiểu hòa thượng sờ sờ đầu, nghi hoặc nói.
“Ông sợ loài người không dùng đồ điện.
Cho nên ông mới phát triển các sản phẩm điện tử bảo vệ.
Nếu như quả thực loài người vì sợ hãi mà từ chối sử dụng các sản phẩm điện tử, như vậy người thua cuộc lớn nhát chính là trí tuệ của ông.
Phạm vi hoạt động của ông càng lúc càng nhỏ, thậm chí biến mất.
Cho nên mới là cao”.
“Hắc hắc, thông minh.
Cho nên, ở tình huống bình thường, tôi sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống loài người”.
“Nhưng vừa nãy ông đã ảnh hưởng đến tôi” Trương Dương ra vẻ tức giận, nhưng thân hình cố tình lui về phía sau nửa mét, giữ một khoảng cách nhất định với màn hình máy tính.
Ngân Hồ ngồi trên vai Trương Dương cũng cảm thấy có điểm không đúng, lập tức chạy đi thật nhanh.
Trương Dương không khỏi thầm than tiểu tử này thật giảo hoạt.
Trong tư liệu kia không phải nói nó rất trung thành với chủ nhân sao.
Nhưng sao có nguy hiểm nó chạy nhanh hơn bất cứ ai.
“A…” Tiểu hòa thượng bị Trương Dương hỏi, không khỏi trợn mắt há mồm.
“Làm sao bây giờ?” Trương Dương thấy tiểu hòa thượng như vậy, lập tức thừa thắng truy kích.
“Cái này… Khụ khu… cái này… vừa nãy là đột nhiên có chút gấp gáp cho nên… cái này, tôi tặng cậu một bộ võ công tâm pháp đền bù vết thương tâm hồn của cậu…”
Màn hình chợt lóe lên, tiểu hòa thượng biến mất, thay vào đó là một bí tịch võ công.
Bí tịch võ công không có tên, chỉ có một bức đồ hình và một vài lời giải thích.
Trương Dương lập tức thúc đẩy trí nhớ, ghi nhớ mỗi một động tác vào trong đầu, đẩy mỗi một chữ mà mình thấy vào sâu trong óc.
Nếu là bí tịch không có khả năng lập tức hiểu được, trước hết phải nhớ kỹ, rồi từ từ học.
Trương Dương không biết tiểu hòa thượng đang trốn ở một góc cười trộm.
Hy vọng lớn nhất của tiểu hòa thượng chính là Trương Dương nhanh chóng tu luyện Tiên Đạo Mạn Mạn thành công.
Dù Trương Dương không muốn chỗ tốt gì, nhưng tiểu hòa thượng cũng kín đáo mang đến chỗ tốt cho Trương Dương.
Mà võ công bí tịch này đúng là bí tịch có thể trợ giúp tăng tốc tu luyện Tiên Đạo Mạn Mạn.
Tiểu hòa thượng hình như đã tính toán ra Trương Dương cần bao lâu mới có thể nhớ.
Sau khi Trương Dương xem xong chữ cuối cùng, hàng chữ lập tức biến mất, cái đầu trọc lốc của tiểu hòa thượng lại xuất hiện trước màn hình.
“Tiểu hòa thượng, lúc nãy tài liệu về Ngân Hồ mà ông cho tôi xem là từ đâu mà có.
Hình như trên trái đất không có động vật mà ông nói, cũng không có đế quốc Tháp Tháp và Tháp Tháp Tệ nào đó.
Xem ra, rất giống ngoài hành tinh…” Trương Dương rốt cuộc hỏi ra nghi vấn trong lòng.