Bùm…”
Không trung bỗng hình thành một hình cầu màu vàng với tốc độ cao đuổi sát theo thân thể Vu Cơ, tiếng rít gào phát ra trên không trung, khí thế ngập trời đập thật mạnh vào sau lưng Vu Cơ.
“Phốc!”
Vu Cơ trên không trung phun ra một ngụm máu tươi, bởi vì tốc độ quá nhanh khiến cho máu tạo thành một màn sương máu, diện tích bao phủ hơn 10 mét vuông…Từ đó có thể thấy một kích của Trương Dương kia đã khiến ả trọng thương!
Mà thân thể Vu Cơ nương theo lực va chạm kia gia tốc, giống như sao băng biến mất sau rừng cây khô mờ mịt….Rừng cây này vốn là vật hi sinh của Trương Dương hấp thu năng lượng khi nãy…
Đột nhiên trong rừng cây bắn ra một bóng người màu đen, tốc độ như tia chớp, mục tiêu chính là Vu Cơ.
Phía trước bóng đen đó là một thanh trường đao sắc bén, hàn quang lóe lên.
Trường đao như ánh chớp xẹt qua hư không chém vào Vu Cơ.
“A......”
Một tiếng kêu thê lương vang lên trong rừng cây.
Sau đó rừng cây gỗ mục như bị gió quật, toàn bổ đổ nhào về một hướng, khí thế giống như thiên quân vạn mã lao tới…
“Bùm!” Ánh đao cùng với chân khí màu xanh bùng phát.
Lại là một tiếng nổ long trời, phạm vi vài trăm mét xung quanh gỗ mục đều biến thành bột mịn, rải trên mặt đất
Lúc Trương Dương đuổi tới nơi, chỉ thấy rừng cây hỗn độn đã trở lại im lặng, chỉ thấy một đại hán áo đen cầm một thanh trường đao trong tay đang đứng lặng giữa rừng cây, hai chân khẽ run rẩy.
Phía trên trường đao còn chảy máu tươi, mà cách trường đao không đầy 10 mét là một cánh tay cụt đến bả vai nằm đó giữa đám cây cối, màu trắng nõn của da thịt và màu máu tươi thoạt trông vô cùng bắt mắt…
Đại hán nhìn thô ráp, làn da ngăm đen, hai hàng lông mày giống như kiếm sắc, cả người tản ra một cỗ lực lượng có tính chất bùng nổ.
“Ngươi là Trương Dương?” Hắc y nhân ánh mắt như đao dừng ở trên người Trương Dương, khí thế bức người.
“Ừm!”
Trương Dương đối với việc hắc y nhân tăng vọt khí thế không để ý chút nào.
Hắn chỉ gật gật đầu rồi đi đến bên cánh tay kia, dẫm chân lên, chân khí ‘Tiên Đạo Mạn Mạn’ hùng hồn đạp mạnh.
Cánh tay hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật kia lập tức hóa thành đám thịt nát, xương cốt dập nát hòa cùng máu thịt chìm vào trong bùn đất…
“Ngươi làm gì?” Hắc y nhân thấy động tác của Trương Dương, hai hàng lông mày kiếm không khỏi nhăn lại, hỏi.
“Đây là vũ khí có lực sát thương mạnh nhất của nữ nhân kia!”
Trương Dương vô cùng chăm chú đạp cho đến khi thịt xương nát vụn không thể chữa trị được, sau đó mới ngẩng đầu lên.
Đối với Trương Dương mà nói, chiến đầu hai lần cùng nữ nhân kia khiến hắn chịu nhiều đau khổ, mỗi lần tạo thành thương tổn trực tiếp cho hắn đều là cánh tay cứng rắn khủng khiếp của nữ nhân kia.
“Ừm.
Cánh tay này đích xác lợi hại!”
Hắc y nhân nhìn thoáng qua trường đao trong tay, như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.
Thanh trường đao làm bằng tinh cương này thế mà sau khi chém đứt cánh tay kia lại bị mẻ mất một mảng lớn, qua đó có thể thấy được sự cứng rắn của cánh tay kia.
Đương nhiên hắc y nhân còn không biết, nhờ có khúc ‘nhạc dạo’ là một kích kinh thiên kia của Trương Dương, nếu không trường đao của hắn căn bản không có khả năng chém đứt cánh tay của Vu Cơ.
Vu Cơ có nằm mơ cũng không ngờ được, ả am hiểu nhất là đánh lén thế mà giờ lại bị người khác đánh lén lại.
Hơn nữa tổn thất cả một cánh tay.
Đương nhiên nếu Vu Cơ không chịu bỏ một cánh tay, thì dưới sự vây công của 4 cường giả và Trương Dương, ả muốn thoát thân cũng là điều khó khăn.
Không thể không nói, Vu Cơ rất có sự quyết đoán kiểu ‘tráng sĩ chặt tay’…
Lúc Trương Dương và hắc y nhân quay lại xưởng xi măng, 4 cô gái đã được cởi trói.
Vương Yến đang được một cường giả chữa thương, giờ đã tỉnh lại.
Đôi mắt to trong veo như nước khẽ chuyển, thấy Trương Dương bình yên vô sự mới yên lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tiêu Di Nhiên, Đỗ Tuyết và Liễu Ám đều không bị thương, sau khi được cởi trói, 3 người đang tụ tập cùng một chỗ thấp giọng bàn tán gì đó.
Khi thấy Trương Dương, cả 3 đều phản ứng giống nhau, cùng đỏ mặt, có điều như muốn nói rồi lại thôi.
Trương Dương chần chờ một chút rồi không lên tiếng, hiện giờ 4 cô gái đang ở cùng nhau, trầm mặc là lựa chọn tốt nhất.
Đương nhiên Trương Dương cũng không phải ngồi không rỗi việc.
Hắn đi tới chỗ của Mạch Phi ở tầng 4.
Hắn tới giờ vẫn không rõ vì sao Mạch Phi lại nổ súng giúp hắn.
Đáng tiếc Mạch Phi đã chết, đáp án đó cũng vĩnh viễn không ai biết!
Lúc Trương Dương đi lên mái nhà, cả người ngây ra.
Mạch Phi nằm trên mặt đất, cả người đẫm máu.
Điều khiến Trương Dương rung động là bên phía vai phải của Mạch Phi đã thối nát, lộ ra xương trắng, có chỗ vỡ vụn như bột phấn.
Ngược lại nơi trái tim bị Vu Cơ xuyên thủng lại nhìn có vẻ sạch sẽ.
Vì sao lại thế này?
Gần như ngay lập tức, Trương Dương hiểu được lý do.
Rõ ràng loại súng ngắm hạng nặng này sức giật rất lớn, với thể lực của Mạch Phi không có khả năng bắn liên tục hơn 10 viên.
Nếu như nói lúc đầu bắn hắn còn có thời gian nghỉ ngơi điều chỉnh, nhưng lúc bắn Vu Cơ căn bản Mạch Phi không có thời gian nghỉ ngơi.
Sức giật lớn của súng ngắm đã khiến bả vai hắn chịu thương tổn rất lớn…
Đây quả là một người có ý chí kiên cường đến mức đáng sợ!
Nhìn vết thương đẫm máu lộ ra đám xương trắng kia, tim của Trương Dương đập nhanh một trận.
Hắn không thể tưởng tượng nổi thân thể yếu ớt kia của Mạch Phi đã phải chịu lực lượng và áp lực tinh thần lớn dường nào.
Mạch Phi chỉ là một người bình thường, nhưng hắn nhờ vào ý chí kiên cường đã làm được.
Đột nhiên, trái tim Trương Dương nhảy dựng.
Hắn thấy…Mạch Phi bỗng nhiên mở mắt, lộ ra nụ cười quen thuộc đầy tà khí…
Ngay cả Trương Dương là một cường giả mà cũng cảm giác được sự sợ hãi tràn ngập không trung, dường như theo bản năng Trương Dương lùi lại phía sau vài bước.
Trương Dương không thể tưởng tượng được một người bị xuyên thủng tim mà còn có thể sống sót!.
“Khụ khụ......!Không cần sợ, ta không phải quỷ......” Mạch Phi miệng hé ra, khóe miệng máu tươi tràn ra, lẫn trong đó còn có những cục máu đen.
Gần như là không chút do dự, thân thể Trương Dương đã động, ngồi xuống trước người Mạch Phi, một cỗ chân khí hùng hồn đưa vào tứ chi bách hài của Mạch Phi.
Đột nhiên Mạch Phi mặt tái nhợt bỗng ửng hồng lên, tinh thần chấn động.
“Ta đưa ngươi đi bệnh viện.” Trương Dương đem Mạch Phi đến vách tường đặt ngồi xuống, lưng tựa vào trên vách tường.
“Không cần......!Khụ khụ......!Ngươi cho rằng ta còn sống được sao?” Mạch Phi nhẹ đưa tay lau một chút máu tươi tràn ra nơi khóe miệng.
Trương Dương há miệng, thở dài một hơi.
Vừa rồi hắn dùng chân khí kiểm tra kinh mạch Mạch Phi, đã thấy rõ kinh mạch Mạch Phi đã vỡ nát rồi, hơn nữa trái tim lại bị tổn thương lớn.
Hắn giờ vẫn có thể sống là do trái tim lệch vị trí một chút so với người thường, bàn tay của Vu Cơ đã đâm không trúng chỗ trí mạng.
Mặc dù không lập tức mất mạng, nhưng không ai có thể dưới tình trạng vết thương như vậy mà còn sống được.
Mạch Phi sống đến giờ có thể coi như là kỳ tích, đương nhiên cái này cũng có liên quan đến tinh thần lực và ý chí mạnh mẽ của Mạch Phi.
“Khụ khụ......!Ngươi không phải là muốn hỏi ta, ta vì sao lại phải nổ súng cứu ngươi chứ?” Mạch Phi lấy tay ngăn chận lỗ máu ở ngực, lỗ máu càng không ngừng chảy ra máu đen, nhìn rất đáng sợ.
Trương Dương không nói, chỉ gật đầu.
“Ha ha, chỉ là ta không muốn bị kẻ khác lợi dụng mà thôi.
Rõ ràng nữ nhân kia lợi dụng ta, nhờ ta mả ả có cơ hội đánh lén ngươi.
Ta không để cho bất luận kẻ nào phá hư kế hoạch của ta.
Ta tình nguyện kế hoạch dù có thất bại, ít nhất ta cũng sẽ không trở thành công cụ cho kẻ khác lợi dụng......!Khụ khụ......” Mạch Phi khuôn mặt ửng hồng bắt đầu trở nên trắng bệch, bên trong đôi mắt ánh sáng càng ngày càng mờ dần.
“Đấy không phải là đáp án!” Trương Dương tăng thêm chân khí đưa vào…
“Không phải? Ha ha, ngươi muốn có đáp án thế nào?” Mạch Phi được Trương Dương truyền thêm chân khí , khuôn mặt lại biến thành màu ửng hồng quỷ dị.
“Vì cái gì?” Trương Dương chăm chú nhìn thẳng Mạch Phi, dường như muốn nhìn thấu tâm can của Mạch Phi.
“Khụ khụ......!Thời giờ của ta không nhiều lắm ......” Mạch Phi tay phải run rẩy, khó khăn lắm mới rút từ bên thắt lưng ra một cái ống đồng, nói: “Trong này có chứa địa chỉ, có di chúc của gia tộc Tùng Hạ và một số văn kiện pháp luật, còn có bí mật của Yakuza......”
“Đỗ Tuyết đâu?”
“Ha ha..
Không có, ta đã tiêu hủy nó rồi… Khụ khụ......”
“Ngươi vì sao phải làm như vậy?”
“Bí mật!” Mạch Phi lại nở nụ cười tà khí quen thuộc.
“Ngươi còn nguyện vọng gì không?” Có thể cảm giác được sinh mệnh khí tức của Mạch Phi đang trôi đi không ngừng.
“Đưa ta cùng Lữ Phi an táng cùng một chỗ là được….Khụ khụ…đúng rồi, giúp ta quyên tiền, quyên tiền…lấy từ cổ phần công ty của ta…”
Ánh mắt Mạch Phi bắt đầu mờ đục, chân khí của ‘Tiên Đạo Mạn Mạn’ khó có thể duy trì thêm.
Nếu Trương Dương bản thân bị vết thương kiểu này, hắn hoàn toàn có thể chữa trị được những bộ phận bị thương nặng.
Nhưng hắn không thể trợ giúp Mạch Phi được.
thân thể Mạch Phi quá yếu ớt, kinh mạch hắn căn bản không chịu nổi sự thâm hậu hùng hồn của chân khí ‘Tiên Đạo Mạn Mạn’.
“Quyên tiền cho ai?”
“Cô......!Cô......”
“Cô nhi viện?”
“Ừ......”
Khóe miệng Mạch Phi hơi hơi nhếch lên, nụ cười tà khí kia đọng lại, ánh mắt bắt đầu mờ mịt, không bi thương, cũng không thỏa mãn, đây là một loại biểu hiện mâu thuẫn đến cực đoan.
Áp lực không khí quá trầm trọng.
Trương Dương cảm giác trái tim mình như bị một lực lượng vô hình áp bách vậy, hắn muốn phát tiết ra ngoài nhưng mà không có chỗ…
Rốt cục….!
Trương Dương thu hồi bàn tay mình lại, nhẹ nhàng vuốt đôi mắt cho Mạch Phi.
Nhắm mắt rồi, nhìn Mạch Phi vô cùng an tường, dường như đang nằm ngủ vậy, làn da trắng xanh đến mức kỳ lạ, giống như đồ sứ vậy…
Sinh mệnh của Mạch Phi đã hoàn toàn chấm dứt!
Một tuyệt thế thiên tài đã ra đi.
Một thiên tài có thể trong nửa năm ngắn ngủi mưu đoạt được gia tài cả chục tỷ thế là đã mất đi.
Một thiên tài có thể đùa bỡn với tổ chức xã hội đen lớn nhất Nhật Bản là Yakuza thế mà đã ra đi…
Một thiên tài có thể áp chế một cường giả như Trương Dương một cách hoàn hảo…Vậy mà giờ đã không còn!
Trương Dương cảm giác có một sự nặng nề.
Nếu như nói trên thế giới này, người chân chính hiểu được Mạch Phi không phải Trương Dương thì là ai đây? Trương Dương cũng là thiên tài, hắn biết việc một người bình thường muốn trong nửa năm mưu đoạt tài sản của một gia tộc trị giá cả trăm triệu đô la Mỹ khó khăn đến thế nào.
Không phải ai cũng có thể đùa bỡn Yakuza trong lòng bàn tay.
Lại càng không phải ai cũng có thể áp chế được một cường giả.
Tất cả những việc trên, chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng dẫn đến hậu quả trí mạng.
Vậy mà Mạch Phi hắn đã làm được, mặc dù cuối cùng hắn thất bại, nhưng thất bại này là do hắn cố tình lựa chọn.
Ngay cả Vu Cơ làm vỡ kế hoạch của Mạch Phi, hắn vẫn là người thắng.
Nhưng sao hắn lại vào giây phút cuối từ bỏ thắng lợi của bản thân.
Vì sao?
Vì sao Mạch Phi lại quay súng bắn Vu Cơ?
Đáp án này vĩnh viễn không ai biết được!
Trương Dương tin rằng đó không phải là quyết định tức thời của Mạch Phi.
Mỗi một phát súng của Mạch Phi đều vô cùng chuẩn xác.
Điều này cho thấy Mạch Phi đối với mỗi quyết định đều tính toán rất kỹ lưỡng.
Trương Dương không thể giải thích nổi tâm tình của mình bây giờ.
Tóm lại, có một áp lực, có một sự bi thương khó hiểu tràn ngập trong lòng hắn.
Mỗi lần nhìn thấy thiên tài ngã xuống, Trương Dương đều có một loại cảm giác vô lực.
Dường như trên thế giới này, thiên tài càng dễ dàng chết yểu hơn so với người bình thường, chẳng lẽ… đây là ý trời?
Sau Nhiệt Địch Lực đến Lữ Phi, rồi đến 2 cha con sát thủ, sau đó là đến Mạch Địch Văn với tên giả là Mạch Phi… Những người này đều là những kỳ tài ngút trời.
Đáng tiếc họ đều vì lý do này hay lý do khác mà chết…
Những người này nếu không chết, tuyệt đối có thể độc bá một lĩnh vực nào đó.
Nhất là người hùng tài đại lược như Mạch Phi, nếu không chết, thành tựu sau này là không thể hạn lượng.
Lúc Trương Dương còn ở trên mái nhà bồi hồi, phía dưới toàn bộ xưởng xi măng đã bị cảnh sát khống chế.
Vô số xe cảnh sát chen chúc tới.
Đám đông xe cảnh sát đuổi bớt đám dân chúng đang vây quanh ra xa hiện trường.
Rất nhanh, mấy chiếc xe cứu thương cũng tới đưa 4 cô gái đi.
Từ đầu đến cuối, Trương Dương không nói một câu nào với 4 người.
Trương Dương đưa thi thể Mạch Phi lên xe cứu thương rồi cùng rời đi.
Mà đám cường giả đến cứu Vương Yến trừ đại hán áo đen đi theo bảo hộ Vương Yến, còn thì đều lưu lại xưởng xi măng.
Bọn họ đang tìm tòi mỗi một tấc nơi Trương Dương và Vu Cơ chiến đấu.
Nhìn thấy từng khối từng khối bê tông vỡ vụn, mặt đất nứt nẻ, mọi người một trận hết hồn.
Lúc thấy cây cối hoa cỏ mấy km phạm vi xung quanh đều bị hủy diệt, mọi người cảm thấy áp lực khôn cùng.
Đây rốt cuộc là công phu gì thế?
Lại có thể phá hủy nhiều sinh mệnh thực vật như vậy???
Rõ ràng, một siêu cấp cường giả đã ngang trời xuất thế…
Có lẽ nhiều người nghĩ, chuyện này đến đây là xong.
Nhưng không ngờ, mọi chuyện chưa chấm dứt ở đây.
Sau khi cứu được Vương Yến, một cơn sóng giết chóc bắt đầu dâng lên…
Tất cả đám thành viên Yakuza tham gia bắt cóc mấy cô gái bị điên cuồng đuổi giết.
Đó là bị đuổi giết không kiêng nể gì.
Ở sân bay, bến tàu, khách sạn, làn sóng đuổi giết không hề ngừng lại, không chút nào che giấu.
Tham gia tổ chức đuổi giết có hơn mười người, gần như toàn bộ tổ chức hắc đạo của Trung Quốc đều tham gia đuổi giết.
Hết thảy, đều là bởi vì Vương Yến.
Yakuza vĩnh viễn cũng sẽ không ngờ đến, chỉ bởi vì một người Vương Yến, thiếu chút mang đến ngập đầu tai ương cho tổ chức mấy trăm năm tuổi này......!
Mạch Phi kể cả sau khi chết, không ngờ vẫn còn thiết kế một cái bẫy cho Yakuza, một cái bẫy rất lớn!
20 ngày sau, 37 người mà Yakuza phái đến Trung Quốc toàn bộ đều bị giết.
37 kẻ này dù là trên mặt đất hay bị đuổi giết trên biển rộng bao la, nhưng cuối cùng không sót một kẻ nào!
20 ngày sau, thành viên Yakuza cuối cùng cũng mất liên lạc với tổng bộ Yakuza.
Đương nhiên, sự tình còn chưa chấm dứt!
Sự trả thù của Yến gia là lâu dài, trừ việc không tấn công Yakuza ở bản doanh Nhật Bản, còn thì Yakuza trên toàn thế giới đều bị đuổi giết.
Lần hành động này, cẻ c tổ chức sát thủ ‘Thần thoại thời đại’ cũng tham gia.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên giang hồ cây cỏ cũng là binh, tất cả tổ chức có liên quan đến Yakuza đều đứng ra cắt đứt hết quan hệ với Yakuza.
Yakuza đã phải chịu lần đả kích trầm trọng nhất trong mấy trăm năm qua.
Các nhân vật quan trọng ở các nơi đều phơi xác đầu đường.
Nổi tiếng nhất là vụ ở Đài Loan, một đầu mục Yakuza đi dự tang lễ một đầu mục xã hội đen Đài Loan, bị người giết chết.
Chiếc đầu được treo cao cao trên cổng lớn cố cung ở Đài Loan để thị chúng…
Sau lần đả kích nặng nề này, Yakuza cả nửa thế kỷ sau chưa gượng dậy nổi.
Mãi đến 60 năm sau, Yakuza mới từ từ khôi phục nguyên khí.
Sự kiện lần này đã cho Yakuza một giáo huấn đẫm máu : “Có những người, không phải là Yakuza có thể động đến được!”
Có 2 bản ghi chép tên đặt ở hồ sơ bí mật của Yakuza.
Trong đó thứ nhất là ..Mạch Phi, thứ 2 là Vương Yến.
Chính vì 2 người này mà mang đến ngập đầu tai ương cho Yakuza, khiến thế lực ngầm ở Nhật một lần nữa biến chuyển….
Trong một biệt thự ở ngoại ô thành phố C, xung quanh hẻo lánh, Trương Dương, Lưu Bưu cùng Tiểu Lý Tử đều tụ tập trong đó.
A Trạch vẫn nằm hôn mê bất tỉnh trên salon không nhúc nhích.
Tầng 2 của biệt thự, trang bị 2 cái máy tính lớn, 2 cái máy đều có đường truyền riêng.
“Lưu Bưu, bất kể xẩy ra chuyện gì cũng đừng quấy rầy ta.
Lúc ta tiến vào mạng Internet, các ngươi cần bảo vệ cho A Trạch an toàn!” Trương Dương vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Trương Dương, ngươi nói, tiểu hòa thượng có biện pháp làm cho A Trạch thức tỉnh lại chứ?” Lưu Bưu hỏi.
“Không chắc, nhưng ít nhất hắn cũng có nhiều biện pháp hơn chúng ta.
Giờ chỉ còn duy nhất cách này thôi…”
Trương Dương nhìn thoáng qua A Trạch trên ghế sa *** rồi xoay người đi lên lầu.
Hiện tại, hắn đem tất cả hy vọng đặt trên người Tiểu hòa thượng.
Đây đã là ngày thứ 5 kể từ khi ở xưởng xi măng trở về.
Trừ việc tham gia lễ tang Mạch Phi, Trương Dương tránh mặt mấy cô gái.
Hiện giờ hắn thật sự không có tâm trạng mà hí hửng với họ.
A Trạch làm cho tâm trạng Trương Dương luôn căng thẳng lo lắng không thôi…
Trương Dương cũng không rõ chính mình thần kinh vốn cứng cỏi giờ sao lại trở nên yếu ớt như thế này.
Đem tro cốt của Mạch Phi mai táng ở mộ Lữ Phi xong, Trương Dương vẫn chìm trong suy tư…
Lễ tang của Mạch Phi rất đơn giản, tham gia có bọn Trương Dương 4 người cùng với 4 cô gái.
A Trạch được Lưu Bưu cõng đến.
Lúc thấy chiếc quan tài màu đen bị đất vàng phủ kín dần…dường như tất cả ân oán tình cừu đều tan theo gió…..
Ngay cả 4 cô gái từng bị Mạch Phi bắt cóc giờ cũng không hề căm hận Mạch Phi.
Không thể nghi ngờ, Mạch Phi là một nhân vật đầy bi kịch.
Vì ‘Tình yêu’, hắn giống như sao băng, thiêu đốt tính mạng bản thân mình.
Không phủ nhận tính mạng của hắn quả là huy hoàng, không ai có thể trong thời gian ngắn làm được những chiến tích chói lọi như vậy, nhưng hắn làm được!
Hơn nữa hắn cũng thành công trong việc làm cho Trương Dương cùng 1 đám con gái vĩnh viễn nhớ kỹ hắn.
Nhớ kỹ lúc chỉ mành treo chuông kia, là hắn bắn ra từng viên đạng n…
Có lẽ, mục đích của Mạch Phi chính là hi vọng có người nhớ đến sinh mệnh ngắn ngủi nhưng huy hoàng của hắn.
Mục đích của Mạch Phi…vĩnh viễn là một bí ẩn!
Lúc đó trong lòng Mạch Phi đang suy nghĩ cái gì, không ai có thể đoán nổi.
Nụ cười quỷ dị đầy tà khí kia của hắn, mãi in sâu trong óc bọn người Trương Dương.
2 chiếc máy tính đặt song song cùng chỗ, Trương Dương đồng thời khởi động cả 2.
Trương Dương chậm rãi từ trong ngực lấy ra chiếc hộp xanh đựng đĩa quang.
Chiếc hộp này độ cứng vượt xa sự tưởng tượng của Trương Dương.
Trong lúc chiến đấu cùng nữ nhân kia, mấy lần chân khí đánh trúng chiếc hộp xanh này, nhưng một dấu vết nhỏ cũng không lưu lại.
Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp đựng đĩa quang lạnh lẽo, Trương Dương bắt đầu chậm rãi đi vào trạng thái minh tưởng.
Hắn muốn tìm cách tiến vào mạng Internet.
Hắn phải đuổi Đại hòa thượng đi, tạo không gian cho Tiểu hòa thượng ra tay…