Khi thành phố lên đèn.
Giang Châu về đêm lại rực rỡ lạ thường.
Trong một nhà hàng Tây cao cấp, Tôn Hàn gặp gỡ một người phụ nữ, chính là Phương Minh Nguyệt!
Gặp được Tôn Hàn, Phương Minh Nguyệt tỏ ra khá thận trọng, hoàn toàn không giống người phụ nữ mạnh mẽ tự tin vào ban ngày.
Cũng khó trách, cô ta đã biết người đàn ông trẻ tuổi trước mắt là ai, cũng tỏ tường đối phương có địa vị thế nào ở Tây Nam.
Nếu không nhờ cái gật đầu của Tôn Hàn, quốc tế Phong Hoả dù có là công ty may mặc quốc tế quy mô lớn, cũng không dám đến thành phố Giang Châu để thăm dò.
“Cậu Tôn, cậu trẻ tuổi hơn tôi nghĩ!”, sau khi rót nửa ly Lafite cho Tôn Hàn, Phương Minh Nguyệt gợi mở chủ đề trò chuyện.
“Cạn ly!”
Tôn Hàn nâng ly một cách tao nhã, chạm ly với Phương Minh Nguyệt trước, sau đó mới đáp lời, “Thật ra tôi và cô Phương có rất nhiều điểm giống nhau, đều là người không có chỗ dựa, có được tất cả đều nhờ vào nỗ lực của bản thân! Tôi rất khâm phục cô Phương!”
Phương Minh Nguyệt không dám tiếp lời, “Phải là tôi khâm phục cậu Tôn mới đúng.
So với cậu Tôn, quốc tế Phong Hỏa có đáng là gì, đừng nói là một người phụ nữ nhỏ bé như tôi!”
Tôn Hàn lắc đầu, “Không giống nhau.
Tôi gặp được đúng người, một bước lên mây.
Còn cô là người từng bước vươn lên bằng chính sức mình”.
“Nếu không nhờ may mắn, tôi sẽ không thể đạt được thành tựu xuất sắc như cô Phương!”
Lời của Tôn Hàn cũng không sai.
Nếu không gặp được Phó Văn Húc, anh đã chẳng thể trở thành chủ nhân của Thiên Cửu môn ở độ tuổi này.
Với năng lực của anh, dù có suôn sẻ thì cũng phải mất ít nhất hai mươi năm, mới trèo lên được vị thế như hiện tại.
Anh đã tiết kiệm được hai mươi năm ấy.
Phương Minh Nguyệt cũng không dám đón nhận, chỉ nâng ly lên, “Thưa cậu Tôn, tôi xin thay mặt quốc tế Phong Hỏa, cảm ơn sự ủng hộ của cậu đối với chúng tôi.
Xin cậu yên tâm, chỉ cần quốc tế Phong Hỏa đứng vững ở Tây Nam, mười phần trăm cổ phần của quốc tế Phong Hỏa sẽ thuộc về cậu Tôn!”
Trên đời này, không có bữa ăn nào miễn phí.
Quốc tế Phong Hoả muốn chia sẻ miếng bánh lớn ở các tỉnh Tây Nam, trước hết phải nhận được đồng ý của Thiên Cửu môn, tức là Tôn Hàn.
Về phía quốc tế Phong Hỏa, tất nhiên phải đưa ra điều kiện để trao đổi.
Thứ mà Tôn Hàn muốn là mười phần trăm cổ phần của quốc tế Phong Hỏa.
Chủ tịch hội đồng quản trị của quốc tế Phong Hỏa cảm thấy cái giá mười phần trăm cổ phần này rất xứng đáng!
Có sự ủng hộ của Thiên Cửu môn, quốc tế Phong Hỏa không chỉ có thể tiến vào thị trường Tây Nam, mà thậm chí còn có triển vọng dẫn đầu tại thị trường này!
Nhưng Tôn Hàn lại lắc đầu, “Số cổ phần này tôi không lấy cho mình, mà lấy cho một cô gái.
Khi phía các cô cảm thấy đã đến thời điểm thích hợp thì trao cổ phần cho cô ấy là được”.
Cô gái?
Phương Minh Nguyệt lập tức ngộ ra, chắc hẳn vị này muốn vung tay vì người đẹp đây mà.
Nói thật lòng, cô ta cảm thấy rất ghen tị.
Phương Minh Nguyệt đã giúp quốc tế Phong Hỏa phát triển nhiều năm nay và góp công không ít, mới nhận được ba phần trăm cổ phần.
Vậy mà có một cô gái chỉ cần mỉm cười với Tôn Hàn thôi, thì đã có được mười phần trăm cổ phần, tài sản lên đến hàng chục tỷ chỉ trong chớp mắt!
“Không ngờ cậu Tôn cũng rất tình cảm!”
Trong lòng ghen tị là một chuyện, ngoài mặt Phương Minh Nguyệt vẫn phải ra sức xu nịnh đối phương.
“Không nói chuyện này nữa.
Lần này tôi hẹn gặp là vì muốn hỏi quốc tế Phong Hỏa có thái độ gì? Sao đây, muốn mượn gà nhà người ta để đẻ trứng cho mình?”
Quốc tế Phong Hỏa đến Giang Châu tìm đối tác, nhưng nội dung hợp tác lại là cần dây chuyền sản xuất của công ty khác để tạo sản phẩm cho bọn họ.
Mà sản phẩm được bán ra, lại chỉ dán nhãn của quốc tế Phong Hỏa.
Cách làm này chẳng khác gì mượn gà nhà người ta để đẻ trứng cho mình.
“Tôi làm như vậy để tối đa lợi ích mà thôi, hơn nữa quốc tế Phong Hỏa chúng tôi không hề có ý ép buộc.
Chắc chắn có nhiều công ty không chấp nhận, nhưng chắc hẳn cũng có công ty đồng ý! Anh tình tôi nguyện, một bên bằng lòng được lợi, một bên đồng ý chịu thiệt!”
“Thế nào, cậu Tôn có ý kiến về việc này?”
Thủ đoạn thương mại này của Phương Minh Nguyệt tuy rằng có hơi cậy mạnh và quá đáng, nhưng cũng không có điểm gì sai.
Nhưng Phương Minh Nguyệt lại lo lắng phía Tôn Hàn.
Tôn Hàn cố tình đề cập vấn đề này, e rằng còn có ý định gì đó.
Mà anh lại là người mà quốc tế Phong Hỏa không thể đắc tội!
“Vậy có thể nói cho tôi nghe thành quả ngày hôm nay của cô không?”, Tôn Hàn không tỏ rõ thái độ, lại hứng thú hỏi chuyện tiếp.
“Được!”
Phương Minh Nguyệt thành thật đáp, “Hôm nay đã có tám công ty may mặc địa phương của Giang Châu chấp nhận điều kiện này của tôi, nhưng về cơ bản đều không làm tôi hài lòng, có thể loại bỏ hết”.
“Nhưng có hai công ty khác khá phù hợp, cũng đồng ý sẽ thận trọng cân nhắc lại yêu cầu của tôi.
Một trong hai là doanh nghiệp gia tộc nhà họ Liễu.
Người đã tham dự hôm nay là con trai nhà họ Liễu, bảo là không thể tự mình quyết định, cần quay về bàn bạc thêm! Tôi đã quan sát thái độ của cậu Liễu, cảm thấy không có vấn đề gì”.
“Công ty còn lại thực ra là công ty phù hợp nhất.
Đó cũng là một công ty may mặc lớn trong nước, có tên là thời trang Sâm Uy! Tổng giám đốc cũ của họ là Lý Tông Đạo và phó tổng giám đốc Vương Bách Xuyên cũng đến, rất có thành ý”.
“Tôi chắc chắn sẽ thuyết phục được một trong hai công ty này sẽ chấp nhận điều kiện của tôi!”
Phương Minh Nguyệt rất tự tin.
Điều kiện của cô ta rất hà khắc, nội dung hợp tác cũng cực kỳ bất bình đẳng.
Song với vị thế của quốc tế Phong Hỏa, họ toàn toàn đủ tư cách đưa ra điều kiện hợp tác bất bình đẳng này.
Nhưng câu nói tiếp theo đã khiến sắc mặt Phương Minh Nguyệt tái nhợt.
“Tôi là tổng giám đốc đương nhiệm của thời trang Sâm Uy!”
Anh vừa lên tiếng, Phương Minh Nguyệt đã ngây cả người, “Cậu Tôn à, tôi không biết…”
Tôn Hàn xua tay, “Không cần để tâm chuyện này, cứ tập trung bàn chuyện làm ăn là được.
Tôi cũng chỉ nói ra ý kiến của mình thôi, thật ra tôi không nghĩ cách thức hợp tác của phía các cô là hợp lý, nhưng cũng sẽ không can thiệp vào cách làm việc của các cô”.
“Lần này tôi hẹn cô đến đây cũng không có ý gì khác, chỉ muốn cô hãy khoan đưa ra quyết định, hãy cho người khác một cơ hội!”
‘Người khác’ này chắc chắn có địa vị rất cao trong lòng cậu Tôn, bằng không đối phương sẽ không cần đích thân đến đây.
Phương Minh Nguyệt không dám chối từ, “Mong cậu hãy nói rõ hơn”.
Sau khi nghe Tôn Hàn kể rõ sự việc, cuối cùng Phương Minh Nguyệt cũng biết ‘người khác’ ấy là ai.
Thì ra là cổ đông tương lai của quốc tế Phong Hỏa, cũng chính là cô gái mà Tôn Hàn đã đồng ý bật đèn xanh cho quốc tế Phong Hỏa.
Chậc, quả là bao nhiêu yêu thương đều dành cho một người!
“Cậu Tôn yên tâm, đến lúc ấy cậu cứ gọi cô Lưu đến là được, chắc chắn tôi sẽ xem xét thật cẩn trọng!”
“Ừ”.
Sau khi tạm biệt nhau, Tôn Hàn lái xe về biệt thự Thương Sơn.
Hôm nay Đồng Đồng ngủ rất sớm, mới chín giờ mà con bé đã ngủ say rồi.
Tôn Hàn khoá cửa rồi đích thân chở Liễu Y Y về nhà.
“Có nghĩ ra cách khiến cô Phương thay đổi chiến lược chưa?”, dọc đường về, Tôn Hàn cất tiếng hỏi.
“Khó nghĩ quá”, Liễu Y Y khó xử đáp.
Trong phương án hợp tác mà Phương Minh Nguyệt đưa ra, lợi ích đều thuộc về quốc tế Phong Hỏa, vấn đề là chắc chắn sẽ có công ty đồng ý.
Nếu đã có bên đồng ý, vậy Liễu Y Y làm sao nghĩ ra cách đây?
“Chỉ thấy một bộ phận trước mắt mà không thấy được toàn cục, sẽ không thể nghĩ thoát ra đâu.
Thật ra thì có một cách có thể thay đổi hình thức hợp tác với quốc tế Phong Hỏa!”, Tôn Hàn chợt cất lời.
Liễu Y Y lập tức sững người, nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt khó tin, “Cách gì thế?”
“Đơn giản thôi, tạo ra một thương hiệu mới!”.