Đô Thị Quỷ Ký


Lữ Hàn đi tới bên cạnh Tân nương, ngồi xuống đỡ Tân nương dậy.

Thần sắc của cô ta lúc này đã rất kém, cảm giác thân thể vô lực, còn đứa bé cứ ngồi bên cạnh ôm lấy mẹ nó.

Không đành lòng nhìn tình cảnh hiện tại trước mắt, Lữ Hàn lấy lọ thủy tinh ra, mở nắp, nhỏ một giọt nước mắt cực quang óng ánh vàng kim lên ấn đường của Tân nương.

Vết thương còn hé miệng này ngay lập tức liền lại, khuôn mặt cô ta dần trở nên mềm mại, quỷ lực dần hồi phục và được thanh tẩy, cả cơ thể Tân nương dần dần lấp lánh một chút ánh vàng nhạt.

Lữ Hàn cầu khấn trong lòng, chỉ sợ nước mắt cực quang sẽ khiến cho nữ quỷ biến mất như đối với Lệ quỷ Đại sư huynh, nhưng dường như những giọt tinh thể lấp lánh này hiểu được tâm ý của hắn nên chỉ thanh tẩy cho Tân nương xong thì ngừng lại.

Một lúc sau, Tân nương mở mắt ra, ngồi hẳn dậy, thần sắc phục hồi ổn định, cất tiếng hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”
“Nó không có tên, chỉ biết là nó giúp thanh tẩy cho quỷ niệm nặng nề của cô.

Để tôi cũng cho đứa bé một giọt.” Nói rồi hắn cũng nhỏ một giọt ánh vàng lên ấn đường đứa bé, cơ thể nó cũng trở nên lấp lánh ánh vàng nhạt như mẹ mình.

“Sau này hy vọng cô giữ lời như đã nói, nếu không tôi sẽ phải thực hiện ý định của đạo sĩ khi nãy.” Hắn chậm rãi nói.

“Ta biết rồi.” Tân nương đáp, “Đỡ ta lên kiệu.”
Lữ Hàn đỡ Tân nương đứng dậy, dìu cô đặt vào trong kiệu, đứa bé cũng chui vào trong ngồi cạnh mẹ.

“Ngươi tên là gì vậy?” Tân nương hỏi.

“Lữ Hàn.”
“Lữ Hàn, dưới cái gò chỗ ta ở, bên dưới cái rương có chôn một quyển sách không biết là của ai, có khi nó có tác dụng gì đó.”
“Vậy à? Tôi không biết đó là thứ gì, nhưng dù sao cũng cảm ơn cô, tôi sẽ đào lên xem thử.”
Kiệu hồng nhấc lên khỏi mặt đất một đoạn, từ bên trong vọng ra tiếng nói của Tân nương: “Lữ Hàn, con của ta bất hạnh không biết ai là cha nó, nhưng khi nãy vô tình nó đã uống một giọt máu của ngươi.

Từ nay về sau, nó sẽ xem ngươi là cha của nó.”
Lữ Hàn á khẩu, không biết nói gì thì kiệu hồng đã nâng lên cao, hướng về dãy Hoàng Lăng Sơn bay đi mất.

Thủy Mộng Trung chép miệng: “Vậy là Tân nương mời gà đã không còn nữa.”
“Phải, nhưng nếu có tội ác tương tự xảy ra, sẽ lại có một Tân nương khác ban đêm đến gõ cửa từng nhà.” Điệp Thần phụ họa.

Thủy Mộng Trung quay sang mỉm cười, gật đầu đồng ý với câu nói của cô.

* * *
Ba người Điệp Thần, Thủy Mộng Trung và Lữ Hàn trở lại bờ sông.

Thủy Mộng Trung vận Niệm lực bao phủ bảo vệ toàn thân, lặn vào trong hang động bên dưới gò Xú Trùng lần nữa, rút con dao đem theo đào xuống dưới mô đất, quả nhiên phát hiện hộp sắt nhỏ đựng một quyển sách, phía ngoài bao bọc một lớp vải dày.


Khi đem được lên bờ, ba người chụm đầu vào xem.

Bìa sách ghi ba chữ “Ngự Lôi Thuật”, nội dung bên trong đề cập đến thuật điều khiển sấm sét.

Lữ Hàn xem qua một lượt thì nói: “Thuận này phù hợp dùng Niệm lực thi triển, anh thử xem thế nào.”
Thủy Mộng Trung mất khoảng nửa tiếng để nghiên cứu rồi dùng Niệm lực hướng về dòng sông áp dụng thử.

Trên bầu trời tối đen xuất hiện vài lằn sét, Thủy Mộng Trung tập trung Niệm lực cao độ, đột ngột một tia sét đánh thẳng xuống mặt nước giữa lòng sông, tạo ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, dư chấn đánh nước sông văng cao lên hai bên bờ, cả ba người ướt lem nhem như chuột.

Lữ Hàn kinh ngạc: “Wow, anh biến thành Pikachu rồi!”
Cả ba người đều tỏ vẻ thích thú với năng lực mới này của Thủy Mộng Trung.

Điệp Thần hào hứng nói: “Trời vẫn còn chưa sáng, xung quanh không có ai, chúng ta lại ướt nhem hết, sẵn dịp này mọi người xuống tắm sông đi.”
Thủy Mộng Trung nghe hai từ tắm sông thì bồi hồi, liền gật gù: “Phải, lũ trùng không còn, tia sét hồi nãy giáng xuống chắc giật điện sạch sẽ đoạn sông này rồi, nhưng để tôi kiểm tra trước xem sao.” Đoạn dùng Niệm lực rà soát đoạn sông này một lượt, thấy không có gì bất thường thì báo cho hai người còn lại.

Cả ba cùng chia ra một khoảng cách đủ cho sự riêng tư, cởi đồ nhảy xuống nước, ngụp lặn, bơi lội, tái hiện lại một khung cảnh tắm sông thần tiên ở tuổi ấu thơ của không ít người.

Bơi lội một lúc thì trời gần sáng, ba người về lại đồn cảnh sát huyện Hạ, ngủ một giấc mê mệt đến tận tối mịt mới dậy, cả bọn rửa mặt qua loa rồi bước ra sân trước thì nghe mùi thức ăn ngào ngạt, thì ra Quách trưởng đã chuẩn bị một bàn lớn đầy đồ ăn để chiêu đãi.

Thấy ba người bước ra thì Quách trưởng vui vẻ mời mọc: “Điệp cảnh quan, Thủy tiên sinh, Lữ đại hiệp, mời ba người vào bàn, chúng ta ăn một bữa thân tình với nhau nào.”
Quái, mình thành đại hiệp từ hồi nào thế này? Lữ Hàn nhăn nhó nhưng cũng bước tới bàn ngồi xuống.

Giám đốc Hoàng cầm một cốc rượu đứng lên nói: “Thật không ngờ, một vụ án khó khăn và một vụ án tồn đọng đều được giải quyết trong ba ngày ngắn ngủi, tất cả là nhờ sự hỗ trợ của ba vị, mời tất cả cùng nâng ly chúc mừng nào.”
Mọi người cùng nâng ly uống cạn.

Trong bàn ngoài một số cảnh sát của đồn huyện Hạ, có một người lạ mặt trạc tuổi ba người, thể trạng to béo.

Giám đốc Hoàng giới thiệu: “Giới thiệu với mọi người, đây là Tiểu Long, con trai tôi, nghe tiếng ba vị nên lặn lội từ thành phố xuống đây để mong được gặp mặt.”
Tiểu Long nâng ly hướng về ba người: “Chúng ta bằng tuổi nhau, cứ xưng hô ngang hàng là được, tôi xuống đây từ trưa, nhưng ba vị đang nghỉ ngơi nên không dám làm phiền, tới giờ mới được gặp mặt, mời mọi người một ly.”
Thủy Mộng Trung nghĩ thầm, quả là con trai của Giám đốc sở cảnh sát thành phố có khác, nói chuyện rất tự nhiên, không có chút gì khách khí cả.

Giám đốc Hoàng giơ tay: “Chào hỏi vậy là được rồi, mọi người cầm đũa lên thưởng thức đồ ăn nào.

Toàn là mỹ vị đồng quê, ăn một bữa thiên nhiên này không uổng phí một đời người đâu.”
Mọi người không khách khí nữa, ai cũng đói meo cả, ăn uống như rồng như hổ, chuyện trò rôm rả.

Đặc biệt là Tiểu Long, một mình ăn hết gần một nửa thức ăn trên bàn.


Con người này tính tình đơn giản, gần gũi, ăn nói có chút bỗ bã nên phù hợp nói chuyện nhất với Lữ Hàn.

Tiểu Long vừa cười vừa vỗ vai Lữ Hàn hỏi: “Này Lữ Hàn, tôi nghe cha kể mọi chuyện đêm qua rồi.

Cái đoạn cậu đỡ Tân nương ngồi dậy đấy, cảm giác ôm một nữ quỷ trong tay mình như thế nào?”
Lữ Hàn đã ngà ngà say, lại biết Tiểu Long là con trai của Giám đốc Hoàng nên cũng không kiêng kị gì lắm, tếo táo kể: “Cũng thú vị lắm, da thịt mềm mại, chỉ là lúc đó khung cảnh khắp nơi toàn là máu me, nếu không thực là sẽ có chút lãng mạn đó.”
“Chà, tôi cũng muốn được thử một lần như vậy.” Tiểu Long chép miệng.

Thủy Mộng Trung ngồi kế bên, cười nhẹ xen vào: “Đó là do Lữ Hàn có huyết khí chí âm chí hàn nên mới phù hợp đụng vào nữ quỷ.

Còn cậu có dương khí nổi trội, người như cậu hoặc là nữ quỷ sẽ không cho đụng vào, hoặc là đụng vào sẽ gây phản chấn, có hại lên chính bản thân cậu mà thôi.”
Tiểu Long lắc đầu lè lưỡi: “Vậy thì tôi không đụng vào nữa, mà này, sau này các cậu đi bắt quỷ ở đâu, cho tôi đi theo với được không?”
Lữ Hàn cười to: “Cái này thì tôi không biết, chuyến đi này là do Mộng Trung rủ tôi đi đấy chứ, còn bình thường hằng ngày tôi chỉ làm việc văn phòng, đâu liên quan gì đến mấy chuyện này.”
Điệp Thần xen vào: “Ha ha, còn nói không liên quan, không phải bây giờ anh đã là chưởng…”
Thủy Mộng Trung đặt tay lên tay Điệp Thần ngăn lại, chuyện liên quan Tiêu Dao phái không nên tiết lộ, lấp liếm câu chữ: “Bây giờ xem như Lữ Hàn cũng là cố vấn linh dị của cảnh sát, có chuyện gì thì tôi sẽ báo, còn cậu, Tiểu Long, cậu ở xa xôi quá, không tiện báo cho cậu được.”
Tiểu Long cười lớn: “Ha ha, chuyện thế gian không nói trước được điều gì đâu.

Nếu tôi ở gần thì nhất định phải rủ tôi, hứa nhé.”
Nói rồi Tiểu Long lại giơ ly rượu lên, Thủy Mộng Trung mỉm cười: “Ừm… Để xem.”
Mọi người lại cùng cạn ly.

Vừa ăn uống vừa trò chuyện rôm rả, thấm thoát đã gần nửa đêm, mọi người say khướt và dần dần rút lui, trên bàn chỉ còn bốn người là nhóm Lữ Hàn và Tiểu Long.

Bỗng từ đâu đó vọng lại tiếng hát đồng dao lảnh lót, Lữ Hàn sực tỉnh: “Là Tân nương!”
Thủy Mộng Trung nhíu mày: “Giọng hát hôm nay nghe khác hẳn với đêm trước, không có sát khí cũng không có quỷ khí.”
Nói rồi Thủy Mộng Trung nhắm mắt, tập trung Niệm lực dò xét, đoạn mở mắt ra bảo với Lữ Hàn: “Cô ta muốn hẹn cậu ra gặp chỗ cái gò.”
“Gặp bây giờ sao? Có nên đi không?” Lữ Hàn thắc mắc.

Thủy Mộng Trung gật đầu: “Nên đi, cô ta hoàn toàn không có ý niệm gì nặng nề cả, giọng hát chứa đầy sự thanh thoát.”
Lữ Hàn vội bỏ đi, nhưng Thủy Mộng Trung gọi giật lại: “Khoan đã.”
“Có chuyện gì?”
Thủy Mộng Trung ném chai rượu còn nửa bình cho Lữ Hàn, bảo: “Cầm theo đi, có khi sẽ dùng tới.”
Sau khi Lữ Hàn đi khuất dạng, Điệp Thần quay qua hỏi: “Anh đưa rượu cho cậu ta, muốn hai người họ uống rượu với nhau sao?”
“Tôi không biết, chỉ là nếu cần thì có sẵn thôi.” Hắn nói thật tình.

Tiểu Long đề nghị: “Hay là chúng ta cũng cầm theo chai rượu, tới đó núp ở xa xa, xem họ hẹn hò như thế nào, nếu họ uống thì chúng ta cũng uống cho vui.”
Điệp Thần vỗ tay: “Ý hay.”

Thủy Mộng Trung không tìm ra lý do gì để phản đối nên gật đầu đồng ý, ba người rời bàn tiệc, bám theo sau lưng Lữ Hàn.

Lữ Hàn rảo bước, dáng đi có chút nghiêng ngả vì đã uống khá nhiều trong bữa tiệc.

Vội vã là thế nhưng khi đặt chân đến cái gò thì không thấy ai cả, đành lững thững bước lên đỉnh gò, nhìn ngắm dòng sông bên dưới, mặt nước rất trong xanh dưới ánh trăng, quả thật không sai với cái tên Dạ Ngọc.

Mãi nhìn ngắm dòng sông, hắn không để ý kiệu hồng xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào, nhẹ nhàng đáp xuống, Tân nương từ trong kiệu bước ra.

Nghe động, Lữ Hàn quay lại, thấy Tân nương rất khác, à không! Nên gọi là Hồng Nương thì phù hợp hơn! Đêm nay Hồng Nương không khoác lên người bộ đồ cô dâu nữa mà mặc bộ váy dài đen tuyền như một cô gái bình thường, liền hỏi: “Cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì không?”
Hồng Nương nhẹ nhàng bước tới bên cạnh, hỏi khẽ: “Ngày mai ngươi sẽ đi khỏi đây à?”
“Phải, sáng mai tôi sẽ đi.”
Lữ Hàn đáp xong, đợi đối phương nói tiếp nhưng chỉ thấy cô ta đứng nhìn sông mà không nói gì.

Lát sau, Hồng Nương cất giọng: “Thực ra lúc đầu ta cũng không muốn báo thù đâu, mấy năm trôi qua, ta một mình nuôi con lớn lên, chỉ muốn cùng nó tiếp tục trải qua những tháng ngày êm đềm đó.”
“Vậy sao bây giờ cô lại báo thù họ?”
“Năm ngoái, lúc hai mẹ con ta ngồi đây ngắm trăng, có một lão tiền bối phong thái hiền từ đi ngang qua đây.

Tiền bối đó nhìn thấy hai mẹ con ta nhưng không sợ hãi, cũng không làm hại gì, chỉ nói với ta rằng, đợi một năm nữa đứa bé sẽ có người cha mới, còn ta có thù thì phải báo, nếu không, pháp sư nào tìm thấy sẽ không để cho chúng ta được yên ổn như hiện tại.”
“Có chuyện như vậy?” Lữ Hàn tròn mắt kinh ngạc.

“Phải, ta nghe vậy thôi nhưng chỉ bỏ ngoài tai.

Một năm sau, tức là đến hiện tại, La Mạnh, cái gã đã từng là chồng sắp cưới của ta năm năm trước, một đêm uống rượu say đến cái gò này chửi bới, sỉ nhục ta thậm tệ.

Hắn đổ lỗi hết cho ta đã khiến người khác si mê, lại để cho đến nỗi mang thai, rồi không biết chấp nhận chuyện đã qua.

Ta vốn đã muốn an phận, nhưng thái độ của hắn khiến ta nhớ đến chuyện vị tiền bối kia từng nói.

Vừa lo cho tương lai, vừa tức giận cái gã bội bạc, ta đã đi báo thù như lời tiền bối.

Đó là toàn bộ câu chuyện.”
“Có lẽ trong lòng La Mạnh cũng còn yêu cô nên mới buông ra những lời cay nghiệt như thế, nếu không hắn đã chẳng nhớ nhung gì đến cô.

Đàn ông thường có hành động dại dột khi mất đi cô gái mà mình yêu thương.

Trong câu chuyện này, La Mạnh cũng có một phần đáng thông cảm.” Hắn an ủi.

Hồng Nương im lặng không nói gì.

Lữ Hàn muốn không khí bớt nặng nề nên chuyển chủ đề: “À, vị tiền bối năm ngoái mà cô gặp có nói mình tên gì không?” Hỏi xong tự dưng hắn thấy có một linh cảm chẳng lành.

“Có, tiền bối có dặn nếu cha đứa bé có hỏi thì cứ nói tên là Tiêu Ảnh Tử.”
“Tiêu Ảnh Tử?” Hắn nhảy dựng lên khi nghe thấy cái tên này, còn dám dặn là cha đứa bé có hỏi thì nói nữa chứ, lão lẩm cẩm này đúng là quỷ chứ không phải người mà.

Nhưng bình tâm lại, hắn chợt nhớ ra, bây giờ lão đúng là quỷ thật luôn rồi, đâu còn là người nữa.


“Ngươi biết tiền bối đó à?” Hồng Nương thấy phản ứng của hắn thì ngạc nhiên.

“Ừm… Đại khái có chút quen biết.”
“Vậy quả nhiên ta chọn không lầm.” Hồng Nương nở một nụ cười dịu dàng.

Lữ Hàn lắc đầu nghĩ lão Tiêu Ảnh Tử này không đơn giản chút nào, rồi kiếm chuyện khác hỏi tiếp: “Phải rồi, con dao của cô là dao chặt thịt gà thật à?”
“Ừ!” Hồng Nương gật đầu rồi nói tiếp, “Ngày xưa ta làm đầu bếp cho một quán ăn nên dùng nó là quen tay nhất.” Nói xong, cô liền biến con dao chặt thịt đó ra cầm trong lòng bàn tay.

Lữ Hàn trợn mắt thấy khung cảnh chỉ có hai người với nhau thế này mà cô gái lại cầm dao trong tay, có chút hoảng sợ nên vội vàng nói: “Được rồi, cô cất nó vào đi.”
Hồng Nương biến con dao mất đi rồi quay sang hỏi hắn: “Kiếm của ngươi từ đâu mà có? Nó không phải là pháp khí của nhân gian.”
“Phải, ngồi xuống đây từ từ tôi kể cho nghe.”
Nói đoạn Lữ Hàn kéo Hồng Nương ngồi xuống bãi cỏ với mình, giơ bình rượu ra hỏi: “Cô uống chút rượu cho ấm không nào? Trời có vẻ lạnh đấy.”
Câu này nói với một nữ quỷ có chút không thích hợp, nhưng hắn đã ngà ngà say, không chú ý câu chữ lắm.

Không ngờ Hồng Nương lại đáp: “Ta không uống rượu.

Nhưng thôi… Uống một chút cũng được.”
Cô đỡ lấy chai rượu, ngửa cổ uống một ngụm, hắn trông cô uống, vô tình nhìn ra sau thì kinh ngạc thốt lên: “Cô có bóng này.”
Hồng Nương quay lại nhìn rồi cũng kinh ngạc thốt lên: “Không thể nào, sao ta lại có bóng được nhỉ?”
Dưới ánh trăng, sau lưng Hồng Nương quả nhiên có cái bóng mờ mờ, tuy so với bóng của Lữ Hàn đậm rõ thì bóng của cô rất mờ nhạt, nhưng dù gì cũng là một cái bóng.

Lữ Hàn trầm ngâm suy nghĩ, không lẽ nước mắt cực quang có tác dụng thanh tẩy lợi hại đến như vậy, còn Hồng Nương thắc mắc: “Cái thứ ánh vàng ngươi chấm lên cơ thể ta là gì vậy?”
“Uống tiếp đi, rồi tôi kể cho cô nghe.”
Thế là hai người cùng nhau uống rượu, vừa nghe Lữ Hàn kể về nguồn gốc của cây Tuyệt Tình kiếm và nước mắt cực quang.

Kể xong hai câu chuyện dài lê thê thì hắn gục luôn vào vai Hồng Nương ngủ lăn quay, miệng ngáy khò khò.

Cô vòng tay qua ôm lấy hắn cho đỡ lạnh.

Cô là quỷ nên không cần ngủ, cứ thế ngồi trên bãi cỏ, dưới ánh trăng, ôm Lữ Hàn trong tay mình, ngắm dòng sông xanh ngắt đang lững lờ trôi.

Cô đã yêu khung cảnh tuyệt đẹp từ trên gò nhìn xuống sông này trong suốt năm năm qua.

Đến khi có tiếng gà gáy sáng, Hồng Nương nhẹ nhàng đặt Lữ Hàn xuống đất nằm ngay ngắn, dùng quỷ lực vẽ một đường trên cỏ bao quanh người hắn, tạo ra một vòng quỷ khí có tác dụng bảo vệ, tránh cho có chuyện gì không hay xảy ra, rồi cô lên kiệu, bay về dãy Hoàng Lăng Sơn.

Cách đó một đoạn, Điệp Thần, Thủy Mộng Trung và Tiểu Long cũng nằm ngủ trong bụi cây.

Ba người họ núp rình xem Hồng Nương và Lữ Hàn có trò gì hay ho không, nhưng mãi mà không thấy gì.

Thấy hai người họ chỉ uống rượu rồi kể lể với nhau nên phía sau này ba người uống rượu tiếp rồi cũng lăn quay ra ngủ.

Tắm sông, ngủ cỏ, đồ ăn mỹ vị núi rừng… Những thứ với một số người là bình thường, nhưng với một số người lại là thứ cả đời không có được.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận