"Tôi xem ai dám làm phẫu thuật!"
Giọng nói vang dội nhuốm đầy tức giận vang lên, Tôn Hàn với vẻ mặt hung ác đi vào cùng Lục Hạo.
Tất cả ánh mắt đổ dồn vào anh đều mang theo sự tức giận.
"Cậu là tên ở xó xỉnh nào ra mà dám hỗn láo trước mặt nhà họ Thẩm hả? Nói cho cậu biết, tôi là Thẩm Kỳ Bân, bạn bè tôi ở Giang Châu này gọi tôi là ông hai Thẩm! Biết điều thì cút đi, tôi sẽ rộng lượng bỏ qua cho cậu!"
Thẩm Kỳ Bân chỉ muốn phẫu thuật cho nhanh, sợ để muộn sẽ nảy sinh biến cố, thế nên quyết định giơ tay đánh khẽ, không tính toán với người này.
Ông ta chủ động xưng tên để cho người tới nghe danh tiếng ông ta thì biết điều mà rời đi.
Danh hiệu ông hai Thẩm này vô cùng lẫy lừng ở thành phố Giang Châu, đủ để khiến tất cả những kẻ tép riu phải sợ hãi.
Tôn Hàn nhìn thẳng ông ta, lạnh lùng nói: "Tôi đã từng nghe danh tiếng của ông, nhưng ông đã từng nghe tên tôi chưa?"
Tất cả mọi người trong phòng chờ phẫu thuật đều đánh giá quan sát, thấy hai người Tôn Hàn đều mặc đồ rẻ tiền, không hiểu người này có ý gì.
"Hai người này bị ngu à? Nghe thấy tên ông hai Thẩm mà còn không biết sợ?"
"Đừng nói là có chống lưng gì đấy nhé?"
Lúc này Lục Hạo đứng ra gân cổ lên nói: "Tôi không quan tâm ông là ông hai Thẩm hay là ông ba Thẩm, tóm lại là muốn động vào con gái của anh tôi thì phải bước qua xác tôi đã!"
Nghe thấy vậy, mọi người đều bừng tỉnh.
Hai kẻ này không có chống lưng gì cả, họ chỉ là hai kẻ không sợ chết mà thôi.
Ông cụ Thẩm trầm giọng nói: "Tôi nhớ ra cậu rồi, cậu chính là bố của Tôn Đồng Đồng - Tôn Hàn, người năm năm trước phạm tội phải vào tù".
"Tôi có thể thấu hiểu tình yêu dành cho con gái của cậu, nhưng vợ của cậu là Lâm Mỹ Quyên đã bán Tôn Đồng Đồng cho nhà họ Thẩm chúng tôi rồi".
"Dù cậu có tức đến đâu cũng nên đi tìm vợ cậu mà không phải đến nơi phẫu thuật của cháu gái tôi làm loạn!"
Tất cả mọi người đều bật cười.
"Còn tưởng là nhân vật tầm cỡ nào cơ, ai ngờ là kẻ phạm tội!"
"Đúng là không sợ chết, một tên tội phạm mới ra tù cũng dám chọc vào nhà họ Thẩm chúng ta, đúng là không biết điều!"
"Không sợ bản thân cậu ta cũng mất mạng luôn à?"
Lục Hạo tức tối, đang định nói lý thì bị Tôn Hàn giơ tay ngăn cản.
Anh đi lên trước, nói: "Tôi cho ông một trăm triệu tệ, bỏ qua cho con gái tôi.
Tất nhiên, ông cũng có thể không đồng ý, nhưng tôi sẽ tự đi cứu con gái từ trong phòng phẫu thuật ra.
Còn nhà họ Thẩm thì cứ chờ mà bị tiêu diệt đi!"
Anh vừa dứt lời, đám người đều sững sờ, sau đó cười vô cùng sung sướng.
Một người cười châm chọc như vừa nghe thấy câu chuyện cười thế kỷ: "Khiến nhà họ Thẩm chúng tôi hủy diệt, chỉ dựa vào anh sao? Hơn nữa anh có một trăm triệu tệ sao? Tôi chỉ sợ anh còn chẳng có nổi một nghìn tệ!"
"Ha ha ha..."
"Bố, đừng nhiều lời với cậu ta, con sẽ cho người đuổi cậu ta đi ngay!"
Giọng nói Thẩm Thương cũng trầm xuống, ông ta tức giận đáp: "Không nói đến việc cậu không có một trăm triệu tệ, dù cậu có một tỉ tệ thì hôm nay cậu cũng đừng hòng đem con gái đi được!"
"Nói theo lý thì, nhà họ Thẩm chúng tôi đã tiêu tiền mua con gái cậu, đừng nói là tủy của con gái cậu, mạng của cô bé cũng thuộc về nhà họ Thẩm.
Không nói lý thì, nếu tôi không vui, cậu sẽ mất mạng ngay tại đây!"
Nhà họ Thẩm muốn khiến một hai người biến mất khỏi cõi đời này cũng không phải chuyện khó.
Đôi mắt Tôn Hàn lóe lên sát ý: "Tôi thích không nói lý hơn đấy, tôi muốn xem xem ông lấy mạng tôi như thế nào?"
"Còn cả tôi nữa, tôi không tin trên đời này không có pháp luật!", Lục Hạo cũng vội vàng lên tiếng.
"Được, được, được, người đâu..."
Thẩm Thương liên tiếp thốt ra ba chữ 'được', đã tức giận đến đỉnh điểm.
Đã bao giờ có ai dám khiêu khích quyền uy của nhà họ Thẩm như thế này, ông ta đang định ra lệnh cho người đến xử lý hai tên không biết trời cao đất dày này.
Nhưng đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, Từ Khang Niên mặc vest xám dẫn mấy người đi vào, phòng chờ phẫu thuật chợt trở nên chật chội.
Từ Khang Niên có gương mặt vuông chữ điền, không giận tự uy: "Có chuyện gì vậy?"
Thấy Từ Khang Niên đến, người nhà họ Thẩm bao gồm Thẩm Thương đều biến sắc, bây giờ thì phiền phức rồi!
Đến nhanh thật!
Ánh mắt sắc bén của Thẩm Thương nhìn về phía Tôn Hàn, nếu không phải tên này kéo dài thời gian thì bây giờ đã bắt đầu làm phẫu thuật rồi.
Tôn Hàn không nhìn người nhà họ Thẩm mà lạnh lùng nhìn Từ Khang Niên: "Tôi còn chưa hỏi ông là đã xảy ra chuyện gì đấy".
Soạt!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Từ Khang Niên lập tức nhìn sang.
Khi thấy rõ khuôn mặt của Tôn Hàn, ông ta chợt cúi đầu, vô cùng cung kính: "Cậu chủ!"
"Cậu chủ?!", mọi người hô lên kinh ngạc.
Đường đường là ông chủ của công ti bất động sản Thịnh Hạ có tài sản hàng chục tỉ mà lại cung kính như thế với một thanh niên, còn gọi người đó là 'cậu chủ'!
Việc này...!
Tâm trạng mọi người đều vô cùng hỗn loạn.
Đâu chỉ có họ thấy thế, ngay cả Lục Hạo cũng rối như tơ vò.
Người anh của cậu ta...!
Giờ đã khác xưa!
Từ Khang Niên vội chạy đến không dám chậm trễ liếc mắt nhìn đã biết xảy ra vấn đề, liền bực tức trừng mắt nhìn Thẩm Thương.
"Ông già kia, không phải tôi đã nói với ông Tôn Đồng Đồng là con gái của nhân vật tầm cỡ, ông không được phép động vào sao, ông cũng đã đồng ý với tôi rồi đấy!"
"Giờ nếu ông không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì kể từ hôm nay, nhà họ Thẩm các người sẽ là kẻ thù của công ty bất động sản Thịnh Hạ!"
Dù sao chuyện đã đến nước này, Thẩm Thương liền dứt khoát trở mặt, ông ta cứng cỏi đáp lại: "Từ Khang Niên, ông nghĩ rằng nhà họ Thẩm chúng tôi sợ ông ư! Đừng có dọa tôi, Thịnh Hạ các người có giỏi thì đấu với nhà họ Thẩm đi, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu!"
Hai nhân vật tầm cỡ hàng đầu của thành phố Giang Châu đối đầu, xung quanh không ai dám hó hé nửa câu.
Thế nhưng...!
Những người nhà họ Thẩm không chú ý tới những người đi vào cùng Từ Khang Niên.
Lúc này ba người lần lượt đứng ra và xếp hàng sau Từ Khang Niên.
"Khai chiến à, được thôi! Hứa Chí Bằng này cũng muốn xem bản lĩnh của ông cụ Thẩm đây thế nào!"
"Từng nghe nói năm đó ông cụ Thẩm uy phong lẫm liệt, không biết một người mới nổi như Lưu Giang tôi đây có xứng tầm trở thành đối thủ của ông Thẩm không?"
"Dám động vào con gái của cậu chủ, Chu Lão Lục này là người đầu tiên không đồng ý!"
Người nhà họ Thẩm đều biến sắc.
Hứa Chí Bằng, chủ tịch của tập đoàn Bách Khang!
Lưu Giang, ông chủ của công ty bảo vệ Hoa An!
Chu Lão Lục, ông chủ sở hữu hơn 20 quán bar và KTV của Giang Châu!
Ba người này ai cũng nổi danh khắp Giang Châu, là nhân vật có thể sánh ngang hàng với ông cụ Thẩm.
Vậy mà họ đều đứng ra nói chuyện cho Tôn Hàn sao?
Trước đó vì phòng chờ khá chật chội nên không ai chú ý đến ba người này.
Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi.
Thêm cả Từ Khang Niên, bốn người này cộng lại thì ai có thể thắng được?
Nhà họ Thẩm e là chỉ có nước bị tiêu diệt!
"Hứa Chí Bằng kính chào cậu chủ!"
"Lưu Giang kính chào cậu chủ!"
"Chu Lão Lục kính chào cậu chủ!"
Thế nhưng, ba nhân vật tầm cỡ ở Giang Châu này cũng giống như Từ Khang Niên, vô cùng cung kính với Tôn Hàn.
Đây không phải là giúp đỡ, mà là đặt Tôn Hàn ở một vị trí cao hơn hẳn.
Tôn Hàn lạnh nhạt nhìn Thẩm Kỳ Bân đang run rẩy, trầm giọng hỏi: "Ông hai Thẩm, giờ tôi đã có tư cách hủy diệt nhà họ Thẩm chưa?"
Lúc này ai còn dám cười, ai có thể cười được nữa?
Ông hai Thẩm giờ chỉ còn biết lo sợ: "Cậu, cậu Tôn, chỉ là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi..."
"Từ Khang Niên, Hứa Chí Bằng, Lưu Giang, Chu Lão Lục..."
Thẩm Thương lẩm bẩm, đột nhiên nhìn Tôn Hàn, đồng tử ông ta lóe lên vẻ kinh hoàng.
"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, cậu chính là chủ nhân mới của Thiên Cửu môn?"
Ầm!
Tất cả mọi người vô cùng kinh hãi.
Thiên Cửu môn là nơi vô cùng đáng sợ, danh tiếng lẫy lừng!
"Chủ nhân mới của...Thiên Cửu môn?"
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Tôn Hàn cũng chỉ còn lại sự kính nể!
Thiên Cửu môn bắt nguồn từ cửu lưu.
Cửu lưu chia thành thượng cửu lưu, trung cửu lưu và hạ cửu lưu, trong đó bao gồm hầu như tất cả các ngành nghề trong lĩnh vực quân sự, chính trị và thương nghiệp.
Thời kỳ Thiên Cửu môn hưng thịnh nhất không hề thua kém Hồng môn.
Cho dù giờ đã sa sút, Thiên Cửu môn vẫn là sự tồn tại siêu nhiên trên đỉnh cao đối với những người bình thường, tất cả tài sản của Thiên Cửu môn cộng lại lên đến hàng trăm tỉ.
Thiên Cửu môn ở phía Tây Nam tung hoành một phương.
Mà Tôn Hàn lại là chủ nhân của thế lực siêu nhiên này.
Anh có quyền thế đủ để hô mưa gọi gió!
Tôn Hàn lạnh lùng nhìn Thẩm Thương, gằn từng chữ: "Ông biết đến Thiên Cửu môn à, vậy giờ ông nói cho tôi nghe, tôi có tư cách hủy diệt nhà họ Thẩm không?".