Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn


Diệp Hiên yên lặng nhìn một màn trước mắt, em gái của hắn không phải như vậy, trải qua những chuyện gì làm cho Diệp Linh Nhi biến thành bộ dáng này?- Linh nhi, lại con cãi nhau với người ta?Diệp mẫu khoan thai đi tới, trong mắt có vẻ ưu thương.

- Mẹ, chuyện của con, người đừng xía vào.

Diệp mẫu xuất hiện, cũng không có làm cho Diệp Linh Nhi thu liễn tính cách phản nghịch, ngược lại không ngừng xô đẩy cùng một chỗ với thanh niên to con.

- Lão bà, bà tới thật đúng lúc, con gái nhà bà thiếu tôi rất nhiều tiền, nếu như hôm nay không trả tiền, bà bắt đầu làm quen với con rể tiện nghi như tôi đi.

Thanh niên to con âm hiểm cười, không ngừng xô đẩy với Diệp Linh Nhi, càng cố gắng chạm vạo f một ít bộ vị nhạy cảm, nếu không phải Diệp Linh Nhi linh hoạt, thật đã cũng bị đối phương chiếm tiện nghi.

Một thiếu nữ, như thế nào là đối thủ của một gã đàn ông to con, khi người đàn ông bắt lấy hai tay Diệp Linh Nhi, một giọng nói âm trầm cũng đột ngột vang lên.

- Nếu ngươi không muốn chết, tốt nhất buông tay ra.


Không biết lúc nào, Diệp Hiên đã đi tới sau lưng người đàn ông, hai tròng mắt xẹt qua tia sáng lạnh.

- Ừm? Chó má, tên tạp chủng nào dám quản chuyện của lão tử?Thanh niên to con ngẩn ra, bỗng nhiên xoay người lại nhìn sang Diệp Hiên, đập vào mi mắt chính là một thanh niên mặc đồ cổ trang, sợi tóc xám trắng.

- Hiên nhi, ngươi mau vào phòng, việc này em gái con có thể giải quyết.

Diệp Hiên xuất hiện, Diệp mẫu cũng không thấy rõ ràng, nhưng trong ấn tượng của bà, con trai của mình nho nhã lễ độ, tay trói gà không chặt, làm sao có thể là đối thủ của thanh niên to con trước mắt?Theo Diệp mẫu vừa dứt lời, thanh niên to con không có chút cảm giác, mà Diệp Linh Nhi đang giãy giụa lại cứng đờ cả người ánh mắt càng không tự chủ nhìn lại Diệp Hiên.

Trong nháy mắt, chớp mắt vạn năm.

Khi hai anh em bốn mắt nhìn nhau, Diệp Linh Nhi triệt để dại ra, tựa như đánh mất linh hồn.

- Tiểu tử, tao đặc biệt nói chuyện với mày đấy, mày không nghe thấy sao?Thấy Diệp Hiên không để ý đến mình, thanh niên to con giận dữ, buông Diệp Linh Nhi ra, đi nhanh tới chỗ Diệp Hiên.

Đáng tiếc, không đợi người này đi tới gần Diệp Hiên, chuyện kế tiếp làm cho Diệp mẫu kinh hãi tột cùng.

Xoạt xoạt!Bàn tay Diệp Hiên như ngọc bỗng nhiên bóp cỗ thanh niên to con, càng chậm rãi nhắc tới giữa không trung, năn ngón tay trong suốt như ngọc nắm chặt, làm cho xương cổ người này truyền đến từng tiếng giòn vang.

- A! Không được! Không được!.

Mặt sắc trướng đến đỏ chót, dần dần xanh tím, hai mắt thanh niên to con trắng dã, không ngừng ở giữa không trung chật vật giãy dụa, trong miệng càng phát ra kêu gào tựa như như giết heo.

Khó thở, đầu não mê muội, đầu lưỡi không tự lè ra khỏi miệng, chỉ sợ không bao lâu nữa, thanh niên to con sẽ bị Diệp Hiên bóp chết ở trong tay.

Sát cơ hiện lên trong mắt Diệp Hiên, bàn tay hắn đang dùng lực, tựa như thật muốn giết chết người này ở đây.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp mẫu thét một tiếng kinh hãi.


- Hiên nhi mau buông tay, anh ta sẽ chết.

Diệp mẫu vừa dứt lời, Diệp Hiên nhíu mày, bàn tay đang nắm chặt cổ tráng hán bỗng nhiên buông ra, bởi vì anh ta không thể giết người ở trước mặt Diệp mẫu, lão nhân gia bà sẽ không thể tiếp thu được chuyện này.

Tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha.

Băng.

Diệp Hiên bỗng nhiên bắt lại tay trái của thanh niên, một lực lượng lớn bỗng nhiên truyền vào tay của anh ta, chỉ thấy bàn tay mạnh mẽ của thanh niên trong nháy mắt tựa như không còn sức lực mềm xuống, sau đó là tiếng hét đau đớn chói tay của người này.

- A, tay của tôi, tay của tôi!.

Thanh niên to con lăn lộn kịch liệt ở trong đống tuyết, đau đớn trên bàn tay làm cho cả người hắn đổ đầy mồ hôi.

- Em gái tôi thiếu tiền của anh, tôi sẽ trả lại cho anh, nhưng anh phải nhớ kỹ, nếu anh đang dây dưa em ấy, không chỉ phế bỏ một tay đơn giản như vậy.

Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, thanh niên nghe vào trong tai lại làm cho đáy lòng của anh ta dâng lên ý lạnh không thôi.


Cũng không dám bỏ lại lời mạnh miệng nào, thanh niên to con miễn cưỡng đứng dậy, lao thẳng ra ngoài nhanh chóng rời đi, hiển nhiên Diệp Hiên cho anh ta cảm giác khủng bố cực đại.

Theo thanh niên to con rời đi, Diệp mẫu bước nhanh đi tới trước người Diệp Linh Nhi, nói:- Linh nhi, anh trai của con không có chết, bệnh của nó tốt rồi, hiện tại anh trai con trở về, con mau chào anh đi.

Lúc này, Diệp Linh Nhi nhìn chăm chú Diệp Hiên, cho đến khi Diệp mẫu lên tiếng, cũng không có chút phản ứng, mà Diệp Hiên yên lặng nhìn Diệp Linh Nhi, trong lòng đủ loại cảm xúc.

- Ah! Ca ca?Diệp Linh Nhi phục hồi thần trí, càng cười lạnh liên tục, nói:- Diệp Linh Nhi con không có anh trai, anh ta tính là ca ca gì chứ, anh ta xứng sao?Diệp Linh Nhi xoay người đi vào trong nhà, không thèm nhìn Diệp Hiên nữa, gương mặt Diệp mẫu hiện ra vẻ cô đơn, giống như vào giờ khắc này lại già thêm vài tuổi.

Nhìn Diệp Linh Nhi phản ứng, tâm thần Diệp Hiên như sóng triều xao động, tâm tư vào giờ khắc này ngẩn ngơ, ký ức năm xưa của hai anh em càng không ngừng hiện lên ở trong đầu của hắn.

- Ca, em muốn ăn bánh mật, anh mua cho em có được hay không?Đầu cột đuôi ngựa, hai mắt tinh khiết, giọng nói yếu ớt, Diệp Linh Nhi lúc nhỏ không ngừng đi theo sau lưng Diệp Hiên, càng nắm thật chặt bàn tay anh trai chưa từng buông ra.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận