Đô Thị Diễm Phúc Hành

Đô Thị Diễm Phúc Hành
Tác giả: Thục Long Trứ

Chương 4: Âm Dương thần công. (Thượng)

Dịch: hprovt
Nguồn: hoanguyettaodan





Thường Nhất Tân chậm rãi mở mắt ra, từ trong túi lấy ra một quyển sách nhỏ, nói: "Đồ nhi, cái này cho con, vi sư năm đó chính là tu luyện dựa theo tâm pháp này."

Long Thiếu Quân biết đây chính là tâm pháp Âm Dương hòa hợp thần công, vội vàng nhận lấy, bỏ vào trong túi.

Thường Nhất Tân lại nói: "Ở dị giới, cũng có quy định, chỉ trừ mấy môn phái đặc thù bên ngoài, trưởng bối không thể nào đem toàn bộ công lực truyền lại cho đệ tử, bởi khi truyền công, cũng tổn thất hơn phân nửa, môn phái của vi sư chính là một trong các môn phái đặc thù, ta đã đem toàn bộ nội lực truyền cho con, nhưng con cũng phải mất vài năm để có thể dung hợp được tất cả, bất quá, không cần tự mình tu luyện quá khổ cực, chỉ cần con hấp thu xong công lực vi sư truyền lại, là có thể đạt tới tu vi như vi sư, sau này tiền đồ vô lượng a, Âm Dương môn sẽ phải dựa vào ngươi phát dương quang đại, chúng ta vốn là một tà phái, không có môn quy, hết thảy đều tùy ý mà làm, hơn nữa, tâm pháp Âm Dương hòa hợp thần công phương pháp tu luyện tốt nhất chính là cùng nữ tử giao hợp, đặc biệt là xử nữ, nữ tử có võ công, chỉ cần cùng họ giao hợp, đối với ngươi trợ giúp rất lớn." Nói tới đây, sắc mặt của hắn bỗng biến hóa, trên da mặt bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, tóc đen bắt đầu chuyển sang trắng, từ một trung niên biến thành một lão đầu.

Long Thiếu Quân kinh hãi: "Sư phụ!"

Thường Nhất Tân lắc lắc đầu: "Đồ nhi, chớ nên kinh hoảng, vi sư năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, vốn đã già rồi, chẳng qua là nội công thâm hậu, thoạt nhìn tuổi có vẻ trẻ, bây giờ nội công tiêu thất, dĩ nhiên là khôi phục nguyên trạng." Vừa nói xong, ho nhẹ hai tiếng, đoạn nói: "Đồ nhi, Âm Dương môn bây giờ chỉ còn một mình ta, vi sư chết đi, cũng chỉ còn ngươi, nhớ, chúng ta Âm Dương môn chính là cái đinh trong mắt nhân sĩ chánh đạo, tâm pháp Âm Dương hòa hợp thần công vốn là một loại tâm pháp thượng thừa, thời điểm cùng nữ tử giao hợp là hai bên cùng có lợi, nhưng đến những môn nhân đời sau lại biến thành thải âm bổ dương, thiệt người lợi mình, cuối cùng gây ra giang hồ công phẫn, cả Âm Dương môn bị chánh đạo nhân sĩ tiêu diệt hầu như không còn. Vi sư vốn không phải người của Âm Dương môn, chẳng qua là nhặt được bí kíp này trong một sơn động, tu luyện có thành tựu, tự nhận là người của Âm Dương môn, con không gia nhập Âm Dương môn cũng được, chỉ hy vọng con đừng dùng công phu này hại người, nếu không, sẽ bị cả giang hồ nhân sĩ chính phái truy giết."

Long Thiếu Quân gật đầu một cái, hỏi: "Mới vừa rồi, là ai giết người, sau này, con nhất định sẽ báo thù cho người."

Thường Nhất Tân lắc đầu nói: "Bỏ đi, chuyện này cũng là do ta tự chuốc lấy, vi sư khi còn trẻ tuổi phóng đãng không kềm chế được, nợ tình vô số, rất nhiều môn phái, thế gia đối với ta hận thấu xương, người vừa nãy cũng là bảo vệ chính đạo mà thôi, huống chi, hắn cũng bị trọng thương, tuy không chết, nhưng một thân công phu cũng sẽ bị phế bỏ." Nói tới chỗ này, thân thể của hắn run rẩy, máu tươi bắt đầu từ trong miệng trào ra, ánh mắt bắt đầu mơ màng.


"Sư phụ, sư phụ!" Long Thiếu Quân hét lớn.

Thường Nhất Tân ánh mắt đột nhiên sáng lên, bắt được tay Long Thiếu Quân: "Đồ nhi, tâm pháp Âm Dương hòa hợp thần công mặc dù loà công pháp song tu, nhưng tốt nhất chính là tự thân tu luyện, chẳng qua lúc tu luyện sẽ sinh ra ham muốn, cấp càng cao càng nghiêm trọng, phàm nhân căn bản không cách nào kiên trì, bởi vì nếu như không tiến hành âm dương điều hòa, dục hỏa thiêu đốt dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, cho nên người của Âm Dương môn cuối cùng cũng biến thành dâm tặc, dẫn tới công phẫn, nhiều năm trước đã bị nhân sĩ chánh đạo diệt môn. Vi sư vẫn kiên trì tu luyện tới cấp thứ ba mới tìm nữ nhân tiến hành âm dương điều hòa, coi như là kiên trì tương đối lâu, nên chỉ dùng bốn mươi năm, tu vi liền đạt tới thượng tầng cấp thứ sáu, ở dị giới cũng có thể coi là nhất lưu cao thủ, con sau khi hấp thu hoàn toàn nội lực của ta, tu vi tương đương hạ tầng cấp thứ sáu, bất quá, con là thân đồng tử, tu luyện sau này sẽ tăng tiến vượt bậc, nên nhớ, tận lực kìm nén dục hỏa, đối với con vô cùng có lợi, cũng đừng nên quá mức miễn cưỡng, để tránh tẩu hỏa nhập ma; chỉ cần con hấp thu nội lực vi sư, sau này đạt tới cấp sáu, cũng chưa cố kỵ điều này, đến lúc đó, Âm Dương kết hợp ngược lại đối với con có nhiều chỗ tốt, đại khái chừng một tới hai năm, con nhất định phải nhẫn nại. Nhớ, trừ phi tu vi của con đạt cấp tám trở lên, khi đó đối thủ trong thiên hạ đối với con sẽ không có là mấy, nếu không, ngàn vạn lần không được cho người ta biết con tu luyện tâm pháp Âm Dương hòa hợp thần công, nếu không, những nhân sĩ chánh đạo tuyệt sẽ không bỏ qua cho con, vi sư đại hạn đã tới, con đi đi, vi sư sẽ tự giải thoát."

Long Thiếu Quân nghe được Thường Nhất Tân muốn tự kết liễu, nào nguyện ý rời đi, vừa định tiến lên ôm hắn, lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích lấy một cái, gấp đến độ muốn khóc.

Thường Nhất Tân hướng về Long Thiếu Quân mỉm cười, thân thể đột nhiên bùng lên ngọn lửa.

Nhìn Thường Nhất Tân tự thiêu, Long Thiếu Quân đã lệ rơi đầy mặt.

Không lâu sau, ngọn lửa dần dần tắt, thân thể Thường Nhất Tân cũng biến mất, Long Thiếu Quân nhận thấy mình có thể nhúc nhích, lập tức nhào tới nơi Thường Nhất Tân ngồi, nơi đó có một lỗ thủng to, tro cốt Thường Nhất Tân cũng ở trong đó.


Dùng đất lấp đầy xong, Long Thiếu Quân hướng về nơi đó dập đầu ba cái, mới quyến luyến rời đi.

Trên đường về nhà, Long Thiếu Quân chỉ cảm thấy trong người lưu động một cỗ nhiệt lưu, mỗi khi hai chân dùng sức, kia cỗ nhiệt lưu liền chuyển xuống dưới chân, một bước của hắn bằng mười bước bình thường, lúc đầu hắn còn chưa quen, theo thời gian, hắn đã có thể di chuyển một ít năng lượng trong cơ thể, mỗi một bước xa hơn mười thước.

Long Thiếu Quân về đến nhà, đã quá ba giờ sáng, mở cửa phòng, vừa bước vào, liền truyền đến thanh âm của mẹ của hắn: "Thiếu Quân à, con đi đâu, trễ như thế mới về?" Theo thanh âm, một phụ nhân đứng tuổi khoác một bộ y phục mở cửa phòng ngủ, từ trong phòng đi ra.

Bố Long Thiếu Quân hắn tên gọi Long Lệnh Danh, là một công nhân một hãng nhỏ, làm việc trong công xưởng, làm việc vất vả, cũng chỉ vì kiếm chút tiền nuôi mấy miệng ăn. Mẹ của hắn là Đàm Tú Việt, là công nhân dệt may, hoàn cảnh làm việc cực kì khắc nghiệt, trong đó, âm thanh gần 100 DB (đề-xi-ben), vừa nóng vừa ẩm thấp, nàng công tác ở đấy cũng hơn 10 năm rồi, bây giờ, Đàm Tú Việt chỉ có bốn mươi tuổi, thoạt nhìn lại giống như ngoài năm mươi, trên trán đầy nếp nhăn, ánh mắt hơi mờ đục, hơn nữa, tai của nàng cũng điếc gần một nửa, điều này khiến cho Long Lệnh Danh và Long Thiếu Quân lo lắng không thôi, nhiều lần, Long Lệnh Danh cùng Long Thiếu Quân muốn nàng nghỉ việc, nhưng nghĩ lại chỉ dựa vào đồng lương ít ỏi của Long Lệnh Danh không cách nào nuôi sống cả nhà, nàng chết sống cũng không đồng ý, ít ra cũng phải đợi Long Thiếu Quân tốt nghiệp đại học, mới an tâm dưỡng già.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận