Đô Thị Ngọa Hổ Tàng Long


Bị Ôn Phương Phương trách mắng, mặt Lưu Quân đỏ bừng lên.

Nhưng trong ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, cuối cùng anh ta vẫn cầm chai rượu Whisky lên rồi dốc mạnh vào trong miệng.

Anh ta định chơi xấu không uống nữa, nhưng một con người sĩ diện như Ôn Phương Phương sẽ không bao giờ đồng ý.

"Phụt!"
Mới uống được một phần ba Lưu Quân đã không nhịn được mà phun ra, anh ta sặc tới nỗi chảy cả nước mắt.

Lúc này Lưu Quân mới hiểu được Tôn Hàn đâu phải không biết uống rượu, rõ ràng là giả vờ.

Anh ta uống chưa được một nửa đã không uống nổi nữa, người không biết uống rượu sao có thể nuốt xuống được?
Thấy ánh mắt phẫn nộ của Lưu Quân nhìn về phía mình, Tôn Hàn dứt khoát không thèm giả vờ say nữa, liền nói nhỏ: "Bị nhìn ra rồi sao?"
Giọng anh không lớn cũng không nhỏ, vừa hay để Lưu Quân nghe thấy.

Ôn Phương Phương hiển nhiên cũng biết mình bị đùa giỡn, nhưng chuyện này do Lưu Quân khơi mào, có thiệt đến đâu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Cô ta mất kiên nhẫn, liền thúc giục: "Lưu Quân, các bạn đều đang đợi đấy, anh nhanh lên, đừng có lề mề nữa!"
"Anh, anh uống đây!"
Trong lúc uống anh ta dừng lại đến năm sáu lần mới uống hết chai Whisky.

Anh ta lắc lư dữ dội, phải dựa vào cái ghế mới miễn cưỡng không ngã xuống.

"Giỏi quá, thật bội phục, tôi tự nhận không bằng!", Tôn Hàn giơ ngón cái lên, nói.

Nhưng ai cũng nghe ra được giọng điệu châm chọc trong câu nói của anh.

Tôn Hàn uống cả một chai vẫn không việc gì mà Lưu Quân đã say bét nhè, thế mà còn tự nhận không bằng sao?
Liễu Y Y nhìn thấy hết, biết ngay Tôn Hàn đang làm gì, anh đang cố ý đùa giỡn với họ.

Nhưng Liễu Y Y không hề có chút đồng cảm nào với Lưu Quân.

Loại người này bị như thế là đáng đời!
"Tôn Hàn, anh quá đáng lắm rồi đấy!", mắt Lưu Quân đỏ ngầu.


Bốp!
Ôn Phương Phương đột nhiên giáng một cái tát lên mặt Lưu Quân, sau đó lại tỏ vẻ như không có việc gì: "Xin lỗi, Lưu Quân uống say nên ăn nói linh tinh!"
Các bạn học đều không nói gì, họ đã hiểu được sự hung dữ của Ôn Phương Phương.

Ai mà cưới Ôn Phương Phương thì đúng là chịu khổ.

Nhất thời, những ánh mắt nhìn Lưu Quân đều trở nên khinh thường.

Với tính cách như thế này của Ôn Phương Phương mà anh ta cũng chịu nổi sao?
Vì tiền đồ mà thậm chí còn chẳng cần tôn nghiêm nữa.

Lưu Quân vô cùng tức giận, định giơ tay tát lại nhưng thế nào cũng không ra tay được, hoặc nói thẳng ra là không dám.

Anh ta mà vung ra cái tát này thì đúng là hả được cơn giận, nhưng tiền đồ của anh ta cũng đi tong.

"Lưu Quân, anh định tạo phản đấy à?"
Ôn Phương Phương trừng Lưu Quân, ánh mắt vô cùng trắng trợn.

Lưu Quân tủi nhục hạ tay xuống, nịnh nọt cô ta: "Không, anh say rồi nên mới thất lễ, thất lễ thôi!"
Lúc này Ôn Phương Phương mới hài lòng, cô ta nhìn Tôn Hàn: "Tôn Hàn, chúng ta cũng sắp ăn cơm xong rồi mà vẫn còn sớm.

Tôi và Lưu Quân mời bữa ăn này, anh sắp xếp lịch trình tiếp theo nhé, thế nào hả?"
Đâu có ai bắt người ta sắp xếp như cô ta chứ?
Nhưng Ôn Phương Phương lại làm như vậy.

Lưu Quân làm ầm lên, cùng lắm thì tan cuộc trong sự không vui, người mất mặt vẫn là họ.

Vậy thì chẳng thà bắt Tôn Hàn phải bỏ ra một khoản lớn!
Tôn Hàn đồng ý rất thoải mái: "Được, vậy sắp xếp thế nào?"
"Chúng ta đi quán bar nhé, quán bar Hoàng Triều thế nào?"
Thấy Tôn Hàn đồng ý, Ôn Phương Phương chỉ nghĩ là Tôn Hàn đang sĩ diện, thế nên tiếp tục dụ dỗ.

Tôn Hàn đã nói thế rồi, nếu không đồng ý thì sẽ mất mặt vô cùng.

Đồng ý thì phải bỏ ra một khoản lớn!
Đến lúc đó khi vào quán bar Hoàng Triều cô ta sẽ gọi mấy chai rượu nổi tiếng, đủ để anh ta ném ra một khoản lớn.


Chỉ như thế cô ta mới hả giận được.

"Quán bar Hoàng Triều à, không vấn đề!"
Liễu Y Y đã biết ngay là Ôn Phương Phương không có ý tốt gì, cô định khuyên Tôn Hàn đừng đồng ý.

Nhưng cô đột nhiên nhớ ra Tôn Hàn có quen với ông chủ của quán bar Hoàng Triều, thế nên không nhắc nhở anh nữa.

Ôn Phương Phương cười càng tươi hơn: "Nếu không thì ở sảnh Chí Tôn đi, chúng ta có nhiều người thế này cơ mà.

Nếu anh Tôn thấy không vấn đề thì tôi sẽ gọi điện thoại đặt chỗ ngay!"
Các bạn học ai nấy đều mất bình tĩnh, một buổi tối ở sảnh Chí Tôn ít nhất cũng phải tiêu hơn một trăm nghìn tệ.

Xem ra Ôn Phương Phương quyết tâm muốn Tôn Hàn phải tiêu mất một khoản tiền lớn.

Nhưng không biết anh bạn trai của Liễu Y Y có đồng ý không đây?
Chỉ cần không ngu thì chắc chắn sẽ uyển chuyển từ chối.

"Sảnh Chí Tôn sao có thể xứng với thân phận của các bạn học của Y Y? Sảnh Đế Vương đi, tuy tôi chưa đến đó nhưng tôi cũng biết sảnh Đế Vương của quán bar Hoàng Triều là có một không hai".

Không ai ngờ được rằng lúc này Tôn Hàn không chỉ không từ chối mà còn nâng cao yêu cầu!
Anh ta nói muốn đi sảnh Đế Vương chỉ có duy nhất một gian của quán bar Hoàng Triều?
Sảnh Đế Vương, nếu ai cũng có thể tùy tiện đặt được chỗ đó thì đó không phải là Sảnh Đế Vương của quán bar Hoàng Triều nữa.

"Tôn Hàn, chắc anh không biết muốn đặt chỗ ở sảnh Đế Vương thì phải liên lạc với ông chủ Chu của quán bar Hoàng Triều, được ông chủ Chu đồng ý mới được!"
"Tôi thì muốn đi xem sảnh Đế Vương trông như thế này, chỉ sợ là không được!"
Ôn Phương Phương sững ra trong giây lát rồi lại thấy khinh thường, xem ra tên Tôn Hàn chỉ có chút tiền thôi, còn chẳng hiểu gì về quy tắc của thành phố Giang Châu này cả.

Có rất nhiều bạn học thấy đáng tiếc, vốn họ còn muốn đi xem sảnh Đế Vương được mệnh danh là chỉ có người có địa vị cao quý ở thành phố Giang Châu mới có thể đi được trông như thế nào.

Nhưng khi nghe Ôn Phương Phương nói như vậy, họ liền vô cùng thất vọng.

Tôn Hàn cố tình tỏ ra không hiểu, nói: "Vậy thì gọi điện cho ông chủ Chu để đặt chỗ đi.


Với quan hệ của bố cô Ôn thì chắc cô có số điện thoại của ông chủ Chu nhỉ?"
Mặt Ôn Phương Phương co giật.

Chu Lão Lục là nhân vật tầm cỡ bậc nào chứ, bố cô ta còn không móc nối được quan hệ thì sao cô ta có thể có số điện thoại?
Nhưng vì giữ thể diện mà cô ta vẫn cười, nói: "Tôi có số của chú Chu, nhưng lúc này thì sợ là chú Chu đang bận, tôi không tiện làm phiền".

Sảnh Chí Tôn đã đủ làm Tôn Hàn mất một đống tiền rồi, còn sảnh Đế Vương là nơi không thể nào với tới được, thế nên Ôn Phương Phương cũng không dám mơ mộng.

"Bận sao? Tôi lại muốn xem xem Chu Lão Lục bận đến mức nào".

Tôn Hàn đột nhiên làm một việc khiến Ôn Phương Phương và tất cả mọi người sững sờ.

Anh lấy điện thoại ra gọi điện, thậm chí còn gọi thẳng tên của ông lớn Chu Lão Lục.

Phải biết là những nhân vật tầm cỡ ở Giang Châu đều kính trọng gọi là ông sáu Chu, hoặc gọi là ông chủ Chu.

Người dám gọi thẳng tên chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tôn Hàn dám gọi thế sao?
Nhưng rất nhanh đầu dây bên kia đã nghe máy.

"Chu Lão Lục, tối nay sảnh Đế Vương có ai chưa?"
"Có người rồi sao?"
Tôn Hàn nhíu mày.

Ôn Phương Phương cảm thấy rằng Tôn Hàn đang làm màu, e là đang gọi bừa cho ai đó.

Nghĩ cũng phải, Tôn Hàn sao có thể có số điện thoại của ông chủ Chu được.

Cô ta vẫn đang do dự có nên vạch trần không thì Tôn Hàn lại nói với đầu dây bên kia.

"Giờ không có ai rồi sao.

Vậy được, ông giữ chỗ cho tôi, tôi có mấy người bạn muốn qua đó chơi".

"Phải rồi, lát nữa tôi không qua đó, ông phải tiếp đãi bạn tôi tử tế.

Ngoài ra có một cô gái tên Ôn Phương Phương chắc chắn là ông quen, lát nữa sẽ gặp".

Cúp máy xong, Tôn Hàn cười híp mắt nhìn những người đang kinh hãi trong phòng bao.

"Đã đặt được sảnh Đế Vương cho mọi người rồi, hãy chơi thoải mái nhé, chi phí không thành vấn đề".


"Tôi và Y Y không đi đâu.

Mọi người không biết đâu, cái đó của Y Y đến rồi, phải về nghỉ ngơi sớm".

Liễu Y Y: "...."
Cái đó của cô đến rồi?
Cô chỉ có thể thầm thốt lên một câu, Tôn Hàn, có cái đầu nhà anh ấy!
"Hiểu mà hiểu mà!"
"Anh Tôn hãy đưa Y Y về nghỉ sớm đi".

"Anh Tôn quan tâm Y Y thật, chúng tôi hâm mộ quá!"
Không khí trong phòng bao chưa bao giờ hài hòa đến vậy.

Ôn Phương Phương chỉ muốn biến mất ngay tức khắc.

Tôn Hàn rốt cuộc có thân phận như thế nào mà có thể khiến ông chủ Chu Lão Lục dành chỗ cho anh ta, hơn nữa còn đích thân tiếp đón.

Nhưng cô ta đâu có quen ông chủ Chu, đi không phải sẽ lộ tẩy sao?
....!
Hai người rời khỏi khách sạn Thiên Tế, Liễu Y Y lái xe.

"Tôn Hàn, anh nói linh tinh gì với bọn họ vậy? Sao tôi lại..."
Câu sau, Liễu Y Y khó mà thốt ra.

"Bạn trai biết chuyện riêng tư của bạn gái không phải rất bình thường sao? Đây chỉ là cái cớ để đi thôi, coi là thật làm gì".

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Y Y à, hôm nay anh khiến em nở mày nở mặt rồi đúng không?"
Nét mặt Liễu Y Y có chút cảm động, nhưng cô đã giấu đi rất nhanh, khuôn mặt cô lại trở nên lạnh lùng.

Nghĩ một chút, cô đưa tay lấy đồng hồ kim cương ra.

"Dù thế nào thì hôm nay cũng cảm ơn anh.

Nhưng anh hãy cầm lấy cái đồng hồ này đi, tôi không nhận được!"
Cô vẫn chưa quên, sự khó khăn và bối rối ngày hôm nay đều là do Tôn Hàn đem đến.

Nụ cười trên mặt Tôn Hàn dần nhạt đi.

"Giữa chúng ta có cần thiết phải xa cách như thế không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận