Trương Dương toả ra áp lực tinh thần vô biên vô hạn, khiến lão Kara cảm giác mình giống như trôi nổi trong đại dương mênh mông vậy, không có bất luận địa phương nào để bám víu vào.
Ánh mắt sắc bén của Trương Dương nhìn lão Kara cảm giác giống như một lưỡi răng cưa sắc bén, người xem cảm thấy tâm thần chập chờn, run rẩy không ngừng.
“Ta không giết ngươi, là bởi vì, ngươi sống so với đã chết rất có tác dụng, ta phải rời khỏi cái thành phố này, ta cũng không thích thành phố này, không hy vọng trở lại nơi đây nữa, vì vậy ngươi có thể minh bạch ý của ta, không để Kara tiên sinh tôn kính đơn độc trở lại cái thành phố này, Tô Đại Phong sẽ là người phát ngôn thay ta ở lại!"
Mãi cho đến lúc Trương Dương dẫn Tô Đại Phong bọn họ nghênh ngang bước đi, biến mất khỏi cửa, tinh thần lão Kara th6):
Rốt cục.
Lão Kara cũng tỉnh lại, lại một lần nữa nghĩ tới ánh mắt sắc bén có thể cắt vỡ trái tim hắn, lão Kara cảm giác mình cả người lạnh run.
Ý đồ bên trong lời của đối phương phi thường rõ ràng, nếu như Tô Đại Phong xảy ra điều gì bất ngờ, Trương Dương sẽ không kiêng nể gì cả giết đến tận gia tộc bọn họ...!
Hiện tại Trương Dương trong mắt của lão Kara giống như ma quỷ tồn tại, dù có tài phú giàu có, có vô số kể cao thủ, bao nhiêu kẻ trung thành.
“Tránh ra, Kara tiên sinh, đi thôi!"
Thanh âm Firman có điểm khàn khàn, hắn đã hoàn toàn mất đi dũng khí đối đầu cùng Trương Dương.
“Đi thôi."
Nhìn thoáng qua Firman.
Lão Kara thở dài một tiếng.
Rất rõ ràng Firman cùng hắn có chung một vấn đề.
Trong cuộc sống sau này.
Cái tên thanh niên Trung Hoa kêu là Tô Đại Phong kia bọn họ sẽ phải buông tha.
Bọn họ cũng không có biện pháp.
Mây bao phủ trên bầu trời.
Buổi tối San Francisco khiến cho người ta có cảm giác mờ mịt.
Một đốm sáng nhỏ của ngọn đèn đường trong bóng tối xua tan đi lớp sương mù dày đặc.
Thế nhưng cũng không làm giảm bớt không gian mờ mịt.
Đó là một loại an tĩnh đầy áp lực trong bóng đêm.
Trương Dương nhìn bờ biển rộng.
Chắp hai tay sau lưng.
Nhìn biển rộng mênh mông.
Mặt trời đang yếu ớt phát ra ánh sáng nhàn nhạt như muốn níu kéo chút thời gian, sắc trời giống như một bức tranh điêu khắc trên biển.
Lưu Bưu.
Tiểu Lý Tử.
A Trạch.
Na Na.
Đông Bắc Hổ.
Tô Đại Phong.
Muhammad Ridwan.
Khổng lão nhị đều đứng cách xa Trương Dương mười thước.
“Ta phải đi.” Trương Dương không xoay người.
Thanh âm có điểm trống rỗng.
Phảng phất từ một nơi xa vọng về.
“Trương...!Dương ca...” Tô Đại Phong nhìn chung quanh một chút.
Ho khan hai cái sau đó hô một tiếng.
“Ta đã dọn đường cho các ngươi rồi.
Sau vài ngày.
Sẽ có người Somali liên hệ đến các ngươi.
Bọn họ sẽ hỗ trợ tài lực và nhân lực giúp các ngươi.
Sự tình còn lại phải dựa vào chính các ngươi thôi."
Dương ca...!Ta..."
“Không cần phải nói, các ngươi tự giải quyết cho tốt, ta sẽ không kiểm soát việc của ngươi phát triển, lại càng không đòi hỏi cái gì, điều ta cần chính là.
Bản thân ngươi không ngừng cường đại, cường đại! Hổ ca, nếu có duyên sẽ gặp lại!"
“Hẹn gặp lại ..."
“Lão nhị, nếu muốn học võ công, hãy nhớ dãy số Q Q của ta” Lưu Bưu cười quái dị nói.
“Ừ, nhớ kỹ, thế nhưng...!Ta sẽ không lên mạng..."
“Ha ha, nếu không đi học, ngươi đến vòng loại còn không qua được.
Lại còn muốn làm cái gì mà xã hội đen? Xã hội đen bây giờ muốn tiến nhập, cũng phải học, nếu không rất dễ bị loại...” Lưu Bưu tận tình khuyên bảo.
Nhìn Trương Dương biến mất trong màn đêm, Tô Đại Phong cảm giác mình giống như đang trong mộng, tất cả tới rồi lại rất dễ dàng ra đi.
“San Francisco, địa bàn thuộc về chúng ta” Tô Đại Phong thu hồi ánh mắt.
Cặp mắt lóe ra quang mang cực nóng.
“Đúng vậy!"
“Là của chúng ta!"
Bốn đôi bàn tay chồng lên nhau.
Không khí tràn ngập cuồng nhiệt.
Hiện tại, bọn họ muốn người có người.
Muốn tiền có tiền, bây giờ đã quét sạch hai thế lực cản trở.
Trát tn thực tế, tầm nhìn của Trương Dương rất xa, hắn không có giết lão Kara cùng Firman, vì để cho Tô Đại Phong bọn họ có một đoạn thời gian quý giá, trong khoảng thời gian này, Tô Đại Phong lợi dụng Muhammad Ridwan đem nữ nhân Indonesia cuồn cuộn không ngừng vận chuyển đến Mỹ đãi vàng, dưới sự trợ giúp của lão John, mấy cái giấy tờ nhập cư trái phép cũng đã xong.
Đông Bắc Hổ cùng Khổng lão nhị cũng tham gia, Tô Đại Phong chậm rãi bước vào trung tâm của Đại Quyển Bang, hết sức quan trọng, bang người Indo cùng vài bang Mafia lớn đầu tiên là áp dụng chính sách né tránh, khi thấy thực lực Tô Đại Phong càng ngày càng bành trướng, vài hắc bang lớn rốt cục nhịn không được hướng Tô Đại Phong áp dụng thái độ hợp tác.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai năm, Tô Đại Phong đã khống chế được Đại Quyển Bang và bang người Indo, hơn nữa cùng ngũ gia tộc Mafia lớn thâm nhập hợp tác.
Sau năm năm, Tô Đại Phong tại Mỹ cũng chỉ có gia tộc Rockefeller Khô Lâu hội là có thể chống lại hắc bang của hắn...!
Mười năm, Tô Đại Phong đã ba mươi lăm tuổi, hắn đã trở thành người trong xã hội thượng lưu Mỹ, là người Hoa duy nhất có bệnh viện tư, tại quốc hội hắn cũng chiếm được một ghế, kiến thế lực của bản thân lại càng bàng trướng.
Hắn khống chế cùng ảnh hưởng của thế lực ngầm càng trải rộng toàn bộ nước Mỹ, các hạng mục kinh doanh có cả, như súng ống đạn được, tình dục, tiêu khiển, công nghiệp, kiến trúc, vận tải, cho vay nặng lãi, vận tải hàng không, rác thải, đầu cơ cổ phiếu cùng kiến trúc, nhập cư trái phép v...v...!
Mất mười năm thời gian, hắn đã hoàn thành địa lý tưởng của mình, hắn đem toàn bộ Châu Á ngoại trừ Yakuza trong Mỹ tổ hợp thành một tổ chức hắc bang thật lớn, vô luận là tại Ấn Độ hay là Indonesia, hoặc là Myanmar, hắn đều có vô số người phát ngôn.
Chỉ là, khi đứng trên đỉnh quyền lợi, hắn phát hiện mình rất cô độc.
Tình cảm mãnh liệt dâng trào phai nhạt theo năm tháng, trong quá khứ hắn và bọn huynh đệ cùng nhau phấn đấu cũng chỉ còn lại có Khổng lão nhị, một người võ công đã đạt được đỉnh cấp cường giả của nhân loại.
Muhammad Ridwan, Đông Bắc Hổ...!Từng bước từng bước đã cũng chỉ còn nắm tro tàn, giang hồ có tiền tài mỹ nữ, có khu nhà cấp cao, rượu ngon, thế nhưng cũng phải đổi bằng máu và tính mạng, còn có vô số tiếc nuối.
Mỗi khi đêm khuya thời gian yên tĩnh, hắn lại nhớ tới lời nói của thanh niên kia, con mắt thâm thúy dường như ngồi yên lặng ở nơi nào đó đang nhìn chăm chú vào hắn.
Mười lăm năm, vào một ngày thu.
Một người huynh đệ cuối cùng của hắn, Khổng lão nhị cũng rời bỏ hắn, đi theo con đường truy tìm võ đạo mờ ảo, có người nói, hắn đã tiến nhập vào một cảnh giới hoàn toàn mới.
Hai mươi năm, Tô Đại Phong chính là đang lúc tráng niên, hắn đột nhiên cảm giác ý chí phấn đấu rã rời.
Hắn đã mất đi mục tiêu, mất đi lạc thú sinh hoạt, hắn mang theo hơn mười lọ tro cốt trở lại tổ quốc, những hũ hủ tro cốt này đều là của Đông Bắc Hổ, Muhammad Ridwan ...!
Sinh mệnh khi đi qua luân hồi, sẽ là cái gì?
Hủy diệt, hay là sáng tạo?
Đứng ở đỉnh cao thì thế nào?
Giang hồ, thiếu gì nhƯn vng không thể thiếu nhiệt huyết và tình cảm mãnh liệt.
Khi mất đi toàn bộ bằng hữu đứng trên đỉnh cao mới phát hiện vị trí này rất lạnh.
Rất lạnh lẽo!
Ba mươi năm kế tiếp, Tô Đại Phong tìm kiếm vô số sách cổ, hắn đạp biển tìm sông trên khắp thế giới, truy tầm nền văn minh tiền sử, hắn muốn thám hiểm để giải thích ý nghĩa cuộc sống này.
Hắn muốn tìm kiếm huynh đệ vào sinh ra tử còn lại duy nhất của mình, Khổng lão nhị.
Thấy khuôn mặt đạm bạc của huynh đệ, Tô Đại Phong đột nhiên phát hiện, hai người không có vẻ kích động của hai người bạn thân xa cách từ lâu nay được gặp lạ, dường như có một tòa núi lớn vô hình chắn ngang giữa hai người giữa hai người.
Bọn họ, đã không còn là hai người cùng một thế giới!
Nơi này tiếng thông reo rì rầm, trời đất sáng tỏ, gió nhẹ phơ phất, Tô Đại Phong rốt cục minh bạch, thế giới này, còn có một người lánh xa thế giới, không muốn cho ai biết, đó chính là: thế giới của cường giả!
Hắn đang nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng lãnh khốc kia.
Hắn rốt cục minh bạch, tất cả vật mà mình có được trong mắt người cũng chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.
Thế giới cường giả!
Đột nhiên trong lúc đó, Tô Đại Phong lại có một mục tiêu mới...!
Cuộc đời của Tô Đại Phong và Trương Dương vĩnh viễn như một đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, chỉ là một màn vô tình, Trương Dương đã cải biến cuộc sống của Tô Đại Phong.
Tô Đại Phong là một người có ý chí kiên cường đến đáng sợ, hắn dùng bốn mươi năm thời gian từ một người không có võ công đột phá đến cảnh giới cường giả, năm nay hắn đã chín mươi lăm tuổi, tên của hắn tại Mỹ.
Tại San Francisco đã thành một huyền thoại.
Được nhiều người nhắc đến.
Đáng tiếc, đáng tiếc là, Tô Đại Phong cho dù là có đột phá cảnh giới cường giả, mấy chục năm kế tiếp, hắn vẫn như cũ không cách nào tìm được người đã làm biến đổi suốt đời hắn, người kia giống như biến mất trong hư không, gồm có bằng hữu cùng nữ nhân đều biến mất.
Không ai quan tâm tới tồn tại của Tô Đại Phong.
Càng không có người quan tâm tới chấp nhất trong lòng hắn.
Mỗi người đều có lý tưởng và mục tiêu của mình, mà mục tiêu cùng lý tưởng củaTrương Dương, tự nhiên Tô Đại Phong không thể minh bạch, Tô Đại Phong trong lòng Trương Dương mà nói cũng chỉ là một vị khách qua đường mà thôi, hắn giúp đỡ Tô Đại Phong chỉ là thuận tiện mà thôi.
“Trương Dương, mục tiêu trong tầm khống chế, đang ở trên đường cao tốc, nếu hắn tăng tốc sẽ rất khó khống chế.” Na Na cầm trong tay điện thoại di động nói.
“Một chiếc xe chữa bệnh, hai xe bảo vệ?"
“Đúng vậy."
Trái tim Na Na thình lình chấn động, nàng nghĩ không ra Trương Dương cư nhiên như thử lại rõ ràng như vậy, đây quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi, phải biết rằng, hiện tại ba chiếc xe ít nhất ở ngoài bốn mươi km.
“Yên tâm, bọn họ chạy không thoát đâu, chúng ta đi thôi, ha hả, được rồi, Long Tổ các ngươi hẳn là đem xe sao?” Trương Dương cười nói.
“Ừm...” Na Na đột nhiên có một loại cảm giác đáng sợ, năng lực của Trương Dương siêu việt hơn của nàng tưởng tượng rất nhiều.
“Em vĩnh viễn là vợ của anh.” Trương Dương dường như biết trong lòng Na Na nghĩ cái gì, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai thon gầy của nàng an ủi.
“Ừm.” Na Na cảm thụ được bàn tay hắn truyền tới vô vàn ý nghĩ - yêu thương, trên mặt nhất thời nổi lên một tầng phấn hồng, vẻ mặt e lệ gật đầu.
Lí trí của đàn bà ở trước tình yêu vĩnh viễn tồn tại rất yếu ớt.
"Ồ..."
Một chiếc xe thương vụ ba hàng ghế vững vàng dừng ở trước mặt mọi người, một người trung niên châu Á thoạt nhìn rất bình thường thò đầu ra.
"Các vị tốt chứ".
“Không tốt chút nào cả, thấy ngươi thật không tốt, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, ngươi có thể đi.” Trương Dương gật đầu, mở cửa taxi.
“A...Khụ khụ...!Na Na?” Con mắt trung niên chăm chú nhìn trên người Na Na.
“Xin lỗi.” Na Na có điểm bất đắc dĩ.
“Cái này...!Ta, sự tình giao cho các ngươi vậy.” Trung niên kia chỉ trong nháy mắt thoáng do dự, lập tức nhảy xuống xe nói.
“Cám ơn, được rồi, giúp ta chuyển một lời.” Trương Dương ngồi trên xe taxi đóng cửa lại, nói.
“Cho ai?"
“Cho tướng quân, nói cho hắn biết, ta không tìm được nhà."
“Tìm không được nhà là sao?” Trung niên sửng sốt, hắn cảm thấy có điểm quái lạ.
“Ngươi cứ nói như vậy cho hắn biết là được, hắn sẽ rõ."
“Ồ...!Có bất thường, mở nhanh lên một chút!"
Đây là một chiếc xe cứu thương thật lớn, Aierbaita nằm ở trên giường chữa bệnh đang thở ô xi, vẻ mặt trắng bệch quỷ dị, lồng ngực đang kịch liệt phập phồng, dưỡng khí tựa hồ cũng không đủ để cung cấp cho hắn, khóe miệng liên tục trào ra tia máu màu đen.