[Đô Thị Lưu Hành Hệ Liệt]- Ngu Nhân Bến Tàu

Hôm nay, việc thu âm hoàn thành sớm hơn dự định, Trang Tư Triển làm xong công việc, cùng Lâm Tử Thông chuẩn bị về nhà.

“Muốn ra ngoài dạo một chút không?” Trang Tư Triển đề nghị.

“Sao vậy?”

“Vẫn cứ thu âm, chạy lịch trình, chụp ảnh, tôi nghĩ cậu sẽ muốn thay đổi tâm trạng một chút.”

Nhìn nhìn thời gian, Lâm Tử Thông đồng ý, lên xe Trang Tư Triển.

Trang Tư Triển mang Lâm Tử Thông đi tới một phố nhỏ ở phía nam thành phố.

“Chỗ này có vài cửa hàng bán nhạc cụ, lúc nhỏ tôi thường đến đây.” Đậu xe xong, Trang Tư Triển giới thiệu cho Lâm Tử Thông biết, giống như hướng dẫn viên dẫn cậu đi dạo trên đường.

Dạo qua cửa hàng độc quyền về đàn dương cầm cùng đàn violon, Lâm Tử Thông bắt đầu hưng phấn lên. Cậu là đại minh tinh, từ lâu đã không có thời gian tư nhân cũng như sự riêng tư, dạo phố, du lịch đều phải cẩn thận. Trên con đường nhỏ yên tĩnh này, không cần che giấu, tùy ý chạy khắp nơi xem xét khiến cậu cảm thấy rất vui vẻ.

Đi vào một cửa hàng guitar, Lâm Tử Thông liếc mắt một cái liền nhìn thấy một cây Gibson, cậu hưng phấn mà bước nhanh qua, đứng cách tủ kính nhìn chằm chằm. Trang Tư Triển mời chủ tiệm đến lấy đàn ra, đầu tiên là chỉnh dây, sau đó là kiểm tra âm điệu, mười hai phẩm âm thay phiên vang lên, lại mỉm cười đem đàn đưa cho Lâm Tử Thông đang đứng một bên nhìn chăm chăm chờ mong. Lâm Tử Thông lập tức tiếp nhận đàn rồi bắt đầu gảy, tiếng nhạc hoa lệ vang lên trong căn tiệm nhỏ.

“Đàn thật hay.” nghe xong Lâm Tử Thông diễn tấu, chủ tiệm chân thành tỏ vẻ thưởng thức.

“Đàn này bao nhiêu tiền?” Lâm Tử Thông hỏi.

Chủ tiệm đưa tay làm vài cái thủ thế, rồi nói, “Ánh mắt của hai cậu rất tốt, cây guitar cổ này là tôi mất rất nhiều công sức mới tìm được.”

Lâm Tử Thông vừa định trả tiền, sực nhớ là cậu không đem tiền theo. Bình thường ra ngoài cậu luôn đi cùng staff, trả tiền này nọ thường do bọn họ giải quyết. Nhìn nhìn chủ tiệm, lại nhìn cây đàn, Lâm Tử Thông lộ ra biểu tình như trẻ con không ăn được mứt quả mà uất ức.

Trang Tư Triển tiếp nhận đàn, lại kiểm tra thêm lần nữa, sau đó lấy ra tiền mặt mua lại cây guitar này.

Trên đường trở về, Lâm Tử Thông thỉnh thoảng lại liếc qua kính chiếu hậu nhìn cái hộp đàn để sau xe, sau đó trộm nhìn Trang Tư Triển. Cậu vốn tưởng rằng Trang Tư Triển mua xong sẽ tỏ vẻ muốn tặng cậu, ai dè, Trang Tư Triển cái gì cũng không nói.

Về nhà, sau khi nghỉ ngơi cơm nước xong, Lâm Tử Thông phát hiện Trang Tư Triển vẫn là không có tỏ vẻ gì, cậu có chút bực mình, lại có chút xấu hổ, đứng lên định đi xuống phòng đàn, lúc này, Trang Tư Triển mở miệng, “Nếu đến phòng đàn thì đem đàn theo luôn nha.”

Lâm Tử Thông dừng bước, “Tôi không cần.”

Hừ, anh đừng nghĩ chỉ vậy là có thể lấy lòng được tôi.

“Tôi chưa nói là tặng cho cậu mà.” Trang Tư Triển bình tĩnh nói.

“Hơ……” Lâm Tử Thông đỏ mặt, ngượng ngùng đứng tại chỗ không biết phải làm sao.

Nhìn Lâm Tử Thông quẫn bách, Trang Tư Triển cười nói: “Đàn là của tôi, bất quá……cậu có thể dùng.”

“Tôi mới không thèm đàn guitar của anh !” miệng thì nói như vậy nhưng Lâm Tử Thông lại ôm lấy đàn chạy thẳng đến phòng đàn. Trang Tư Triển cười cười, nhìn chăm chú vào bóng dáng Lâm Tử Thông.

Cây Gibson này đúng là đàn tốt, vật vô giá, ông chủ tìm ra được cũng e là mất khá nhiều công phu. Trang Tư Triển biết Lâm Tử Thông thích đàn guitar, cậu một thân yêu nhạc, năm đó không đủ tiền để mua dương cầm, chỉ có thể làm bạn với một cây guitar mà thôi. Trang Tư Triển muốn tặng một cây guitar cho Lâm Tử Thông, hy vọng nó có thể làm bạn với Lâm Tử Thông.

Không quá vài ngày, Lâm Tử Thông đưa cho Trang Tư Triển một tấm vé ca nhạc.

“Cậu làm khách mời.” Trang Tư Triển tiếp nhận vé, xem xét.

“Tôi vốn muốn công ty sẽ sắp xếp mấy buổi fanmeet nhỏ để tăng độ hot cho album sắp tới, nhưng tôi lại còn hợp đồng quảng cáo, phải ra nước ngoài quay, không có thời gina. Tôi làm khách mời, chỉ hát ba bài, tôi muốn anh đi nghe một chút.” Lâm Tử Thông đỏ mặt, nghiêm giọng giải thích.

Trang Tư Triển nhận vé, “Tôi sẽ đúng giờ đến.”

Trước khi rời khỏi, Lâm Tử Thông xoay quay đầu lại bồi thêm một câu, “Coi như là quà đáp lễ anh cho tôi đàn guitar.”

Đã nghe qua Lâm Tử Thông hát live một lần, Trang Tư Triển tình nguyện nghe thêm lần nữa. Lúc này đây, Trang Tư Triển càng thêm nhận thức rõ mị lực của Lâm Tử Thông.

Buổi biểu diễn lần này so với lần trước có chút bất đồng. Lâm Tử Thông mặc áo thun ôm sát người cùng quần bò rách, đứng trên sân khấu vừa hát vừa nhảy rất sôi động, vũ đạo kích thích nhất là lúc cậu lột phăng áo thun đi, lộ ra cơ thể mê người, động tác gợn sóng, đong đưa vòng eo khiến cho fan ngồi phía dưới la hét dữ dội cơ hồ muốn phá tan cả khán đài. Trong cuộc sống cậu luôn mang vài phần trẻ con nhưng khi đứng trên sân khấu thì nghiêm túc, hết mình, cuồng dã, không chướng ngại, mị hoặc, có một loại gợi cảm quyến rũ khó có thể hình dung.

Nhìn Lâm Tử Thông trên sân khấu, Trang Tư Triển cảm thấy cậu như vậy mà không nổi tiếng mới là chuyện lạ. Tuy rằng giọng hát của Lâm Tử Thông còn có chút khuyết điểm, năng lực sáng tác trong mắt Trang Tư Triển cũng không xuất sắc như những gì báo chí viết, nhưng cậu ấy là trời sinh thuộc về sân khấu, trên vũ đài, ánh sáng của cậu lan tỏa bốn phía, cơ hồ có thể dùng “Khuynh quốc khuynh thành” để hình dung. Ngồi trong buổi biểu diễn của cậu, Trang Tư Triển có thể cảm giác được sự hưởng thụ, tình yêu cùng lòng tự tin của cậu đối với âm nhạc.

Nảy ra ý định muốn đến ở chung với Lâm Tử Thông là vì Trang Tư Triển phát hiện cậu là một người vô cùng mâu thuẫn, vô cùng phức tạp, hoàn toàn tương phản với những tính cách đồng thời nên xuất hiện trên một con người, khiến cho Trang Tư Triển muốn xâm nhập để hiểu cậu. Trang Tư Triển tin tưởng chỉ có hiểu rõ Lâm Tử Thông, anh mới có thể làm một người chế tác thật tốt cho cậu, căn cứ theo đặc điểm của cậu mà chế tác ra những ca khúc tốt nhất. Trang Tư Triển hy vọng album lần này có thể trở thành album tiêu biểu trong sự nghiệp âm nhạc của Lâm Tử Thông.

Lâm Tử Thông chấm dứt biểu diễn về nhà, phát hiện Trang Tư Triển đang chờ cậu, “Anh có đi?”

“Uhm.”

“Thế nào?”

“Có thể cảm giác được tình yêu của cậu đối với âm nhạc.”

“Chỉ vậy thôi à.” Lâm Tử Thông lộ ra biểu tình thất vọng.

“Vũ đạo của cậu nhảy đẹp lắm, phi thường ***y.” nhìn Lâm Tử Thông đã thay đổi quần áo, mang theo chút tính trẻ con, Trang Tư Triển không thể nào đem cậu liên hệ với người con trai vừa có được ma lực, khí phách lại gợi cảm đến yêu nghiệt trên sân khấu kia.

“A……” Lâm Tử Thông cào cào tóc, ngượng ngùng cười cười.

“Tôi nên cho cậu quà đáp lẽ gì mới tốt đây?”

Lâm Tử Thông vội vàng xua tay, “A, không cần, cứ qua qua lại lại như vậy hoài là không được.”

Trang Tư Triển vào phòng mình, không bao lâu đi ra, cầm trên tay một cái CD, đưa cho Lâm Tử Thông, “Này tặng cho cậu. Cậu để tôi biết được một Lâm Tử Thông khác trên sân khấu, đã vậy thì cậu cũng nên hiểu về tôi thêm một chút. CD này là thu âm những bản dương cầm tôi từng chơi, lúc chán có thể mang ra nghe một chút, sẽ khiến tâm trạng khá hơn”

Lâm Tử Thông tiếp nhận CD liền lật qua lật lại xem, “Nghe nói, lúc anh ở Âu Châu từng đoạt giải thưởng lớn về đàn dương cầm.”

“À, chuyện kia không cần đề cập đến đâu” Trang Tư Triển vẫn không lộ ra chút vẻ kiêu ngạo nào, chỉ nói bâng quơ cho qua chuyện.

Mỉm cười, Lâm Tử Thông nói đùa: “Tôi còn nghĩ anh sẽ tặng châu báu cho tôi cơ.”

Trang Tư Triển chăm chú nhìn Lâm Tử Thông, lộ ra một nụ cười ẩn ý, anh vươn tay vuốt vuốt tóc Lâm Tử Thông, “Châu báu….. tôi nghĩ tôi sẽ, bất quá không phải hiện tại.”

Lâm Tử Thông cười nói, “Đừng keo kiệt nha.”

Trang Tư Triển nhìn sâu vào mắt  Lâm Tử Thông, “Đối với cậu…..tôi sẽ không keo kiệt.”

Bị đôi mắt đen tuyền thâm thúy của Trang Tư Triển nhìn chằm chằm, có chút bất an Lâm Tử Thông liền cầm CD chạy đi, lưu lại Trang Tư Triển ngồi một mình trên sô pha trong phòng khách trầm tư.

Buổi tối, Trang Tư Triển mãi không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại, liền cứ như vậy mà nhìn thấy đủ loại biểu tình của Lâm Tử Thông, ngây thơ, thành thục, quật cường, yếu ớt, kiệt ngạo, miễn cưỡng, ngượng ngùng, mị hoặc, vui vẻ, thống khổ…… Trang Tư Triển hít thở sâu, làm cho trái tim đang nhảy lên của anh bình tĩnh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui