Sự kiên cường của Mạch Phi không phải người thường có thể so sánh được, nhưng ngay cả hắn cũng cảm giác được trái tim đập nhanh, lưng phát lạnh.
Ngay khi hắn quay đầu lại đã thấy trong tay Trương Dương cầm một chiếc đầu lớn đã dập nát, giống như một quả trứng chim bị vỡ tung, còn thứ dính dính nhầy nhụa trên mặt hắn chính là óc của tên trung niên kia vỡ bắn ra…
Trên thực tế, Mạch Phi chứng kiến mọi việc cũng chỉ là trong nháy mắt, còn thân thể Trương Dương không hề dừng lại, phi thẳng qua cái xác không đầu sau lưng Mạch Phi, lao đến hai tên đang đứng bên cửa sổ.
Quá nhanh !
Tốc độ nhanh đến mức người khác không kịp suy nghĩ, dùng từ điện chớp cũng chưa đủ để hình dung.
Hai tay Trương Dương lại hóa to lên, đến lúc nắm lấy đầu hai tên kia, mặt chúng vẫn còn ngây ra.
Trương Dương chỉ nhẹ nhàng xoáy tay, động tác vô cùng gọn nhẹ, hai tên kia đã cảm giác cả người bay bổng lên không trung…
“Bùm!”
Có tiếng xương vỡ nổ vang, hai cái đầu đập mạnh vào nhau, óc văng tung tóe khắp nơi.
Mạch Phi cảm giác được trên đầu trên mặt mình dính đầy những thứ bầy nhầy, trắng trắng, xám xám hồng hồng….
Trong phòng nồng nặc mùi máu tươi!
“Ọe!”
Mạch Phi cảm giác được trong họng trào lên, rốt cuộc không thể khống chế được quỳ rạp xuống đất, tay ôm lấy yết hầu vẫn còn chảy máu của mình, nôn ọe tùm lum, dường như muốn nôn luôn cả ruột ra ngoài…
Áp lực vô cùng lan tràn trong phòng khiến người ta có cảm giác hít thở cũng khó khăn.
Chừng sau 5 phút, Mạch Phi mới bình thường lại, trên mặt đất nôn ra một đống bầy nhầy..
“Thi thể đâu?” Vẻ mặt bệnh trạng của Mạch Phi đã hồng hào hơn một chút, khi hắn xiêu vẹo đứng lên thì phát hiện căn phòng trống rỗng, ba cái xác kia đã không cánh mà bay, chẳng còn chút dấu vết nào cả.
Thậm chí kỳ lạ là mấy thức óc não bầy nhầy dính trên mặt hắn cũng đã biến mất, dường như chỉ là một giấc mơ vậy!
Đương nhiên Mạch Phi biết rõ mình không nằm mơ, hắn cảm giác vết thương do đao cắt trên cổ mình vẫn đau nhức.
Hắn còn thấy trên mặt đất có 3 thanh đao sắc bén, trên 1 thanh còn dính máu, đó là thanh đã cắt đứt cổ hắn…
Trương Dương lắc đầu không nói, ánh mắt thâm thúy nhìn vào mắt Mạch Phi, như muốn nhìn thấu tâm can hắn.
“Có vấn đề gì sao?” Mạch Phi cười lớn nói.
“Yakuza?”
“Đúng vậy, bọn họ muốn bắt cóc ta” Mạch Phi chậm rãi nói.
“Phải không?”
“Đúng vậy!” Mạch Phi đã từ trong sự tàn nhẫn đánh giết khôi phục lại trấn tĩnh.
Vẻ mặt lạnh nhạt, tươi cười nói.
Dường như hắn đã quên đi một màn hãi hùng cực độ vừa rồi.
“Xem ra trong chúng ta có một bên đang nói dối.
Nếu ta đoán không sai, ba người này hẳn là đến đây đã lâu, ít nhất phải tầm 20 phút.
Nhưng việc bắt cóc lại phát sinh chỉ vài phút trước, vậy trong 17 phút kia, các ngươi đã nói gì?”
Trương Dương lạnh lùng nhìn Mạch Phi
“Ta không giải thích được!” Mạch Phi nhún vui, đi đến toilet lấy mấy đồ dùng cá nhân rồi nói: “Xem ra ta cần đổi một phòng khác”.
Nhìn bóng Mạch Phi rời đi, Trương Dương trong lòng muốn bùng phát nhưng rồi lại kiềm nén.
Mạch Phi chỉ là một người thường, nhưng là một tồn tại đặc biệt.
Hắn nắm giữ bí mật của Yakuza và Đỗ Tuyết.
Hơn nữa còn 30% cổ phần của ‘Hoành cảnh thực nghiệp’.
Mấu chốt nhất chính là ở chỗ, hắn là một người bệnh AIDS, hơn nữa hắn dường như chẳng quan tâm đến mạng sống của hắn cho lắm…
Đối với một kẻ coi thường sống chết, quả là không có biện pháp!
Người, sợ nhất là gì??
Rõ ràng con người sợ nhất là cái chết, một khi cái chết cũng không thể uy hiếp được một người nữa thì người này rõ ràng đã mất đi hi vọng sống.
Người như vậy là đáng sợ nhất, bởi vì không ai có thể đoán trước hắn sẽ làm cái gì tiếp , hắn sẽ nguy hại cho xã hội như thế nào.
Đêm nay quả là một đêm khó khăn.
Đầu óc Trương Dương điên cuồng tính toán xem tên Mạch Phi này có mục đích gì, nhưng mà hắn lại không có đầu mối cụ thể nào.
Thương thế của A Trạch vẫn không có tiến triển, Trương Dương, Tiểu Lý Tử và Lưu Bưu ba người thay phiên nhau mát xa nhưng thân thể A Trạch vẫn không có phản ứng nào.
Nhìn chiếc máy tính của khách sạn, Trương Dương vài lần muốn nhét đĩa quang vào thử, nhưng rồi hắn vẫn cố gắng kìm nén dục vọng này.
Bởi vì Tiểu hòa thượng tênã từng nói, khi đưa chiếc đĩa này lên Internet, nhất định phải vào thế giới Internet để đuổi giết Đại hòa thượng.
Nếu không thể ngăn cản Đại hòa thượng thì bỏ đĩa quang vào cũng chẳng có hiệu quả gì, có khi còn phản tác dụng.
Điều này làm sinh ra một mâu thuẫn.
Đầu tiên Trương Dương phải chuẩn bị 2 chiếc máy tính, một cái đọc đĩa quang, một cái để kết nối thân thể mình.
Mặt khác Trương Dương vẫn hoài nghi việc mình có thể tiến vào thế giới Internet.
Dù sao cái này không có cơ sở khoa học nào cả, rất khó tin rằng khi không có môi trường trung gian lại có thể dùng thân thể tiến vào thế giới ảo như Internet, đây quả là chuyện …thần thoại.
Đương nhiên đây cũng chưa phải điều trọng yếu nhất, mấu chốt chính là giờ tất cả tâm tư của Trương Dương đều đang lo cho A Trạch.
Mỗi lần đưa mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng đang say ngủ của A Trạch, Trương Dương luôn cảm giác như dao cắt trong lòng vậy.
A Trạch bị thương hoàn toàn là vì hắn.
Thực tế lúc này Trương Dương đã đem 3 tên bắt cóc Mạch Phi biến thành tro bụi chính là để phát tiết sự buồn phiền lo lắng trong lòng.
‘Tiên đạo mạn mạn’ thần công khiến cho 3 cái xác biến thành tro bụi.
“Tút tút tút tút…”
Sáng sớm, đang mơ màng ngủ thì Trương Dương bị chuông điện thoại kêu vang đánh thức.
Điều này khiến hắn rất bất ngờ.
Hắn vốn ít sử dụng điện thoại cho nên cũng ít người chủ động liên lạc điện thoại với hắn.
Điện thoại di động là một đại biểu của nền văn minh phát triển khoa học kỹ thuật vậy mà Trương Dương có vẻ không coi trọng lắm.
“Ai vậy?”
“Trương Dương, mẹ đây.”
“Mẹ, chuyện gì xảy ra?” Trương Dương đang mơ màng lập tức tỉnh táo ngồi phắt dậy bởi vì hắn nghe được giọng mẹ hình như đang khóc.
“Đỗ Tuyết cùng Tiêu Di Nhiên sáng sớm hôm qua đi ra ngoài cùng nhau mà đến giờ còn chưa về, chúng ta có gọi điện thoại nhưng thấy tắt máy…”
“Mẹ, mấy nàng đó đều trưởng thành cả rồi, đi ra ngoài có hai mươi mấy giờ, mọi người lo lắng làm gì?” Trương Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Không phải đâu, hôm qua có một hội nghị quan trọng mà các nàng định đi họp.
Nhưng các nàng đột nhiên mất tích, mọi người không ai có thể liên lạc được.
Chúng ta hôm qua đã báo cảnh sát nhưng vì thời gian mất tích chưa đủ nên chưa thể lập án.
Dù vậy cũng do thân phận Đỗ Tuyết quan trọng nên cảnh sát vẫn giúp điều tra…” T
“Thế nào rồi mẹ?” Trương Dương đột nhiên có một dự cảm không tốt.
“Tra ra rồi ......” Trương mẫu khóc không thành tiếng, không ngừng thút thít.
“Mẹ đừng khóc, hiện tại không phải lúc khóc!” Trương Dương lạnh lùng nói.
Giọng Trương Dương quả nhiên có tác dụng, Trương mẫu lập tức dừng thút thít nói:“Có nhân chứng nói, nhìn thấy Đỗ Tuyết và Tiêu Di Nhiên bị người bắt cóc .”
“Cảnh sát có manh mối gì chưa?” Trương Dương cố gắng khống chế xúc động trong lòng, lúc này có xúc động cũng vô ích, phải cố gắng giữ tỉnh táo.
“Không biết, bọn họ không nói.”
“Được rồi, mẹ và cha cũng cẩn thận một chút, con sẽ lập tức nghĩ biện pháp.
Đừng lo lắng, bọn cướp này cùng lắm chỉ cần ít tiền thôi, vậy nhé mẹ!”
“Chuyện gì xảy ra?” Lưu Bưu cùng Tiểu Lý Tử đã bị tiếng Trương Dương nói chuyện điện thoại làm tỉnh lại.
“Đỗ Tuyết cùng Tiêu Di Nhiên bị người bắt cóc .”
Trương Dương cầm điện thoại di động điên cuồng bấm số, vẻ mặt bạo ngược, cả mát tỏa ra một luồng nhiệt khí, không khí dường như cũng bị nung nóng lên.
Rốt cuộc tìm được một dãy số, Trương Dương cố gắng bình tĩnh lại rồi bấm số, hiện giờ đây là dãy số duy nhất có thể trợ giúp hắn.
“Trương Dương, sớm như vậy đã gọi điện thoại, hình như đây không phải là thói quen của lớp trẻ bây giờ .” Bên trong điện thoại giọng của Lưu lão vẫn như cũ vô cùng hòa nhã.
“Chào Lưu bá.
Đỗ Tuyết và Tiêu Di Nhiên bị bắt cóc rồi” Trương Dương vào thẳng chủ đề.
“Ừ, đừng nóng vội, từ từ nói rõ xem, ai đã làm?” giọng Lưu lão khôi phục lại sự trầm trầm, khiến cho Trương Dương cảm thấy một cảm giác an toàn.
“Không biết, nhưng mà cảnh sát ở đó hẳn có manh mối”
“Tút tút tút…”
Lưu lão còn chưa kịp nói, đột nhiên trong điện thoại Trương Dương nghe có tiếng chuông điện thoại khẩn cấp, hình như là điện thoại bàn ở phòng Lưu lão.
“Chờ chút, ta nhận một cuộc điện thoại”
Giọng Lưu lão đột nhiên trở nên trầm trọng, Trương Dương đương nhiên không biết cái điện thoại này của Lưu lão 18 năm nay mới vang lên lần đầu tiên.
Điện thoại trở nên im ắng, có lẽ Lưu lão đang bịt chặt ống nghe.
Một phút đồng hồ!
Hơn 2 phút, Lưu lão vẫn không chuyển điện thoại, Trương Dương đột nhiên có linh cảm rất xấu.
Chuyện gì đã xảy ra?
“Cạch!” một tiếng, điện thoại lại vang lên tiếng nói.
“Trương Dương, Vương Yến và Liễu Ám cũng bị bắt cóc rồi” giọng Lưu lão khàn khàn trầm trọng.