Ngoài cổng đại sảnh tầng trệt khách sạn Thiên Tế trưng ảnh đính hôn của Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên.
“Làm xong chuyện rồi”.
Lâm Hạo bước vào đại sảnh, hạ giọng nói với Lâm Mỹ Quyên mặc lễ phục đỏ tươi.
Lúc này Lâm Mỹ Quyên mới nở nụ cười, lòng nhẹ nhõm.
Bắt được Liễu Y Y, cô ta không sợ Tôn Hàn không thỏa hiệp.
Bây giờ cũng chẳng còn cách nào, ông hai Thẩm tin tưởng Tôn Hàn có thể chữa được bệnh máu trắng cho Thẩm Nguyệt.
Nếu muốn ông hai Thẩm từ bỏ không đòi cô ta và Đường Minh Phong năm mươi triệu tệ, thì nhất định phải khiến Tôn Hàn mở miệng cầu xin.
“Chị, bắt Liễu Y Y thật sự có thể khiến Tôn Hàn cúi đầu sao?”, Lâm Hạo vẫn nghi ngờ về vấn đề này.
Lâm Mỹ Quyên kiên định nói: “Chắn chắn có thể!”
Lúc này đã có không ít khách khứa đến, tỏ ý chúc mừng Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong.
“Nơi Mỹ Quyên đính hôn là ở tầng bảy khách sạn Thiên Tế, mọi người đừng đi nhầm nhé”.
Gặp người thân bạn bẹ của nhà bọn họ, Lâm Hữu vui cười nhắc nhở.
Con gái ông ta đúng là làm ông ta nở mày nở mặt, đổi lại là trước kia, Lâm Hữu có nằm mơ cũng không thể đến một nơi như khách sạn Thiên Tế.
Còn bây giờ, con gái ông ta lại tổ chức đính hôn ở khách sạn này.
Nếu có thể tổ chức lễ đính hôn ở tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế thì sẽ càng hãnh diện.
Nhưng Lâm Hữu biết rõ, tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế là nơi dành cho những nhân vật chức cao hiển hách, nhà bọn họ không đủ tư cách.
“Đúng rồi, nghe nói hôm nay có một nhân vật lớn tổ chức sinh nhật cho con gái ở tầng cao nhất, không biết là ai nhỉ?”
“Mặc kệ là ai, nhưng đó chắc chắn là nhân vật lớn! Nhớ lần trước tổ chức ở khách sạn Thiên Tế là tiệc mừng thọ lần thứ tám mươi của gia chủ nhà họ Liễu!”
“Mỹ Quyên à, cháu và Minh Phong đính hôn, chắc chắn cũng sắp kết hôn.
Hay là hai cháu tổ chức hôn lễ ở tầng cao nhất đi, để những người họ hàng chúng ta thơm lây, lên xem dáng vẻ của khách sạn xa hoa nhất thành phố Giang Châu là như thế nào”.
Mấy người họ hàng của nhà họ Lâm tiếp chuyện, còn Tôn Hàn, chồng trước của Lâm Mỹ Quyên thì ai còn nhớ là ai.
Lâm Mỹ Quyên có chút xấu hổ, cô ta cũng muốn đính hôn ở tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế, nhưng phải có năng lực đó mới được!
Lúc này, Đường Minh Phong ở bên cạnh cất tiếng: “Vốn dĩ lần đính hôn này đã đặt ở tầng cao nhất khách sạn Thiên Tế, nhưng vì có nhân vật lớn tổ chức sinh nhật cho con gái ở đó, nên bọn cháu đã chủ động nhường ra”.
“Đợi lúc bọn cháu kết hôn nhất định sẽ tổ chức ở tầng cao nhất!”
Lâm Mỹ Quyên ghé đến bên tai Đường Minh Phong thì thầm, có vẻ trách cứ anh ta nói bậy: “Tầng cao nhất đắt như vậy, khi chúng ta kết hôn làm sao tổ chức ở tầng cao nhất được?”
Lúc bọn họ đặt tiệc ở nhà hàng Thiên Tế cũng đã nghĩ tới tầng cao nhất, nhưng nghe nói giá trên đó là tám mươi tám nghìn tệ một bàn, bọn họ nghe xong thì từ bỏ ý định.
Nếu bao trọn tầng cao nhất thì không chỉ là số tiền đó!
Đường Minh Phong nói kết hôn sẽ tổ chức ở tầng cao nhất, đúng là có sĩ diện đấy, nhưng đến lúc kết hôn làm sao giải thích?
Đường Minh Phong nhỏ giọng trả lời: “Tôn Hàn sớm muộn gì cũng lộ tẩy trước mặt ông hai Thẩm, đến lúc đó lại bán Đồng Đồng với giá năm mươi triệu tệ, không phải sẽ có tiền cho chúng ta tổ chức lễ cưới trên tầng cao nhất hay sao?”
Lâm Mỹ Quyên lập tức sáng mắt lên, không lo lắng nữa, thuận theo lời của Đường Minh Phong mà nói với mọi người: “Đúng, cháu và Minh Phong sẽ kết hôn ở tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế, đến lúc đó mọi người phải đến sớm đấy nhé!”
“Chắc chắn rồi!”
“Ha ha, có phải tháng sau là kết hôn rồi không?”
“Chúc mừng Mỹ Quyên, cuối cùng cũng tìm được người chồng như ý.
Trước kia tôi đã nói mà, Tôn Hàn không xứng với cháu…”
Người họ hàng nói ra lời này còn không nhớ mình đã nói lúc nào.
Lúc đó, bọn họ chỉ nói là Lâm Mỹ Quyên gả cho một thanh niên tài giỏi, có mệnh giàu sang!
Chẳng qua lúc đó khác bây giờ khác, Tôn Hàn vừa mới ra tù, còn Đường Minh Phong mới là ông chủ có công ty của riêng mình.
Lúc này, một chiếc Mercedes S dừng ở bên ngoài suối phun của khách sạn Thiên Tế.
Tôn Hàn bế Đồng Đồng xuống xe, nghiêm túc nói: “Đồng Đồng, nếu hôm nay mẹ con không đến sinh nhật con, con có buồn không?”
Thật ra anh có cách để Lâm Mỹ Quyên đến tham gia sinh nhật lần thứ sáu của Đồng Đồng, nhưng Lâm Mỹ Quyên không có lòng, ép cô ta đến đây cũng chẳng ý nghĩa gì.
Đồng Đồng chớp mắt, bất chợt tủi thân muốn khóc, nhưng vẫn dùng giọng non nớt nói: “Có bố ở bên cạnh Đồng Đồng vào sinh nhật là Đồng Đồng vui lắm rồi”.
Trẻ con không biết nói dối, Tôn Hàn nhận ra được Đồng Đồng đang dối lòng.
Nhưng có thể làm gì được đây?
Có lẽ bây giờ Lâm Mỹ Quyên đang ở tầng nào đó của khách sạn Thiên Tế, tình cảm dạt dào với Đường Minh Phong, đâu còn nhớ tới đứa con gái là Đồng Đồng.
Anh đưa tay kéo trán Đồng Đồng áp sát vào trán mình: “Ừ, bố yêu Đồng Đồng nhất”.
“Vậy… cô Liễu thì sao ạ? Cô ấy có đến mừng sinh nhật với Đồng Đồng không?”, Đồng Đồng đột nhiên hỏi.
“Chắc cô ấy đang trên đường đến đấy”, Tôn Hàn cười đáp.
Anh rất vui vì Đồng Đồng cũng thích Liễu Y Y.
Hai bố con mau chóng đi vào đại sảnh.
Nhưng bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo.
Có người đưa tay chỉ trỏ, Lâm Mỹ Quyên mặc lễ phục bỗng quay người lại, nhìn thấy Tôn Hàn và Đồng Đồng, nụ cười trên mặt dần trở nên hung ác: “Sao… Sao các người lại tới đây?”
Nhiều người cũng nhận ra Tôn Hàn và Đồng Đồng, tỏ vẻ kì quái.
Lâm Mỹ Quyên đính hôn ở khách sạn Thiên Tế, chồng và con tìm đến, mất mặt lắm đây!
“Mẹ, không phải bố nói mẹ không tham gia sinh nhật của Đồng Đồng sao?”
Đồng Đồng nhìn thấy Lâm Mỹ Quyên thì hết sức vui mừng.
Nhưng lúc này, Đường Minh Phong tức giận gào lên: “Tôn Hàn, hôm nay là ngày đính hôn của tôi và Mỹ Quyên, anh đến đây gây rối gì đấy!”
“Tôi ra lệnh cho anh, mau dẫn đứa con gái thấp hèn của anh đi đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ!”
Rầm!
Tôn Hàn đột nhiên đạp chân ra nhanh như chớp, đá trúng bụng dưới của Đường Minh Phong, không biểu lộ cảm xúc gì: “Anh thử mắng Đồng Đồng một câu nữa xem?”
“Bảo vệ, đánh người rồi!”
Cả đại sảnh trở nên hỗn loạn.
Mấy người bảo vệ đi vào, Lâm Mỹ Quyên lập tức chỉ vào Tôn Hàn: “Bảo vệ, người đàn ông này ra tay đánh người!”
Đội trưởng đội bảo vệ nhìn Tôn Hàn: “Thưa anh, khách sạn Thiên Tế không phải là nơi để anh giở thói ngang ngược.
Mời anh đi ra cho, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
“Không những là mời ra ngoài, mà còn phải gọi cảnh sát bắt anh ta đi!”
“Đúng vậy, người này là một kẻ mới ra tù, ngang nhiên đánh người ở nơi công cộng thì nên bắt lại!”
Lúc này, Đồng Đồng sợ đến mức khóc òa lên: “Bố, mẹ, con sợ…”
Tôn Hàn vừa an ủi Đồng Đồng, vừa lạnh lùng nhìn Lâm Mỹ Quyên: “Tôi đánh Đường Minh Phong là vì anh ta ăn nói thô lỗ trước”.
“Còn chuyện mời tôi ra ngoài, không biết cô dựa vào đâu mà mời tôi ra ngoài?”
Lâm Mỹ Quyên lạnh lùng nói: “Tôn Hàn, rõ ràng anh biết hôm nay tôi và Minh Phong đính hôn ở khách sạn Thiên Tế, anh dẫn con gái đến đây là ý gì? Phải phá lễ đính hôn của tôi thì anh mới vừa lòng à? Một người đàn ông như anh mà lòng dạ chỉ được thế thôi sao?”
“Hôm nay là ngày tôi đính hôn, tôi không muốn gây chuyện, báo cảnh sát là được rồi.
Mời anh lập tức rời khỏi khách sạn Thiên Tế!”
Lâm Hạo và Lâm Hữu cũng lên tiếng khiển trách Tôn Hàn.
“Tôn Hàn, anh xem chị tôi khoan dung đến mức nào, anh biết điều thì mau cút đi!”
“Còn không phải sao, bản thân vô dụng phạm tội hãm hiếp, giờ còn có mặt mũi ở đây dây dưa với Mỹ Quyên của chúng ta, cậu có biết xấu hổ không?”
Đường Minh Phong nhịn đau nói: “Tôn Hàn, nếu anh là một người đàn ông thì đừng níu kéo Mỹ Quyên nữa! Lúc anh ở trong tù, Mỹ Quyên không đề nghị ly hôn với anh đã là hết tình hết nghĩa với anh rồi!”
Nhìn thấy mặt thật của đám người này, Tôn Hàn cảm thấy vô cùng nực cười.
Chuyện cưỡng hiếp là thế nào, người ngoài không biết, nhưng các người lại không hiểu rõ hay sao?
Cả thế giới đều có thể chỉ trích Tôn Hàn vô sỉ đê tiện, riêng gia đình Lâm Mỹ Quyên thì không có tư cách này!
Tôn Hàn vừa tức vừa buồn cười, lên tiếng: “Tôi đến khách sạn Thiên Tế không phải để tham gia lễ đính hôn của các người, mà là để tổ chức sinh nhật cho Đồng Đồng”.
“Vốn dĩ tôi cũng không muốn gặp các người, nhưng các người lại đón khách ở đại sảnh, còn trách ai đây?”
Cái gì?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Tôn Hàn đến khách sạn Thiên Tế để tổ chức sinh nhật cho Đồng Đồng, đùa gì vậy?
Có biết khách sạn Thiên Tế đắt thế nào không?
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều cảm thấy não vận chuyển không kịp.
Cùng lúc đó, Tôn Hàn nhìn Đồng Đồng, nhỏ giọng nói: “Đồng Đồng, con cũng nhìn thấy rồi đấy.
Không phải bố không cho mẹ đến ăn mừng sinh nhật với con, mà là mẹ con thích một chú khác rồi, không cần Đồng Đồng và bố nữa”.
Nếu Đồng Đồng đã nhìn thấy thì Tôn Hàn cũng không cần phải giấu nữa, dù sao thì sớm muộn Đồng Đồng cũng biết chuyện này.
“Mẹ không cần Đồng Đồng nữa… Hu hu hu…”
Đồng Đồng đau lòng bật khóc, giống như thế giới đã sụp đổ.
“Tôn Hàn, anh nói bậy gì thế? Anh tổ chức sinh nhật cho Đồng Đồng ở khách sạn Thiên Tế? Anh không sợ trở thành trò cười à? Khách sạn Thiên Tế là nơi nào, là nơi mà anh có thể đến sao?”, Đường Minh Phong bực tức chế nhạo.
Tôn Hàn vừa mới ra tù mấy ngày mà tổ chức sinh nhật cho con gái ở khách sạn Thiên Tế, đúng là khiến người ta cười rụng răng.
Tôn Hàn lạnh lùng nói: “Tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế là do tôi đặt, có muốn lên đó xem với tôi không?”.