“Tôi đã nói chuyện này với bà nội rồi, xem thái độ của bà, có lẽ là được thôi.
Anh cứ ngồi chờ tin tốt đi”, Liễu Chiết Nguyên nói.
Ngay lập tức, Hoàng Thiếu Tài lộ vẻ mừng rỡ, nhìn về phía Liễu Y Y ở đằng xa bằng ánh mắt đắc ý.
Đợi đến khi nhà họ Liễu đồng ý hôn sự này rồi thì không đến lượt Liễu Y Y từ chối đâu!
Tôn Hàn và Liễu Y Y đang đi về phía bên kia cũng chạm mặt hai người quen khác.
Lý Tông Đạo và Vương Bách Xuyên cũng đến đây.
Có điều đôi bên chẳng hề tươi cười gì với nhau, cũng chẳng chào hỏi lấy một câu.
“Sao Hoàng Thiếu Tài và Liễu Chiết Nguyên lại đi với nhau?”, Liễu Y Y im lặng một hồi mới lo lắng cất tiếng hỏi.
“Binh đến thì chặn, nước dâng thì dùng đất lấp.
Yên tâm đi, mọi chuyện đã có anh rồi!”
Tôn Hàn chẳng bận tâm cho lắm, nhưng Hoàng Thiếu Tài hẹn gặp anh họ của Liễu Y Y thì chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Mọi chuyện đã có anh rồi!
Câu nói này tựa như có ma lực, khiến Liễu Y Y nhìn Tôn Hàn chăm chú, ngơ ngẩn đến mê say.
Tôn Hàn cũng dịu dàng nhìn Liễu Y Y, không nói lời nào.
Vào thời khắc này, sảnh tiệc rộng lớn tựa như chẳng còn ai khác.
“Kính thưa các vị quan khách, xin mời vào chỗ ngồi!”
Đột nhiên, giọng nói của người dẫn chương trình vang lên từ mi-crô.
Liễu Y Y vội vã thu ánh mắt lại, ấp úng nói, “Chúng ta vào chỗ ngồi đi!”
“Ừ, được”.
Tôn Hàn thầm oán hận giọng nói kia vang lên thật không đúng lúc, làm anh lỡ mất cơ hội bước vào trái tim của Liễu Y Y.
Nhưng biết làm sao đây, lôi người dẫn chương trình kia xuống tẩn một trận ư?
Tôn Hàn không làm được chuyện này đâu.
Cả hai ngồi vào ghế ở phía cuối, ánh mắt hướng lên sân khấu.
“Xin mời cô Phương Minh Nguyệt - giám đốc điều hành của công ty quốc tế Phong Hỏa của chúng tôi”.
Sau lời giới thiệu của người dẫn chương trình, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc chiếc váy liền thân màu đen vừa vẫy tay vừa bước lên, trên môi luôn nở nụ cười rạng rỡ.
Người phụ nữ này vô cùng xinh đẹp, còn mang phong thái rất mạnh mẽ!
“Nếu như tôi có thể được như cô ấy thì tốt quá!”, Liễu Y Y nhìn lên sân khấu với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Hãy tin tưởng bản thân mình.
Sau này em sẽ còn vươn cao hơn thế!”, Tôn Hàn cười đáp.
Nghe vậy, Liễu Y Y chỉ trợn mắt nhìn Tôn Hàn, nghĩ rằng anh chỉ đang trêu chọc mình.
Năm mười tám tuổi, Phương Minh Nguyệt đã bước vào công ty quốc tế Phong Hỏa với tấm bằng trung học phổ thông.
Sau mười hai năm, Phương Minh Nguyệt đã vươn đến vị trí giám đốc điều hành của Phong Hỏa bằng chính năng lực của mình, và trở thành cổ đông, sở hữu tài sản cá nhân lên đến mấy tỷ.
Quá trình đi lên xuất sắc và đáng kinh ngạc như thế, đã đưa Phương Minh Nguyệt lên hàng ngũ xuất sắc của ngành thời trang may mặc.
Người phụ nữ nào biết đến Phương Minh Nguyệt đều ao ước được như cô ta.
Nhưng Phương Minh Nguyệt chỉ có một, ai cũng muốn như vậy nhưng chẳng ai làm được.
Khoan hãy nói đến chuyện vượt qua!
Liễu Y Y còn chẳng dám nghĩ đến điều ấy.
Nhưng cô không biết Tôn Hàn đang rất nghiêm túc, anh cũng chắc chắn tương lai của cô sẽ còn rực rỡ gấp mười lần Phương Minh Nguyệt kia!
Sau khi lên sân khấu, Phương Minh Nguyệt bảo cấp dưới phát cho mỗi vị khách một tập tài liệu.
Rồi cô ta bắt đầu phát biểu, nói rõ hơn về việc lần này mình đích thân đến Giang Châu chính là thái độ của quốc tế Phong Hỏa đối với thị trường trong nước.
Quốc tế Phong Hỏa là thương hiệu thời trang lớn theo xu hướng quốc tế, đã thành lập được ba mươi năm, trước nay vẫn đi theo con đường cao cấp.
Do đó, trên cả nước, chỉ có vài thành phố sầm uất nhất như Ma Đô mới có cửa hàng quần áo mang thương hiệu của quốc tế Phong Hỏa.
Ở các vùng kinh tế kém hơn thì rất khó tiêu thụ sản phẩm.
Lần này, mục tiêu quốc tế Phong Hỏa đến Giang Châu rất rõ ràng, chính là lấy Giang Châu làm trung tâm, mở ra thị trường Tây Nam, chuyển hướng sang các thành phố hạng hai, hạng ba!
“Sao lại như vậy?”
Sau khi xem xong kế hoạch chiến lược của quốc tế Phong Hỏa trong tập tài liệu, Liễu Y Y lập tức nhíu mày lại.
Thật ra không chỉ Liễu Y Y, gần như những người trong ngành đến tham dự ngày hôm nay đều đang cau mày.
“Sao thế?”, Tôn Hàn cười hỏi.
“Yêu cầu tìm công ty hợp tác của quốc tế Phong Hỏa là, phải có dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh và nguồn hàng.
Chuyện này không thành vấn đề.
Thời trang Sâm Uy của chúng ta cũng chẳng phải công ty nhỏ, hoàn toàn có đủ điều kiện này!”
“Nhưng có một yêu cầu lại cực kỳ quá quắt.
Ý định của giám đốc điều hành công ty quốc tế Phong Hỏa là, trên sản phẩm của hai công ty hợp tác chỉ ghi nhãn của quốc tế Phong Hỏa thôi”.
“Nếu hợp tác với quốc tế Phong Hỏa, thì đồng nghĩa với việc chúng ta chỉ dựa vào dây chuyền sản xuất để kiếm tiền, nhưng về danh tiếng thì chúng ta chẳng có được gì cả!
“Những công ty nhỏ đang ở trên bờ vực khủng hoảng thì còn có thể chấp nhận điều kiện này.
Nhưng công ty thời trang Sâm Uy chúng ta không chấp nhận được!”, Liễu Y Y giải thích một cách khó khăn.
Mọi công ty ở Giang Châu hợp tác với quốc tế Phong Hỏa, chính vì muốn mượn sức mạnh của quốc tế Phong Hỏa để đưa công ty mình trở nên lớn mạnh.
Nhưng phía quốc tế Phong Hỏa cần dây chuyền sản xuất hoàn thiện và thành thạo, nhằm giúp bọn họ tiết kiệm thời gian cũng như chi phí xây dựng dây chuyền sản xuất.
Nói trắng ra là muốn mượn gà đẻ trứng!
Làm như vậy thì không còn là hợp tác nữa.
Đợi đến khi quốc tế Phong Hỏa mượn được dây chuyền sản xuất của địa phương và có chỗ đứng vững chắc rồi, bước tiếp theo chắc hẳn sẽ là thôn tính.
Nếu thời trang Sâm Uy muốn hợp tác thì buộc phải cung cấp dây chuyền sản xuất, và nếu cung ứng hàng hoá không đủ thì lại phải xây dựng lại.
Thật ra, nếu như có lợi thì những chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng vấn đề là việc hợp tác chẳng hề có lợi cho thời trang Sâm Uy!
Về việc kiếm tiền, tự dùng hàng hoá của mình cũng có thể kiếm ra tiền mà, hà cớ gì phải dùng dây chuyền sản xuất và nhân viên của mình để sản xuất quần áo cho công ty khác? Lại còn tự dẫn sói về nhà?
Các lãnh đạo cấp cao của thời trang Sâm Uy chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện này.
Thế là mọi nỗ lực mấy ngày của Liễu Y Y đều uổng công vô ích rồi.
Tôn Hàn nghe ra được điều này, bèn cười nhẹ, “Kinh doanh thì phải đàm phán.
Lần này Phương Minh Nguyệt mời mọi người đến đây hẳn là để tỏ rõ mong muốn trước, rồi chờ người trong ngành chủ động đến tìm cô ta, giảm thiểu chi phí!”
“Nhưng Y Y à, cô nghĩ thử đi, đừng thấy hôm nay đông người tham dự mà lầm, thực tế sẽ không có quá năm công ty có thể đáp ứng yêu cầu của quốc tế Phong Hỏa.
Phương án này của quốc tế Phong Hỏa chẳng khác gì mượn gà đẻ trứng, người trong ngành không phải kẻ ngốc, sẽ không dễ dàng chấp nhận đâu!”
Liễu Y Y hỏi ngược lại, “Nhưng chắc chắn có người chấp nhận, không phải à?”
Tôn Hàn gật đầu, chính là ý này.
Năm nay thời trang Sâm Uy kiếm ra tiền, không có nghĩa là công ty khác cũng được như thế.
Mà nếu họ không kiếm được tiền thì chắc chắn cần phải thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.
Chỉ cần hợp tác với quốc tế Phong Hỏa sẽ mang đến cho họ cái lợi ngay trước mắt, vậy là thành công.
Nói vậy như vậy, cơ hội của thời trang Sâm Uy đúng là rất nhỏ.
Nhưng Tôn Hàn không nghĩ Liễu Y Y đã cầm chắc phần thua!
“Hay là thế này, cô quay viết một bản kế hoạch đi, cố gắng đưa ra phương án vẹn toàn cho cả đôi bên.
Đến lúc tôi đưa cô đi gặp Phương Minh Nguyệt để đàm phán thì chúng ta cứ dốc hết sức mình thôi!”
Đúng lúc này, bài phát biểu của Phương Minh Nguyệt đã kết thúc.
Trong số những người trong ngành, có người nán lại để tìm hiểu thêm về tình hình của quốc tế Phong Hỏa, rồi mới nghiên cứu và thảo luận thêm về việc hợp tác, có người đã rời khỏi đây.
Liễu Y Y không hề nghi ngờ về việc Tôn Hàn có khả năng hẹn gặp Phương Minh Nguyệt.
Cô gật đầu, “Được, dù hy vọng mong manh cũng phải thử.
Tôi sẽ cố gắng viết ra một bản kế hoạch, xem có thuyết phục được cô Phương không.
Giờ chúng ta cứ về trước đi!”
“Ừm”.
Tôn Hàn và Liễu Y Y chọn cách về trước, nhưng Lý Tông Đạo và Vương Bách Xuyên thì đã đi gặp Phương Minh Nguyệt để bàn chuyện tiếp..