Đồ Thần Đường FULL


Tốc độ hấp thu năng lượng của Ngân Mị càng lúc càng nhanh, giống như một chiếc máy đang điên cuồng chuyển động.

Trương Dương cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn.

Hắn mặc dù có thể không ngừng lấy ra năng l càợng, nhưng phải có một quá trình chuyển đổi.

Hơn nữa năng lượng của Trương Dương bây giờ còn chưa đạt đến trình độ hoàn toàn tinh thể hóa.

Nếu như nói năng lượng tinh thể hóa chia ra làm năm đẳng cấp thì Trương Dương đã đạt đến cấp thứ ba.

Càng về sau thì càng khó đột phá.

Bây giờ muốn đột phá một cấp cũng rất khó.

Thân thể Trương Dương đã đạt đến bảy mươi phần trăm năng lượng tinh thể hóa.

Trên thực tế cái này không khác biệt gì lớn so với năm mươi, ba mươi phần trăm.

Chẳng qua nếu đột phá cấp bốn, thân thể gần như vô hạn tiếp cận năng lượng tinh thể hóa.

Coi như có thể tùy ý điều động lực lượng giới tự nhiên.

Chẳng qua đây mới là vô hạn đến gần nhưng chưa chính thức đạt tới năng lượng tinh thể hóa.

Giống như vàng vậy, vĩnh viễn là bốn con chín, rất khó đạt trăm phần trăm là vàng.

Nếu như thân thể đạt đến trăm phần trăm năng lượng tinh thể hóa, Trương Dương đã hoàn toàn dung nhập vào vũ trụ, có thể điều động các loại năng lượng trong không trung.

Đương nhiên đây là trong một không gian.

Đương nhiên Trương Dương hấp thu năng lượng luôn có sự lựa chọn nhất định.

Ví dụ như hắn không thể hấp thu năng lượng từ dầu mỏ, quáng thạch....!nhưng Ngân Mị lại khác.

Ngân Mị mặc dù có thể hấp thu năng lượng trong không gian, nhưng lại rất yếu.

Nó giỏi hấp thu năng lượng trong quáng thạch hơn.

Ví dụ như các loại khoáng thạch, còn có một chút kim loại, bổ sung dinh dưỡng, tăng tiến hóa.


Làm cho Trương Dương ngạc nhiên là mỗi lần Ngân Mị tiến hóa đều khác nhau, thân hình nó không động chút nào.

Lớp sừng trên chân bắt đầu bong ra, lộ ra lớp sừng mới béo mập, lớp sừng mới không chói sáng bằng lớp cũ, bề ngoài ngắn hơn nhiều, thân hình như rút nhỏ lại, có hình con thoi.

Vừa nhìn đã biết là một loại hình lấy tốc độ tấn công, hơn nữa là loại rất hung hãn.

Ngân Mị nhắm mắt lại, lúc nó mở ra thì phát ra một tia quang mang màu đỏ.

Mặc cho năng lượng của Trương Dương bao phủ thân thể nó.

Hiển nhiên nó đang đột phá, đột phá một cảnh giới, một bình cảnh thuộc về nó.

Tiên Đạo Mạn Mạn của Trương Dương đã được vận chuyển đến cực hạn, năng lượng trong phạm vi mười dặm điên cuồng hấp thu, giống như một hắc động.

Làm cho Trương Dương tiếc nuối chính là hắn không thể nào trực tiếp hấp thu điện năng trong không gian, càng không thể nào hấp thu năng lượng cây cối cách đó hơn mười dặm.

Có lẽ võ công sẽ có chướng ngại.

Chỉ là nghĩ đến đây Trương Dương cũng cảm thấy sợ hãi.

Nếu như hấp thu năng lượng không có chướng ngại gì, vậy khi hắn vận công trong phạm vi mấy Km, thậm chí mấy chục Km, mọi người đều biến thành xác khô, cây cối cũng héo rũ.

Nếu thật là như vậy sẽ làm cho người ta sợ hãi.

Nếu võ công đạt đến trình độ đó có phải là một suy nghĩ đã biến cả một thành phố đang đầy sức sống trở thành thành phố chết không?
Hiển nhiên không thể có võ công đó, dù có cũng không thể sử dụng, khi chân khí lan tràn, căn bản không thể nào phân biệt được địch ta.

Từ từ, Trương Dương không có thời gian mà nghĩ.

Tất cả tinh lực của hắn đều được tập trung vào việc cung cấp năng lượng không ngừng cho Ngân Mị.

T đc độ hấp thu của Ngân Mị càng lúc càng nhanh giống như một cái động không đáy vậy.

Trương Dương càng lúc càng kinh ngạc.

Hắn thực sự không nghĩ ra thân hình nhỏ bé của Ngân Mị sao có thể chứa nhiều năng lượng đến vậy.

Điều này không thể nào tin nổi.


Trương Dương tin nếu theo thể tích tính toán, Ngân Mị hấp thu nhiều năng lượng như vậy đã sớm thành năng lượng tinh thể hóa, thậm chí tự bạo.

Đương nhiên, Trương Dương có một sai lầm, Ngân Mị hoàn toàn khác năng lượng tinh thể hóa.

Nó không thể như Trương Dương vừa chiến đấu vừa bổ sung năng lượng.

Cho nên một lần hấp thu năng lượng của nó là vì cung cấp cho một lần chiến đấu.

Thực ra đây cũng là nguyên nhân tại sao Ngân Mị thường xuyên kiệt sức trong chiến đấu.

Biện pháp duy nhất của Ngân Mị là làm cho cơ thể không ngừng mở rộng, tích trữ được càng nhiều năng lượng hơn, tránh lúc chiến đấu sẽ bị khô kiệt.

Nói cách khác, Ngân Mị là một ắc quy, dùng hết điện thì phải nạp.

Mà Trương Dương lại là năng lượng mặt trời.

Hắn có thể không ngừng bổ sung năng lượng, vừa sử dụng vừa bổ sung.

Tốc độ năng lượng càng lúc càng nhanh, Trương Dương có thể rõ ràng cảm nhận được sự biến hóa của Ngân Mị.

Bộ lông màu bạc giống như cương châm, lại giống như một tầng áo giáp màu bạc.

Trương Dương vô cùng mừng rỡ, từ biến hóa này có thể thấy Ngân Mị không chỉ có năng lực công kích cường đại, hơn nữa còn có năng lực bảo vệ cực mạnh.

Năng lực bảo vệ yếu ớt của Ngân Mị là tâm bệnh của Trương Dương.

Trương Dương hiểu rõ chỉ cần gặp phải cao thủ như tướng quân, Ngân Mị không có cơ hội trốn thoát.

Tốc độ của nó không chiếm được ưu thế, thân thể lại không chịu nổi một kích.

Tướng quân chỉ dùng một ngón tay cũng có thể giết chết Ngân Mị.

Cho nên Trương Dương tận lực làm cho Ngân Mị ít đến gần kẻ địch, làm cho Ngân Mị luôn giữ khoảng cách với mình.

Đây thực ra là vì Trương Dương không muốn Ngân Mị bị thương.


Tốc độ càng lúc càng nhanh, Trương Dương có chút không thể chịu được nữa.

Tốc độ rất nhanh, trong không trung có thể thấy ánh sáng đang vặn vẹo.

Trương Dương hấp thu năng lượng đã hình thành hắc động, ánh sáng trở nên vặn vẹo.

“Rắc...”
Đột nhiên, Trương Dương rung hai tay lên, hàm răng tràn ra một tia máu.

Trương Dương đã quyết định, bây giờ đang là thời điểm mấu chốt của Ngân Mị.

Nếu như không thể cung cấp đủ năng lượng mà Ngân Mị cần, Trương Dương không biết sẽ có hậu quả gì xảy ra.

Chẳng qua có thể tưởng tượng được, dù là người hay loài vật khi đang tiến hóa mà gặp phải chuyện ngoài ý muốn, vậy không thể nào bù đắp nổi.

Năng lượng điên cuồng tạo thành một cơn lốc xoáy, cơn lốc lại hình thành một hắc động.

Đột nhiên.

Trương Dương toát mồ hôi lạnh, hắn không ngờ không thể khống chế năng lượng hấp thu, giống như năng lượng đã là một loại quán tính.

Năng lượng điên cuồng rót vào trong cơ thể Trương Dương rồi lại rót vào trong cơ thể Ngân Mị, không ngừng nghỉ.

Bầu trời trở nên tăm tối.

Ánh trăng sáng tỏ biến thành một loại màu sắc mờ mịt, vầng sáng màu bạc như bị một loại lực lượng thần bí nào đó hút hết.

“Ầm”
Trương Dương cảm thấy mắt mình tối sầm lại.

Thần niệm của hắn đi vào trong không gian hắc động.

“Xoát”
Trương Dương cảm thấy tư cảm của mình trong biển vũ trụ đang không ngừng chạy.

Cảnh tượng quen thuộc.

Rất quen thuộc.

Trương Dương kinh hãi, hắn không ngờ bị cơn lốc xoáy đưa thần niệm vào thông đạo của dị không gian.

Biển lửa, biển lửa...!
Khắp nơi đều là xác chiến hạm, không gian vũ trụ bao la đều lơ lửng các chiến hạm đang cháy và xác các mẫu thuyền khổng lồ.

Trong không trung còn có rất nhiều xác chết, di động trong vũ trụ.


Có thi thể còn chuyển động xung quanh mấy hành tinh, vĩnh viễn chuyển động.

Vô cùng kinh hãi.

Chỉ có thể dùng từ này mà hình dung chiến trường trong dị không gian.

Đột nhiên, Trương Dương chấn động, một chiến thuyền màu đen khổng lồ từ từ di động trong không trung, chiến hạm ít nhất dài hơn ba chục Km, chiến hạm ngăn đen tạo thành áp lực khổng lồ trong bầu trời đêm.

Thân thuyền khổng lồ như một bóng ma làm người ta sợ hãi.

Những chủ pháo trên thân càng làm cho người ta run sợ.

Nòng pháo ngăm đen như những con mãnh thú đang ẩn núp.

Lần đầu tiên Trương Dương nhìn thấy mẫu hạm ở khoảng cách gần như vậy.

Càng nhìn kỹ càng thêm sợ hãi, đường kính chủ pháo đến mấy chục mét, được bố trí khắp thân thuyền, vòng bảo hộ bằng năng lượng làm cho người ta cảm thấy rất lợi hại.

Đương nhiên làm cho Trương Dương kinh hãi nhất là vô số chiến hạm công kích như châu chấu rậm rạp xung quanh mẫu hạm.

Những chiến hạm đó tạo thành từng nhóm hạm đội bay xung quanh phạm vi mấy trăm Km.

Đột nhiên một kiến trúc trong không trung làm cho Trương Dương chú ý.

Đây là một pháo đài không trung khổng lồ, pháo đài hình tròn, kim loại màu bạc và màu đen giao nhau, bên trên là hình trứng, bên dưới là hình trụ, kết cấu xung quanh rất chắc chắn, còn có rất nhiều hạm thuyền nhỏ đang di động như những con kiến xung quanh pháo đài.

Thi thoảng có thể thấy một ít mẫu thuyền vận chuyển qua lại mang theo những vật chất, dụng cụ.

Đây là cái gì?
Trương Dương suy nghĩ, mấy lần chiến đấu trong dị không gian trước đây, trong phạm vi mấy vạn Km đều không tồn tại hành tinh nào có giá trị khai thác.

Sao còn tốn nhiều công sức, tiền tài để dựng một pháo đài không trung làm gì.

Nhìn pháo đài không trung hình tròn đó, Trương Dương điên cuồng tính toán.

Nhưng hắn không biết gì về trình độ khoa học kỹ thuật trong dị không gian, hắn căn bản không thể đoán được tác dụng và giá trị của pháo đài.

Là cái gì?
Vũ khí? Hiển nhiên không thể là vũ khí.

Pháo đài cố định này không có tác dụng gì trong chiến tranh vũ trụ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận