[Đô Thị Kỳ Duyên Hệ Liệt] - Na Nhất Đoạn Tinh Quang

Bữa tối đơn giản với món cháo gà chay ngũ vị, Bùi Tuyển chỉ ăn một cái bánh bao, Thư Thanh Liễu thấy cả hai đều rất thích bèn nói: “Lần sau tôi sẽ mua nhiều một ít.”

Bùi Tuyển xé bánh bao không nói lời nào, nghĩ thầm trò này hắn đã chơi chán, lần sau sẽ đổi trò mới, không cần lại mua bánh bao.

Cơm nước xong, Bùi Tuyển đi lên lầu, Thư Thanh Liễu đem túi xách đưa cho hắn, Bùi Tuyển cầm không chắc, cuốn tiểu thuyết nhét bên trong rơi xuống đất, Thư Thanh Liễu nhặt lên, nhìn thấy gáy sách có dấu hằn, cuốn sách rõ ràng có dấu vết bị lật xem, anh hơi sửng sốt, đem sách trả lại cho Bùi Tuyển.

Lúc Bùi Tuyển cầm lấy sách, ánh mắt đối diện với Thư Thanh Liễu, có loại cảm giác chuyện đùa giỡn đã bị Thư Thanh Liễu đoán được, lâm thời lại thêm vào nhật trình vốn đã eo hẹp một buổi họp, bản thân căn bản không có thời gian đọc sách, ý nghĩ này làm Bùi Tuyển có chút chột dạ, bất quá Thư Thanh Liễu lại yên lặng, cái gì cũng không nói, chỉ chúc hắn ngủ ngon.

Chuyện này Thư Thanh Liễu không nhắc lại, Bùi Tuyển đương nhiên cũng sẽ không đề cập đến, hai người đều rất ăn ý tránh đi chuyện ngượng ngùng này, qua hai ngày, Thư Thanh Liễu đem một bộ quần áo Armani trả lại cho hắn, không phải bộ hắn cho mượn, mà là một bộ mới.

“Mua quần áo đắt tiền như vậy, anh rất có tiền sao?” Chút chột dạ của Bùi Tuyển đã sớm tiêu thất theo khoảng thời gian qua, tựa vào sô pha xem tạp chí, đầu cũng không nâng, nói.

“Tôi chỉ là cảm thấy anh rất hợp với phong cách này.”

Thư Thanh Liễu đến gần, cầm quần áo đặt ở bên cạnh Bùi Tuyển, cảm nhận được ám chỉ mang tính bắt buộc của anh, Bùi Tuyển ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng xẹt qua ý cười: “Chẳng lẽ anh muốn tôi mặc quần áo giống với trợ lý của mình?”

“Có gì không đúng?”

“Anh đủ tư cách này sao?”

Chỉ trích khắc nghiệt, bất quá trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Thư Thanh Liễu đã thực rành rẽ tính tình Bùi Tuyển, không để ý mấy câu võ mồm này, anh chỉ cần đạt được mục đích là được, nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là đáp tạ sự giúp đỡ của anh.”

“Đáp tạ tốt nhất là chuyên tâm làm việc.”

“Đó là cơ bản, tiên sinh.”

Thư Thanh Liễu lại cầm quần áo đẩy đến trước mặt Bùi Tuyển, như là đang nói anh sẽ chuyên tâm làm việc, nhưng quần áo Bùi Tuyển cũng nhất định phải nhận, lần này Bùi Tuyển thỏa hiệp, nhận lấy, ở chỗ sâu trong con ngươi Thư Thanh Liễu xẹt qua ý cười, khi đi ra ngoài, nói: “Tư cách là phải xem có tồn tại hay không, chứ không phải là có đủ hay không, đừng đọc mấy loại tạp chí đó, chỉ lãng phí thời gian.”

Cư nhiên dám châm chọc hắn, Bùi Tuyển nhướn mi, trong nháy mắt, hắn nhận ra dụng ý của Thư Thanh Liễu khi nói vậy, người này một chút cũng không ngốc, anh thậm chí là thông minh, từ một chi tiết nhỏ liền biết mình bị đùa giỡn, lại không cùng hắn so đo, mà là uyển chuyển biểu đạt quan điểm của mình, một người thực độc đáo, hơn nữa ở một số trường hợp còn khoan dung cùng nhường nhịn, làm cho hắn cảm thấy có chút thú vị, thậm chí còn có hưởng thụ.

Bùi Tuyển mở gói đồ, quần áo giống hệt bộ đồ của hắn, từ nhãn hiệu đến kiểu dáng, mấy bộ trang phục thời trang này đều là hàng giới hạn số lượng, muốn mua cũng có chút rắc rối, Thư Thanh Liễu lúc mua nhất định là phải tốn chút thời gian.

Được rồi, xem như hắn có tâm, vậy cho hắn chút mặt mũi đi.

Liên quan đến chuyện đêm đó có người lái xe tông Bùi Tuyển, Lục Hoài An sau một thời gian dài tra xét vẫn không tra được manh mối gì, Thư Thanh Liễu cũng nhờ Tả Thiên hỗ trợ điều tra, đáng tiếc trừ bỏ một ít bài đăng chuyện tình cảm của Bùi Tuyển, cái gì cũng tra không ra, trái lại trong khoảng thời gian này các tuần san báo chí đều dành cả mấy trang lớn đăng tin Bùi Doãn hai người cùng nhau thủ vai chính trong bộ phim điện ảnh mới, tạo hình nhân vật cùng hình ảnh còn chưa tung ra, các phóng viên đã đem cái gọi là nội tình viết đến ba hoa chích chòe, Tả Thiên nhịn không được cầm tờ báo cười nhạo Thư Thanh Liễu.

“Ông chủ em nổi tiếng như vậy, nói không chừng lần này lại có fan cuồng có ý định mờ ám, tốt hơn là em nên hộ vệ thật chặt chẽ nha.”

Chuyện này không cần nhắc nhở anh cũng sẽ chú ý, bất quá vài ngày sau đó đều thực yên ổn, Bùi Tuyển cũng từ chối tất cả lời mời, mỗi ngày ở nhà đọc sách xem kịch bản, hoặc là ở trong phòng tập thể hình rèn luyện, Thư Thanh Liễu ngẫu nhiên cùng luyện với hắn, phát hiện thể chất hắn không tồi, sáu múi cơ bụng trên thân rất rõ, hiển nhiên bình thường thường xuyên vận động.

“Lần này phần đánh võ nhiều hơn, phải tập luyện nhiều mới được.”

Bùi Tuyển giải thích vậy, nhưng Thư Thanh Liễu lại cảm thấy tâm tư không muốn bại bởi Doãn Dạ của hắn chiếm hơn phân nửa thì đúng hơn, thật là một người kiêu ngạo.

Mặt khác công ty điện ảnh Thịnh Dực còn liên tiếp hé lộ thông tin thu hút lực chú ý, trước một ngày quay “Nửa đêm”, toàn bộ thành viên tổ làm phim tập hợp lại bái thần, Bùi Tuyển mặc bộ quần áo Thư Thanh Liễu mua cho mình, thấy trên mặt Thư Thanh Liễu lộ vẻ kinh ngạc, hắn mỉm cười hỏi: “Thế này anh vừa lòng chưa?”

“Tôi không nghĩ tới anh sẽ mặc.”

“Đây không phải dụng ý của anh sao?”

“Cám ơn.”

“Không cần, tôi chỉ không muốn người ta nghĩ rằng tôi đang lãng phí thời gian.”

Thật là có thù tất báo, bất quá chịu mặc bộ quần áo này trong buổi bái thần hôm nay, đủ thấy Bùi Tuyển có lưu tâm đến đồ anh tặng, Thư Thanh Liễu hiện tại tâm tình rất tốt, đối với chuyện quá khứ, mặc kệ là khắc khẩu hay là bị đùa giỡn, cũng không quan trọng nữa, anh cần chính là kết quả.

“Nửa đêm” là bộ phim điện ảnh cải biên từ tiểu thuyết bán chạy, vốn sức mạnh tuyên truyền rất lớn, Bùi Tuyển và Doãn Dạ cùng hợp tác lại càng làm cho bộ phim nóng lên không ít, rất nhiều phóng viên nghe được tin tức này vội vã chạy tới, sau khi lễ bái thần hoàn tất liền bắt đầu chụp ảnh phỏng vấn, lại thêm fans của hai người đến cổ động khiến hiện trường có chút náo nhiệt.


Tất cả ống kính, máy quay cơ hồ đều đảo quanh trên người Bùi Tuyển và Doãn Dạ, đem nữ chính hoàn toàn xem nhẹ, ngược lại diễn viên đóng vai phụ, trợ thủ của Thiệu Nhất Đao trong phim, Tề Thiên cùng một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh thủ vai đối thủ của bọn họ so ra còn nổi bật hơn, Bùi Tuyển nhận ra mình đã từng gặp qua người ngoại quốc kia ở đài truyền hình, đối phương tựa hồ đối với hắn cũng thực cảm thấy hứng thú, ánh mắt vẫn luôn vây quanh hắn, tâm tình Doãn Dạ tựa hồ cũng không tồi, thực nhiệt tình trả lời câu hỏi của mọi người, còn rất phối hợp cùng Bùi Tuyển chụp ảnh chung, rước lấy âm thanh kinh hỉ liên tục của nhóm fans.

Trong lúc chụp ảnh, Doãn Dạ cười nói với Bùi Tuyển: “Anh cuối cùng vẫn nhận vai, kịch bản xem qua chưa? ‘Cảnh quay đối kháng’ của chúng ta cũng không ít a, hy vọng anh có thể phối hợp thật tốt.”

“Không xem kịch bản tôi sẽ không nhận vai.” Bùi Tuyển thuận theo thỉnh cầu của phóng viên, mỉm cười cùng Doãn Dạ tạo một động tác ôm vai thực thân mật, nói: “Hy vọng trong phim anh không diễn đến độ chán ghét thế này, để tôi có thể cố gắng phối hợp.”

Biểu tình Doãn Dạ có chút xấu hổ, thấp giọng phun ra một câu thô tục, đáng tiếc bị chìm nghỉm trong tiếng la hét sôi nổi của mọi người, nhìn bộ dáng kia của hắn, Bùi Tuyển cười đến sung sướng, tiếp tục chế nhạo: “Trò điện thoại ma với tông xe thực nhàm chán, chẳng lẽ anh không biết vai Hắc Kiếm này chỉ có tôi diễn mới có thể khiến cho vị đóng vai chính là anh đây tỏa sáng sao?”

“Cái gì điện thoại ma?” Doãn Dạ kinh ngạc hỏi lại.

Bùi Tuyển vốn có điểm hoài nghi Doãn Dạ, nhưng phản ứng của Doãn Dạ phủ định nghi ngờ của hắn, đương nhiên hắn sẽ không giải thích nhiều lời, cười cười, thuận miệng nói: “Lời thoại trong kịch bản, anh mới vậy đã quên?”

“Có lời thoại này sao?”

Bùi Tuyển rất nghiêm túc gật đầu, Doãn Dạ quả nhiên ngồi không yên, quay đầu hỏi trợ lý, Bùi Tuyển nghe tiếng kịch bản linh tinh truyền tới, hắn làm như cái gì cũng không biết, quay đầu sang bên kia, tiếp tục nhìn vào ống kính mỉm cười chụp ảnh.

Buổi lễ mau chóng đi đến kết thúc, Doãn Dạ theo trợ lý rời đi, Bùi Tuyển lại không tìm thấy trợ lý của mình, nhìn xem chung quanh, phát hiện Thư Thanh Liễu đang ở cách đó không xa cùng nam sinh kêu Tề Thiên kia tán gẫu hăng say, hắn có chút bực bội, quả là một tên cái gì cũng không biết, thân là trợ lý, lúc này Thư Thanh Liễu nên ở bên cạnh mình chờ sai phái, chứ không phải cùng người khác nói chuyện phiếm.

“A Tuyển, anh và Kỳ Lân trấn thực có duyên a, mới tới đó quay ngoại cảnh không bao lâu, giờ lại sắp quay trở lại, xin hỏi có cảm tưởng gì?” Phóng viên cắt ngang oán thầm của Bùi Tuyển, hỏi.

Thư Thanh Liễu đang cùng Tề Thiên nói chuyện phiếm, nghe thấy ba chữ Kỳ Lân trấn, trong lòng hơi động, lần trước anh cũng là đang xem phong cảnh Kỳ Lân trấn thì bỗng nhiên có cảm giác chấn động, hôm Bùi Tuyển ký hợp đồng anh không có mặt, không biết ngoại cảnh quay “Nửa đêm” lại là Kỳ Lân trấn, quay đầu nhìn Bùi Tuyển, Bùi Tuyển vẻ mặt mỉm cười trả lời: “Hy vọng không phải ăn quá nhiều mỹ thực, nếu không tôi diễn không phải Hắc Kiếm, mà là Phì Kiếm.”

Câu trả lời hài hước làm mọi người cười khẽ, phóng viên đặt câu hỏi này cũng cười, nói: “Sẽ không đâu, A Tuyển anh thân thủ tốt vậy, ăn bao nhiêu cũng sẽ không mập.”

Kế tiếp đều là mấy câu hỏi đơn giản, Bùi Tuyển nhất nhất trả lời, thật vất vả chờ các phóng viên rời đi, hắn đang muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi thì người đàn ông tóc vàng kia đi tới, hướng hắn đưa tay, tự giới thiệu: “Xin chào, tôi Evan, Ai Văn (1)? Họ Fox, đến lúc đó xin chiếu cố nhiều.”

(1) Evan: Phiên âm tiếng Trung là Ai Văn.

Trong bộ phim Evan đảm nhiệm vai người ngoại quốc cùng Thiệu Nhất Đao và Hắc Kiếm đoạt trân bảo, đất diễn tuy rằng không nhiều lắm nhưng xuyên suốt bộ phim, hắn nói quốc ngữ không rành, nhưng dáng người cao gầy, dung mạo cũng xuất chúng, hồi nãy đứng kia, so với nữ chính còn bắt mắt hơn.

Bùi Tuyển lễ phép tính cùng hắn bắt tay, ai ngờ bắt tay xong lại không cách nào rút tay về, Evan nắm rất chặt, đôi mắt màu thâm lam nhìn hắn, mỉm cười nói: “A Tuyển, kỳ thật tôi là fan của anh, lần này, lần này có thể cùng, cùng anh, anh diễn chung, thật sự là, thật sự là may mắn.”

Bùi Tuyển đột nhiên phát hiện Thư Thanh Liễu nói lắp đáng yêu hơn nhiều, hắn không buồn đếm xỉa đến lòng nhiệt tình của đối phương, lạnh lùng nói: “Cám ơn.”

Thư Thanh Liễu nhìn thấy Bùi Tuyển trò chuyện với Evan, vội vàng đi tới, Evan đúng lúc buông lỏng tay, nhìn Thư Thanh Liễu, nói: “Trợ lý của anh cũng, cũng rất tuấn tú.”

Bùi Tuyển không để ý đến hắn, hỏi Thư Thanh Liễu, “Tiếng Anh của anh không phải tốt lắm sao?”

“Phải.”

“Nói với hắn, tôi ghét nói lắp, chờ hắn khi nào nói năng lưu loát, lại đến nói chuyện với tôi.”

Bùi Tuyển nói xong bước đi, lưu lại một Evan chả hiểu ra sao, cùng Thư Thanh Liễu có chút bất đắc dĩ, Tề Thiên ở bên cạnh xem náo nhiệt phì cười, đi tới vỗ vỗ vai Evan.

“Anh chọc tới đại bài rồi, tự giải quyết cho tốt đi.”

“Bọn họ đang nói gì vậy?” Evan vừa tới không lâu, nghe không hiểu những câu quốc ngữ quá khó, mờ mịt hỏi Thư Thanh Liễu.

Cảm giác kháng cự khó hiểu theo giọng nói truyền tới Thư Thanh Liễu, anh không thích người này. Evan diện mạo rất tuấn tú, nhưng đẹp đến tà ác, hệt như tên của hắn, một con hồ ly giảo hoạt, vẻ thèm nhỏ dãi Bùi Tuyển toát ra từ hắn làm Thư Thanh Liễu rất không thoải mái, nhưng nhiều hơn nữa chính là xuất phát từ cảnh giác nguy hiểm đang kéo tới, người này không giống như biểu hiện thân thiết của hắn, thậm chí có chút khí tức làm anh chán ghét, thực khó hiểu, nếu có thể, anh không muốn cùng đối phương có tiếp xúc, vì thế dùng tiếng Anh nói: “Anh tối hôm qua ăn tỏi.” =))

“A, tôi không ăn món đó…”

“Trong các món ăn Trung Hoa nhất định có.”

Evan sửng sốt, thấy Thư Thanh Liễu phải đi, đột nhiên phản ứng lại, bắt lấy anh nói: “Tiếng Anh của anh rất tuyệt, sau này còn có rất nhiều thời gian ở chung, dạy tôi quốc ngữ đi?”


“Thật có lỗi, quốc ngữ của tôi nói không tốt.”

Thư Thanh Liễu không muốn cùng Evan dong dài, thấy Bùi Tuyển đi xa, chung quanh rất nhiều người, sợ hắn gặp chuyện không may, sau khi nói xong liền xoay người rời đi, Evan ở phía sau gọi anh, bị anh lơ luôn.

Bùi Tuyển nghe thấy tiếng bước chân Thư Thanh Liễu đuổi theo, hắn thả chậm tốc độ, Thư Thanh Liễu đuổi tới hỏi: “Vừa rồi anh nói gì với Doãn Dạ vậy? Hắn hình như thực bối rối.”

“Hóa ra anh còn biết chức vụ của mình là gì?” Bùi Tuyển quét mắt liếc anh, “Tôi nghĩ anh mải tán gẫu đến quên luôn rồi chứ.”

“Tề Thiên rất mê phim điện ảnh của anh, muốn anh kí tên, tôi sợ hắn quấy rầy anh cùng phóng viên nói chuyện nên đem hắn kéo đi.”

“Nói dối hết bài này đến bài khác.” Bùi Tuyển cười lạnh.

Thư Thanh Liễu khó hiểu nhìn hắn, Bùi Tuyển tức giận nói: “Tôi đang nói hắn, anh là heo hả, về sau phải ở cùng một, hai tháng, hắn muốn kí tên lúc nào chả được, sao cứ phải lúc này? Loại nói dối này anh cũng tin, về nhà uống thêm nhiều thuốc bổ não heo đi.”

Anh cũng không tin Tề Thiên tài cán đến độ có thể đánh lạc hướng mình, tên kia lộ ra khuôn mặt búp bê, luôn cười tủm tỉm, như là thực thân mật, nhưng lại làm cho anh có loại cảm giác bài xích khó hiểu, bất quá đã quen bị mắng, anh lười phản bác, dù sao có nói cũng không lại Bùi Tuyển, bèn đổi đề tài: “Doãn Dạ kia thế nào?”

“Không phải hắn.”

Bùi Tuyển biết ý Thư Thanh Liễu, đem chuyện đùa giỡn Doãn Dạ vừa rồi kể lại, nói xong cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng.

“Hắn hiện tại nhất định đang cố lật kịch bản tìm lời thoại, tên kia tuy rằng hơi kiêu ngạo, nhưng cũng rất cố gắng trong công việc, nhớ không nổi lời thoại với hắn mà nói là đả kích rất lớn.”

“Có lẽ hắn diễn quá tốt, làm bộ cho người ta xem.”

“Có người diễn xuất so với hắn tốt hơn gấp mười lần đang ở trước mặt hắn đó.”

Ngụ ý Doãn Dạ nếu có động tĩnh, tuyệt đối không thể qua mắt hắn, Thư Thanh Liễu không quá thích loại thái độ này của Bùi Tuyển, nói: “Tự đại không tốt.”

Hắn không phải tự đại, mà là tự tin, Doãn Dạ là một người kiêu ngạo, hơn nữa hắn cũng là một trong những diễn viên, thậm chí vai diễn rất nặng, để mình xảy ra chuyện làm bộ phim kéo dài thời gian quay, đối với hắn cũng không có lợi gì.

Bất quá mấy lời này Bùi Tuyển lười giải thích, hai người đi tới chỗ đậu xe, hắn dừng bước nói: “Tôi thấy anh không thích hợp làm trợ lý của tôi.”

“Tự đại không tốt.”

Đáp lại không khoan nhượng, hoàn toàn không vì hắn uy hiếp mà thỏa hiệp, Bùi Tuyển có điểm muốn cười, nguyên bản khó chịu vì bị chống đối biến mất sạch sẽ, tựa vào trên xe, thuốc lá ở giữa hai ngón tay xoay xoay vài vòng, hơi nghiêng đưa lên miệng, bật lửa, nói: “Tôi là nói, anh xem xem muốn làm vệ sĩ cho tôi hay không? Tiền lương sẽ thêm gấp đôi cho anh.”

Thư Thanh Liễu sửng sốt, hiển nhiên câu trả lời này vượt ngoài dự kiến của anh, Bùi Tuyển thích nhìn bộ dáng sững sờ của anh, rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười, “Cần nghĩ lâu như vậy sao?”

Tăng lương nhiều như vậy, tiền của anh nhiều quá không có chỗ xài sao?

Câu nói bên miệng Thư Thanh Liễu vòng vo tính thốt ra, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười của Bùi Tuyển liền biến mất không còn thấy bóng dáng, động tác ngậm thuốc của hắn vô cùng đẹp, vô hình trung cùng hình tượng Hắc Kiếm dung hợp với nhau, nhất là nụ cười có điểm ngả ngớn pha chút xấu xa, bất đồng với Bùi Tuyển lúc bình thường, nhưng có những điểm lại tựa hồ có thể trùng khớp nhau, ngạo khí, tiêu sái, hăng hái.

“Không cần.” Thư Thanh Liễu hơi hoảng hốt, cự tuyệt nói: “Trợ lý cũng có thể bảo vệ anh.”

“Phải không?” Bùi Tuyển dụi tắt thuốc, nhét vào trong túi đựng tàn thuốc, cười cười nói: “Vậy để thể hiện thành ý, để tôi mời trợ lý ăn bữa cơm đi, muốn ăn cái gì tùy anh chọn.”

Thư Thanh Liễu nhìn ra tâm tình Bùi Tuyển rất tốt, nguyên nhân anh không biết, nhưng có cảm giác trong nụ cười của Bùi Tuyển có mang theo chút tính kế, trực giác chưa từng gạt anh, nhưng giờ khắc này anh cảm thấy cho dù mình bị tính kế, vẫn là thực vui vẻ.

“Tôi ăn gì cũng được.”

“Thật dễ nuôi.”

Bùi Tuyển lại rút ra một điếu thuốc, lần này không châm lửa, chỉ kẹp ở giữa hai ngón tay tùy ý chuyển động, mi mắt buông xuống, như là đang nghĩ đâu đâu, nhưng trong mắt lại lóe lên tia giảo hoạt, Thư Thanh Liễu không nhìn thấy, đang muốn chọn nhà hàng dùng cơm thì di động vang lên, là em trai Thư Thanh Hà.


“Em vừa xem xong buổi phỏng vấn của các anh, vừa lúc đến giữa trưa, muốn cùng nhau ăn cơm không?” Sau khi điện thoại chuyển được, Thư Thanh Hà hỏi hắn.

“Em hôm nay không đi làm sao?”

“Em xin nghỉ, ông chủ anh tuyên truyền bộ phim lớn như vậy, lại là sách của A Trạch, em đương nhiên phải cổ động.” Thư Thanh Hà cười nói: “Kỳ thật nhà sản xuất có mời A Trạch, bất quá A Trạch ghét ồn ào, cho nên tụi em chỉ ở bên ngoài xem.”

Bùi Tuyển ở bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, nhãn tình sáng lên, chờ Thư Thanh Liễu hỏi, hắn lập tức gật đầu, nói: “Thanh Hà chăm sóc Tiểu Tiểu lâu như vậy, nên mời một lần.”

Giọng nói nhu hòa, Thư Thanh Liễu kinh ngạc nhìn hắn, anh và Bùi Tuyển quen nhau lâu vậy còn chưa từng được đối đãi ôn hòa thế này, khó được Bùi Tuyển đối với Thanh Hà vài phần kính trọng.

Anh chuyển lời Bùi Tuyển tới Thư Thanh Hà, Thư Thanh Hà nói: “Vậy em sẽ chọn nhà hàng, yên tâm, sẽ không để người khác quấy rầy các anh.”

Thư Thanh Hà đặt nhà hàng có quy định hạn chế hội viên, vừa qua thời gian dùng cơm trưa, bên trong khách không nhiều lắm, ông chủ nhà hàng quen thân với cậu, dẫn bọn họ tới nhã gian bên trong, chờ Bùi Tuyển cùng Thư Thanh Liễu đến, đồ ăn đã sớm dọn lên.

Bùi Tuyển vừa vào nhã gian, hơi sửng sốt một chút, phòng rất lớn, bên trong lại chỉ có hai người ngồi, một người nho nhã trầm tĩnh, một thân quần áo hưu nhàn cao cấp, người còn lại mặc áo T shirt đỏ cùng quần jean, mái tóc màu vàng xoã tung, chiếc hoa tai kim cương bên dưới tóc mai theo động tác của cậu thỉnh thoảng lóe sáng, nhìn kỹ, chính là Thư Thanh Hà.

Bùi Tuyển gặp qua Thư Thanh Hà vài lần, đều là mặc đồng phục cảnh sát, hình tượng văn cảnh điềm đạm nho nhã, không nghĩ tới cách ăn mặc của cậu vào ngày nghỉ lại ấn tượng như vậy, bất quá bộ dáng này thực hợp với cậu, trông nhỏ đi năm, sáu tuổi, thoạt nhìn lại tưởng là thiếu niên trong thời kì phản nghịch.

“Hóa ra Thư cảnh quan thích chơi COS.” Bùi Tuyển nở nụ cười, hắn ngửi được hơi thở đồng loại, một hơi thở quen thuộc.

Thấy Bùi Tuyển thoáng cái liền nhận ra mình, trong mắt Thư Thanh Hà hiện lên tán thưởng, híp mắt cười nói: “Không làm minh tinh điện ảnh là tiếc nuối lớn nhất kiếp này của tôi đó.”

Bùi Tuyển một chữ cũng không tin, người đàn ông ôn hòa ngồi đối diện kia tựa hồ cũng không tin, sau khi Thư Thanh Hà mời bọn họ ngồi, người kia bắt đầu giúp bọn hắn châm trà, làm khá thành thạo.

“Đây là A Trạch, ‘Nửa đêm’ chính là dựa theo tiểu thuyết của anh ấy cải biên, A Tuyển, anh có điều gì cần hỏi có thể hỏi anh ấy, đương nhiên anh cũng có thể hỏi tôi, tôi là Thiệu fan, tình tiết bên trong so với A Trạch còn nhớ rõ hơn.”

Bùi Tuyển kinh ngạc nhìn người đàn ông đối diện không xuất hiện hôm nay, hắn chính là tác giả của bộ sách bán chạy “Thiệu Nhất Đao” đây sao?

“Yến Khôn?”

“Tôi là Thiệu Yến Lê, Yến Khôn là bút danh của tôi.” Anh ta tự giới thiệu rồi nói: “Tôi ở chung với A Phiên, hoan nghênh đến chơi.”

Ánh mắt Bùi Tuyển đảo qua tay hai người đang bưng trà, ngón áp út đều đeo một chiếc nhẫn bạc kiểu dáng giống nhau, như là thuyết minh điều gì đó, phát giác Bùi Tuyển nhìn chăm chú, Thiệu Yến Lê không che dấu, nói: “Chúng tôi là tình nhân, ở chung đã lâu rồi.”

Thư Thanh Hà ở bên cạnh ha hả cười rộ lên, Bùi Tuyển cảm thấy tiếng cười lúc này đây phát ra từ chính nội tâm cậu.

Trầm ổn cùng bùng nổ, hai người hoàn toàn là hai thế giới bất đồng, Bùi Tuyển nhìn Thư Thanh Hà, hoài nghi cậu vì muốn đưa người tới tay, nhất định đã dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó, bất quá vấn đề riêng tư này không liên quan đến hắn, hắn thầm nghĩ giải quyết phiền toái của mình, nhưng trong lòng còn hơi do dự một chút, sự tình phát triển ngoài dự kiến của hắn, làm hắn không biết quyết định của mình chính xác hay không, nghĩ lại tối đa là hai tháng, so với trường học cùng cái tên đại diện luôn bận rộn lại hay quên kia, không nói cũng hiểu chỗ Thư Thanh Hà an toàn hơn.

“Thực xứng.” Trong lòng nháy mắt quyết định, Bùi Tuyển mỉm cười khen.

“Tàm tạm thôi.” Thư Thanh Hà khiêm tốn một chút, ai nấy nghe được đều nghe ra những lời này nói có bao nhiêu giả.

Đồ ăn là Thư Thanh Hà chọn, mỗi món đều gọi một ít, tiếp đãi rất chu đáo, hoàn toàn bất đồng với cách ăn mặc vị thành niên của cậu, cử chỉ nói chuyện cũng thực lão đạo, điều này làm Bùi Tuyển hạ quyết tâm, nhưng vấn đề là nên nói thế nào đây.

Ăn được một lát, Bùi Tuyển đã nhìn ra nhà bọn họ tuyệt đối là Thư Thanh Hà làm chủ, bất quá Thư Thanh Hà rất tôn trọng Thiệu Yến Lê, việc gì cũng hỏi ý anh ta trước, vì thế trong lòng đã biết, chủ động bắt chuyện với Thiệu Yến Lê.

Đề tài đương nhiên là “Nửa đêm”, Thiệu Yến Lê không quá thích cùng người xa lạ nói nhiều, bất quá ngoại trừ phương diện tác phẩm, không có tác giả nào lại không thích nói về bộ sách của mình, hơn nữa Bùi Tuyển còn thủ vai Hắc Kiếm, cho nên thấy Bùi Tuyển nói suy nghĩ về tâm lý vai diễn, anh liền nhiệt tình gia nhập thảo luận.

Thư Thanh Hà ở bên cạnh cười xem bọn hắn nói chuyện, chờ đồ ăn dọn xuống hết, khi bồi bàn đổi trà, cậu nói với Thư Thanh Liễu: “Trà lài ở đây không tồi, em muốn nhân tiện mua về một ít, anh, anh tới giúp em chọn đi.”

Thư Thanh Liễu cùng cậu đi ra ngoài, hai người đi vào sảnh, Thư Thanh Hà chọn mấy loại trà, khi nhân viên đóng gói, cậu thu hồi khuôn mặt tươi cười, hỏi Thư Thanh Liễu, “Nhiệm vụ lần này của anh có phải rất khó giải quyết hay không?”

“Khó giải quyết?”

“Vị Bùi thiếu gia kia tính tình không tốt lắm đâu?” Thư Thanh Hà cười nói: “Phải cùng hắn ở chung mấy tháng, chắc anh đã lĩnh hội rồi.”

“Kỳ thật,” Thư Thanh Liễu suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện kia người nhà sớm hay muộn cũng biết, anh nói: “Anh đã xuất ngũ rồi, không còn là quân nhân nữa.”

“Khụ!”

Thư Thanh Hà đang uống trà nhân viên pha thử, lập tức bị lời nói của Thư Thanh Liễu làm sặc, sáu anh em trong nhà, cá tính Thư Thanh Liễu là cứng ngắc nhất, cho nên tuyệt không hay nói giỡn, cậu muốn hỏi vì sao, lại khẽ cắn môi nhịn xuống, tính chất công việc của Thư Thanh Liễu bất đồng với bọn họ, nếu nghiêm trọng đến mức phải xuất ngũ, vậy cậu có hỏi, Thư Thanh Liễu cũng sẽ không trả lời.

“Cho nên, anh mới đi làm bảo mẫu cho minh tinh?”


“Trợ lý.” Thư Thanh Liễu sửa lại.

“Thật sự không phải làm nhiệm vụ?”

“Sao lại hỏi vậy?”

“Không biết, luôn cảm thấy là lạ sao đó,” Thư Thanh Hà cau mày nói: “Hôm nay không khí cả đoàn làm phim đều rất quái lạ, nhưng không thể nói rõ vấn đề ở chỗ nào, tóm lại, chú ý tên đóng vai trợ thủ của Thiệu Nhất Đao một chút, em ở dưới đài nhìn thấy lúc mọi người nhắc tới Kỳ Lân trấn, biểu tình của hắn có điểm kỳ quái, còn có người ngoại quốc kia, cảm giác cũng không tốt, bọn họ dường như hứng thú với anh và Bùi Tuyển còn hơn cả buổi tuyên truyền phim.”

Thư Thanh Hà nói chính là Tề Thiên và Evan, Thư Thanh Liễu giật mình, lời em trai nói chứng minh trực giác của anh không sai, nói: “Anh sẽ chú ý, cám ơn.”

Hai anh em trở lại nhã gian, Bùi Tuyển và Thiệu Yến Lê nói chuyện đã trở nên thân thiết, còn trao đổi số điện thoại, nói: “Khó trách Tiểu Tiểu sùng bái anh như vậy, không hổ là tác gia, quả nhiên học thức uyên bác.”

Thư Thanh Hà liếc nhìn Thư Thanh Liễu một cái, muốn hỏi ông chủ nhà anh nhiệt tình như vậy, là có chuyện gì muốn nhờ đi, bất quá xem vẻ mặt Thư Thanh Liễu, liền biết anh nhìn không ra, con mắt Thư Thanh Hà vòng vo chuyển, cười nói: “Nói đến Tiểu Tiểu, gần đây không thấy nó, các anh phải đi quay ngoại cảnh, nó làm sao đây a?”

“Để người đại diện của tôi trông, đây cũng không phải lần đầu tiên, Tiểu Tiểu cũng quen rồi.”

“Có thể có nguy hiểm gì không?” Thiệu Yến Lê vừa rồi nghe Bùi Tuyển nói chuyện điện thoại ma và vụ đâm xe, liền nói với Thư Thanh Hà: “Nếu không để Tiểu Tiểu đến nhà của chúng ta đi, trường học cách nhà chúng ta gần, tiện đưa đón, em lại là cảnh sát.”

Thư Thanh Hà không hài lòng quét mắt liếc Bùi Tuyển, cậu không ngại trông trẻ con, nhưng không thích bị tính kế, rõ ràng vị đại minh tinh này là cố ý, người này trừ bỏ ở ngoài diễn xuất tốt, tâm mắt cũng không nhỏ.

“Bị xe tông a, nghe thực thú vị.” Thư Thanh Hà quay sang nhìn Thư Thanh Liễu, bắt đầu hoài nghi cái anh gọi là xuất ngũ độ chân thật cao bao nhiêu, nói: “Sao lại vậy chứ, nói nghe một chút.”

Bùi Tuyển đem chuyện đâm xe kể lại một lần, Thư Thanh Hà vỗ bàn, nói với Thiệu Yến Lê: “Thật là một ý tưởng hay, A Trạch, anh gần đây không phải vẫn nói không có tư liệu sống nào hay sao? Vừa vặn quen biết A Tuyển, giới giải bí mật nhiều như vậy, tùy tiện chọn vài chuyện cũng được một đoạn hay.”

“Không thành vấn đề.” Bùi Tuyển hiểu ý Thư Thanh Hà, sảng khoái gật đầu, “Chờ bộ phim này đóng máy, tôi trở về sẽ cung cấp tư liệu hay cho hai người.”

“Nói không chừng không cần tư liệu của người khác, A Tuyển anh cũng rất đặc sắc nha.”

Thư Thanh Hà mới vừa nói xong, đầu đã bị Thư Thanh Liễu vỗ nhẹ, nói: “Đừng nói lung tung.”

Thư Thanh Hà cười mà không đáp, cậu tuyệt đối không nói lung tung, hiện tại cậu dám khẳng định anh hai đang chấp hành nhiệm vụ gì đó, Thư Thanh Liễu không nói cũng chẳng sao, cậu có thể để minh tinh ra mặt phát ngôn, đến lúc đó lại bảo A Trạch ngẫu hứng phát huy một chút, vậy tiểu thuyết tuyệt đối đắt khách.

Mọi người lại hàn huyên trong chốc lát mới thanh toán rồi rời đi, trên đường trở về, Bùi Tuyển hỏi Thư Thanh Liễu, “Thanh Hà là em trai ruột của anh sao?”

“Phải, thỉnh không kỳ thị bọn họ.” Thư Thanh Liễu hiểu lầm ý Bùi Tuyển, thực nghiêm túc nói.

“Không có, nếu không tôi cũng sẽ không đem Tiểu Tiểu giao phó cho bọn họ.” Bùi Tuyển tựa lưng vào ghế ngồi, lười nhác nói: “Tôi chỉ ghét tên quá tự tin kia.”

“Tôi cũng không thích Evan, anh ta rất tùy tiện.”

Bùi Tuyển bóp bóp trán, nếu khôn khéo của Thư Thanh Hà có thể chia một nửa cho Thư Thanh Liễu, câu thông giữa bọn họ cũng không quá khó khăn như vậy, nghĩ muốn châm chọc anh vài câu, lại nghĩ đến Tiểu Tiểu còn phải nhờ bọn họ chăm sóc, lời nói đến bên miệng liền đổi thành ——“Anh làm sao thoát khỏi Evan vậy?”

“Nói hắn ăn tỏi.”

Bùi Tuyển phì cười, “Thực nhìn không ra anh còn có khiếu hài hước.”

“Ăn ngay nói thật mà thôi.”

“Vậy…” Bùi Tuyển cũng hùa theo, nói: “Trước khi xuất phát mua thêm ít thuốc trị hôi miệng.”

Nửa phần đầu của “Nửa đêm” là quay trong thành phố, Bùi Tuyển mỗi ngày trừ bỏ đi đến trường quay, còn lại đều ở nhà nghiên cứu kịch bản cùng rèn luyện, Thư Thanh Liễu cũng tập luyện chung với hắn, nửa tháng sau, tổ làm phim xuất phát đi Kỳ Lân trấn, buổi tối trước hôm đi, Bùi Tuyển mang Tiểu Tiểu tới Thiệu gia, dặn dò nhóc mấy câu, Thư Thanh Hà nhân cơ hội gọi Thư Thanh Liễu qua một bên, nói với anh mình đã điều tra Tề Thiên và Evan, nhưng thất vọng là, bối cảnh hai người đều rất đơn giản, đơn giản đến mức làm cậu hoài nghi tư liệu có phải là giả hay không.

“Tóm lại, em không thích hai người này, anh cũng cẩn thận một chút.”

Thư Thanh Liễu nói cám ơn: “Em chỉ thích tác gia kia.”

Bị nói trúng tâm sự, Thư Thanh Hà cười tủm tỉm dùng sức gật đầu, hỏi lại: “Vậy anh có người nào đặc biệt thích hoặc đặc biệt phản cảm không?”

“Không có.” Ít nhất trước kia không có.

Tính chất công việc của anh là dù ở bất cứ thời điểm gì cũng không thể có tư tình quá mãnh liệt, bình thường anh nghĩ không phải thích hoặc phản cảm, mà là nguy hiểm hoặc an toàn.

Thư Thanh Liễu quay đầu lại, phía bên kia cửa kính, Bùi Tuyển đang tập ngậm thuốc, động tác tiêu sái, phối với một bên sườn mặt, hệt như một bản phác họa xinh đẹp, Thư Thanh Liễu nhìn hắn, một cảm giác quen thuộc nào đó mạnh mẽ nảy lên trong lòng, trái tim như bị cái gì đâm vào, thình thịch nhảy lên kịch liệt, muốn cố gắng nhớ lại, cảm giác kia lại nháy mắt lướt qua, làm anh không kịp cảm nhận.

Có lẽ, hành trình đến Kỳ Lân trấn lần này sẽ giúp anh tìm được đáp án mong muốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận