Nửa che nửa đậy nửa lời thật lòng, toàn tâm toàn ý toàn lực tương trợ.
Thời gian quay trở lại lúc sáu giờ rưỡi tối, sau khi Quan Tam cùng Mao Thuận ra ngoài "đánh giặc", Hứa Già đi vào căn phòng nhỏ mà nàng tò mò đã lâu.
Trước lúc mở cửa, tay nàng hơi run run, loại tâm trạng này thật khó nói.
Ba phần kích động, ba phần căng thẳng và ba phần thấp thỏm, nhưng vẫn có một phần mong ngóng.
Căn phòng nhỏ chỉ rộng khoảng mười mấy mét vuông, vậy mà vẫn có phòng vệ sinh, tuy nhiên nơi đó được thiết kế có khoảng cách, hơn nữa lại sạch sẽ sáng sủa.
Toàn bộ căn phòng chỉ đơn giản có một cái giường cùng một chiếc ghế sofa.
Một người phụ nữ mang thai đang dựa nửa thân trên giường, nàng mỉm cười nhìn Hứa Già.
Toàn thân Hứa Già như tê dại, tai nóng tim đập.
Trời ạ, đây có phải là cái mà người ta gọi là phong thái nữ thần không? Ánh mắt đung đưa, lay động lộ ra mười phần lẳng lơ, khóe miệng nhếch lên khơi dậy ngàn loại dục vọng.
Thật đúng là khiến lòng người say đắm, quan tâm yêu chiều, hận không thể móc tim móc phổi ra để có được nụ cười của mỹ nhân.
Hứa Già lơ đãng nhìn vào đôi mắt của Linh Ngọc, bỗng như bị chìm sâu vào bên trong, nàng vô ý nói ra những lời luôn giấu ở trong lòng: "Mình không cam lòng cứ như vậy mà mất hết tất cả...!Mình phải quay về...!mình muốn báo thù...!mình muốn..."
Trong miệng Linh Ngọc thốt ra những lời điềm đạm, mềm mại nói: "Em đừng nhìn chằm chằm vào mắt tôi, chúng đã được luyện thành Huyễn Thế Kính, có thể mê hoặc lòng người, khiến người ta tự động nói ra những lời thật lòng đấy."
Hứa Già đột nhiên tỉnh ngộ, nàng đỏ cả mặt, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
"Em mau ngồi xuống đi, không cần phải câu nệ.
Nếu em không chê thì gọi tôi là tỷ đi.
Mao Thuận sợ tôi gặp nguy hiểm nên không cho tôi ra ngoài, suốt ngày ở trong phòng khiến tôi chán muốn chết.
Có em để cùng trò chuyện thật tốt quá, tôi muốn tìm mà còn không tìm được đây." Linh Ngọc nhẹ giọng, mềm mại trấn an Hứa Già.
Hứa Già ngồi xuống, nàng ngượng ngùng thốt lên: "Linh Ngọc tỷ..." Sau đó lại lúng túng nói: "Em..."
"Em nói đi, tôi nghe đây." Lời nói của Linh Ngọc nháy mắt làm Hứa Già bình tĩnh lại.
Nàng thấy Linh Ngọc đang lắng nghe, không hiểu sao trong lòng chua xót.
Giống như cảm giác tìm được người thân thuộc khiến mình có thể thổ lộ hết những tâm sự đắng cay.
"Đại học N là đại học trọng điểm của thành phố này, là một trong những đại học tốt nhất trên toàn quốc, vậy mà nơi đó lại trở thành cơn ác mộng của em.
Khoảng thời gian bắt đầu nhập học, mọi thứ đều mới mẻ, không có gì kì lạ cả.
Sau ba tháng, em dần cảm thấy có gì đó kỳ quái, nhưng lúc đó..." Nàng cười khổ nói: "Lúc đó em đã đồng ý hẹn hò với bạn trai, nào có tâm tư để ý gì khác nữa.
Qua kì nghỉ đông, rốt cuộc em phát hiện có điểm bất thường, khắp sân trường đều bao phủ một bầu không khí ma quái.
Người khác tuy không nhìn thấy, nhưng em lại cực kỳ sợ hãi, không dám nhìn đến những đám ma quỷ đầy mùi máu tanh kia, khắp nơi đều thấy chúng.
Thậm chí chúng vẫn xuất hiện ở những góc tối kể cả vào ban ngày.
Bảy người bạn học của em chắc chắn đã bị những con ma đó giết, nhưng nhà trường lại giấu nhẹm sự thật, chỉ nói là tự sát, dùng tiền bồi thường để giải quyết.
Lúc ấy em...!em quá ngu ngốc..
cứ luôn cảnh báo những bạn học khác.
Kết quả tất cả mọi người đều cho rằng em bị điên, rồi đẩy em vào bệnh viện tâm thần."
Hứa Già nặn ra một nụ cười nhìn còn khó coi hơn cả khóc, sau đó kể lại những chuyện xảy ra trong bệnh viện cùng khoảng thời gian ỷ lại vào Quan Tam cho Linh Ngọc nghe.
Mặc dù nói ra những lời trong lòng khiến nàng nhẹ nhõm, nhưng cũng vẫn không khiến nàng an tâm.
Sao nàng lại tin tưởng vào yêu quái mình mới gặp có một lần chứ?
Linh Ngọc dường như đã nhìn thấu tâm tư Hứa Già, nàng vuốt ve cái bụng to của mình, trên mặt thoáng hiện lên nụ cười sáng lạn: "Em không yêu cô ấy, vậy nói thật với cô ấy đi.
Không có vấn đề gì cả, kỳ thật Quan Tam là người yếu lòng.
Cô ấy nhất định sẽ giúp đỡ em."
Hứa Già không ngẩng đầu, không dám nhìn vào đôi mắt Linh Ngọc.
Nàng cười che đậy nói: "Linh Ngọc tỷ thật sự rất xinh đẹp, Quan Tam nói yêu quái trưởng thành đều có ngoại hình xấu mà.
Vậy chị thật sự là yêu quái sao?"
"Đa số yêu quái tu luyện là Tà đạo, tôi tu luyện là Thiên đạo." Linh Ngọc cũng không lúng túng, vẫn ôn hòa thuận theo chủ đề Hứa Già mà nói: "Thiên đạo là gần nhất với Nhân đạo, sau khi tu luyện thành hình người cũng sẽ có những quan niệm thẩm mỹ giống như con người vậy."
"Thiên đạo với Nhân đạo khác nhau ở chỗ nào?" Hứa Già thuận thế hỏi.
"Cũng không có gì khác biệt.
Giống như thờ Phật vậy, có người ở trong chùa miếu làm hòa thượng, có người ở nhà làm cư sĩ, cũng có người lang bạt khổ hạnh.
Có điều Thiên đạo rất khó để tu luyện, biến hình lại càng gian khổ.
Cho nên rất ít yêu quái lựa chọn tu Thiên đạo." Linh Ngọc bình tĩnh cười.
"Chẳng lẽ chỉ có mỗi mình Linh Ngọc tỷ ở thành phố này tu được Thiên đạo thôi sao?" Hứa Già hỏi.
Linh Ngọc mỉm cười nói: "Còn có một người nữa.
Đó là em gái Lang Uy, tên là Lang Băng.
Cô ấy cũng tu Thiên đạo.
Có điều cô ấy mới đến thành phố này không lâu.
Nếu em muốn làm quen với cô ấy, em có thể tìm Hoa Nam.
Tất cả yêu quái ở nơi này đều biết Hoa Nam và cô ấy là oan gia."
Sói và hổ? Hổ Lang! Hổ Lang*? Sao có cảm giác thô tục thế nhỉ? Hứa Già cố xóa đi những hình ảnh đen tối trong đầu, nàng ngọt ngào nói: "Em nghe Quan Tam nói hai người bọn chị quen nhau hơn nghìn năm rồi.
Hai người biết nhau như thế nào vậy? Nói cho em nghe chút đi Linh Ngọc tỷ?
* Người Trung Quốc có câu: "Đàn bà 30 như sói, 40 như hổ", cốt để lột tả nhu cầu dục vọng của phụ nữ ở tuổi trung niên.
"Chúng tôi à..." Linh Ngọc hơi mỉm cười, nàng nhẹ nhàng tự thuật.
Hồi ức như lơ lửng trong suy nghĩ của nàng.
Thời gian đã qua lâu như vậy mà nàng vẫn còn nhớ rõ ràng, như thể các nàng chỉ mới gặp nhau từ hôm qua chứ không phải từ 1320 năm trước.
Tiếc là không phải nhất kiến chung tình, không phải hai bên đã có tình cảm, cũng không phải hai người cùng chung chí hướng.
Các nàng gặp nhau trong tình huống sinh tử, đối đầu lẫn nhau.
Năm đó vị nữ hoàng đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc vừa mới đăng quang, năm đó sư phụ đưa nàng du ngoạn đến chùa Bạch Mã trong thành Lạc Dương.
Năm đó yêu quái tác oai tác quái, sư phụ nàng phụng mệnh trừ hại.
Nhưng thời điểm nàng nhớ rõ nhất là hình ảnh hoa đào Linh Sơn rơi tả lả, gió thổi khoan khoái khiến những cánh hoa như đang khiêu vũ đầy trời, cảnh sắc làm mê say lòng người.
Ngày ấy, người đó mặc áo cưới đỏ thẫm hòa cùng những cánh hoa đào làm lung lay mắt nàng.
Rõ ràng là sắc đỏ đại hỉ, lại bị sư phụ nàng biến nó thành sắc đỏ máu tanh.
Sư phụ nàng là cao tăng đã đắc đạo, pháp lực vô biên, lại xem cái ác như kẻ thù, không hề có một điểm dung tha.
Yêu quái Lạc Dương chỉ có một tí xíu quan hệ với yêu quái Linh Sơn, vẫn bị sư phụ nàng không lưu tình, tàn sát cả những yêu quái vô tội.
Tru di tam tộc! Cả một tộc yêu quái gồm mấy trăm sinh mạng, ngay dưới ánh mặt trời liền tan biến thành tro bụi.
Đến tận bây giờ, trong lòng Linh Ngọc vẫn âm ỉ đau đớn mỗi khi nhớ lại hình ảnh đó, lúc ấy người đó đã đau khổ đến mức nào? Bản thân người đó là tộc trưởng trẻ tuổi, lại ngay trong thời khắc bái đường thành thân, áo cưới mặc trên người thấm đẫm máu tươi của đồng bào mà chạy trốn.
Bị buộc phải rời bỏ cha mẹ, phu quân, con dân của mình.
Tất cả bọn họ đều là người thân của người đó.
Trong khi sư phụ nàng nhận được lời khen ngợi của nữ hoàng, thì mỗi đêm nàng lại bất an, lo lắng.
Nàng biết người đó sẽ trở về báo thù, không hiểu tại sao, nàng lại che giấu sư phụ tin tức người đó vẫn còn sống.
Thậm chí nàng còn an ủi bản thân sẽ không sao, người đó không phải là đối thủ của sư phụ nàng.
Nhưng mà nàng đã đánh giá thấp lòng căm thù đó rồi.
Chỉ sau ba năm người đó đã trở lại, dễ dàng chém đứt đầu sư phụ, xem nàng như nô lệ mà giam cầm.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu kia, trong nháy mắt nàng đã hiểu, người đó đã tu luyện tà pháp, hợp thành Ma đạo.
Những tháng ngày tiếp theo như địa ngục vậy, người đó ngày đêm tra tấn nàng không ngừng, khiến nàng như sắp hấp hối.
Thế nhưng vào đêm đó, nghĩ đến đây mặt nàng ửng đỏ.
Đêm ấy trận mưa xuân vừa tan, bùn đất bị thấm ướt mà tỏa ra mùi thơm tươi mát, nàng rất thích mùi hương này vì nó biểu thị cho sức sống.
Người đó dường như đang cười, nàng tự hỏi người đó cũng thích mùi hương này sao? Một lúc sau nàng liền hiểu tại sao người đó cười với nàng.
Đêm hôm ấy, thân thể nàng bị dày vò dẫm đạp, khí tức tràn đầy hận ý bao phủ quanh nàng.
Thân thể nàng đau nhức, nhưng tâm nàng đau hơn, kỳ lạ là nàng đau vì người đó.
Nàng muốn giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuyệt vọng kia, muốn xua đi từng chút một những đau đớn không thể xóa nhòa.
Thế nhưng nàng đã quá mệt mỏi, đến mức hôn mê bất tỉnh.
Từ đó về sau, người đó cực thích dùng hình thức xấu hổ kia mà tra tấn nàng.
Không biết từ khi nào, động tác của người đó càng ngày càng nhẹ nhàng, thậm chí còn dùng ngôn ngữ khiêu khích, dùng đôi mắt có phần yêu thương mà nhìn chằm chằm nàng.
Trong thời khắc đó, thân thể nàng giống như bị lửa thiêu mà đỏ bừng, trong lòng lại điên cuồng mừng rỡ.
Mặc dù đã sống rất nhiều năm, các nàng vẫn không giống như con người mà biểu đạt tình cảm yêu thương.
Có đôi khi nàng cũng hoài nghi liệu hai người có phải là tình nhân hay không? Nghĩ đi nghĩ lại nàng liền bật cười, đã qua hơn nghìn năm rồi, sao nàng lại giống như trẻ con mà so đo chứ? Người đó muốn có con nối dõi, nàng biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn cam tâm tình nguyện chấp nhận thử thách.
Như vậy người đó có thể hiểu được tâm ý của nàng, phải không?
Hứa Già chỉ nghe được vài câu Linh Ngọc kể những chuyện trải qua, mà toàn kể những chuyện không quan trọng.
Ngay sau đó nàng nhìn thấy Linh Ngọc ngẩn ngơ, rồi sau đó lại đột nhiên đỏ mặt.
Bản thân nàng cũng bị nhiễm mấy loại tình huống cẩu huyết trong truyện, nên biết vị mỹ nữ kia chắc chắn là đang nghĩ về "chuyện vui", nàng cũng không quấy rầy.
Qua một lúc lâu, Hứa Già đợi đến phát chán, mới ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Linh Ngọc tỷ, đám Quan Tam chắc sẽ không sao chứ?"
Linh Ngọc hồi tỉnh, nhận thức được bản thân thất lễ, khuôn mặt ửng đỏ càng đậm.
Bộ dạng xấu hổ kia thật đáng yêu khiến Hứa Già cảm thán.
Nếu Linh Ngọc mà ra ngoài đường, chắc chắn sẽ gây xôn xao.
Hai người còn đang nói chuyện phiếm dở, Quan Tam cùng Mao Thuận trở về.
Quá trình "đánh giặc" khiến Hứa Già ngạc nhiên không ngớt.
Lúc gần đi, Linh Ngọc còn kéo tay Hứa Già, nhiệt tình mời nàng nên thường xuyên đến đây chơi.
Hứa Già thoáng nhìn thấy nét mặt Mao Thuận có vẻ không vui, nàng chỉ có thể khách sáo vài câu, sau đó vội theo Quan Tam về nhà.
Hai ngày sau đó, tâm tình Hứa Già luôn bất định, những chuyện giữa nàng và Linh Ngọc nói với nhau không biết có bị Quan Tam phát hiện không.
Dù sao Linh Ngọc và Quan Tam cũng có quen biết.
Nàng suy nghĩ mãi, quyết định nên nói trước thì tốt hơn.
Thế là buổi tối hôm đó, sau khi hai người tản bộ rồi về nhà.
Hứa Già thẳng thắn nói hết những lời nàng cùng Linh Ngọc nói chuyện cho Quan Tam nghe.
Có điều hai vấn đề là thân thế của nàng và không muốn làm người yêu Quan Tam lại không nói, nàng vẫn giữ tâm nhãn đề phòng Quan Tam.
Quan Tam chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại quanh phòng.
"Nói vậy là, em muốn tiếp tục học cái ngành Luật gì đó ở đại học trước kia em từng học sao?"
"Ừm." Hứa Già dùng sức gật đầu, dự đoán Quan Tam sau khi nghe xong sẽ la hét phản đối không xảy ra khiến nàng tự tin lên nhiều.
Nàng nói: "Chị cũng không muốn người yêu chị là kẻ vô dụng, chỉ biết ăn không ngồi rồi mà, phải không?"
Quan Tam trừng mắt nhìn chằm chằm Hứa Già, hỏi: "Em thật lòng làm người yêu tôi sao?"
Hứa Già quyết tâm nói: "Em thực lòng nguyện ý."
"Nhất định không hối hận sao?"
"Nhất định không hối hận!"
"Tốt." Quan Tam vỗ đùi nói.
"Vậy thì tôi sẽ tạo điều kiện giúp em đến trường.
Nhưng mà em phải nhớ kỹ, đừng tưởng cuộc đời này thuận lợi với em.
Mẹ nó, tôi sẽ hóa thành Bao Công đó."
Hứa Già hiểu rõ uy hiếp của Quan Tam, nàng liên tục gật đầu.
Quan Tam nhảy vọt lên giường ôm lấy Hứa Già mà hôn hít.
Quan điểm cưỡng bức của Mao Thuận không ngừng xuất hiện trong đầu cô.
Vấn đề là Hứa Già là con người, cưỡng bức một con mèo thì pháp luật sẽ không xen vào.
Thế nhưng nếu cưỡng bức người thì cô sẽ ngồi tù mất.
Trong lòng Quan Tam thở dài, sau đó nuốt nước miếng mà họa bính sung cơ*.
Hứa Già hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, hiện giờ tính cảnh giác của nàng đối với Quan Tam càng ngày càng kém, điều này chứng tỏ không lâu nữa nàng sẽ hoàn toàn "thất thủ".
Vì có hi vọng, nên Hứa Già cũng không để ý đến việc mình bị sờ soạng nữa.
Lần đầu tiên hai người rất phối hợp ở trên giường.
*[画饼充饥] ~ ăn bánh vẽ cho đỡ đói lòng: ví với tự an ủi bằng ảo tưởng.
Túm lại là thẩm du đó:))
Hứa Già rúc vào trong ngực Quan Tam, không nhịn được thắc mắc: "Chị dùng cách gì để giúp em đến trường được? Em đều không có chứng minh thư hay sổ hộ khẩu."
"Em để tôi suy nghĩ xem đã." Quan Tam vỗ đầu, suy nghĩ rồi nói: "Chiều mai tôi sẽ dẫn em đi gặp vài người, em cứ yên tâm đi."
Hứa Già tiếp tục nghi hoặc đến thiếp đi.
Sau khi tỉnh lại, nàng mệt mỏi không chịu nổi.
Tối qua mặc dù "cửa thành" chưa "thất thủ", nhưng "kẻ địch" thỉnh thoảng "tập kích quấy rối", khiến nàng phải đối phó đến phát mệt.
Ăn trưa xong, nàng lảo đảo đi vào tiệm mỳ.
Quan Tam đã chờ sẵn ở bên trong.
Hai người lên xe buýt, trên đường xóc nảy, qua mấy trạm lại đổi chuyến mới đến nơi.
Hứa Già vừa nhìn tình hình nơi mình đến, trong lòng cực kỳ chán nản.
Khu ổ chuột! Một khu ổ chuột rộng lớn mênh mông! Những căn nhà thấp bé tồi tàn, nước cống chảy ngang trên mặt đất, người qua lại đều ăn mặc lôi thôi, nói chuyện thì luôn lớn tiếng ồn ào.
"Đây là nơi chị dẫn em đến để giải quyết vấn đề sao?" Hứa Già không khỏi thất vọng.
Quan Tam gật gù đắc ý, có chút tự hào nói: "Em thì biết gì chứ? Nơi này là căn cứ yêu quái lớn nhất toàn Trung Quốc, kể cả toàn Châu Á, thậm chí là toàn thế giới đấy."
Ai dà! Hóa ra không phải là khu ổ chuột, nơi này là hang ổ yêu quái bần hàn.
Lông mày Hứa Già nhíu lại, nàng lấy tay che mũi nói: "Nơi này có mùi hôi quá."
"Em phí lời làm gì? Vườn bách thú chả lẽ không hôi chắc?" Quan Tam xem thường, cầm tay Hứa Già đi về phía trước.
"Em đừng có che mũi nữa.
Bọn chúng sĩ diện lắm.
Em phải tôn trọng chúng đấy."
Trong lòng Hứa Già chửi rủa, nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười.
Quan Tam vừa đi vừa chào hỏi, có khi còn dừng lại nói vài câu chuyện phiếm.
Hứa Già bị đám dân chúng yêu quái "giản dị chất phác" khiến tâm nàng phiền não không ngừng.
Nhưng Quan Tam đã cảnh cáo, nàng đành phải làm ra vẻ hiền lương thục đức.
Đi vào trong một con hẻm nhỏ rộng chưa đến hai mét, hai người đối diện với một đống "tường thịt".
Một người phụ nữ đi đầu nhiệt tình vỗ vào vai Quan Tam.
Hứa Già nhìn thấy bàn tay to lớn kia vỗ "bộp bộp" trên người cô, lần đầu tiên nàng thấy đau lòng thay cô.
Lúc nhóm phụ nữ kia đi qua hai người, Hứa Già bị chen đến mức phải nép sát vào vách tường.
Vất vả thở ra một hơi, Hứa Già vuốt ngực, hỏi: "Những người kia là phụ nữ thật sao? Họ là yêu quái gì thế? Giống như một đoàn xe tăng xông trận vậy, thật đáng sợ."
Quan Tam sờ sờ lưng nàng, để cho nàng thuận khí.
"Không phải bầy voi luôn có tập quán như vậy sao? Voi là động vật theo chế độ mẫu quyền, dĩ nhiên họ đều là phụ nữ rồi.
Em đừng sợ, họ là động vật ăn cỏ."
Hứa Già không khỏi quay đầu nhìn lại.
Bầy voi là động vật cần được bảo vệ, vậy mà nàng lại có thể thấy chúng ở nơi này.
Tiếc là chúng đều mang hình dạng con người.
Nếu như biến hình về nguyên dạng...!nàng nhìn lại không gian chật hẹp quanh mình, thôi thì duy trì hình người vẫn tốt hơn!
Đi hết con hẻm dài kia, cuối cùng cũng đến được một bãi đất trống không lớn cũng không nhỏ.
Có hai nhà đang cãi nhau, yêu quái vây xem rất đông.
Thấy Quan Tam, đám yêu quái đều nhường đường.
Quan Tam là người có phong cách đương nhân bất nhượng*, cô nắm tay Hứa Già đi vào trong vòng vây kia.
Sáu yêu quái của hai nhà lôi kéo Quan Tam, nhờ cô phân xử giúp họ.
Những lời nói cứ tranh nhau mà bàn ra tán vào, Hứa Già cũng hiểu đại khái là: Gia đình gấu yêu có một đứa con gái, gia đình cẩu yêu cũng có một đứa con gái.
Hai đứa con gái lại liếc mắt đưa tình nhau, bốn vị phụ huynh ẩu đả đến bể đầu.
*Làm việc nghĩa không thể chểnh mảng.
Quan Tam đơn giản đẩy hai yêu quái tách nhau ra, nói: "Cẩu Đắc Thắng, Hùng Đại Phát! Các ông cần gì phải nhúng tay nhiều như vậy chứ? Cứ thuận theo ý hai đứa đó đi, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến các ông cả."
Hùng Đại Phát bực tức giậm chân nói: "Tôi không đồng ý.
Nếu chúng tôi chỉ là gấu thường thì tôi cũng sẽ mặc kệ con bé.
Dù sao động vật nuôi con nhỏ đến một thời gian nhất định sẽ mặc nó tự sinh tự diệt.
Nhưng mà con bé nhà tôi đã trưởng thành rồi, lại còn biến hình thành người nữa."
Ông chỉ tay vào con gái mình, mắng: "Oắt con! Học người thì chẳng học cái gì hay, lại học người làm đồng tính luyến ái.
Lúc đưa mày đến trường, cha mày đã bỏ ra bao nhiêu tiền tạo điều kiện cho mày ăn học, vậy mà mày báo đáp cha thế hả?"
Ông dùng đầu nhắm vào mặt con gái mà húc.
Con gái ông sớm né được, nhảy qua một bên tránh đòn, ôm một yêu nữ gầy gò, giận dữ nói: "Thì sao chứ? Nhìn tôi không giống con người sao? Tôi báo hiếu ông vẫn chưa đủ à? Mỗi tháng tôi kiếm tiền đều đưa hết nửa lương cho ông, rượu ngon thuốc xịn cũng đều chu cấp cho ông.
Tạo điều kiện cho tôi đến trường á? Thật tiếc cho ý tốt của ông, căn bản tôi học không theo nổi, tôi đã nói với ông là tôi không thích đi học rồi.
Ông vì muốn giữ mặt mũi, nên mới ép tôi học.
Hiện giờ tôi kiếm ra tiền, muốn được yêu đương vậy mà ông cũng muốn quản lý à? Nếu lúc trước chúng ta vẫn còn mang hình dạng gấu thì tôi đã sớm đánh ông một trận rồi."
Hùng Đại Phát gầm lên, túm lấy con gái mình.
Bên kia Cẩu Đắc Thắng cũng kéo lại con gái, miệng tỏa ra mùi hôi hám nói: "Tôi không cổ hủ như ông đâu, lão gấu ngu xuẩn à! Con gái của tôi muốn yêu ai cũng được, nhưng nhất định không được yêu nữ gấu kia.
Gấu chó, gấu chó*...!nghe giống như nhục mạ yêu quái vậy, khó nghe chết đi được!"
*Ví người bất tài vô dụng.
Hai bên lại cãi vã.
Hứa Già nép sau lưng Quan Tam, nàng vừa khẩn trương vừa buồn cười, vừa kinh ngạc lại sốt ruột, nàng vội nháy mắt với Quan Tam.
Quan Tam hiểu chuyện này không thể giải quyết hết một sớm một chiều được, vì vậy cô hét lên, nói: "Như vậy đi, hôm nào tôi sẽ tụ tập tất cả mọi người.
Chúng ta vào một tiệm cơm, sau khi cơm no rượu say rồi thì tâm bình khí hòa mà thảo luận việc này.
Hàng xóm cũng sẽ đến phân xử giúp các người.
Các người cũng không cần phải đánh nhau ở đây nữa, dù sao mọi người cũng rất vất vả mới hóa thành người, cần gì phải như thế chứ?"
Dùng chiêu ăn uống có sức thu hút tương đối lớn, hai nhà gấu chó suy nghĩ, rồi gật đầu đồng ý.
Đám yêu quái cũng dần tản đi.
Hứa Già nhẹ nhàng thở phào một hơi, nói: "Quan Tam à, sao em có cảm giác chị giống như bác gái hội trưởng tổ dân phố vậy?"
"Bởi vì mọi người đều tin tưởng tôi đó." Quan Tam có cảm giác như đạt được thành tựu.
Hứa Già gật đầu nói: "Bọn họ xem ra rất nghe lời chị."
Quan Tam thuận miệng nói: "Dĩ nhiên rồi.
Tám chín phần đám yêu quái này đều hỏi tôi cho vay tiền."
"Bầy yêu quái đông đảo như vậy, sao không thể dùng phép giúp bản thân họ nâng cao chất lượng sinh hoạt? Bọn họ chắc chắn có khả năng mà, không phải sao?" Hứa Già vừa bị một đám động vật bao vây, mùi của chúng suýt nữa làm cho nàng choáng váng.
"Có khả năng cái rắm! Em nhìn đám yêu quái này có thông minh không? Động vật có thể thông minh hơn người được chắc? Những đám khác không nói, nhưng em nhìn xem Hùng Thành Phượng kia, chính là con gái của Hùng Đại Phát đó.
Cái đứa con gái đó ngốc không chịu nổi, tiếp tục đi học chỉ để hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc."
Quan Tam tiếp tục giải thích: "Lương giáo viên lẫn tiền thưởng ngày nay là tích lũy từ những cống hiến giảng dạy của họ, mà nó lại có liên quan đến thành tích của học sinh.
Năm đó lúc con bé đi học, giáo viên còn lôi kéo tay cha con bé, khóc lóc đến thảm thương luôn! Vất vả suốt một năm làm việc không lương cũng chỉ vì con bé đó.
Lúc nó tốt nghiệp, các giáo viên còn đốt pháo ăn mừng nữa cơ.
Ai dà..." Quan Tam có chút phiền muộn.
"Những đám yêu quái này không có năng lực dùng pháp thuật, chỉ có thể làm công việc ở tầng lớp thấp nhất như cửu vạn thôi."
Hứa Già buồn cười, đây là yêu quái Trung Quốc sao? Đi qua đường vào trong ngõ hẻm một lúc, Quan Tam kéo Hứa Già vào một căn phòng nhỏ ẩm ướt tối tăm.
Bên trong phòng có một con yêu quái đang ngồi, dưới sườn nó có bảy đến tám cái tay đang linh hoạt làm việc.
Quan Tam đi qua chào hỏi, con yêu quái kia ngẩng đầu, hướng Quan Tam ra vẻ đã biết, sau đó lại cúi đầu bận rộn.
Hứa Già nhìn kỹ, hóa ra là làm giả chứng từ.
"Ông ấy gọi là Ngô Công, tay nghề rất tốt đó.
Tôi nhờ ông ấy làm chứng minh thư cho em.
Tất cả chứng minh thư của yêu quái ở đây đều do ông ấy làm." Quan Tam thấy Hứa Già không khỏe, cô nói: "Tôi cũng cảm thấy khó chịu, em chịu đựng thêm chút nữa đi.
Con rết thích sống ở môi trường như vậy mà."
Cô lại hỏi Ngô Công: "Sao Lão Ô cùng Tiểu Ô vẫn chưa thấy đến?"
Ngô Công cũng không ngẩng đầu, ông chỉ thốt ra câu "Sắp đến rồi".
Vừa nói xong, hai người đàn ông đi vào.
Quan Tam giới thiệu cho Hứa Già: "Người này là Tiểu Ô, người kia là Lão Ô.
Tiểu Ô là Ô quạ đen, Lão Ô là Ô rùa đen."
Có gì khác nhau chứ? Hứa Già cảm thấy có gì đó sai sai.
Lại nghe Quan Tam nói: "Đây là người yêu tôi.
Lúc sáng tôi đã nói hết mọi chuyện qua điện thoại rồi.
Các anh giúp xem nên làm thế nào?"
Tiểu Ô nói: "Cô trước tiên nhờ Ngô Công làm chứng minh thư cùng giấy chứng nhận tốt nghiệp trung học.
Sau đó tôi cùng Lão Ô sẽ nhập thông tin người yêu cô vào trong hệ thống máy tính trường học và sở tư pháp.
Rồi cô bảo người yêu cô lấy cớ thất lạc toàn bộ giấy tờ để làm lại sổ hộ khẩu.
Một thời gian sau lại cầm cái sổ hộ khẩu mới để lấy cớ bị thất lạc chứng minh thư, nhờ người ta làm lại.
Như vậy đống giấy tờ kia sẽ biến thành thật."
Hứa Già đột ngột ngắt lời: "Tôi muốn có bằng cấp khoa văn nữa." Hứa Già đã sớm có kế hoạch, bây giờ nàng đã hai mươi ba tuổi, chỉ có thể làm nghiên cứu sinh mới không lãng phí thời gian.
Lão Ô nói: "Không thành vấn đề.
Có điều không thể tuyển vào đại học trong vùng được, tốt nhất nên tuyển vào đại học nào đó xa xa chút, phòng ngừa bị lộ." Hai anh em nhà Ô xem chừng đã có kinh nghiệm đối với việc này, nên có tính toán trước.
"Thế...!tốn bao nhiêu tiền vậy?" Quan Tam chỉ quan tâm đến vấn đề này.
"Năm vạn." Tiểu Ô ra giá.
"Má nó! Các người tính ăn cướp à?" Quan Tam phản ứng.
"Chúng tôi cũng không có năng lực này.
Chúng tôi thuê hacker xâm nhập hệ thống máy tính của chính phủ, phải trả phí dịch vụ.
Cô là bằng hữu của chúng tôi nên mới tính giá như vậy." Lão Ô cố gắng thuyết phục.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Quan Tam miễn cưỡng gật đầu, cô nói: "Vậy bao giờ mới chuẩn bị xong?"
"Cũng hơi khó nói, chậm nhất thì không quá một tháng." Tiểu Ô cam đoan.
Quan Tam hít sâu, nói: "Được rồi.
Các anh cũng biết tính tôi rồi đấy.
Xong việc tôi mới thanh toán."
"Được." Ba con yêu quái hiểu cô nói được thì làm được, đồng thanh đáp ứng.
Mấy ngày sau, vẫn chưa có tin tức gì từ ba yêu quái kia.
Nhưng lại có tin từ lão hòa thượng cùng tiểu hòa thượng.
Trước cổng tiệm mỳ, đầu lão hòa thượng đã được quấn băng, lão hướng Quan Tam niệm phật.
Mao Thuận muốn xông lên, nhưng bị Quan Tam ngăn cản.
Tiểu hòa thượng chân thành cười, cậu nói: "Quan thí chủ đừng hiểu lầm, tôi và sư phụ đến đây để trả tiền cho các vị.
Chúng tôi sẽ về lại chùa."
Quan Tam là người chỉ thích ăn mềm không ăn cứng, cô khách sáo nói: "Sư phụ à, ông không sao chứ?"
"Cảm tạ thí chủ lo lắng, lão nạp không sao.
Lại làm phiền thí chủ thay lão nạp cảm ơn các bằng hữu của cô." Lão hòa thượng lấy ra một xấp tiền, cung kính nói.
Quan Tam cũng không câu nệ, cô nhận tiền, nói: "Ông hà tất phải nói vậy.
Đám người họ Tôn kia cũng chẳng phải người tốt đâu."
Lão hòa thượng kể khổ: "Ai dà, lão nạp cũng không có cách nào khác.
Thời buổi này cái gì cũng đều cần đến tiền, cho dù có là đệ tử Thích Ca Mâu Ni cũng sống rất khó khăn.
Chùa miếu của chúng tôi rất nhỏ, không thể so được với Thiếu Lâm Tự.
Ở đấy có cả CEO, lại có thể quảng bá trên thương trường.
Chúng tôi sống dựa vào chút tiền hương khói căn bản không đủ sống, nên đành phải làm việc thay người hành đạo, kiếm chút lời từ những gia đình giàu có.
Ban đầu lão nạp cũng không định làm thật với các vị đâu, chỉ muốn thu chút chiến lợi phẩm xong mang về nộp.
Người nào mà muốn chiến với yêu quái đã tu luyện thì phải rất mạnh, lúc đó tôi quá lo sợ nên mới tung ra tuyệt chiêu đó.
Ai dà, tiền cũng đã cầm rồi.
Tôi còn không biết phải lấy gì để giao nộp đây?"
"Dễ thôi mà.
Dùng đạo hạnh của ông để biến đổi tình huống, lừa gạt người ta là được mà." Quan Tam nói ra ý kiến khờ khạo.
"Người xuất gia không được nói dối." Lão hòa thượng phản đối.
"Thỉnh thoảng lừa chút có sao đâu.
Ông có nhớ vị đạo cô gấu trúc kia không? Trước kia cô ta cũng nói không được nói dối, nên sống rất thảm đó.
Hiện giờ ông nhìn xem, cô ta có thể nói dối thoải mái, mà cũng không ảnh hưởng gì đến đạo hạnh, hơn nữa thu nhập lại tốt hơn trước.
Ông yên tâm đi, hòa thượng trong xã hội này rất khó khăn, Thích Ca Mâu Ni sẽ hiểu cho ông thôi." Quan Tam lấy ví dụ ra giải thích.
Con mắt lão hòa thượng xoay chuyển, cũng không nói có tán thành quan điểm của Quan Tam hay không.
Ông chỉ làm ra vẻ mặt mừng rỡ, niệm phật với Quan Tam, rồi dẫn tiểu hòa thượng rời đi.
Nửa tháng lại trôi qua, cuối cùng Hứa Già cũng lấy được thân phận mới cùng văn bằng đại học.
Trong lòng nàng lại tiếp tục lên kế hoạch.
Nhưng mà tương lai chờ đợi nàng rốt cuộc là cái gì đây?
Suy nghĩ của tác giả:
Câu chuyện trong chương này có đoạn nói về tiền lương cống hiến giảng dạy của giáo viên là sự thật.
Tôi có một người họ hàng hơn bốn mươi tuổi, có một đứa con – là em họ tôi.
Em họ tôi rất được cưng chiều trong nhà, nhưng khả năng học tập lại rất kém.
Một lần chúng tôi cùng nhau ăn cơm, người họ hàng kêu ca kể khổ, nói rằng mỗi lần đi họp phụ huynh, giáo viên đều lôi con bà ra phê bình tơi bời.
Cuối cùng thật sự không có cách nào khác, giáo viên bất đắc dĩ nói: "Cho dù cô không suy nghĩ cho con cô, thì cũng xin cô nên suy nghĩ cho giáo viên chúng tôi.
Giáo viên chúng tôi cũng phải ăn cơm mà sống chứ, con cô đi thi đạt kết quả như vậy, tiền thưởng một năm của tôi đều tan thành bọt hết."
Chúng tôi đùa người họ hàng kia, nói rằng nếu như em họ mà tốt nghiệp tiểu học, không chừng giáo viên đốt pháo ăn mừng thật.
Người họ hàng tôi thật thà nói, có khi thế thật!
Đêm đó, tôi nằm mơ thấy cảnh đứa con người họ hàng đi học.
Trên đầu những đóa hoa Tổ Quốc kia biến thành đồng tiền, đôi mắt giáo viên thì lóe sáng.
Em họ tôi sầm mặt, nó thu thập hết toàn bộ đồng tiền kia, hại giáo viên rơi lệ trong nháy mắt.