Đô Thị Ngọa Hổ Tàng Long


“Đồ nhà quê, đến cả giá của hãng Rodin cũng không biết, chỉ khoảng hơn hai trăm nghìn tệ thôi.

Có điều, đối với một số tên nghèo kiết xác cũng chỉ có thể nhìn qua mấy tờ tạp chí mà thèm thôi!”, Lưu Quân cười khẩy.

Còn ngu ngơ hỏi giá tiền, đúng là tự làm tôi mất mặt.

.

Truyện Bách Hợp
Ôn Phương Phương tiếp lời, ngỗ ngược nói: “Lưu Quân nhà tôi có thể lên đến chức giám đốc mặc dù được bố tôi giúp đỡ nhưng cũng là do anh ấy có thực lực.

Chiếc đồng hồ Rodin trên tay anh ấy là phần thưởng mà công ty tặng khi anh ấy hoàn thành được một lượng lớn đơn đặt hàng, giá cả chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là năng lực của Lưu Quân!”
“Ngược lại, Tôn Hàn nhà cậu đó Liễu Y Y, một tay nhân viên quèn có năng lực gì chứ? Tôi thấy cũng chỉ có vẻ bề ngoài còn tạm chấp nhận được!”
Hiểu lầm thì cũng hiểu lầm rồi, hơn nữa, Tôn Hàn vì cô mới trêu ngươi hai người này.

Liễu Y Y dứt khoát đưa tay ra ôm lấy cánh tay Tôn Hàn, tỏ vẻ thân mật.

“Tôi thích anh ấy thì liên quan gì đến mấy người?”
Tôn Hàn xua tay với Liễu Y Y, ra hiệu cho cô đừng lên tiếng, sau đó anh đột nhiên cười đầy ngang ngược: “Thấy hai người miệng mồm liếng thoắng nãy giờ, chẳng qua là vì cảm thấy chiếc đồng hồ hai trăm nghìn tệ quý giá mà thôi!”
“Lẽ nào không quý giá sao?”, Lưu Quân đanh giọng hỏi lại.

“Quả thực là…”, Tôn Hàn liếc mắt: “Không quá quý giá!”
Vẻ mặt của Ôn Phương Phương và Lưu Quân lập tức thay đổi.

Một chiếc đồng hồ những hai trăm nghìn tệ còn không đắt, vậy cái gì mới đắt chứ?
Lưu Quân cười nhạt: “Anh cũng chỉ có cái miệng là giỏi, có bản lĩnh thì cậu mua thử một chiếc cho tôi xem!”
“Y Y, anh ta nói anh không mua nổi!”, Tôn Hàn không tiếp lời Lưu Quân mà quay qua nhìn Y Y.


Liễu Y Y không biết chắc Tôn Hàn giàu cỡ nào nhưng có thể ở trong căn đắt nhất trong biệt thự Thương Sơn, chắc chắn không mấy ai ở thành phố Giang Châu này giàu có hơn Tôn Hàn.

Đừng nói Ôn Phương Phương, cho dù là bố của Ôn Phương Phương cũng còn thua xa.

“Em tin anh có thể mua được!”
Lúc này, Ôn Phương Phương cười giễu thành tiếng, chẳng tin nổi: “Hai người tự đàn tự hát vui lắm sao? Tôi thấy trên người Liễu Y Y không có thứ gì giống đồ trang sức cả.

Nếu anh có bản lĩnh thì mua một chiếc đồng hồ không dưới hai trăm nghìn tệ tặng cô ta đi!”
“Tặng quà cho bạn gái là điều đương nhiên nhỉ”.

Liễu Y Y lập tức lòng nóng như lửa đốt.

Tôn Hàn giàu là chuyện của Tôn Hàn, đâu liên quan gì tới cô.

Mối quan hệ yêu đương của bọn họ cũng là giả, Tôn Hàn đâu cần tặng cô món quà đắt đến vậy, cô cũng dựa vào đâu mà nhận món quà ấy?
“Tôn Hàn tặng tôi quà gì là chuyện của chúng tôi, đâu liên quan tới hai người?”
Thấy bộ dạng sốt ruột của Liễu Y Y, Ôn Phương Phương và Lưu Quân càng tự tin rằng Tôn Hàn đang chém gió.

Anh vốn dĩ chỉ là thằng nghèo kiết xác,
Ôn Phương Phương và Lưu Quân nhìn nhau, trong mắt chứa đầy sự khinh thường.

“Aiz, thế gian này cũng có vài người chỉ thích chém gió để thoả mãn lòng tự tôn của bản thân.

Loại người này đáng khinh nhất rồi”.

“Chẳng phải vậy sao, nghèo là nghèo, vậy mà còn cố tỏ vẻ mình lắm tiền nhiều của!”
Tôn Hàn chớp mắt: “Hai người nói tôi nghèo?”

Lưu Quân cười giễu, hỏi ngược lại: “Lẽ nào không phải?”
Ôn Phương Phương đệm thêm: “Liễu Y Y, tôi với Lưu Quân sắp đính hôn rồi, vốn định mời mấy bạn học cũ tới cùng ăn bữa cơm, thông báo tin mừng”.

“Nếu đã gặp cậu và bạn trai cậu ở đây, vậy chọn ngày chi bằng đụng ngày, hay là tối nay luôn đi.

Địa điểm gặp mặt là khách sạn Thiên Tế”.

“Tối nay hai người cùng tới, để bạn trai cậu mang món quà tặng cậu đến đó luôn.

Nếu Tôn Hàn rất có điều kiện thì cậu cũng không cần giấu giếm, để bạn bè gặp mặt anh ban trai lắm tiền nhiều của của cậu, vậy được chứ?”
Ôn Phương Phương nói Tôn Hàn có điều kiện, đương nhiên là dạng có điều kiện trong ngoặc kép, chế giễu Tôn Hàn chém gió mà thôi.

Nghe thấy vậy, mắt Lưu Quân như phát sáng, chỉ cần Liễu Y Y dám tới, anh ta nhất định sẽ không để cho cô cả đời này có thể ngẩng mặt nhìn bạn bè.

Cũng để Liễu Y Y nhìn cho rõ, bỏ lỡ Lưu Quân là tổn thất lớn nhất đời này của cô.

“Được thôi!”
Liễu Y Y đang định từ chối, Tôn Hàn đã lên tiếng đồng ý mất rồi.

“Vậy được, tôi thấy công viên này chẳng có gì đẹp nên đi trước đây.

Liễu Y Y, Tôn Hàn, tối nay không gặp không về!”
Ôn Phương Phương không ngờ rằng Tôn Hàn dám đồng ý.

Mục đích đã đạt được nên chẳng còn hứng thú trào phúng Liễu Y Y nữa, cùng với Lưu Quân hống hách rời đi.

Dù sao, trò hay đều ở tối nay!

Sau khi xảy ra việc với đôi bạn cũ, Liễu Y Y tức tối nhìn Tôn Hàn: “Anh dựa vào đâu mà thay tôi đồng ý?”
Tôn Hàn có sao nói vậy: “Anh chỉ muốn em giữ lại chút thể diện trước mặt bạn bè thôi”.

Liễu Y Y bị giễu cợt nhiều năm vậy rồi, theo Tôn Hàn biết, cô không muốn liên lạc với bạn học lúc trước.

Anh muốn nhân cơ hội này khiến mấy người đó biết rằng Liễu Y Y rất tốt.

Liễu Y Y cười khẩy: “Anh có biết mục đích Ôn Phương Phương hẹn ăn cơm tối nay không?”
“Khoe của!”
Tôn Hàn lập tức đáp lại.

“Anh biết là cô ta muốn khoe khoang rồi, anh còn đồng ý tới đó làm gì?!”
Tôn Hàn nở nụ cười vô số tội: “Em cho rằng cô ta khoe của được bằng anh sao?”
Liễu Y Y: “…”
Trong những bạn học cũ trước đây, Ôn Phương Phương là một trong số ít những cô gái có điều kiện, ngoại trừ cô là con gái nhà họ Liễu ra, dường như không ai so được với cô ta.

Nhưng sau những ngày quen biết với Tôn Hàn khiến cô cảm thấy anh còn giàu có hơn cả nhà họ Liễu.

Muốn khoe khoang, Ôn Phương Phương đúng là chọn sai đối tượng rồi.

Có điều, cô không muốn mấy thứ này
Thấy Liễu Y Y không nói gì, Tôn Hàn lại lên tiếng: “Được rồi, đồng ý thì cũng đã đồng ý, anh bảo đảm với em, tối nay em sẽ là nữ chính!”
“Anh…”, Liễu Y Y vẫn muốn từ chối.

“Nếu tối nay em không tới, em đoán xem Ôn Phương Phương và Lưu Quân sẽ nói xấu em như thế nào? Lẽ nào em thực sự muốn cả đời này không ngóc đầu nhìn bạn bè được nữa?”
Một câu nói của Tôn Hàn đã chặn toàn bộ lời lẽ của Liễu Y Y.

Cô cũng muốn giữ mặt mũi cho bản thân.

Tuy không phải muốn là tâm điểm trong ánh nhìn của mọi người nhưng cũng không muốn cả đời bị người khác chỉ trích, chế nhạo.

Thấy Liễu Y Y bị mình thuyết phục rồi, Tôn Hàn rút điện thoại ra, nhắn tin cho Từ Khang Niên, dặn ông ấy chuẩn bị một phần quà tặng cho con gái và một chiếc xe.


Sau đó, anh ngồi trên chiếc ghế trong công viên, cười hỏi: “Vẫn còn sớm, em không ngại thì kể chuyện giữa em với Lưu Quân cho anh nghe xem.

Tại sao Ôn Phương Phương lại nói em là bạn gái anh ta?”
Liễu Y Y im lặng một lúc, cuối cùng vẫn kể ra.

Lưu Quân vốn hơn cô và Ôn Phương Phương một tuổi.

Hồi Liễu Y Y mới vào năm nhất, Lưu Quân biết được thân phận con gái nhà họ Liễu của cô, hơn nữa lại còn xinh đẹp nê đã dùng đủ thủ đoạn để theo đuổi.

Khi ấy, Liễu Y Y mới yêu lần đầu, có chút hảo cảm với Lưu Quân nên đồng ý qua lại với nhau một khoảng thời gian xem sao.

Vậy nhưng Lưu Quân lại nói với mọi người rằng, anh ta là bạn trai của Liễu Y Y.

Sau đó cô mới biết, Lưu Quân là loại đàn ông đa tình, không có trách nhiệm trong chuyện tình cảm nên đã chấm dứt mối tình này.

Lúc đó, Ôn Phương Phương theo đuổi Lưu Quân nhưng bị từ chối vì anh ta đang theo đuổi Liễu Y Y, vậy nên cô ta mới ghi hận.

“Ai trong đời mà chẳng gặp phải vài người đều cáng chứ”.

Tôn Hàn cười giễu, nghĩ tới Lâm Mỹ Quyên.

Bốn giờ chiều, thấy cũng gần tới lúc rồi, Tôn Hàn dặn dò Từ Khang Niên lái xe tới, cụ thể là xe gì thì Tôn Hàn cũng không rõ.

Dù sao anh cũng không tin Từ Khang Niên làm anh thất vọng vì mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Chiếc Aston Martin DBS sang trọng như chàng hiệp sĩ mặc áo choàng đen dừng ngay trước mặt Liễu Y Y.

Liễu Y Y bỗng không giữ được bình tĩnh, không nói nên lời
“Chiếc xe này…”
Tôn Hàn cười nhạt: “Anh từng nói mình không thích khoe khoang nhưng không có nghĩa là không biết”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận