[Đô Thị Kỳ Duyên Hệ Liệt] - Na Nhất Đoạn Tinh Quang

Thư Thanh Liễu một hơi lao ra cửa câu lạc bộ, gió lạnh thổi tới, phẫn nộ của anh thoáng bình ổn, bất quá tâm vẫn mờ mịt bởi biến cố bất thình lình xảy ra này.

Anh không biết sự tình sao lại biến thành như vậy, rõ ràng buổi sáng khi tiễn Bùi Tuyển rời đi, bọn họ vẫn còn rất tốt, Bùi Tuyển nói tối nay sẽ về nhà sớm một chút, hỏi anh muốn ăn cái gì, không khí ấm áp như vậy, nhưng là chỉ chớp mắt tất cả đều thay đổi.

Nếu vừa rồi thái độ của mình tốt một chút, có lẽ…

Đi trên đường, anh thực không tiền đồ bắt đầu hối hận, tuy rằng biết cho dù có quay lại lần nữa, anh vẫn sẽ hung hăng đánh trả đối phương như vậy, bởi vì lời Bùi Tuyển nói rất đả thương người.

Anh là đàn ông, có thể thông cảm hoàn cảnh phức tạp của Bùi Tuyển, cho nên không muốn yêu cầu hắn quá nhiều, chỉ cần không phải quá phận, anh cũng sẽ không đi so đo, thậm chí vừa rồi Bùi Tuyển nói tiếng xin lỗi, anh đều có thể tha thứ, giữa tình nhân chỉ có yêu không là không thể lâu dài, nó cần bao dung cùng thông cảm của song phương, anh luôn hy vọng mình có thể cùng một nhịp với bước đi của Bùi Tuyển, nhưng không nghĩ tới Bùi Tuyển lại nghĩ như vậy, anh càng không thể dễ dàng tha thứ tâm tính này của hắn, vào lúc anh nghiêm túc nghĩ về tương lai của hai người, thậm chí không tiếc vì thế cùng người nhà trở mặt, đối phương lại hờ hững nói cho anh biết tất cả chuyện này chỉ là trò chơi.  

Nhớ tới lúc ở Kỳ Lân trấn Bùi Tuyển dốc lòng tương trợ, tất cả những bảo hộ kia nếu mục đích chỉ là biểu diễn trong trò chơi, anh thật không biết còn có cái gì là đáng giá tin tưởng.

Bầu trời đêm nay rất sáng, nhưng thủy chung không đẹp bằng đêm ở trên núi kia, lúc ấy trên người có rất nhiều vết thương, nhưng tâm tình lại chưa từng hạnh phúc như vậy, một ánh tinh quang xinh đẹp nhường kia, anh nghĩ mình đã bắt được, nhưng cuối cùng mới phát hiện, hết thảy đều là ảo tưởng.

Tiếng chuông cắt đứt tâm tình mờ mịt của anh, Thư Thanh Liễu vội vàng lấy di động ra, chờ mong nhìn thấy cuộc gọi quen thuộc, nhưng kết quả làm anh thực thất vọng, là một dãy số anh không biết, ở trên màn hình kiên trì chớp động.

Thư Thanh Liễu tiếp điện thoại, người gọi tới thật ra rất quen thuộc, là học đệ Tề Thiên.

“Học trưởng mau về nhà, bên này có tình huống!”

Phản ứng đầu tiên của Thư Thanh Liễu là Bùi gia, bất quá nếu là Bùi gia, Tề Thiên sẽ không nói như vậy, hỏi: “Làm sao?”

“Căn phòng sếp cấp cho anh đó, hiện tại là tôi ở, vừa rồi tôi trở về, tưởng nơi này bị bão quét chứ, vậy nên anh muốn đến xem có vật nào bị mất hay không?”

Tề Thiên nói thực khôi hài, nhưng Thư Thanh Liễu lại hoàn toàn cười không nổi, nói: “Tôi lập tức trở về.”

Anh cúp máy, khi quay lại lái xe, mới phát hiện mình trong lúc vô ý đã chạy một chặng đường rất dài, hơn nữa xe anh lái là xe của Bùi Tuyển, hiện tại ầm ĩ một trận, không lý do gì dùng xe hắn, liền bắt taxi chạy về.

Nhà trọ là tài sản của Tả Thiên, lúc ấy anh đến ở tạm, sau khi dọn tới Bùi gia, bởi vì luôn bề bộn nhiều việc, hầu như đồ đạc vẫn là để ở đây, không nghĩ tới Tề Thiên cũng sẽ dọn vào ở.

Trên lầu sáng đèn, bất quá bị bức màn ngăn trở, thấy không rõ tình hình bên trong, Thư Thanh Liễu chạy lên, thấy cửa khép hờ, anh từ trong túi rút súng, đẩy cửa ra, thật cẩn thận đi vào, Tề Thiên đang ngồi xếp bằng ở trong phòng khách thu thập đống hỗn độn, nhìn thấy anh, lập tức giơ tay lên.

“Kẻ trộm đã đi rồi, anh có thể bỏ súng xuống.”

Thư Thanh Liễu không nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, kiểm tra phòng một chút, Tề Thiên không nói sai, cả phòng đều hỏng bét, đồ đạc bị quăng tứ tung, máy tính mở ra, kẻ trộm hẳn là có tra xét dữ liệu bên trong, bất quá trong máy cũng không có văn kiện trọng yếu, lại ngẩng đầu nhìn trần nhà, ngay cả nắp điều hòa cũng bị tháo ra, anh thực vô lực.

“Thực ngốc.” Tề Thiên thu dọn đồ đạc, than thở: “Nào có ai đem đồ trọng yếu như vậy giấu trong điều hòa chứ, người không biết mở ra, không phải chết chắc rồi sao, tôi xem bọn họ là nóng nảy, chỉ cần có thể tìm được, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, chỉ khổ tôi, mới vừa dọn vào đã phải làm tổng vệ sinh.”

“Tôi sẽ không đem đồ để ở nơi này.” Theo bản năng, Thư Thanh Liễu nói.

Nhãn tình Tề Thiên lập tức sáng lòe, nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt anh, vội vàng truy vấn: “Vậy ở nơi nào? Cho một gợi ý đi?”

“Tôi nếu có thể nhớ tới, đã sớm giao.” Thư Thanh Liễu quét nhìn căn phòng một lượt, ánh mắt dừng ở phía ổ điện, tâm khẽ động, cố ý lớn tiếng nói: “Cậu nghĩ tôi và cậu không muốn đem phiền toái đẩy đi sao? Có lẽ sớm đã có người đem món đồ đi rồi, hiện tại đang ở sở nghiên cứu quốc gia tiến hành nghiên cứu đâu.”

“Nhưng là…”

Tề Thiên còn muốn kiên trì quan điểm của hắn, lại bị Thư Thanh Liễu ngắt lời, nói: “Còn có, từ hôm nay trở đi tôi về đây ở, công việc trợ lý tôi không làm nữa.”

“Hả!” Tề Thiên sửng sốt, vội hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Chia tay.”

Thư Thanh Liễu nói xong liền xoay người rời đi, Tề Thiên đuổi theo, hỏi: “Anh nói giỡn phải không? Hai ngày trước không phải còn rất tốt sao?”

Hắn còn muốn nói lúc trước ở trên núi hai người này không phải cùng chung mối thù đem hắn như cừu nhân mà đánh sao? Như thế nào vài ngày không thấy liền chia tay, bất quá nhìn sắc mặt Thư Thanh Liễu, không dám hỏi nhiều, chỉ nói: “Là đang giận dỗi đi?”

“Chia tay!” Thư Thanh Liễu lại nhấn mạnh: “Nếu cậu nhìn thấy tình nhân của mình cùng người đàn ông khác ở quán bar lêu lổng, cậu cũng sẽ chia tay.”

Thư Thanh Liễu không phải người nói nhiều, liên quan đến chuyện riêng của anh và Bùi Tuyển, anh lại càng không nói, nhưng hiện tại nhìn một đống hỗn độn đầy đất, đột nhiên phát hiện chia tay cũng không xem như chuyện xấu.

Tuy rằng không biết bọn trộm này là ai, nhưng thực rõ ràng vì tinh quang mà đến, xem đối phương làm việc không hề che dấu, có thể thấy bọn họ căn bản không thèm để ý bị phát giác, mà ngược lại, là gián tiếp cảnh cáo anh. Thư Thanh Liễu ở quân doanh đã lâu, đã quen đối mặt với những tình huống thế này, bất quá Bùi Tuyển là người thường, cho nên, chia tay ở một mức độ nào đó sẽ bảo vệ Bùi Tuyển, hiện tại bản thân bị rất nhiều người theo dõi, anh không muốn vì thế liên lụy đến Bùi Tuyển —— cho dù tách ra, anh cũng không muốn đối phương bị thương tổn, nghĩ như vậy có lẽ có chút tự mình đa tình, nhưng đối với người mình thích, anh thật sự không thể ngoan tâm đi so đo lỗi lầm của đối phương.

Tề Thiên bị lời anh nói làm chấn động, bước chân nhất thời ngưng lại, ha hả cười gượng hai tiếng, “Không có biện pháp, giới nghệ sĩ đều là loạn như vậy, anh nếu tìm một em gái nhà binh, tuyệt đối không cần lo lắng… Khụ khụ, đã trễ thế này, anh muốn đi đâu?”

“Xuống dưới.”

“A, chia tay thôi mà, không cần tìm cái chết chứ?”

Thư Thanh Liễu hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tia sáng lạnh lẽo phóng tới, Tề Thiên lập tức ngậm miệng, tỏ vẻ mình sẽ không nhiều lời, anh muốn làm gì thì cứ việc làm.

Thư Thanh Liễu muốn xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu, anh tới rất vội vã, nội y và những thứ lặt vặt khác đều không có, chỉ có thể trước mua hai cái dùng tạm, mua xong thì cảm thấy đói bụng, buổi tối vội vã tìm người, anh vẫn chưa ăn cơm, liền mua một tô mì ăn liền.

Khi trả tiền thì đụng phải chìa khóa xe, Thư Thanh Liễu do dự một chút, bảo nhân viên cửa hàng đưa cho một túi chuyển phát nhanh, viết xong địa chỉ của Bùi Tuyển, bỏ xâu chìa khóa vào, dán kỹ miệng túi, giao cho nhân viên cửa hàng.

Như vậy xem như xác thực mình đã hoàn toàn tách ra, xem, một túi chuyển phát nhanh liền giải quyết xong chuyện, cách làm thực đơn giản, gắn kết mối quan hệ sâu sắc giữa hai người chỉ là một xâu kim loại lạnh như băng, tùy thời có thể sử dụng, cũng tùy thời có thể dễ dàng bỏ đi, trừ bỏ ở trên mặt chìa khóa kia bị mài mòn một chút, cái gì cũng không lưu lại.

Bùi Tuyển nhận được bưu phẩm là sau giờ chiều, hắn lấy chìa khóa ra, xâu kim loại trong lúc lấy ra phát ra tiếng lách cách nhè nhẹ, đây là lần thứ hai Thư Thanh Liễu đem chìa khóa trả lại cho hắn, nhưng lần này hắn sẽ không gọi điện thoại đùa giỡn người ta như trước nữa, trò chơi này hắn chơi mệt rồi, hơn nữa từ sớm đã biết kết cục, tựa hồ cũng không cần thiết chơi tiếp nữa.

Tối hôm qua Lục Hoài An đến câu lạc bộ tìm được hắn, luôn miệng kể hắn nghe chuyện Thư Thanh Liễu tìm người, hắn không biết trong đó có bao nhiêu phần khoa trương, nhưng tâm vẫn là có một chút xúc động, ai biết nhanh như vậy đã nhận lại chìa khóa, hành động quyết đoán quyết tuyệt, làm hắn nhịn không được nghĩ, có lẽ Thư Thanh Liễu đã sớm muốn chia tay, trẻ con dưỡng ra từ mấy gia đình theo khuôn phép cũ này, là không có khả năng đi cùng một con đường tà đạo với hắn.

Đáng tiếc mấy suy nghĩ này con nít đương nhiên không hiểu, từ ngày hôm qua Tiểu Tiểu cứ hỏi hắn suốt Thư Thanh Liễu đi đâu, hiện tại là buổi trà chiều, Tiểu Tiểu đang nhàm chán, nhìn thấy chìa khóa, lại hỏi: “Ba ơi, kẻ cướp đâu? Sao này hai ngày nay không thấy chú ấy vậy?”

Nhìn ánh mắt con trai tràn ngập chờ mong, Bùi Tuyển thực bất đắc dĩ, khoảng thời gian Thư Thanh Liễu đến nhà hắn cũng không quá dài, lại cùng Tiểu Tiểu ở chung rất hòa hợp, vấn đề phức tạp này hắn không biết nên giải thích thế nào, đành phải hỏi lại: “Chị trợ lý hiện giờ không tốt sao?”

“Không tốt, chị ấy không nhảy ếch, không đánh quyền, ngay cả trò chơi cũng không biết chơi, còn có mô hình lắp ráp, tiết thủ công cuối tuần phải hoàn thành, nhưng tàu bọn cướp biển mới lắp ráp một nửa à…” Tiểu Tiểu tha thiết nhìn hắn, năn nỉ: “Ba, hai người không phải cãi nhau chứ? Cuối tuần này có thể làm hòa không?”

Bùi Tuyển không biết nói sao, sờ sờ đầu nhóc, nói: “Mô hình tàu cướp biển ba giúp con lắp ráp nha, kẻ cướp sẽ không trở về nữa.”

“Nhưng lần trước ba không phải nói muốn sống cùng chú ấy sao? Con cũng đồng ý rồi, sao ba nói chuyện không giữ lời gì hết?”

Hắn là nói như vậy, nhưng sự thật chứng minh kia chỉ là hắn một sương tình nguyện, tại chốn đô thị phồn hoa huyên náo này, cái gì cũng chuộng tiện lợi, tình cảm giữa người với người, so ra còn mỏng hơn thủy tinh, hắn sao có thể yêu cầu tình yêu lâu dài đây?

Tiểu Tiểu không thể hiểu tâm sự của hắn, còn đang bên cạnh líu ríu hỏi không ngừng, Bùi Tuyển rốt cục bị hỏi phiền, quát: “Ba nói, hắn sẽ không trở về nữa!”

Bị rống to, Tiểu Tiểu sợ tới mức ngậm miệng, nhìn hắn, trong mắt dần dần ngập nước mắt, Bùi Tuyển ý thức được mình thất thố, thầm ân hận, Tiểu Tiểu đã nhảy xuống ghế, chạy về phòng mình trên lầu, Bùi Tuyển gọi nhóc, lại bị làm lơ, điều này khiến Bùi Tuyển càng cảm thấy phiền lòng, cầm thìa hung hăng quăng sang một bên.

Một mình ở trong đại sảnh yên lặng ngồi một chốc, điện thoại vang lên, là La Vĩ Doanh gọi tới, nói với Bùi Tuyển cô đã đặt vé máy bay ba ngày sau, nói thời gian chuyến bay, lại bảo Bùi Tuyển đặt khách sạn cho mình, Bùi Tuyển tâm tình đang khó chịu, tức giận nói: “Tôi bề bộn nhiều việc, mấy chuyện này cô tự mình làm đi.”

“Tâm trạng anh thoạt nhìn thật không tốt nha.” La Vĩ Doanh không để ý thái độ ác liệt của hắn, cười hì hì nói: “Là tình nhân trợ lý làm anh tức giận phải không?”

“Cô cũng biết.”

“Rất đơn giản mà, lấy địa vị hiện giờ của anh, trong giới không ai dám đắc tội anh, cho dù đắc tội, anh cũng chỉ trả thù, sẽ không tức giận, cho nên, vấn đề nhất định là từ trợ lý bên cạnh anh, tôi nói đúng hay không?”

Tiếng cười của La Vĩ Doanh không cuốn hút Bùi Tuyển, lạnh lùng đáp lại: “Không đúng.”

“Ha ha, Bùi đại bài anh xong rồi, lần này anh còn nghiêm túc, này cũng thật không giống tác phong của anh nha.”

“Không có việc gì thì tôi cúp máy, khách sạn tôi thay cô đặt, ít đến phiền tôi.”

“Nhớ tới sân bay đón.”

Vênh mặt hất hàm sai khiến, Bùi Tuyển tức giận nghĩ, cô ta là coi hắn như người hầu mà sai xử đi, lười so đo với cô ta, đồng ý xong rồi cúp điện thoại, La Vĩ Doanh gọi lại hắn, “Đưa điện thoại cho Tiểu Tiểu, tôi muốn nói chuyện với nó.”

Bùi Tuyển chuyển điện thoại đến phòng ngủ của Tiểu Tiểu, nội tuyến vang nửa ngày cũng không ai tiếp, hắn đành phải nói với La Vĩ Doanh: “Tiểu Tiểu ngủ rồi, chờ cô trở về rồi nói sau.”

La Vĩ Doanh không miễn cưỡng, cười nói: “Cũng được, dù sao chờ sau khi Tiểu Tiểu đến Mĩ, chúng tôi liền có rất nhiều thời gian tán gẫu.”

“Cô nói cái gì?”

La Vĩ Doanh không trả lời, cười cười cúp điện thoại, câu nói cuối cùng của cô làm tâm thần Bùi Tuyển rối bời không yên, gọi lại muốn hỏi rõ ràng, điện thoại thế nhưng không sao chuyển được, hắn biết La Vĩ Doanh là cố ý, tuy rằng cô không nói rõ, nhưng thái độ thực rõ ràng, cô muốn giành quyền nuôi nấng Tiểu Tiểu. 

Kết luận này làm tâm tình Bùi Tuyển càng không xong, bất quá chuyện này dù sao cũng tránh không khỏi, chỉ hy vọng đến lúc đó có thể thuận lợi thuyết phục La Vĩ Doanh, để cô ta thay đổi chủ ý, trừ chuyện này ra, hắn không còn biện pháp nào khác.

Chạng vạng trợ lý mới tới đón hắn đến công ty, phía sau còn mang theo bốn người đàn ông cao lớn vạm vỡ, bị Bùi Tuyển hỏi, cô nói là Lục Hoài An phân phó, mời vệ sĩ đến chuyên bảo vệ bọn họ, Bùi Tuyển nghe xong không hiểu gì, gọi điện cho Lục Hoài An, hỏi: “Anh lại đang làm cái quỷ gì vậy? Vì sao đột nhiên mời vệ sĩ?”

“Hiện tại không phải rất thịnh hành sao? Vệ sĩ càng nhiều, càng chứng tỏ giá trị của cậu cao.”

Lười nghe Lục Hoài An pha trò, Bùi Tuyển lạnh lùng nói: “Nói thật.”

Thấy không thể gạt được, Lục Hoài An thở dài,

“Là trợ lý tiền nhiệm của cậu nhờ tôi làm như vậy, nói cậu có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhất định phải tìm người bảo vệ cậu, tuy rằng tôi cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to, bất quá này cũng là một loại phô trương, tôi thấy không tồi, liền đồng ý.”

“Chuyện của tôi không cần hắn quan tâm!”

Nói đến Thư Thanh Liễu, Bùi Tuyển lại tức giận, này tính là gì? Một bên đem chìa khóa trả lại cho hắn, một bên lại kêu người đại diện tìm vệ sĩ cho hắn, nếu chia tay, thì nên dứt khoát hẳn, hắn không hiếm lạ người khác bố thí.

“A Tuyển, cậu đừng hành động theo cảm tính.” Nghe ra Bùi Tuyển rất tức giận, Lục Hoài An khuyên nhủ: “Trước đó cậu gặp không ít chuyện, bên cạnh có người bảo vệ vẫn tốt hơn, đuổi việc thì đuổi việc, đề nghị của hắn nếu đúng, cậu cũng không nên vì dỗi mà làm khó mình.”

Bùi Tuyển bình tĩnh lại, Lục Hoài An nói rất có lý, sự kiện tinh quang tuy rằng đã qua, nhưng hắn không biết có phải chấm dứt như vậy hay không, cho dù hắn không cần, cũng nên lo lắng đến an toàn của Tiểu Tiểu, trước kia có Thư Thanh Liễu, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Hắn suy nghĩ một chút, nghe theo đề nghị của Lục Hoài An, bất quá bản thân chỉ dẫn theo hai vệ sĩ, hai người còn lại chuyển qua bảo vệ Tiểu Tiểu.

Tình trường thất ý, sự nghiệp lại dị thường thuận lợi, Bùi Tuyển sau khi trở về, trừ bỏ thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, nhật trình đều bị sắp xếp dày đặc, Thịnh Dực hiển nhiên cố gắng lăng xê hắn, mấy nhà sản xuất lớn đều tiếp cận hắn, mong muốn cùng hắn hợp tác, thấy Bùi Tuyển do dự, Lục Hoài An nhịn không được, cực lực thuyết phục hắn nhận lời, loại kỳ ngộ này người khác cầu còn không được, hắn lại còn do dự, khiến Lục Hoài An nhìn thấy cũng sốt ruột.

Buổi tối trên đường về nhà, lại nhắc tới chuyện này, nghe Bùi Tuyển nói còn muốn suy nghĩ thêm, Lục Hoài An nhịn không được càu nhàu: “Tôi biết cậu lo lắng cho Tiểu Tiểu, bất quá nó cũng không còn nhỏ, cậu không thể cứ vì nó mà đem cơ hội đẩy đi, vừa lúc La Vĩ Doanh trở về, tôi thấy cô ta cũng là vì con trai, không bằng biết thời biết thế, đem con giao cho cô ta nuôi đi.”

“Chuyện này không liên quan đến Tiểu Tiểu.”

Tuy rằng tồn tại của Tiểu Tiểu có một phần nguyên nhân, nhưng càng khiến hắn suy nghĩ nhiều hơn chính là các nhân tố thị trường, nhiều chuyện tốt quá hóa dở, mánh lới quá nhiều, ngược lại sẽ hạ thấp giá trị của mình, hắn muốn tạo một hiệu ứng ngôi sao, làm cho mọi người có loại nhận thức, điện ảnh có tên hắn tuyệt đối có thể tạo ra kỷ lục phòng vé, nếu không, mệt mỏi ứng phó, sẽ chỉ làm mình trở nên mệt chết đi, loại trạng thái này ngược lại không đạt được hiệu quả mong muốn.

“Lời cậu nói tôi đều hiểu, cậu nghĩ trong đầu tôi chỉ có tiền thôi sao?” Lục Hoài An nói: “Tôi chỉ là nhắc nhở cậu một chút, công tư rõ ràng.”

“Mấy ngày nay tôi trừ bỏ ngủ chính là làm việc, anh cảm thấy tôi làm sao công tư không phân biệt được?”

“Đây không phải là di chứng thất tình đó chứ?”

Đối với câu hỏi nửa thật nửa giả của Lục Hoài An, đáp lại của Bùi Tuyển là tiếng hừ khinh thường, không khí trong xe có chút lãnh, Lục Hoài An cười ha ha, “Cậu có thể không để tâm là tốt nhất, mặc dù có chút đáng tiếc…”

“Đáng tiếc bên cạnh thiếu một tên trợ lý ngu ngốc sao?”

“Cậu thật sự nghĩ như vậy?”

Bùi Tuyển không để ý đến hắn, quay đầu sang một bên, tiếp tục hút điếu thuốc trong tay, khói thuốc theo động tác phun ra nuốt vào của hắn phiêu tán ra ngoài cửa sổ, rất nhanh liền bị gió thổi tan.

Nếu thích cũng giống như khói thuốc, có thể nhanh như vậy liền tản mất, vậy thật tốt biết bao, bất quá càng là thứ quan trọng, hắn lại càng không biểu hiện quá để tâm, như vậy, ít nhất khi hắn mất đi, sẽ không thua quá khó xem.

“Mấy ngày nay cậu hút thuốc nhiều quá.”

Bùi Tuyển nhíu mày, lại không nói chuyện, không được đáp lại, Lục Hoài An bắt đầu tự lẩm bẩm: “Tuy rằng quen biết cậu lâu như vậy, nhưng có đôi khi tôi thật không hiểu cậu, cho là cậu chỉ chơi đùa, cậu lại nói với tôi các người bắt đầu quen nhau, được thôi, tôi nghĩ lần này cậu nghiêm túc, cả ngày lo lắng đề phòng sợ gặp chuyện không may, thế mà cậu lập tức lại nói chia tay…”

“Anh nghĩ nhiều quá.”

“Tôi là người đại diện của cậu, có thể không nghĩ nhiều sao? Tôi rất sợ cậu đùa với lửa, đem bản thân kéo vào, cho nên không tán thành cậu với hắn quen nhau, nhưng nhìn hai người tách ra, tôi lại không thấy dễ chịu, tuy rằng không biết các người đã xuất hiện vấn đề gì, bất quá hôm cậu mất tích hắn thật sự lo lắng, làm hại tôi có chút ghen tị, cậu cũng biết, trong giới này, rất khó tìm được người nào giống như hắn.”

“Tôi không biết anh cư nhiên lại đa sầu đa cảm như vậy.” Bùi Tuyển cười nhìn Lục Hoài An, “Bất quá hiện tại anh không cần ghen tị, chúng tôi đã chia tay.”

“Cậu là thật?”

Không phải hắn muốn vậy, mà là trong giới này buộc hắn không thể không làm như vậy, bất quá con người ta cũng sẽ có xúc động, ở một thời điểm nào đó, cùng một người nào đó.

* * *

La Vĩ Doanh trở về cùng ngày, Bùi Tuyển đem lịch trình cả ngày đều bỏ trống, Lục Hoài An muốn thay hắn đi đón, bị hắn cự tuyệt, chỉ để hắn đặt giúp buổi tiệc đón gió tẩy trần vào buổi tối, là món cay Tứ Xuyên La Vĩ Doanh thích nhất.

Lục Hoài An sắp xếp xong, lại vô cùng hâm mộ nói: “Làm người nhà của cậu thật tốt nha, cả vợ trước cũng chiếu cố chu đáo như vậy.”

“Anh muốn lên giường với tôi sao?” Bùi Tuyển lạnh lùng nói: “Anh làm 0.”

Đối diện một trận trầm mặc, sau đó cạch một tiếng, điện thoại rơi mạnh xuống đất.

Bùi Tuyển nhìn đồng hồ, Tiểu Tiểu còn chưa xuống lầu, nhóc nghe nói hôm nay đi đón máy bay, hưng phấn đến mức từ sáng đã bắt đầu thay quần áo, khiến hắn cảm thấy mặc kệ La Vĩ Doanh trước kia không chăm sóc Tiểu Tiểu nhiều cỡ nào, nhưng đối với con trai mà nói, bọn họ là người thân, vị trí này những người khác không thể thay thế.

Bùi Tuyển đi lên lầu, thấy cửa phòng Tiểu Tiểu bị khóa, hắn gõ cửa, nói: “Chỉ là đi đón máy bay, cũng không phải thử vai, không cần ăn mặc long trọng như vậy.”

“Không phải đâu, con muốn ăn mặc đẹp trai một chút, mới có thể nổi bật áp đảo ba.”

Bùi Tuyển phì cười, tựa vào trên tường bên cạnh, trêu chọc: “Muốn áp đảo nổi bật của ba con hả, đợi hai mươi năm nữa đi con.”

“Hừ!”

“Ít nhất ba con thay quần áo cho tới bây giờ cũng không lén lút như vậy, lấy chút tự tin ra đây,” Bùi Tuyển nhìn đồng hồ, “Cho con mười phút nữa, không được, ba liền tự mình đi.”

“Thúc giục người khác thay quần áo là hành vi rất không thân sĩ, Bùi tiên sinh!”

Trong phòng truyền đến thanh âm không kiên nhẫn của Tiểu Tiểu, Bùi Tuyển không cùng nhóc so đo nữa, mỉm cười rời đi, nghe thấy tiếng bước chân hắn đi xa, cửa hơi hé ra một khe hở, Tiểu Tiểu thăm dò đi ra nhìn, sau khi xác nhận Bùi Tuyển không ở, lập tức đóng cửa lại, phóng nhanh về bắt đầu gọi điện thoại.

Hôm nay nhóc đã gọi cho Thư Thanh Liễu mấy lần, cũng không có ai tiếp, làm nhóc cảm thấy Thư Thanh Liễu không muốn liên lạc với bọn họ nữa, nhóc thực buồn bực nghe điện thoại vang vài tiếng, đang muốn cúp máy thì đối diện truyền đến giọng Thư Thanh Liễu.

“Tiểu Tiểu?”

“Kẻ cướp!” Lần cuối cùng cư nhiên chuyển được, Tiểu Tiểu hưng phấn mà kêu to lên, lập tức phát hiện mình quá đắc ý, vội vàng lấy tay che miệng lại, hạ giọng, vô cùng đáng thương hỏi: “Kẻ cướp, chú không phải không cần cháu với ba đó chứ? Thiệt nhiều ngày cũng không trở về?”

Thư Thanh Liễu mới vừa nhận được tin tức, phải cùng Tề Thiên ra ngoài, cuộc gọi của Tiểu Tiểu tới thực không đúng lúc, nhìn Tề Thiên ở cửa sốt ruột hướng anh chỉa chỉa đồng hồ, anh nói: “Chú bây giờ đang vội, lát nữa gọi lại cho cháu nhé?”

Phía bên kia nửa ngày không có hồi âm, sau đó truyền đến tiếng khóc hu hu, Thư Thanh Liễu cả kinh, vội hỏi:  “Có chuyện gì?”

“Kẻ cướp, cháu bị gia bạo hu hu…” Tiểu Tiểu ở đầu dây bên kia nức nở khóc nói: “Ba trước kia hiểu cháu nhất, chưa bao giờ mắng cháu một câu, đều bởi vì chú, ba hiện tại tâm tình siêu kém, làm một việc nhỏ xíu cũng hung mắng cháu, còn đánh cháu nữa hu hu…”

“Đánh cháu?” Thư Thanh Liễu rất khó tưởng tượng lấy dung túng của Bùi Tuyển đối với Tiểu Tiểu, sẽ động thủ đánh nhóc, bước chân vô ý chậm lại, hỏi: “Tâm tình hắn không tốt sao?”

“Đều tại chú và ba cãi nhau, bị chú khi dễ, ba rất khó chịu.”

“Không phải như vậy……”

Sự thật hình như có điểm trắng đen đảo lộn, Thư Thanh Liễu muốn giải thích, lại không biết nên nói thế nào, một đứa bé, nói nó cũng không hiểu, bất quá nghe Tiểu Tiểu khóc lóc kể lể, tâm vẫn là bị xúc động, ẩn ẩn đau, nói: “Chú xem tiết mục mấy ngày nay của hắn, tinh thần rất không tồi, sao lại…”

“Thì ra chú có xem tiết mục của ba nha!” Tiểu Tiểu hưng phấn hẳn, lập tức lấy tay lau nước mắt, nói: “Mới không phải vậy đâu, ba đều là dựa vào hút thuốc, uống cà phê nâng cao tinh thần, khí quản của ba không tốt, hút thuốc nhiều, liền ho khan rất nặng, khi quay phim luôn quên lời thoại, bị đạo diễn mắng, cho nên tâm tình ba không tốt, sẽ mắng cháu, đêm đó cháu còn nhìn thấy ba khóc trong bếp…”

“Cái gì?”

Tâm Thư Thanh Liễu rối thành một đoàn, Tề Thiên đã lên xe, động tác phất tay bảo anh lên xe bị anh ngó lơ, xoay người vội vàng hỏi: “Vậy bây giờ hắn thế nào?”

“Hiện tại cũng không tốt, kẻ cướp chú trở về được không? Ba rất mềm lòng, chú nói xin lỗi, ba sẽ không tức giận nữa.”

“Chú……”

Lời cự tuyệt nói không nên lời, bởi vì để ý mà không tự chủ được lo lắng, bởi vì lo lắng mà trở nên đau lòng, lời nói ác liệt đêm đó giờ phút này đều chuyển thành hối hận, tưởng tượng mấy ngày nay trạng thái Bùi Tuyển không xong, Thư Thanh Liễu trong lòng loạn cả lên, nói: “Để chú nghĩ một chút.”

“Vậy bây giờ là được!” Tiểu Tiểu thực hưng phấn nói: “Mẹ đã trở lại, ba muốn đi đón mẹ, chú đi cùng được không? Tinh thần ba không tốt, ba lái xe cháu rất lo.”

“Hiện tại không được.” Phía sau truyền đến tiếng còi xe, là Tề Thiên đích thúc giục, Thư Thanh Liễu dằn lại, nói: “Tiểu Tiểu, thật xin lỗi, chú phải đi ra ngoài làm việc.”

“Kẻ cướp……” Bởi vì khóc, giọng mũi Tiểu Tiểu có chút nặng, năn nỉ: “Vậy chú khi nào thì đến a? Cháu không muốn lại bị gia bạo.”

Thư Thanh Liễu nhìn đồng hồ, nói: “Buổi tối, chú đáp ứng cháu, buổi tối đi.”

“Vậy nói chuyện giữ lời, không được gạt cháu đó!”

“Sẽ không.”

Rốt cục bắt được hứa hẹn, Tiểu Tiểu thực vui vẻ, đang muốn kiên trì nói thêm vài câu, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng ho khan, nhóc sợ tới mức vội vàng nói tạm biệt, không nghe Thư Thanh Liễu trả lời, liền cúp ngay điện thoại, quay đầu lại, gặp Bùi Tuyển đang dựa vào cửa, không biết đã nghe bao lâu, để không bị mắng, nhóc cuống quít bày ra khuôn mặt tươi cười, ngọt ngào kêu: “Ba!”

“Hóa ra ba có gia bạo con à, Bùi tiên sinh.” Bùi Tuyển đi tới, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.

Tiểu Tiểu liều mạng lắc đầu, Bùi Tuyển ngồi xổm xuống, giúp nhóc sửa sang lại cái nơ trên âu phục một chút, nói: “Ba hút thuốc rất nhiều sao? Ho khan rất nặng sao?”

“So với bình thường nhiều hơn, cho nên nhất định sẽ bị ho khan.” Tiểu Tiểu thật cẩn thận giải thích: “Con chỉ là báo trước tình huống thôi.”

“Ba có khóc sao?” Bùi Tuyển bình thản răn dạy: “Con có thể nói dối, nhưng không thể làm hỏng hình tượng của ba!” (=))))

Được rồi, hắn thừa nhận, hắn mấy ngày nay tâm tình có chút không xong, nhưng là không tới mức tự ngược tới trình độ đó, hắn sẽ không vì một người không cần mình mà tự hại bản thân, chỉ là tên hỗn đản nào đó nghe lời Tiểu Tiểu nói, nói không chừng thực nghĩ mình có bao nhiêu thương hắn.

“Ngày đó ba ở trong bếp rõ ràng còn lau nước mắt đó thôi.”

“Đó là bởi vì ba cắt hành tây!”

“Hả?” Tiểu Tiểu ngửa đầu, vẻ mặt vô tội nhìn hắn, “Vì sao cắt hành tây lại khóc chứ?”

“Là bởi vì…”

Nói được một nửa, Bùi Tuyển phát hiện mình bị đùa giỡn, tiểu ác ma này, cư nhiên dám tính kế lão tử nó.

Có chút vô lực, hắn ấn vai Tiểu Tiểu, hỏi: “Kẻ cướp thật sự tốt như vậy sao?”

“Ít nhất chú ấy sẽ không hung giữ với con.”

Thư Thanh Liễu sẽ không lớn tiếng mắng chửi người, nhưng lời anh nói lại ngoan độc đến mức khiến người ta nhớ tới đến liền cảm thấy đau lòng, có thể hắn thật sự cho rằng mình là người lạnh lùng phóng đãng, mới nói không xứng để hắn yêu, một khi đã như vậy, cần gì phải đi cầu hắn?

Bùi Tuyển thở dài, xoa khuôn mặt con trai, dẫn nhóc ra ngoài, cười nói: “Ba nuôi con lớn như vậy, con cũng không nhận thấy, mới mắng hai câu, con liền mang thù nhớ lâu như vậy.”

“Mới không có, Tiểu Tiểu yêu ba nhất!”

“Nhóc con.”

Bùi Tuyển hừ một tiếng, đem con trai nhét vào ghế phó lái, mình cũng lên xe, tuy rằng lý trí nói hắn không nên để ý tới đoạn tình cảm kia nữa, nhưng trong tiềm thức lại có chút không muốn, sau khi lên xe, rốt cục vẫn là nhịn không được hỏi: “Tên kia nói gì?”

“Chú ấy rất khẩn trương nha, nói tối nay lập tức lại đây xin lỗi ba.” Tiểu Tiểu tự hào nói với hắn: “Đều là công lao của con!”

“Tiểu Tiểu, gạt người như vậy là không tốt.”

“Nào có, con chỉ là ăn ngay nói thật thôi, thầy giáo có nói, khoa trương thích hợp có tác dụng tô đậm không khí, ngữ pháp này trong quốc ngữ tên là tu từ.”

Bùi Tuyển hết chỗ nói rồi, sau một lúc lâu mới nói: “Thầy giáo sẽ vì có một học sinh như con mà cảm thấy tự hào.”

Xe chạy không lâu liền tiến vào đường cao tốc, vì là việc riêng nên Bùi Tuyển không mang theo vệ sĩ, hắn không quá thích loại cảm giác áp bách tùy thời bị đi theo này, hơn nữa mấy ngày nay đều thực yên ổn, hắn thấy không tất yếu dẫn theo nhiều người ra ngoài, có người ngoài đi theo, nói chuyện cũng gò bó.

Đoạn đường đi đến sân bay xe chạy không nhiều lắm, thời tiết rất tốt, Bùi Tuyển đem cửa kính xe mở ra hết, hưởng thụ lạc thú căng gió, bất quá mở được một đoạn, hắn phát hiện phía sau có một chiếc xe tải đang chầm chậm tới gần, dường như sắp tông vào đuôi xe, hắn tăng tốc, tốc độ xe của đối phương cũng theo đó nhanh hơn, cũng không vượt qua, như là cố ý buộc hắn không ngừng tăng tốc, Bùi Tuyển cảm thấy rất kỳ quái, đem xe lái qua làn xe bên cạnh, tính toán để đối phương đi trước.

Ai ngờ hắn vừa mới chuyển qua, chiếc xe tải kia liền vọt tới lái song song với xe hắn, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt mỉm cười, người đàn ông trên trán có một vết sẹo, làm cho khuôn mặt nguyên bản anh tuấn của hắn có vẻ có chút dữ tợn, tháo xuống kính mắt, mỉm cười nói với Bùi Tuyển: “Bảo bối, chúng ta lại gặp nhau.”

Nhìn thấy Evan, Bùi Tuyển biết không xong, vội kêu: “Tiểu Tiểu nằm sấp xuống!”

Tiểu Tiểu thực thông minh, lập tức cúi người xuống, cùng lúc đó, tay Evan nâng lên, nhìn thấy nòng súng nhắm ngay mình, Bùi Tuyển vội vàng cúi xuống, chợt nghe một tiếng vang nhỏ, viên đạn xuyên qua cửa kính xe rộng mở bắn tới. Ngay sau đó lại thêm vài tiếng súng nữa, bên ngoài phịch một tiếng, lốp xe bị bắn nát, tay lái nhất thời mất đi khống chế, thân xe nghiêng thành một góc độ kỳ quái phóng về phía trước.

Bùi Tuyển vội vàng phanh xe, nhưng thắng xe gần như không khống chế được, hoàn toàn không có tác dụng, cả thân xe mất cân bằng, đánh một vòng về phía trước rồi quành lại, khi xe sắp lật, Bùi Tuyển dưới tình thế cấp bách chỉ kịp cong người lại, ôm chặt lấy Tiểu Tiểu, quay cuồng khiến hắn có cảm giác cả thế giới đều điên đảo, sau đó bóng tối mạnh mẽ bao trùm lên hắn.

* * *

Trên đường đi, Thư Thanh Liễu không ngừng nghĩ tới lời Tiểu Tiểu nói, không thể tĩnh tâm, Tề Thiên ở bên cạnh lái xe thấy anh thất thố, bèn nói: “Khi làm nhiệm vụ không được thất thần chứ, rất nguy hiểm.”

“Tôi có chừng mực.”

“Khụ, anh có chừng mực, mấy ngày nay sẽ không ngoại trừ thu thập tình báo thì chỉ bám riết lấy TV không buông, à không, tôi nói sai rồi, là coi hoài tiết mục của đại minh tinh không buông, nói thật, tôi cũng là fan của Tuyển ca, nhưng hai đồng hay ba triệu vẫn là phân biệt rõ ràng.”

Thư Thanh Liễu quay đầu nhìn hắn, ý hỏi rõ ràng cái gì là hai đồng hay ba triệu, Tề Thiên hết nói nổi, nhún nhún vai, nói: “Chính là lý tưởng và sự thật, đại minh tinh ai cũng yêu, nhưng hắn…”

“Tin tức cậu tra được có tin được không?”

Đề tài bị cắt ngang, Tề Thiên không để ý, nói: “Hẳn là không vấn đề, Evan còn sống, hắn không lấy được đồ vật, sẽ không từ bỏ ý đồ, cái Death muốn là lợi ích, còn hắn muốn là danh dự, chuyện này kéo lâu như vậy, nếu cuối cùng hắn trắng tay trở về, địa vị trong tổ chức nhất định xuống dốc không phanh, cho nên hắn quyết không buông tinh quang.”

“Cậu hình như thực hiểu Evan.”

“Khi tôi đi Mỹ làm nhiệm vụ có nghe nói chuyện liên quan đến hắn, hắn tên gọi ‘Hồ ly’, cá tính lại giống xà, một khi bị hắn bò lên, rất khó thoát khỏi, cho nên khi nhìn thấy hắn vào đoàn làm phim, tôi liền biết sự tình thực khó giải quyết.”

“Hóa ra cậu sớm đã biết chi tiết về hắn.”

Phát hiện mình nói hớ, Tề Thiên xấu hổ cười cười: “Kỳ thật tôi trong âm thầm rất cố gắng bảo vệ các người đó chứ.”

Ánh mắt lạnh lùng phóng tới, Tề Thiên đành phải nhấc tay đầu hàng, “Được rồi, cũng có một phần là muốn lấy được tinh quang.”

Xe rất nhanh dừng trước một tòa nhà, đây là tòa nhà trọ cũ không quá cao, hai người chiếu theo tin tức cung cấp đi lên lầu sáu, Tề Thiên ấn chuông cửa, bên trong truyền đến tiếng bước chân, có người cách cửa hỏi: “Chuyện gì?”

“Thu phí quản lý đồ đạc, xin mở cửa.”

“Chờ một chút.”

Tiếng nói trầm thấp, không giống Evan, Tề Thiên nhíu mày, đưa mắt qua Thư Thanh Liễu, tay chạm vào súng đeo bên hông, để ngừa vạn nhất, ai ngờ nửa ngày không nghe thấy động tĩnh, hắn lại tính ấn chuông cửa, Thư Thanh Liễu liền nói: “Cậu truy phía sau, tôi xuống dưới lầu.”

“…… Được.”

Khi Tề Thiên đáp lời, Thư Thanh Liễu đã vài bước nhảy xuống cầu thang, đuổi theo.

Lúc Thư Thanh Liễu lên lầu có lưu tâm đặc điểm nhà trọ, phía sau tầng lầu có một cửa thoát hiểm rất hẹp, đối phương nếu muốn chạy trốn, nhất định sẽ chạy qua cửa thoát hiểm kia, cho nên anh chạy một mạch đến phía sau tòa nhà, quả nhiên mới vừa chạy tới gần, liền nhìn thấy có người đu dây từ phía trên trượt xuống, vừa vặn rơi xuống đất.

Người đàn ông nhìn thấy anh, lập tức nâng tay lên, Thư Thanh Liễu vội vàng vọt đến đằng sau chiếc xe gần đó, chợt nghe tiếng viên đạn bắn vào cửa kính xe, phát ra âm thanh ‘đoàng đoàng’ chói tai, bắn rất rát, hoàn toàn không để anh có cơ hội phản kích, chờ đến khi anh tính bắn trả, ở phía xa vang lên tiếng động cơ xe máy, người đàn ông leo lên xe, phóng nhanh về phía trước.

Thư Thanh Liễu giơ súng lên, xe máy đã chạy được một đoạn, bất quá không ảnh hưởng tầm bắn của anh, nhắm lốp xe sau của đối phương bóp cò súng, một tiếng nổ banh, người đàn ông từ trên xe máy ngã xuống văng ra ngoài, trên mặt đất lăn vài vòng rồi nằm bất động ở đó.

Thư Thanh Liễu hơi sửng sốt, với thân thủ của đối phương, cho dù có bị nổ lốp xe, cũng sẽ không tạo thành thương tổn cho hắn, nhiều nhất chỉ cản trở hành động của hắn, vội vàng chạy tới, chỉ thấy một chiếc Mercedes-Benz màu đen cũng phóng nhanh đến, mạnh mẽ hãm phanh ngay sát bên cạnh hắn.

Nhìn thấy Quách Khả Hân từ trên xe bước xuống, Thư Thanh Liễu lập tức hiểu, đứng nghiêm chào cô, Quách Khả Hân gật đầu, tiến lên đạp tên đang quỳ rạp trên mặt đất một cước, xoay người hắn lại, là một người ngoại quốc hơn ba mươi tuổi, không phải Evan.

Thư Thanh Liễu không thấy trên người hắn có thương tích, hỏi Quách Khả Hân, “Cô dùng súng gây tê?”

“Bắt sống.” Quách Khả Hân thu súng, mỉm cười nói: “Con mồi sống chơi đùa vui hơn.”

Tề Thiên đuổi tới phía sau tầng lầu, phát hiện người kia đã xuống lầu, cũng thuận tiện kéo qua sợi dây hắn lưu lại, thuận dây trượt xuống, vừa rồi hắn ở trên cao nhìn xuống thấy một màn người kia té ngã, phóng nhanh tới, nhìn thấy Quách Khả Hân mặc bộ váy tây trang màu thâm lam, đầu tiên là sửng sốt, vội vàng đứng nghiêm chào cô, Quách Khả Hân cao thấp đánh giá hắn, nói: “Tin tức của chiến đội đặc thù các cậu thực linh thông.”

Tề Thiên lờ mờ không rõ ý cô, hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng, ánh mắt rơi trên người Thư Thanh Liễu, Thư Thanh Liễu đang kiểm tra giấy tờ trên người đàn ông kia, hắn vội hỏi: “Có manh mối gì không?”

“Khách du lịch.”

Thư Thanh Liễu đứng lên, đưa hộ chiếu của người kia cho Quách Khả Hân, Quách Khả Hân liếc mắt một cái, nói: “Là người của Death.”

“Là đồng đảng của Evan.” Tề Thiên nói: “Tôi vừa rồi có vào phòng, bên trong chỉ có một mình hắn.”

“Vậy là có người trước đó để lộ tiếng gió, để người chạy mất.”

Ánh mắt Quách Khả Hân đảo qua Tề Thiên, Tề Thiên bị ánh mắt như thẩm vấn của cô quét qua khiến toàn thân sợ hãi, một câu cũng không dám nói.

May mắn Thư Thanh Liễu giúp hắn giải vây, hỏi Quách Khả Hân, “Cô làm sao biết mà đến đây?”

“Vừa nhận được tình báo, tuy rằng chậm một bước, bất quá bắt được một người, so với không có gì vẫn tốt hơn.”

Tiếng chuông vang lên, là tin nhắn di động của tên kia, Thư Thanh Liễu mở ra, phát hiện là một đoạn clip, bối cảnh hình như là đường cao tốc, một chiếc xe màu đen có rèm che nào đó đang chạy đột nhiên mất khống chế, lăn vài vòng, đụng vào góc thanh chắn trên đường, những chiếc xe khác ở đằng sau phóng tới, khi phát hiện có tai nạn xe cộ, đều hãm phanh, những chiếc xe phía sau che khuất  màn ảnh, một lát sau, từ xa truyền đến tiếng nổ vang, làm màn hình chấn động một trận, ánh lửa dấy lên, cùng với tiếng kêu sợ hãi của mọi người, truyền đến từ phía bên kia màn hình.

Sau khi đoạn clip kết thúc, di động lần thứ hai vang lên, Thư Thanh Liễu lập tức ấn nút nghe, chợt nghe giọng một người đàn ông cười hỏi: “Thấy rồi chứ? Có phải thực phấn khích hay không?”

Nói rất rõ ràng, nhưng phát âm rất chuẩn mực, ngược lại không giống người bản xứ, Thư Thanh Liễu lập tức nhớ tới giọng điệu Evan, anh siết chặt điện thoại trong tay, đối diện không thấy trả lời, tựa hồ cảm giác được không đúng, lập tức cúp máy.

Tề Thiên ở bên cạnh thấy khó hiểu, hỏi: “Sao lại thế này? Xe ai vậy? Ai vừa gọi tới?”

Thư Thanh Liễu không trả lời, tay lại không ngừng run lên, màn ảnh lướt rất nhanh, nhưng anh vẫn nhìn rõ đó là xe của Bùi Tuyển, anh đã lái chiếc xe kia lâu rồi, tuyệt không lầm, là Evan làm, tên hỗn đản kia cư nhiên dám xuống tay với Bùi Tuyển!

“Chìa khóa!”

Tiếng rống to truyền đến, Tề Thiên sợ tới mức tự động lấy chìa khóa xe ra, Thư Thanh Liễu liền đọat lấy, quay về trên xe, rất nhanh tiếng động cơ vang lên, xe lấy tốc độ cực nhanh lao đi.

“Này……”

Tề Thiên còn chưa nói hết, xe đã phóng đi chỉ còn lại cái bóng, hắn cười khổ: “Tôi còn phải lái xe trở về mà.”

“Cậu có thể ngồi xe tôi.” Quách Khả Hân ở bên cạnh mỉm cười nói.

Tề Thiên rất kiêng kị vị thiếu tướng mỹ nữ này, vội vàng tươi cười, “Không cần, tôi đi bộ cũng được, dù sao cũng không phải quá xa…”

“Nhiệm vụ lần này của cậu đều là Trần Mân an bài sao?”

Trần Mân là đội trưởng chiến đội đặc thù, Tề Thiên vội vàng nghiêm nói: “Phải.”

“Từ giờ trở đi, kế hoạch tinh quang do tôi phụ trách, sau này tất cả mọi hành động của cậu phải báo cáo với tôi đầu tiên, Trần Mân bên kia để tôi nói.”

“Này……”

“Tình báo không ngừng bị rò rỉ, nội gián trong chiến đội đặc thù bắt không được, quân hàm của Trần Mân cũng giữ không được bao lâu, hắn là người thông minh, biết nên làm như thế nào.”

Ở trong quân đội, cấp lớn hơn một bậc đã áp chết người, cấp trên Trần Mân lại thấp hơn Quách Khả Hân một bậc, Tề Thiên càng không dám nói nhiều, cho dù trong lòng hắn hoài nghi tiết lộ tình báo chính là Quách gia, lúc này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Quách Khả Hân, hỏi: “Xin hỏi cấp trên, tôi nên làm thế nào?”

“Tung tin ra ngoài, nói đồng đảng của Evan đã nhận tội, tinh quang bị Evan cướp đi, đang chuẩn bị mang món đồ này ra ngoại quốc, về phần người kia, đưa vào trong quân doanh xử lý.”

Quách Khả Hân mở cốp xe sau, Tề Thiên lấy ra còng tay, khóa tay người đàn ông còn bị vây trong trạng thái hôn mê, ném vào trong, Quách Khả Hân khởi động xe, Tề Thiên ngồi bên ghế phó lái, lại hỏi: “Vậy học trưởng…”

“Cậu xem trạng thái vừa rồi của hắn, có thể làm việc sao?” Quách Khả Hân nói: “Trước đừng động hắn, lập tức đi điều tra tin tức Evan.”

“Nhưng là tinh quang ở đâu, chúng ta cũng không biết.”

“Cái đó không gấp, chỉ cần tất cả mọi người không tìm được, liền đại biểu nó vẫn an toàn.”

Nói không chừng Thư Thanh Liễu đã nghĩ ra, chỉ là cố ý giả vờ làm như không biết, bất quá này không trọng yếu, hiện tại việc trước hết cô phải làm chính là quét sạch nội gián trong quân đội, vị trí ngồi vững, mới có dư dật đi giải quyết chuyện khác, cô tin tưởng Thư Thanh Liễu, món đồ chỉ cần ở chỗ anh, sẽ không ai có thể đoạt đi.

Xe Thư Thanh Liễu phóng rất nhanh, tâm tình lại dị thường hoang mang rối loạn, chạy một lúc lâu mới giật mình hoàn hồn, không biết mình nên đi đâu, trong đầu không ngừng thoáng hiện lên hình ảnh bốc cháy và nổ mạnh, quấy rầy anh không thể tĩnh tâm, hơn nửa ngày mới nhớ tới Tiểu Tiểu có nói với mình, hôm nay bọn họ đi đến sân bay đón La Vĩ Doanh, anh vội vàng chuyển hướng, chạy vào đường quốc lộ cao tốc.

Dọc đường đi anh thử gọi cho Evan, nghe thấy chỉ là tiếng tắt máy, Evan nhất định là sau khi xuống tay với Bùi Tuyển, nghĩ muốn khoe với đồng đội, nhưng rất nhanh phát hiện không thích hợp, liền tắt máy, tên khốn kiếp này!

Thư Thanh Liễu đang trên đường cao tốc, tới đoạn đường bị tắc xe, con đường này nối thẳng sân bay, bình thường sẽ không quá đông đúc, thông thường phát sinh loại tình huống này, đều là do phía trước xuất hiện sự cố giao thông, xe không thể chạy tiếp, tâm anh càng loạn, đơn giản xuống xe, trực tiếp chạy tới, từ xa liền nhìn thấy rất nhiều xe cộ đậu ở hiện trường tai nạn, bên cạnh còn có cảnh sát giao thông phụ trách khơi thông dòng xe, ngay khi nhìn thấy chiếc xe bị cháy tan hoang, trước mắt anh tối sầm, vội vàng tựa vào thanh chắn bên cạnh.

Không biết là có phải ảo giác hay không, không gian chung quanh tối sầm lại, trên không trung hình như mưa bắt đầu rơi, trong hoảng hốt một tia chớp xẹt qua, ánh sáng truyền đến một khối kiến trúc cổ xưa, Thư Thanh Liễu cảm thấy hai bên đầu đau đớn, anh cong người lại, muốn giảm bớt cơn khó chịu, tay lại theo bản năng đưa ra, dường như cho rằng chỉ cần mình đưa tay, người kia sẽ đỡ lấy mình, giúp mình chống đỡ.

Cánh tay được đỡ lấy, Thư Thanh Liễu trong lòng vui vẻ, kêu: “Bùi……”

“Tiên sinh, anh có khỏe không?”

Thanh âm xa lạ cắt ngang phán đoán của anh, Thư Thanh Liễu lấy lại tinh thần, trước mắt dần dần sáng lên, trời cũng không mưa, phía trước cũng không phải cổ trạch, mà là một mảnh hiện trường tai nạn hỗn độn, những chiếc xe đậu bên cạnh anh chậm rãi lái về phía trước một cách trật tự.

Đỡ lấy anh chính là cảnh sát giao thông, sau khi xác định anh không có việc gì, nói: “Đừng ở đây đi loạn, rất nguy hiểm.”

“Tai nạn xe vừa rồi là người nhà của tôi, bọn họ thế nào?”

“Đã đưa đi bệnh viện, này…”

Thấy Thư Thanh Liễu xông về phía hiện trường tai nạn, cảnh sát giao thông muốn ngăn anh lại, bị anh đẩy ra, chạy vội tới chiếc xe của Bùi Tuyển, xe lộn một vòng, một vài nơi bởi vì cháy lan tràn biến thành màu đen, trên xe trên mặt đất dính đầy máu, mùi huyết tinh gay mũi làm đại não anh lại hỗn loạn, anh không phải chưa thấy qua máu, nhưng không có lần nào giống như bây giờ cảm thấy hoảng sợ, màu máu tràn ngập như vậy, nhiều đến mức khiến anh hoài nghi sau khi mất một lượng máu nhiều thế này, liệu người có thể chịu đựng nổi hay không.

“Bọn họ được đưa tới bệnh viện nào?” Sự thực trước mắt, Thư Thanh Liễu khiếp đảm, anh không hỏi cụ thể tình huống của người bị thương, cũng không dám hỏi.

“Bệnh viện An Hòa, là bệnh viện lớn gần nơi này nhất.” Cảnh sát giao thông thấy Thư Thanh Liễu muốn đi, vội ngăn anh lại, “Tiên sinh, tuy rằng tôi rất hiểu tâm tình hiện giờ của anh, nhưng quy tắc giao thông anh phải tuân thủ, mời trở về lái xe của anh rời đi.”

Thư Thanh Liễu ngẩn ngơ không nói chuyện, cảnh sát giao thông thấy trạng thái tinh thần anh rất kém, đành phải nói: “Anh cho rằng anh chạy nhanh hơn một chiếc xe sao? Hiện tại dòng xe cộ đã khơi thông, sẽ không phải chờ lâu.”

Thư Thanh Liễu gật đầu nói cám ơn, trở lại đường đi, cực lực làm cho mình tỉnh táo lại, anh không phải bác sĩ, cho dù lập tức đến bệnh viện, cũng sẽ không giúp được nhiều cho tình huống hiện tại, giờ đây anh phải làm chính là tĩnh tâm, như vậy mới có thể giải quyết trạng huống ngoài ý muốn.

Anh thuyết phục mình trở lại trong xe, theo dòng xe cộ chuyển động, trải qua đoạn đường xảy ra tai nạn, đôi mắt vẫn còn đỏ, vội vàng quay đầu đi, không có việc gì, anh nói cho chính mình, cha con bọn họ nhất định không có việc gì.

_______________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui