ĐÔ THỊ CHI TỐI CƯỜNG TIÊN TÔN


Cảnh một đám lưu manh quỳ xuống xin lỗi cha mẹ Tưởng Dao trông rất hoành tráng.

Mấy cảnh sát trẻ đi theo cảnh sát Hà ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt như gặp quỷ.

Bọn họ biết rõ đám lưu manh Trương Hổ này, nhiều khi còn không thèm nể mặt cảnh sát, hôm nay lại ngoan ngoãn quỳ xuống, đúng là ngoài dự đoán.

Tưởng Dao thấy đám Trương Hổ nghe lời như vậy, khuôn mặt nhỏ tràn đầy kích động, quay sang hỏi cha mẹ: “Cha mẹ thấy sao?"Cha mẹ Tưởng dao vội gật đầu, có lời này của Trương Hổ, sau này quán ăn của họ có thể kê cao đầu ngủ ngon rồi, sao họ lại không hài lòng chứ.

Tưởng Dạo quay sang nói với Trương Hổ: “Được rồi, cha mẹ tôi tha thứ rồi, mấy người mua đền đồ đập hỏng hôm nay rồi đi đi.


"Trương Hổ lén lút nhìn Trần Mặc, thấy Trần Mặc cũng đang nhìn mình, trong lòng hắn ta run lên, vội móc ra mấy tờ tiền trong túi, hai tay đưa cho Tưởng Dao: “Em gái à, chỗ này là năm vạn tiền mặt, đủ để mua một bộ bàn ghế mới.

"“Năm vạn nhiều quá!" Tưởng Dạo kinh hồ, năm vạn đủ để mua hai mươi cái ghế dựa rồi.

Trần Mặc lại không thấy nhiều, nếu hôm nay không có hắn thì cả nhà Tưởng Dao không thoát được vận xui, năm vạn đã quá lợi cho Trương Hổ rồi.

“Dao Dao, nếu anh ta đã thật lòng hối lỗi thì cậu cứ cầm đi.

"“Đúng đấy, em cứ cầm đi, nếu em không nhận thì tôi sống cũng không yên lòng!" Đây là lần đầu tiên Trương Hổ đưa tiền cho người ta, còn cam tâm tình nguyện đưa, chỉ sợ người ta không nhận.

Tưởng Dạo nhìn Trần Mặc gật đầu, nhận lấy năm vạn.

Trái tim của Trương Hổ cuối cùng cũng được về trong ngục.

Trương Hổ quay sang nhìn Trần Mặc, cẩn thận nói: “Vậy thì, Trần tiên sinh, chúng tôi có thể đi chưa?"Trần Mặc hỏi Tưởng Dao: “Hỏi cậu ấy.

"Trương Hổ vội nhìn Tưởng Dao, cười khiêm tốn: “Em gái, chúng tôi có thể đi chua?"Tưởng Dao lại nhìn Trần Mặc, gật đầu: “Được rồi.


"“Cảm ơn, cảm ơn nhiều!" Trương Hổ như được đại xá, dẫn đám đàm em cun cút chạy nhanh hơn thỏ.

Nhưng trước khi đi, Trương Hổ trừng mắt hung tợn nhìn Chu Hào, trong lòng hận muốn chết: “Mẹ kiếp, đều tại thằng ranh này, nếu không phải nó gọi cho mình thì sao hôm nay lại gặp phải chuyện tại bay vạ gió này, đã vậy còn mất năm vạn tiền bảo kê, sau đó nhất định phải đòi Chu đồ tể gấp đôi!”Chu Hào vốn đang nhìn tất cả những chuyện xảy ra trước mắt mà ngây như phỗng, lại nhìn thấy ánh mắt hung ác của Trương Hổ, lập tức ngồi bệt xuống đất, cậu ta biết, Trương Hổ nhất định sẽ tính vụ này lên đầu cậu ta.

Trương Hổ quay ra nhất định sẽ tìm cha Chu Đại Phúc của cậu ta tính sổ, nếu cha cậu ta biết họa này do cậu ta gây ra, nhất định sẽ lột da cậu ta.

Trương Hỗ dẫn đàn em đi, quán ăn lập tức rộng rãi hẳn, Trần Mặc nhìn Tưởng Dao, mỉm cười: “Dao Dao, giờ tớ đi có việc, nếu cậu gặp chuyện gì nhớ gọi điện cho tớ.

"Tưởng Dao cảm kích gật mạnh đầu, nhìn Trần Mặc đầy ngưỡng mộ, cô ấy biết rõ, tất cả chuyện hôm nay đều nhờ Trần Mặc, nếu không có Trần Mặc, người phải quỳ xuống xin lỗi và bồi thường tiền sẽ là cả nhà mình.

Trần Mặc nhìn Triệu Cương, Dương Tùng và mấy bạn học thân thiết với hắn, hơi mỉm cười: “Các cậu cứ chơi đi, tớ đi về trước đây.


"Mấy người Triệu Cương vội gật đầu kinh sợ, nhìn Trần Mặc và Kim Bội Vân rời đi.

Tưởng Dạo đi theo Trần Mặc, tiễn anh ra cửa, thấy Trần Mặc bước lên chiếc Audia8 màu đen mà Kim Bội Vân gọi tới, đột nhiên rơm rớm nước mắt, hô to với Trần Mặc: "Cảm ơn anh Trần Mặc!"Trần Mặc hơi mỉm cười, vẫy tay: “Cô ngốc, khách sáo với tớ làm gì!"Có mấy câu Trần Mặc không nói ra, những gì Tưởng Dao trả giá cho hắn ở kiếp trước nhiều gấp trăm lần những gì hắn làm cho Tưởng Dao bây giờ.

Kiếp trước, Trần Mặc đã phụ lòng Tưởng Dao, kiếp này, Trần Mặc hắn muốn bù đắp cho Tưởng Dao gấp trăm gấp ngàn lần.

Chờ Trần Mặc và Kim Bội Vân đi rồi, mấy cảnh sát trẻ mới đi tới đỡ cảnh sát Hà đang ngồi bệt trên đất dậy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận