ĐÔ THỊ CHI TỐI CƯỜNG TIÊN TÔN


“Cậu, đáng chết!"Ánh mắt Trần Mặc nhìn Chu Hào lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

Lúc này, tiếng xe cảnh sát vang lên ngoài cửa, hai xe cảnh sát dùng trước của quán ăn, những người qua đường đang xúm lại hóng hớt hoảng sợ tản ra.

Năm người mặc đồng phục cảnh sát đi vào quán ăn, đánh giá nhanh hiện trường, cảnh sát trung niên đi đầu nhìn Trương Hổ đang nằm trên đất, quát: “Trương Hổ, cậu lại gây sự hả?"Trương Hổ nhìn thấy chú cảnh sát này như thấy người cứu mạng, lập tức kẻ ác mách tối trước: “Cảnh sát Hà, lần này tôi là người bị hại, chú phải lấy lại công bằng cho mấy anh em tôi đấy!”“Sao lại thế này? Cậu đứng lên, nói từ từ tôi nghel" Vẻ mặt cảnh sát Hà rất nghiêm túc.

Cảnh sát đến rồi, Trương Hổ và đám đàn em nhất thời quên mất sự đáng sợ của Trần Mặc, cả đám nhanh chóng bò dậy, đứng xung quanh Trương Hổ, cúi đầu giả vờ đáng thương.

Trương Hổ còn nói ngược lại: “Tôi với mấy anh em đi ăn cơm, không ngờ thằng này chẳng nói gì đã lao vào đánh, kết quả như chú thấy đấy, nếu chú đến muộn một chút thì tôi cũng toi rồi.

”“Nói nhăng nói cuội.

”Một nhóm học sinh tức giận gào ầm lên.

“Đồng chí cảnh sát à, tôi là chủ quán ăn này, chuyện không như cậu ta nói đâu, là do bọn họ đòi thu tiền bảo kê trước, nhưng chúng tôi không đồng ý, cậu ta gọi người đập quán chúng tôi, đúng lúc bạn học của con gái tôi đi qua nên mới ra tay cho bọn họ một trận.

" Mẹ Tưởng Dao đứng ra nói với cảnh sát Hà.

Cảnh sát Hà “t” một tiếng, gật đầu, nghiêm túc nói: “Được, tôi biết rồi.

”Sau đó, cảnh sát Hà nhìn qua Trần Mặc, hỏi: “Là cậu đánh người sao?”Trương Hổ chỉ ngay vào Trần Mặc: “Chính nó!”Ánh mắt cảnh sát Hà rất lạnh, nói: “Cậu có muốn giải thích cái gì không?”Trần Mặc nhìn thẳng vào cảnh sát Hà, lạnh nhạt nói: “Không.

"“Vậy được rồi, dẫn tất cả bọn họ đi.

" Cảnh sát Hà phất tay nói với cấp dưới.

“Đồng chí cảnh sát chờ chút, các anh có nhầm không vậy, sao lại muốn bắt Trần Mặc? Bọn họ mới là người gây chuyện mà?” Mẹ Tưởng Dạo chắn trước mặt Trần Mặc, khẩn trương nói.

Mặt cảnh sát Hà không chút cảm xúc: “Bọn họ gây chuyện, nhưng chính cậu ta là người đánh người, mấy bộ bàn ghế của cô quan trọng hay mạng người quan trọng vậy?"Mẹ Tưởng Dạo không còn gì để nói, nhìn mấy người cảnh sát, lần đầu tiên, trong mắt hiện ra vô cùng thất vọng.

Bất cứ ai cũng nhìn ra cảnh sát này rõ ràng bênh vực mấy người Trương Hổ, không chừng Trương Hỗ dám hoành hành ngang ngược không chút e dè trên đường như vậy đều có quan hệ với cảnh sát Hà này.

“Dẫn đi!" Cảnh sát Hà lại phất tay, lập tức, một cảnh sát trẻ tuổi đi về phía Trần Mặc.

“Cảnh sát Hà chờ chút, chú phải cẩn thận đấy, thằng ranh này đánh đấm rất khá.

" Trương Hổ tốt bụng nhắc nhở.

Cảnh sát Hà cười lạnh: “Đánh đấm khá hả? Cậu ta có thể đánh lại súng à? Tiểu Lý, lên đạn thật cho tôi, nếu dám tấn công cảnh sát, cho phép cậu nổ súng tự vệ!"“Vâng!” Tên cảnh sát trẻ đi ra chỗ Trần Mặc lập tức rút súng bên hông ra, lên đạn thật.

Bất kể là đám bạn học Triệu Cương hay cả nhà Tưởng Dao đều cực kỳ lo lắng, cho dù Trần Mặc biết đánh nhau cũng không thể đánh lại súng đạn được!Thậm chí, mấy người Triệu Cương còn lo lắng nếu Trần Mặc manh động sẽ cho đám cảnh sát lý do nổ súng thật.

Tưởng Dao khóc hộ: “Anh Trần Mặc đừng manh động, cứ theo bọn họ đã, em sẽ nhanh chóng nghĩ cách cứu anh ra, nếu anh ở đồn cảnh sát có xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng không thoát được can hệ!"Tưởng Dạo cũng bất chấp vì Trần Mặc, một người luôn tự ti nhút nhát như cô ấy dám uy hiếp cảnh sát.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui