[Đô Thị Kỳ Duyên Hệ Liệt] - Na Nhất Đoạn Tinh Quang

Chạy tới đường cao tốc không bao lâu, di động vang lên, là số điện thoại công cộng, Thư Thanh Liễu lập tức dừng xe ở ven đường, vừa nghe máy, chợt nghe đối diện truyền đến tiếng cười của Evan.

“Tao đang do dự không biết có nên gọi điện thoại cho mày hay không,” hắn cười nói: “Tụi mày truy đuổi chặt quá, tao sợ làm thế sẽ lưu lại manh mối.”

Tiếng cười kiêu ngạo, hoàn toàn nghe không ra cảm giác sợ hãi, Thư Thanh Liễu nắm chặt tay lại, làm cho mình bảo trì bình tĩnh, lạnh lùng hỏi: “Vì sao ra tay với Bùi Tuyển?”

“No, no, no, tao nghĩ mày hiểu lầm ý tao rồi, tao cho tới bây giờ đều không muốn thương tổn ai cả, tao chỉ muốn lấy được tinh quang, chỉ cần có thể giúp mày khôi phục trí nhớ, tao không ngại làm thêm chút chuyện không phù hợp quy phạm đạo đức.”

“Tinh quang tao đã trả lại quân đội, nếu mày muốn, trực tiếp tới quân đội.”

Ánh mắt Thư Thanh Liễu rất lạnh, anh luôn phản đối bạo lực, nhưng nếu đối phương khiêu chiến điểm mấu chốt của anh, anh một chút cũng không ngại lấy bạo lực giải quyết mọi thứ.

Evan hiển nhiên không tin lời anh, cười lạnh: “Mày muốn lừa tao sao?”

“Xem ra người mày hợp tác cũng không thực đáng tin.” Thư Thanh Liễu thản nhiên nói: “Hai ống thuốc tao đã trả lại, trong cùng một ngày, nếu mày không nhận được tình báo này, thì chính là chỗ nào đó đã xảy ra vấn đề.”

“Không thể nào!”

“Sao lại không thể? Bằng không món đồ kia đã đi đâu? Trí nhớ của tao đã hồi phục, còn giấu diếm làm gì? Nếu tao có can đảm cùng đường dây buôn bán ngầm, tao ngay từ đầu đã hợp tác với nội gian rồi.”

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, hiển nhiên suy nghĩ của Evan bởi vì chất vấn của anh mà dao động, Thư Thanh Liễu rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói: “Nếu không tin, mày có thể tiếp tục theo dõi tao, bất quá có lẽ người mày hợp tác hiện tại đang nghĩ biện pháp bỏ qua mày, trực tiếp giáp mặt giao dịch.”

“…… Đừng nghĩ gạt tao, tao biết tụi mày thích nhất chơi trò châm ngòi ly gián.”

“Tin hay không tùy mày, bất quá đồng bọn của mày đã bị bắt, là ai lộ ra hành tung của tụi mày, cần tao nói sao?”

Lần này Evan không trả lời, cạch một tiếng cúp máy, Thư Thanh Liễu nhanh chóng ấn mấy phím điện thoại, khởi động hệ thống tìm kiếm, rất nhanh liền xác định vị trí Evan, anh lập tức gửi hình cho Quách Khả Hân, gọi điện báo nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi với Evan, Quách Khả Hân thực vừa lòng, suy nghĩ cho tâm tình của anh, cũng không quấy rầy, chỉ bảo anh làm việc cẩn thận rồi cúp máy.

Khi Thư Thanh Liễu tới bệnh viện đã là chập tối, anh chạy tới phòng cấp cứu, đi vào liền nhìn thấy trên hành lang vây đầy người, không ít người là phóng viên đài truyền hình, nhìn thấy anh lập tức như ong vỡ tổ chạy tới, đèn flash cùng microphone nhắm vào anh, bắt đầu điên cuồng hỏi.

Thư Thanh Liễu căn bản không có tâm tình để ý bọn họ, đẩy nhóm phóng viên chen chật cứng ra, đi tới trước cửa phòng cấp cứu, đèn cấp cứu đã tắt, y tá nói với anh, cuộc phẫu thuật của Bùi Tuyển đã xong, bất quá bởi vì bị thương rất nghiêm trọng, tình huống nguy cấp, đã chuyển vào ICU (1).

(1) ICU (Intensive Care Unit): Phòng săn sóc tăng cường

“Nghiêm trọng đến mức nào?” Mùi thuốc nồng đậm chung quanh không ngừng kích thích thần kinh anh, nhịn không được hỏi.

Y tá không đáp, cho anh một nụ cười thực có lỗi, xoay người rời đi.

Đáp án rõ ràng, Thư Thanh Liễu đột nhiên cảm thấy ngực vô cùng đau đớn, vội vàng chạy tới chuyên khu ICU, nơi này thuộc khu vực săn sóc đặc biệt, các phóng viên đều bị cảnh vệ chắn bên ngoài, không gian nhất thời an tĩnh lại, yên tĩnh thình lình xảy ra ngược lại càng làm sâu sắc cảm giác trầm trọng, Thư Thanh Liễu từ phía y tá biết được số phòng bệnh của Bùi Tuyển, chạy vội qua.

Phòng bệnh của Bùi Tuyển ở khu cách ly, tách biệt khỏi các phòng bệnh khác, Thư Thanh Liễu đi vào, nhìn thấy Lục Hoài An tựa vào trên tường, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

“Hắn thế nào?” Thư Thanh Liễu tiến lên hỏi.

Lục Hoài An bị câu hỏi đột nhiên truyền đến làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy là Thư Thanh Liễu, hắn cười khổ: “Cậu tới thực nhanh.”

“Hắn thế nào!?” Thư Thanh Liễu không muốn nghe lời vô nghĩa, gấp gáp hỏi: “Bị thương có nặng không? Phải nằm viện bao lâu?”

“Không phải nằm viện, chiếu theo tình trạng hiện tại của cậu ấy, vào nhà xác xem ra còn nhanh hơn…”

Lục Hoài An mới vừa nói xong, đã bị đẩy mạnh vào tường, Thư Thanh Liễu nhìn thẳng hắn, lạnh lùng nói: “Đừng lấy mạng hắn ra nói giỡn, đừng có lần sau!”

Lục Hoài An mệt mỏi một ngày, vừa mới nghỉ ngơi một chút, đã bị Thư Thanh Liễu túm chặt chất vấn, sau lưng hắn bị đụng đau, cơn tức xông lên, quát: “Cậu phát điên cái gì với tôi hả? Cậu biết rõ hắn sẽ gặp nguy hiểm, vì sao phải rời khỏi hắn? Lúc ấy nếu là cậu lái xe, hắn sẽ không xảy ra chuyện!”

Chất vấn như búa tạ, chấn động đến mức khiến Thư Thanh Liễu nói không ra lời, đại não vừa hoảng hốt lại vừa hỗn loạn, Lục Hoài An thấy ánh mắt anh đăm đăm, cảm thấy mình nói có chút quá đáng, nghĩ muốn đưa tay dìu anh, lại bị Thư Thanh Liễu đẩy ra, trừng mắt nhìn hắn, thì thào nói: “Anh không phải bác sĩ, anh không thể quyết định sống chết của người khác, bác sĩ đâu? Bác sĩ ở đâu?”

“Bác sĩ đến đây cũng thế thôi.”

Lời nói bị làm lơ, Thư Thanh Liễu xoay người chạy tới phòng điều dưỡng bên cạnh, vừa lúc có bác sĩ nghênh diện đi tới, Thư Thanh Liễu liền giữ chặt hắn, hỏi: “Anh là bác sĩ chữa trị cho Bùi Tuyển sao? Hắn khi nào có thể xuất viện?”

“Anh ấy…” Bác sĩ chần chờ một chút, nhìn thấy Lục Hoài An ở đối diện liều mạng xua tay với mình, vội vàng nói: “Không khả quan, anh phải chuẩn bị tâm lý…”

“Tiểu Tiểu đâu? Đứa bé kia đâu?”

“Cũng……”

“Bị thương ở đâu? Phải chữa trị thế nào? Tốn bao nhiêu tiền tôi không quan tâm, chỉ cần có thể chữa khỏi!”

“Việc này không phải vấn đề tiền bạc, tiên sinh.”

Áo bị túm rất chặt, bác sĩ có chút sự khó thở, vừa liều mạng giãy khỏi Thư Thanh Liễu, vừa giải thích: “Nếu tiền có thể giải quyết mọi chuyện, thì cần gì đến bác sĩ chúng tôi?”

“Tôi hiện tại chỉ muốn biết, có mấy phần trăm hy vọng có thể chữa khỏi!?”

Lực tay Thư Thanh Liễu mạnh mẽ bác sĩ sao có thể giãy ra, Lục Hoài An ở bên cạnh thấy không xong, tiến lên kéo lấy Thư Thanh Liễu, nói: “Đừng làm khó bác sĩ, cậu đã không còn là trợ lý của A Tuyển, hắn như thế nào đều không liên quan đến cậu, chuyện ở đây để tôi xử lý, mời cậu lập tức rời đi.”

“Tôi chỉ muốn nhìn hắn một chút!”

“Không cần, tôi nghĩ cậu ta cho dù không có việc gì, cũng không muốn gặp lại cậu.”

Nhìn thấy trong phòng điều dưỡng có vài y tá ló đầu ra xem, Lục Hoài An thấy nếu không đem Thư Thanh Liễu đuổi đi, sự tình sẽ càng nháo càng lớn, hắn tận lực đẩy Thư Thanh Liễu ra, nói: “Cậu đã buông tay trước, không phải sao?”

Thư Thanh Liễu ngẩn ra, anh rất muốn nói không phải, nhưng đêm hôm đó anh quả thật đã làm vậy, tình cảm không phải kết quả của hành động nhất thời theo cảm tính, mà là từng chút quan tâm mà thành, nhưng là lời đã nói ra, anh không thể quay lại, vì chút sĩ diện buồn cười, anh liền đem những điều quan tâm đó dễ dàng ném đi.

Lục Hoài An không nói sai, là lỗi của anh, hôm nay khi Tiểu Tiểu gọi điện thoại, nếu anh đồng ý đến, kết cục nhất định sẽ không phải thế này, anh từng nói sẽ bảo vệ Bùi Tuyển, nhưng khi hắn cần mình, anh lại một mực từ chối, anh hiện tại rất muốn nói tiếng thật xin lỗi, rồi lại không biết nên nói những lời này với ai.

“Để tôi nhìn hắn được không?” Anh cầu xin Lục Hoài An: “Chỉ nhìn một chút thôi, sẽ không quấy rầy đến hắn.”

“Tôi nói hắn không muốn gặp bất cứ ai, bởi vì…” Lục Hoài An do dự một chút, nói: “Toàn thân hắn bỏng nghiêm trọng, không thể chữa trị, về sau nói không chừng ngay cả tự chăm sóc mình cũng là một vấn đề, cậu cũng không muốn mỗi ngày phải nhìn một người ngốc đi? Đi đi, đừng ở trong này dây dưa nữa.”


“Tôi không để ý!”

Nghe Lục Hoài An nói, Thư Thanh Liễu lại càng không muốn đi, anh cũng không phải bởi vì diện mạo Bùi Tuyển mới thích hắn, sau này, anh nghĩ Bùi Tuyển nhất định thực hy vọng có người ở bên cạnh, hắn không có thân nhân, trừ bỏ mình, còn có ai có thể chiếu cố hắn đây?

“Tôi không để ý.” Thư Thanh Liễu nghiêm túc nói, “Mặc kệ hắn biến thành bộ dáng gì, hắn vẫn là Bùi Tuyển.”

Bác sĩ ở bên cạnh thấy hai người càng nói càng cương, hắn không muốn tình trạng này tiếp tục chuyển biến xấu, nói: “Người này đầu óc có vấn đề, hay là báo cảnh vệ kéo hắn ra ngoài đi.”

Hắn xoay người muốn vào văn phòng gọi điện thoại, bị Thư Thanh Liễu kéo lại, anh nhìn ra nếu thỉnh cầu, hai người kia căn bản sẽ không để ý, vì thế túm áo bác sĩ, nói: “Nói lần cuối, mang tôi đi gặp hắn.”

Bác sĩ bị nắm chặt nói không ra lời, liều mạng nháy mắt với Lục Hoài An, Lục Hoài An bị hành động của Thư Thanh Liễu làm cho phát hỏa, quát: “Cậu quá kiêu ngạo, cậu muốn tôi kiện cậu sao!?”

Thư Thanh Liễu ngoảnh mặt làm ngơ, so với việc thăm Bùi Tuyển, kiện cáo đối với anh mà nói không đáng kể chút nào, tiếp tục túm chặt áo, bác sĩ bị bóp chặt đến mức ho khan không ngừng, đang dây dưa, cửa phòng đối diện mở ra, có người nói: “Còn siết nữa, bác sĩ cũng phải tự khám gấp.”

Giọng nói quen thuộc, Thư Thanh Liễu lập tức buông tay, quay đầu nhìn lại, Bùi Tuyển đang nghiêng người tựa vào khung cửa nhìn anh, trên người mặc bệnh phục, nhìn sắc mặt không phải rất tốt, nhưng thực rõ ràng, hắn không có dấu vết bị bỏng nào, Thư Thanh Liễu ngẩn ngơ, vội vàng chạy tới, để chứng minh không phải mình lỗi giác, anh đưa tay, nhẹ nhàng chạm hai má Bùi Tuyển.

Làn da Bùi Tuyển rất đẹp, trên mặt chỉ có vài vết xước nhỏ, góc phải trên trán băng một miếng gạc, nhìn qua có điểm buồn cười, Thư Thanh Liễu lại cười không nổi, nhẹ giọng hỏi: “Anh có sao không?”

Bùi Tuyển nhướn mày, hỏi lại: “Anh thực hy vọng tôi có chuyện sao?”

Những lời này là thuốc an thần tốt nhất, làm cho tâm Thư Thanh Liễu đang căng thẳng nãy giờ nhất thời buông xuống, thân mình lung lay, có loại lỗi giác sau khi cực độ khẩn trương liền không thể chống đỡ tiếp, Bùi Tuyển vươn tay trái đỡ anh, mặt mày cười yếu ớt.

“Thực ngốc, vừa rồi lời bọn họ nói có trăm ngàn chỗ hở, anh nghe cũng không nhận ra.”

Giọng nói mang theo vài phần trêu đùa trào phúng, làm Thư Thanh Liễu không biết nói gì đáp trả, nhìn thấy người đàn ông trước mặt ý cười trong suốt, sau một lúc khủng hoảng không biết làm sao, phẫn nộ lập tức tràn lên, anh mạnh mẽ bắt lấy cánh tay Bùi Tuyển, quát: “Anh không có việc gì, vì sao gạt tôi? Anh có biết tôi có bao nhiêu lo lắng hay không!”

Bùi Tuyển bị anh nhéo đến nhíu mày, khóe miệng lại hơi nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Dám rống tôi.”

Thư Thanh Liễu sửng sốt, lúc này mới chú ý tới cánh tay phải của Bùi Tuyển bị băng bó, cuống quít buông tay, đang định mở miệng muốn nói câu thật xin lỗi, khóe môi đã truyền đến cảm giác ấm áp, ngăn lại lời xin lỗi của anh, tay trái Bùi Tuyển ôm lấy anh, dùng nụ hôn nóng bỏng biểu đạt tâm tình hiện tại của mình.

Mắt Thư Thanh Liễu đỏ lên, cũng đưa tay ôm lại, cùng Bùi Tuyển tựa vào vách tường ôm nhau hôn nồng nhiệt, đầu lưỡi quấn quýt, kịch liệt hôn mút xác định tồn tại của đối phương.

Thấy một màn như vậy, Lục Hoài An đưa tay vỗ trán, hắn phát hiện từ khi gặp gỡ Thư Thanh Liễu, tâm Bùi Tuyển mềm đi rất nhiều, hắn biết rõ hiện tại có nguy hiểm, giả chết là biện pháp tốt nhất, cũng không nhẫn tâm nhìn Thư Thanh Liễu thương tâm, còn nói không động tâm, làm, này không gọi động tâm, vậy cái gì mới gọi là động tâm đây!

Bên cạnh truyền đến tiếng lạch cạch, là bác sĩ nhìn thấy Bùi Tuyển và Thư Thanh Liễu hôn nhau nồng nhiệt, rốt cuộc không chịu nổi kích thích, té xỉu trên ghế dài, Thư Thanh Liễu nhìn thấy, nhớ tới hành vi thô lỗ vừa rồi của mình, cảm thấy thật có lỗi, muốn đi dìu hắn, lại bị Bùi Tuyển giữ chặt.

“Bùi, hắn té xỉu.”

“Không có việc gì, hắn là bác sĩ, biết nên cứu mình thế nào.”

Ánh mắt Bùi Tuyển chuyển hướng sang Lục Hoài An, Lục Hoài An đang tức giận, thấy hắn muốn mình đi giải quyết, càng điên tiết chỉ vào chóp mũi mình, kêu lên: “Phiền phức đều là tôi giải quyết, trợ lý của cậu là để trang trí sao? Kế hoạch đã an bài xong xuôi, cậu sao lại ra đây? Nhìn tình nhân của cậu rống vài câu, liền không chịu nổi, lúc trước là ai nói quản hắn đi chết hả!?”

Bị Lục Hoài An vạch trần, Bùi Tuyển không để ý, nhìn Thư Thanh Liễu, nói: “Tôi sợ nếu không ra, tên ngu ngốc này sẽ san bằng nơi này mất.”

“Cho nên, hắn hiện tại đến đây, sẽ không cần tôi nữa đúng không?”

“Lục tiên sinh anh nói như vậy, giống như tình nhân đang ghen đó.” Bùi Tuyển đã quen nhìn Lục Hoài An phát giận, mỉm cười nói: “Anh ghen cũng không sao, bất quá trước khi rời đi nhớ đem bác sĩ giải quyết tốt.”

“Cậu muốn tôi tức chết phải không?”

“Tùy anh.”

Bùi Tuyển mang Thư Thanh Liễu vào phòng mình, mặc cho Lục Hoài An ở phía sau bô bô không ngừng phát ra quỷ kêu.

Khi quay về phòng bệnh, Thư Thanh Liễu thấy Bùi Tuyển đi đường có chút khó khăn, vội đỡ lấy hắn, hỏi: “Còn bị thương ở đâu?”

“Cánh tay phải bị gãy xương nhẹ, đùi có mấy vết trầy xước, may mắn không tổn thương đến động mạch, nếu không anh thật sự phải đi nhà xác nhìn tôi.”

“Không được nói lung tung!”

Thư Thanh Liễu không thích loại trêu chọc này, hiện tại ngẫm lại hiện trường chiếc xe bị cháy rụi cùng máu tươi đầy đất, trong lòng còn sợ hãi, sau khi vào phòng, đưa tay ôm chặt Bùi Tuyển, cằm nhẹ nhàng cọ trên vai hắn, cảm giác được hắn tồn tại, còn có ấm áp hắn mang đến cho mình.

“Tôi thực nghĩ rằng sẽ không được gặp lại anh nữa, vừa rồi khi nghe Lục Hoài An nói toàn thân anh bị bỏng, tôi cư nhiên thực vui mừng, tôi nghĩ, chỉ cần anh còn sống, so với cái gì cũng tốt…”

Bùi Tuyển mặc cho Thư Thanh Liễu dựa, hừ một tiếng, vốn nghĩ muốn châm chọc anh hai câu, môi mở ra, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Trong nháy mắt lật xe kia, hắn cũng gần như nghĩ mình sắp chết, chấn động kịch liệt làm hắn có chút thất thần, chính tiếng khóc của Tiểu Tiểu đã kéo hắn tỉnh lại, cửa xe bởi vì va chạm mà cực độ vặn vẹo, đẩy không ra, may mắn khung thủy tinh chắn gió bị vỡ nát, tạo cho bọn họ không gian thoát đi, hắn sợ Evan còn ở bên ngoài chặn đường, sau khi bò ra, liền trốn đằng sau những chiếc xe bị buộc phải dừng lại vì có tai nạn xảy ra, đến khi chiếc xe phát nổ, bọn họ đã sớm trốn tới nơi an toàn.

Bùi Tuyển nói thực thoải mái, Thư Thanh Liễu lại nghe như tim mình bị ai nhéo, chỉ nghĩ đến tình huống lúc đó thôi, cũng cảm thấy rét lạnh, hỏi: “Máu chảy là sao?”

“Trợ lý Hoài An tìm so với anh còn gà hơn.” Nói đến đây, Bùi Tuyển phì cười.

Lúc ấy hắn ôm Tiểu Tiểu bò ra, nhìn thấy toàn thân nhóc đều là máu, cũng bị dọa sợ, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy vết thương nào trên người nhóc, sau đó hắn liên lạc với Lục Hoài An, mới biết được đó là máu đạo cụ, là tiểu trợ lý mang đến, tùy tay đặt ở trên xe, vì thế nguyên một lọ chất lỏng màu đỏ to vào lúc va chạm đã đổ toàn bộ lên người bọn họ.

Thế nên hắn nhanh trí giả thành trọng thương kêu xe cấp cứu, lại để Lục Hoài An đi sắp xếp với phóng viên. Đổng sự bệnh viện An Hòa là fan mê điện ảnh của hắn, phối hợp với hắn làm thành trọng thương là mánh lới rất đơn giản. Kỳ thật Thư Thanh Liễu vừa tới hắn đã biết, vốn không nghĩ ra mặt, nhưng sau lại nhìn thấy anh hoảng hốt vô thố, liền mềm lòng, nghĩ thôi quên đi, bí mật vạch trần thì vạch trần đi, hắn thật không thể nhìn tên ngu ngốc này đi làm chuyện gì ngu ngốc, chuyện quá khứ hắn không muốn so đo nữa, hắn chỉ biết là, hắn yêu người đàn ông này, loại cảm giác này, vào lúc sống chết trước mắt, là vô cùng mãnh liệt.

“Không có việc gì là tốt rồi.” Thư Thanh Liễu ôm chặt hắn, thì thào nói.

Cơ thể thoáng phát run cho thấy trong lòng Thư Thanh Liễu vẫn còn sợ hãi, cái ôm thực chặt, giống như sợ nếu thả lỏng, hắn sẽ biến mất, loại cảm giác lo lắng này Bùi Tuyển chưa từng có, tâm hơi xúc động, nhưng nhớ tới lời Thư Thanh Liễu nói đêm đó, lại tự nhiên cảm thấy khó chịu, đẩy anh ra, nhẹ giọng nói: “Đi xem Tiểu Tiểu đi, nó bị dọa sợ, cần an ủi.”

Giấu diếm dấu vết khước từ, Thư Thanh Liễu cảm nhận được, hơi sửng sốt, Bùi Tuyển đã xoay người đi vào phòng bên trong, Thư Thanh Liễu vội vàng đuổi kịp, đỡ hắn.

Trạng thái tinh thần của Tiểu Tiểu so với trong tưởng tượng tốt hơn nhiều, vì được Bùi Tuyển bảo vệ, nhóc không bị thương, chỉ bị chút kinh hách, trải qua mấy giờ nghỉ ngơi, đã sớm tỉnh lại, đang nằm trên giường cầm di động chơi trò chơi, nhìn thấy Thư Thanh Liễu dìu Bùi Tuyển tiến vào, nhóc lập tức cầm điện thoại nhét vào dưới gối.

“Không cần dấu, chúng ta thấy hết rồi.” Bùi Tuyển vạch trần chút ngụy trang của nhóc, nói: “Không phải bảo con đi ngủ sao? Vì sao còn chơi hả?”

Tiểu Tiểu chớp mắt mấy cái, ánh mắt từ phía Bùi Tuyển chuyển tới trên người Thư Thanh Liễu, chỉ chốc lát sau, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước, khóe miệng mếu máo, khóc nức nở kêu: “Kẻ cướp……”


“Thực xin lỗi.” Bộ dáng đáng thương làm Thư Thanh Liễu nhìn mà đau lòng, ngồi xổm trước giường sờ sờ tóc nhóc, “Là chú không tốt.”

“Không phải, là cháu không ngoan, cho nên mẹ không cần cháu và ba, sau đó chú cũng chán ghét chúng ta, cháu đã nói ba lái xe không tốt, bảo chú đến, chú cũng không đến, làm hại chúng ta thiếu chút nữa chết, hu hu……”

“Không, không phải như vậy!” Thư Thanh Liễu không dỗ con nít, nhất là loại tiểu quỷ tinh quái như Tiểu Tiểu, nghe tiếng khóc càng lúc càng lớn, anh thực sốt ruột, nói năng lộn xộn an ủi: “Kỳ thật hôm nay chú có việc, không có cách nào lập tức tới…”

“Hu hu hu……”

“Lần này là chú không đúng, chú cam đoan…”

“Oa oa oa……”

“Chú đáp ứng cháu, về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, chú cũng sẽ không rời đi, ở cùng cháu và ba được không?”

Những lời này thực hiệu nghiệm, tiếng khóc của Tiểu Tiểu lập tức xuống vài đê-xi-ben, Thư Thanh Liễu đang muốn thở phào, nhóc hé miệng, lại bắt đầu khóc, Bùi Tuyển thờ ơ lạnh nhạt, bộ dáng Thư Thanh Liễu luống cuống tay chân an ủi đứa nhỏ làm cho hắn nhịn không được nở nụ cười, nói: “Hay quá hóa dở, đừng khóc, kẻ cướp đáp ứng mua iPad 2 cho con làm quà sinh nhật.”

Tiểu Tiểu lập tức ngậm miệng, chớp mắt mấy cái, nước mắt theo lông mi rơi xuống, Bùi Tuyển giúp nhóc lau nước mắt, nói: “64GB.”

Tiểu Tiểu hỏi dò Thư Thanh Liễu, “Cháu thích màu trắng…”

Thư Thanh Liễu lập tức gật đầu, chỉ cần nhóc không khóc, màu gì cũng không thành vấn đề, thấy anh đáp ứng, Tiểu Tiểu nở nụ cười, lau khô nước mắt, ngọt ngào kêu: “Cám ơn kẻ cướp!”

“Vậy lập tức ngủ, không được chơi trò chơi nữa.”

Bùi Tuyển tịch thu di động của Tiểu Tiểu, nhóc không kháng nghị, ngoan ngoãn nằm xuống giường, Bùi Tuyển đắp kỹ chăn cho nhóc, tắt đèn, đi ra phòng bệnh ở bên ngoài của mình, Thư Thanh Liễu ở phía sau đóng cửa lại, nhẹ nhàng thở phào.

“Con nít và phụ nữ giống nhau, đều là loài cảm tính, đừng cố giảng đạo lý lớn với bọn họ, anh chỉ cần hoàn thành tâm nguyện của bọn họ là được.”

Nghe Bùi Tuyển chỉ điểm xong, Thư Thanh Liễu hỏi: “Còn đàn ông thì sao?”

Bùi Tuyển cao thấp đánh giá anh, cười lạnh: “Câu hỏi IQ thấp như vậy, anh tự hỏi mình đi.”

“Tôi không biết.” Thư Thanh Liễu nói: “Mấy ngày nay tôi vẫn luôn xem chương trình của anh.”

“Anh muốn biểu đạt cái gì? Thư tiên sinh, nói anh nhớ tôi sao?”

“Phải.”

Thời thời khắc khắc đều nhớ, nhớ những điều bọn họ đã trải qua khi quen nhau, càng nhớ lại càng cảm thấy Bùi Tuyển không phải người như vậy, anh muốn trở về xin lỗi, muốn hỏi rõ ràng, rồi lại sợ vì vậy mà liên lụy Bùi Tuyển, cho nên mấy ngày nay luôn bị vây trong mâu thuẫn.

Đối mặt với Thư Thanh Liễu thản nhiên, Bùi Tuyển có chút không được tự nhiên, nghĩ muốn phản bác, Thư Thanh Liễu lại hỏi trước: “Anh thì sao? Anh có nhớ tôi không?”

“Tôi nhớ anh cái gì? Là nhớ ngu ngốc của anh? Hay là nhớ lời nói ác độc của anh? Bắt cá hai tay?”

Trên đời này nếu luận không tốt, Bùi Tuyển xếp thứ hai, sẽ không ai dám nhận thứ nhất, bất quá phần sau câu nói kia Thư Thanh Liễu không hiểu, hỏi lại: “Cái gì bắt cá hai tay?”

“Người phụ nữ cùng anh thuê phòng là ai? Đừng nói với tôi cô ta là chị gái em gái hay mẹ anh.”

“Thuê phòng?” Thư Thanh Liễu lại càng không hiểu, “Khi nào?”

“Giữa trưa hôm cãi nhau, anh cùng một người phụ nữ ở khách sạn thuê phòng, lúc ấy tôi đang đứng ở lầu hai, thấy được tất cả.” Bùi Tuyển cười lạnh: “Tôi sợ là mình lầm, gọi điện thoại cho anh, anh nói anh đang làm nhiệm vụ, với cấp trên của anh.”

Nghe miêu tả của Bùi Tuyển, Thư Thanh Liễu bừng tỉnh đại ngộ. Rất buồn cười, càng nhiều hơn là thực bất đắc dĩ với hiểu lầm này, nói: “Tôi không có lừa anh, tôi đúng là đang chấp hành nhiệm vụ.”

“Người phụ nữ xinh đẹp kia là cấp trên của anh?”

“Phải.”

Thư Thanh Liễu đem chuyện ngày đó cùng Quách Khả Hân gặp mặt đơn giản nói một lần, Bùi Tuyển càng nghe càng cảm thấy khó chịu, vừa rồi thấy Thư Thanh Liễu thất thố, hắn đã nhận ra địa vị của mình trong lòng đối phương, không hề hoài nghi lời anh nói, nhưng vẫn cảm thấy buồn bực, phẫn nộ nói: “Quân nhân bộ dạng xinh đẹp như vậy để làm gì?”

Nếu không phải Quách Khả Hân rất xinh đẹp hào quang bắn ra bốn phía, hắn cũng sẽ không hiểu sai, đối mặt với người phụ nữ như vậy, đàn ông rất khó không bị hấp dẫn, thẳng thắn mà nói, lúc ấy hắn ghen tị cùng mất mác nhiều hơn là tức giận khi bị phản bội, trong trạng thái như vậy, hắn căn bản không thể bình tĩnh phán đoán sự việc.

“Bùi, đừng lấy thành kiến nhận xét người khác, không phải tất cả phụ nữ đều thích được ánh đèn sân khấu chiếu tới.” Thấy Bùi Tuyển bày ra vẻ vô cùng bực bội, Thư Thanh Liễu vừa cảm thấy vui mừng, lại thực bất đắc dĩ, “Cô ấy là cấp trên của tôi, còn là học tỷ, cùng với việc cô ấy có xinh đẹp hay không không quan hệ.”

“OK, là tôi hiểu lầm.” Bùi Tuyển thẳng thắn nhận mình sai, “Tôi xin lỗi.”

“Anh nên tin tưởng tôi, mà không phải nhìn thấy một ít tình huống, liền tự cho là đúng miên man suy nghĩ, cho dù anh không tin tôi, cũng phải ánh mắt của mình.”

Hắn đã thừa nhận sai lầm, cư nhiên còn không bỏ qua, Bùi Tuyển cười lạnh: “Nói đến tin tưởng, hình như anh cũng không tin tôi thì phải, trưởng quan.”

“Cái gì?”

“Ngày đó ở câu lạc bộ, người đàn ông kia đang giúp tôi mát xa, rồi anh tiến vào, cũng không nói hai lời, liền một mực chắc chắn tôi đang trác táng? Anh như vậy có tư cách gì đến giáo huấn tôi?”

Thư Thanh Liễu ngây ngẩn cả người, hồi tưởng một chút tình huống hôm đó, Bùi Tuyển đích xác không có hành động gì quá phận, bất quá cả phòng rất tối, anh hiểu lầm cũng không kỳ quái, nhưng mặc kệ nói thế nào, anh cũng không thể không phân rõ ràng liền đi chỉ trích người khác.

“Thực xin lỗi, là tôi quá lỗ mãng, bất quá nếu anh giải thích một chút…”

“Tôi vì sao phải giải thích với một người không tin mình?” Bùi Tuyển ngắt lời anh, cười lạnh: “Dù sao anh cũng nhận định tôi là người phóng đãng, căn bản không xứng với anh!”

“Tôi cũng không phải nghĩ như vậy, chỉ là lúc ấy rất tức giận, nhất thời nói lỡ…”

“Bình thường nói lỡ đều là lời nói thật!”


Đây là đang cùng anh truy cứu trách nhiệm sao? Thư Thanh Liễu cũng nhịn không được hỏi lại: “Vậy những lời anh nói là nói đùa, hay là nói thật?”

“Là anh tiến vào chất vấn trước!”

“Là anh hiểu lầm tôi trước!”

“Là anh cùng với nữ thủ trưởng xinh đẹp đi thuê phòng trước!”

“Đó gọi là chấp, hành, nhiệm, vụ!”

“Anh đây là cường điệu hay là nói lắp đây?”

“……”

Tự dưng tranh cãi, cuối cùng lại lệch khỏi chủ đề ban đầu, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, đồng thời nở nụ cười, Bùi Tuyển hỏi: “Chúng ta đây là đang nhắc nhở nhau đối phương có bao nhiêu ngu ngốc sao?”

“Tôi vẫn cho rằng anh thực thông minh.”

“Từ sau khi quen anh, chỉ số thông minh của tôi đã bị kéo thấp.”

Bùi Tuyển tới gần Thư Thanh Liễu, dùng cái tay không bị thương ôm lấy anh, cãi nhau tuy rằng có thể gỡ bỏ những hiểu lầm, nhưng vẫn là làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi, cười nhẹ: “Trưởng quan, anh kỳ thật là thấy tôi không bị tông chết, cố ý chạy tới đây tức chết tôi đi?”

“Không được nói lung tung!”

Giọng nói Bùi Tuyển lộ ra chút yếu ớt khiến Thư Thanh Liễu nhớ tới hắn vẫn là người bệnh, vừa rồi ầm ĩ quá mức, anh cư nhiên quên mất, đỡ Bùi Tuyển nằm xuống giường, chính mình nằm ở bên cạnh hắn, tắt đèn, nói: “Tôi về sau sẽ kiềm chế không phát giận với anh.”

Trong bóng đêm truyền đến tiếng hừ khinh thường của Bùi Tuyển: “Heo có qua một trăm năm cũng vẫn là heo.”

Đã lâu không nghe thấy lời nói ác độc của Bùi Tuyển, hiện tại bị hắn mắng, cư nhiên cảm giác thực thân thiết, Thư Thanh Liễu nhịn không được hỏi: “Người đàn ông ngày đó ở câu lạc bộ là bạn anh hả?”

“Ừ, là thiếu gia nhà có tiền, tự mình mở mấy thẩm mỹ viện, người không tồi, cũng coi như có đầu óc, trước kia chúng tôi quen nhau một khoảng thời gian, bất quá sớm chia tay…” Nói xong câu cuối, Bùi Tuyển thấp giọng cười rộ lên, “Anh ghen à? Tôi quay phim còn nhiều cảnh hơn chuyện kia, anh nếu để ý, tương lai có khi ăn cả đống dấm chua.”

“Đó là công việc, không giống.”

Nhưng khi quen nhau, nói không để ý là không có khả năng, giới nghệ sĩ là thế giới hoàn toàn bất đồng với lĩnh vực của anh, rất nhiều người ưu tú xuất sắc, ngay cả cậu thiếu gia ngày đó thoạt nhìn cũng rất không tồi.

“Anh đã thích hắn như thế, vậy sao lại chia tay?”

Lo lắng không phải thói quen làm việc của Thư Thanh Liễu, anh muốn phòng ngừa chu đáo, hiểu biết cặn kẽ đối thủ, như vậy mình mới có thể trăm trận trăm thắng.

Bùi Tuyển không biết Thư Thanh Liễu nghĩ nhiều như vậy, thuận miệng nói: “Hắn chỉ làm 1, tôi cũng vậy, không có sự thống nhất, cũng chỉ có thể chia tay, tôi còn không thương yêu hắn đến trình độ kia.”

Này là cái lý do gì? Thư Thanh Liễu đang cảm thấy buồn bực, thì từ phía bên kia truyền đến cười khẽ: “Bất quá nếu là anh, tôi có thể suy nghĩ…”

Thanh âm mệt mỏi mà trầm thấp, tựa như lời nói mê trước khi chìm vào mộng đẹp, chính là khi Thư Thanh Liễu nghe thấy, lại không khác gì chấn lôi, vội vàng quay đầu nhìn Bùi Tuyển, Bùi Tuyển lại không nói nữa, hô hấp đều đặn, hình như đã ngủ rồi.

Thư Thanh Liễu đưa tay qua, cầm lấy tay Bùi Tuyển, cảm giác ấm áp, đây là sự đồng ý lớn nhất của hắn về sự tồn tại của mình, anh nghĩ.

Buổi sáng, bên ngoài khu phòng bệnh chật ních phóng viên đến thăm dò tình trạng thương thế của Bùi Tuyển, vừa vặn đều bị cảnh vệ của bệnh viện ngăn cản, Lục Hoài An lo lắng bọn họ chống đỡ không được, đang gọi điện thoại đơn giản báo cáo tình huống với sếp lớn của Hoàn Nhạc, lại cùng Thịnh Dực bên kia thăm hỏi, nói rõ thương thế Bùi Tuyển không nặng, nhưng vì an toàn, tạm thời ở bệnh viện tĩnh dưỡng, sẽ không trì hoãn việc quay phim sang năm.

Hắn đem hết thảy đều dàn xếp ổn thỏa rồi đi tới bệnh viện, đẩy nhóm phóng viên đông nghẹt bên ngoài, đi vào khu phòng bệnh ICU, Tiểu Tiểu vừa ngủ dậy, đã hoàn toàn khôi phục tinh thần, ở trên hành lang bài bản đánh quyền, Lục Hoài An nhìn chiêu thức của nhóc, biết là Thư Thanh Liễu dạy, hỏi: “A Tuyển đâu?”

“Ở bên trong cùng kẻ cướp ăn cơm.”

Cái gì mà ăn cơm? Căn bản là đem con đuổi đi, để rảnh rỗi nói chuyện yêu đương!

Lục Hoài An vào phòng bệnh, gặp Thư Thanh Liễu đang cho Bùi Tuyển uống thuốc, chung quanh hai người loạn bay bong bóng phấn hồng, hắn tức giận nói với Bùi Tuyển: “Ân ái quá nhỉ, cậu có biết từ ngày hôm qua đến giờ, có bao nhiêu người gọi điện thoại cho tôi hỏi tình hình của cậu không hả? Bên ngoài còn có bao nhiêu người muốn chen vào đây chụp hình cậu đó, đại minh tinh?”

“Biết.” Tay không tiện, Bùi Tuyển thản nhiên tiếp nhận sự hầu hạ của Thư Thanh Liễu, nói: “Anh đi an bài một chút, sau khi trở lại tổ chức họp báo, sẽ không bị phiền nữa.”

“Ha ha, tôi không có nghe lầm đi?” Lục Hoài An ngoáy ngoáy lỗ tai, oán trách: “Ngày hôm qua bảo tôi tuyên bố ra bên ngoài cậu bị trọng thương chính là cậu, hôm nay nói không có việc gì cũng là cậu, đại thiếu gia, đừng tùy hứng đùa giỡn như vậy!”

Rất ồn ào, Bùi Tuyển mặt nhăn mày nhíu, đang muốn phản bác, Thư Thanh Liễu đã mở miệng trước.

“Lục tiên sinh nói đúng, tôi không tán thành anh làm như vậy, Evan là một nhân vật rất nguy hiểm, trước khi hắn bị bắt, tôi không hy vọng anh ở nơi công cộng lộ diện.”

Thêm một vị đồng minh, Lục Hoài An đắc ý gật đầu, phụ họa: “Cậu còn phải lo lắng cho an nguy của Tiểu Tiểu nữa.”

“Việc này tôi có nghĩ tới, bất quá ngày hôm qua anh không phải đã xin cảnh sát bảo vệ sao?” Bùi Tuyển nói với Lục Hoài An: “Hơn nữa hôm nay tình huống có biến, tôi nghĩ tội phạm hiện tại đang bị truy bắt, hắn hẳn là không có cơ hội lại đối phó tôi…”

“Tôi rất muốn biết, loại kết luận tự cho là đúng này là từ đâu tới?”

Giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa, thực đột ngột cắt ngang cuộc đối thoại của mấy người trong phòng, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông dáng người cao gầy đi vào, phía sau còn theo vài hình cảnh, bất quá nhóm hình cảnh không vào phòng bệnh, mà là được huấn luyện đứng gác ở cửa.

“Là Trần cảnh quan đi?”

Lục Hoài An ngày hôm qua đã liên hệ với cảnh sát, biết hôm nay sẽ có cảnh viên họ Trần được phái tới bảo vệ Bùi Tuyển, vội vàng lấy ra danh thiếp, tiến lên bắt tay, lại bị lơ đi, người đàn ông đi đến bên giường, cao thấp đánh giá Bùi Tuyển, hỏi: “Anh chính là ngôi sao xin cảnh sát bảo vệ sao?”

Bộ dạng người này thực xuất chúng, cũng rất lãnh đạm, đối diện không chút nào che dấu khí tức căm thù làm cho Bùi Tuyển thấy không thoải mái, Thư Thanh Liễu cũng cảm nhận được, đứng lên vừa định chào hỏi, người kia chỉ tay vào anh, quát: “Tôi hiện tại không hỏi cậu, cậu không cần nói chuyện.”

Khí thế đường hoàng làm Bùi Tuyển thực phản cảm, thấy Thư Thanh Liễu cư nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng đứng ở một bên, hắn càng thêm tức giận, đứng lên, nhìn thẳng người kia, chậm rãi nói từng chữ: “Tôi tên Bùi Tuyển, tôi nghĩ là người nộp thuế, khi biết sinh mệnh gặp nguy hiểm, có quyền lợi xin cảnh sát bảo vệ, việc này cùng nghề nghiệp của tôi không liên quan, còn có, mời xin lỗi trợ lý của tôi, không ai có tư cách phủ định quyền lên tiếng của người khác, cảnh quan tiên sinh, anh càng không có!”

Rất ít khi bị người khác răn dạy như thế, hình cảnh nhíu mày, Thư Thanh liễu vội vàng nháy mắt với Bùi Tuyển, Bùi Tuyển không để ý tới, quay lại nhìn Lục Hoài An đang cố làm nhẹ bầu không khí, nói: “Gọi điện thoại cho cấp trên của bọn họ, đổi người.”

“Anh một chút không ôn hòa hữu lễ như lời đồn.” Khóe miệng hình cảnh nhếch lên, đường nét khuôn mặt cương nghị làm cho nụ cười của hắn thoạt nhìn có chút lãnh, “Đều là giả vờ sao? Xem ra anh cũng biết fans của mình sẽ không thích cá tính này của anh.”

Nói thật độc, Bùi Tuyển lại nở nụ cười, đối chọi gay gắt: “Đối với người không hiểu thế nào là tôn trọng người khác, lễ phép gì đó đều là dư thừa, cảnh quan tiên sinh, cá tính giống như anh, chỉ sợ cũng rất khó được thích đi.”

“Bùi!”

Cả hai đều là loại người có cá tính cường ngạnh, Thư Thanh Liễu không thể tưởng tượng còn nói thêm gì nữa, bọn họ sẽ công kích đối phương thế nào, vội vàng xua tay ngăn lại, đem Bùi Tuyển kéo ra, nhỏ giọng nói: “Đừng như vậy, anh ấy là anh cả của tôi.”

Bùi Tuyển sửng sốt, nhìn kỹ lại người kia, phát hiện dung mạo hắn và Thư Thanh Liễu quả nhiên có vài phần tương tự, nhưng là một người nội liễm một người đường hoàng, nếu nói Thư Thanh Liễu là ngọc trong đá, vậy người đàn ông kia chính là kim cương, tùy tiện đứng ở đâu, cũng có thể làm cho người ta cảm nhận rõ ràng hào quang của hắn.

Thấy Bùi Tuyển sững sờ, người kia mỉm cười, từ trong túi lấy ra chứng nhận cảnh sát, đưa đến trước mặt hắn, nói: “Vừa rồi quên giới thiệu, tôi là Thư Thanh Dương, phụ trách điều tra trọng án hình sự, Trần cảnh quan hôm nay đổi cho tôi, bởi vì tôi muốn đến nhìn xem người đàn ông khiến em trai tôi mê đến thất điên bát đảo rốt cuộc là người thế nào.”

Cái gì mà quên giới thiệu, căn bản là cố ý tới đây ra oai phủ đầu, bất quá sau khi biết đây là anh cả của Thư Thanh Liễu, Bùi Tuyển thu liễm một ít, giả cười nói, “Vậy thật sự là cám ơn anh cả đã quan tâm chúng tôi như vậy.”

“Mời gọi tôi Thư cảnh quan, trong lúc làm việc không nói việc tư.” Thư Thanh Dương không để ý giọng điệu châm chọc trong lời nói của Bùi Tuyển, nhìn đồng hồ, nói: “Từ giờ trở đi tôi sẽ bảo vệ an toàn của anh 24/24, căn cứ tình báo tôi thu thập được, anh bây giờ vẫn chưa thích hợp lộ diện trước công chúng, bệnh viện cũng không phải nơi lánh nạn tốt nhất, cá nhân tôi đề nghị anh về nhà.”

“Con trai tôi thì sao?” Nói đến việc chính, Bùi Tuyển không trào phúng nữa, hỏi: “Sẽ tốt hơn nếu nó nghỉ học ngắn hạn chứ?”

“Việc này anh phải hỏi mẹ cậu bé.” Thư Thanh Dương thản nhiên nói: “Tôi chỉ phụ trách an toàn của đương sự, không phải của cả hai người.”


Bùi Tuyển sửng sốt, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy màu lam đi vào, trong tay kéo theo Tiểu Tiểu, vẻ mặt tức giận nhìn mình, đúng là La Vĩ Doanh.

“Bùi tiên sinh, mời anh giải thích một chút nguyên nhân mình lỡ hẹn.” La Vĩ Doanh đi đến trước mặt Bùi Tuyển, chất vấn hắn.

La Vĩ Doanh không trang điểm, lại trải qua một thời gian dài ngồi máy bay, cô trông có chút tiều tụy, Bùi Tuyển quay đầu nhìn Lục Hoài An, Lục Hoài An vội vàng nói: “Tôi ngày hôm qua có liên lạc với La tiểu thư, bất quá điện thoại gọi không được.”

“Bởi vì chuyến bay của tôi là tối nay, khi Lục Hoài An gọi điện tôi còn đang ở trên không!” La Vĩ Doanh lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tôi muốn biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao tôi vừa xuống máy bay, liền nhìn thấy khắp nơi đều là tin tức anh bị người ta bắn? Bùi Tuyển, anh làm gì để người khác đuổi giết anh tôi mặc kệ, bất quá đừng liên lụy đến con tôi!”

“Chuyện này nói ra rất dài…”

Lục Hoài An nói được một nửa, liền bị cắt ngang, La Vĩ Doanh nói: “Vậy thì không cần nói, tôi cũng không có hứng thú nghe, tôi bây giờ sẽ mang con đi, phiền toái của các người tự các người đi giải quyết.”

“Cô nói cái gì?” Thấy La Vĩ Doanh nói xong, sẽ mang Tiểu Tiểu rời đi, Bùi Tuyển lập tức xông lên trước ngăn trở, hỏi: “Cô muốn dẫn nó đi đâu?”

“Đương nhiên là quay về Mĩ, con tôi tôi tự mình chăm sóc.”

“Nó chẳng lẽ không phải là con tôi? Cô nói mang đi liền mang đi?”

“Ở đây anh có thể chăm sóc sao?” La Vĩ Doanh cao thấp đánh giá Bùi Tuyển, cuối cùng ánh mắt dừng trên cánh tay phải đang bị băng bó của hắn, “Anh hiện tại ngay cả mình còn chiếu cố không xong!”

Bùi Tuyển còn muốn nói nữa, Thư Thanh Liễu ngăn lại hắn, trong phòng rất nhiều người, Tiểu Tiểu còn ở đây, cãi nhau như vậy đối với đứa nhỏ không tốt, anh nói: “Chúng tôi đi ra ngoài, hai người chậm rãi thương lượng giải quyết.”

La Vĩ Doanh thở phì phì quay đầu sang một bên, xem như cam chịu, vì thế Thư Thanh Liễu mang Tiểu Tiểu đi ra ngoài, Thư Thanh Dương theo sát ở phía sau, Lục Hoài An nhìn ra anh em bọn họ có chuyện muốn nói, liền đem Tiểu Tiểu mang tới hành lang bên kia.

Cửa phòng đóng lại, không nghe thấy Bùi Tuyển và La Vĩ Doanh nói cái gì, bất quá xuyên qua cửa sổ thủy tinh, xem biểu tình cùng thủ thế của bọn họ, cũng biết bọn họ nói chuyện không hòa hợp lắm, Thư Thanh Liễu có chút lo lắng thay cho Bùi Tuyển, Bùi Tuyển tính tình rất kém cỏi, La Vĩ Doanh thoạt nhìn cũng không tốt, bọn họ nếu cãi nhau, kết quả nhất định thực không xong.

“Không cần lo lắng như vậy.” Thư Thanh Dương tựa vào tường, thuận miệng nói: “Bùi Tuyển có thể đạt tới vị trí ngày hôm nay, nhất định có thực lực của hắn cùng tâm cơ, cậu sao phải sợ hắn dàn xếp không được một phụ nữ chứ?”

Thư Thanh Liễu không tán thành, nhìn Thư Thanh Dương, “Anh cả, em biết anh lo cho em, nhưng chuyện của em, xin để em tự mình làm chủ.”

“Cậu đừng hiểu lầm, anh vừa rồi đi thang máy thì gặp La tiểu thư, trùng hợp hàn huyên hai câu mà thôi, làm anh cả, anh tôn trọng lựa chọn của cậu, cậu không giống em trai, anh biết cá tính cậu, cậu làm như vậy, là đã quyết tâm, nói cũng vô dụng, anh chỉ đơn thuần là không thích người trong giới giải trí, vòng luẩn quẩn này rất phức tạp, anh sợ cậu chịu thiệt.”

“Bùi Tuyển là người tốt.”

“Cậu thích hắn, nên hắn làm cái gì cũng tốt cả,” Thư Thanh Dương mỉm cười, nhìn La Vĩ Doanh nói chuyện với Bùi Tuyển ở trong phòng, “Trước khi tới đây anh đã điều tra hắn, cho hắn ba điểm, vừa rồi nói chuyện, cho thêm hai điểm, hắn thực bao che khuyết điểm, hợp với tính tình người nhà chúng ta.”

Năm điểm tính là cao, ít nhất cho thấy Thư Thanh Dương trong việc kết bạn của anh sẽ không bỏ phiếu chống, Thư Thanh Liễu nói: “Cám ơn anh.”

“Đừng vui mừng quá sớm,” Thư Thanh Dương từ trong túi lấy ra tờ báo, đưa cho Thư Thanh Liễu, “Xem đi, hôm nay tất cả báo chí đều đăng tin tức các cậu, cha sắp tức chết rồi, cậu vẫn là suy nghĩ làm sao ứng phó cha thì tốt hơn.”

Thư Thanh Liễu nhận lấy tờ báo thì thấy, là ngày hôm qua anh đến bệnh viện thì bị chụp được, phía dưới còn viết rất nhiều nội dung phiến tình, anh cũng bị xem là tình nhân trợ lý, thấy là báo giải trí, anh nói: “Cha không xem loại báo này.”

“Là em gái xem, không cẩn thận bị cha thấy được, cậu biết đó, cha với lão ba của mỹ nữ thủ trưởng của cậu là bằng hữu, ông ấy vẫn nghĩ hai người là một đôi, hiện tại không chỉ không phải, cậu lại còn xuất ngũ, đủ khiến ông ấy tức chết.”

“Chuyện công tác em có an bài khác.”

“Tôi tin tưởng quyết định của cậu, bất quá lão nhân tính tình không tốt như vậy, em trai đã vậy, hiện tại cậu cũng thế, cũng khó trách cha tức giận, hiện tại cậu đừng về nhà, để cha nguôi giận rồi tính.”

Thư Thanh Liễu gật gật đầu, lại nhìn vào phòng, hai người bên trong tựa hồ nói chuyện không hợp nhau, La Vĩ Doanh bởi vì kích động mà vung tay múa chân, rồi cô cầm lấy túi xách, nổi giận đùng đùng đi ra, nhìn thấy Thư Thanh Liễu, cô điều chỉnh vẻ mặt một chút, mỉm cười với anh, nói: “Tôi trước mang Tiểu Tiểu đến khách sạn ở, nơi này phiền anh chiếu cố, Thư tiên sinh.”

Cô nói xong, mang Tiểu Tiểu rời đi, Tiểu Tiểu không dám chống đối cô, chỉ có thể xoay người vẫy tay với Thư Thanh Liễu, kêu: “Kẻ cướp kẻ cướp, chăm sóc tốt cho ba cháu nha.”

Không đợi Thư Thanh Liễu trả lời, La Vĩ Doanh đã kéo Tiểu Tiểu đi tới thang máy bên kia, Lục Hoài An không thể ngăn trở, hướng bọn họ làm tư thế buông tay, biểu tình đành chịu.

Thư Thanh Liễu quay đầu nhìn vào phòng bệnh, Bùi Tuyển đi ra, nói với Thư Thanh Dương: “Thư cảnh quan, có thể phiền anh bảo vệ con tôi không?”

“Tôi là theo lệnh đến bảo vệ anh, nếu anh xảy ra chuyện gì, tôi gánh không nổi trách nhiệm này, bất quá…” Thư Thanh Dương đối với thỉnh cầu này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nể mặt em trai, hắn thỏa hiệp một chút, nói: “Nếu của cấp trên của tôi nói có thể, tôi đây không phản đối.”

Lục Hoài An hiểu ý Thư Thanh Dương, vội vàng đi qua một bên gọi điện thoại cho cục cảnh sát, Bùi Tuyển xoay người quay về phòng bệnh, Thư Thanh Liễu theo sát, khi đóng cửa nói với Thư Thanh Dương: “Anh cả, nhờ anh.”

“Anh hiểu, lần sau nhớ rõ anh có việc gì, cậu phải đúng lúc phái binh trợ giúp.”

Thư Thanh Liễu làm dấu OK, vào phòng, thấy Bùi Tuyển đứng ở cửa sổ, anh vội kéo rèm lại, nói: “Như vậy rất nguy hiểm.”

Bùi Tuyển không nói chuyện, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, như là đang cười, nhưng hắn đưa lưng về phía ánh mặt trời, góc độ này làm cho nụ cười của hắn có vẻ có chút âm u, Thư Thanh Liễu thực lo lắng, hỏi: “Nói chuyện không thoải mái có phải hay không?”

“Được lắm, La Vĩ Doanh nói tôi bận quá, không có thời gian chăm sóc con trai, cô ta cũng không muốn Tiểu Tiểu gây trở ngại cho công việc của tôi, cho nên mang Tiểu Tiểu đi Mỹ, đối với hai người chúng tôi đều tốt…” Bùi Tuyển cười hướng anh giơ tay, “Tôi cũng hiểu làm vậy không tồi, như vậy sau này khi tôi ký hợp đồng sẽ không phải lo lắng vấn đề con trai, không có Tiểu Tiểu, tôi hiện tại có thể sớm đã là ảnh đế, tôi không có lý do từ chối đúng hay không?”

Thư Thanh Liễu không nói lời nào, tâm tình Bùi Tuyển rất kém cỏi, hắn hiện tại không cần an ủi, mà là phát tiết, cho nên trầm mặc là phương thức đáp lại tốt nhất.

“Tôi không có lý do từ chối, nhưng là tôi từ chối, anh có thấy tôi thực ngốc hay không?” Bùi Tuyển càng nói càng giận, cầm lấy gối đầu trên giường, dường như để trút giận hung hăng ném sang một bên, cười lạnh: “Tôi cũng thấy vậy, nhưng tôi không thể chịu đựng được thái độ tự cho là đúng kia của cô ta! Tôi nuôi Tiểu Tiểu nhiều năm như vậy, cô ta trừ bỏ sinh nó ra, còn làm cái gì? Cô ta muốn làm diễn viên muốn đến nổi điên, chỉ cần có cơ hội sẽ không chịu buông tha, căn bản mặc kệ thằng bé, khi Tiểu Tiểu sinh bệnh, đều là tôi bỏ việc để chăm sóc nó, tất cả mọi người đều nói tôi làm mình làm mẩy, tôi cũng muốn làm việc đó chứ, nhưng thằng bé phát sốt chuyển biến xấu, tôi có thể để nó một mình rồi đi làm sao? Hiện tại cuộc sống cô ta ổn định, liền muốn đem Tiểu Tiểu đi, cô ta có tư cách gì!?”

Thư Thanh Liễu quen biết Bùi Tuyển lâu như vậy, chưa từng thấy hắn kích động đến thế, hắn luôn thích bình tĩnh dùng miệng lưỡi độc địa của mình đi đánh trả ai động đến hắn, hắn thất thố như thế đối với Thư Thanh Liễu thực xa lạ, nhưng đồng thời lại phát hiện một mặt khác của hắn mà cảm thấy kinh hỉ, Thư Thanh Liễu cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng đứng trước mặt Bùi Tuyển, tùy ý hắn phát tiết.

Nói xong câu cuối, Bùi Tuyển xoay mặt đi, mi mắt cụp xuống, muốn che dấu chút thất thố của mình, Thư Thanh Liễu tiến tới, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Chuyện gì cũng có cách giải quyết, anh là cha thằng bé, điểm này La tiểu thư không thể phủ nhận.”

Bùi Tuyển quay đầu nhìn anh, hốc mắt hơi đỏ lên, khóe miệng co rút, tựa hồ muốn cười, lại cười không nổi, nói: “Anh không biết cô ta, cô ta rất tùy hứng, chuyện cô ta quyết định sẽ không thay đổi… Chỉ có thời gian ba ngày, cô ta sẽ trở về.”

“Nói đến tùy hứng, còn có người nào vượt qua anh sao?”

Bị phun tào, Bùi Tuyển dở khóc dở cười: “Nè, anh không cần vào lúc này bỏ đá xuống giếng đi?”

Thấy Bùi Tuyển nở nụ cười, Thư Thanh Liễu thoáng buông tâm, nói: “Tôi ăn ngay nói thật, hiện tại khó khăn nhất là thông qua trình tự pháp luật đi đến quyết định quyền nuôi nấng, đừng lo lắng, em ba của tôi là luật sư, tôi sẽ mời nó giúp anh, nó chưa từng thua trận nào, nếu anh thật sự muốn giữ lại Tiểu Tiểu, luôn có biện pháp.”

Bùi Tuyển nhìn Thư Thanh Liễu, sau một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, lần này là chân chính mỉm cười, nụ cười khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày của hắn, hắn biết Thư Thanh Liễu là người giải quyết việc chung, mà theo như anh nói, ngụ ý chính là muốn dùng tất cả các biện pháp để đạt thành tâm nguyện của hắn, cho dù có phạm vào chuẩn tắc trước sau như một của anh, phần tâm ý này làm cho hắn thực thỏa mãn, hắn kỳ thật không cần Thư Thanh Liễu vì hắn làm chuyện gì, anh ở bên cạnh hắn, chính là ủng hộ tốt nhất.

“Cám ơn, bất quá không cần phiền phức như vậy, tôi sẽ tự mình giải quyết.”

Thư Thanh Liễu hơi nhíu mày, như là khó chịu khi hắn khước từ, Bùi Tuyển mỉm cười, nói: “Có chuyện tôi vẫn chưa nói, kỳ thật…”

Tiếng chuông di động đột ngột cắt ngang lời hắn nói, Thư Thanh Liễu thấy người gọi là Quách Khả Hân, hơi do dự một chút, Bùi Tuyển nói: “Công việc quan trọng hơn, chuyện của tôi khi về rồi nói.”

Thư Thanh Liễu lo lắng cuộc gọi của Quách Khả Hân có liên quan đến Evan, làm thủ thế xin lỗi với Bùi Tuyển, vội vàng chạy ra khỏi phòng nghe điện thoại, quả nhiên, Quách Khả Hân qua điện thoại nói với anh tối hôm qua biệt thự một vị trung tướng bị đánh bom, may mắn lượng thuốc không nhiều lắm, không tạo thành thương vong quá lớn, cô hoài nghi đây là Evan và đồng bọn của hắn làm, bọn họ sở dĩ làm cảnh cáo như vậy, hơn phân nửa là xuất phát từ dẫn dắt của Thư Thanh Liễu.

“Tôi sẽ tiếp tục phái người giám thị vị trưởng quan kia, nếu để tôi tra ra là hắn bán đứng chúng ta, hắn nhất định phải chết.” Quách Khả Hân hung hăng nói xong, lại dặn dò: “Chính cậu cũng cẩn thận, nếu Evan phát hiện cậu lừa hắn, nhất định sẽ đi tìm cậu gây phiền toái.”

Nghe đến đó, Thư Thanh Liễu cảm thấy là lúc nên nói ra suy nghĩ của mình, “Tôi có một kế hoạch, ngoại trừ việc bắt lấy nội gián, còn có thể dẫn ra Evan cùng đồng đảng của hắn, nhưng cần cô hỗ trợ.”

Nghe xong đề xuất của anh, Quách Khả Hân chỉ hơi chút trầm ngâm đáp ứng, cười nói: “Biến ngoan rồi, xem ra trước kia tôi đã xem nhẹ cậu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, một phần lớn trong quân đội sẽ bị quét sạch, vị trí thượng tá còn thiếu kia tôi sẽ lưu cho cậu.”

“Tôi không có hứng thú với quan chức,” Thư Thanh Liễu thản nhiên nói: “Tôi chỉ muốn Bùi Tuyển an toàn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận