Bốn giờ ba mươi sáng ngày hôm sau...
“ Reng reng reng... “ – Tiếng chuông báo thức
Vừa nghe tiếng chuông Thu Phong liền với tay ra chụp lấy cái điện thoại rồi tắt nó đi.
Bỏ cái mền sang một bên Thu Phong bật người dậy đi đánh răng rửa mặt xong xuôi hai việc đó anh thay đồ.
Khoác lên trên mình bộ đồ thể thao anh bắt đầu chạy bộ buổi sáng.
Hơn một tháng kể từ khi biết mình mất thể lực cuối cùng Thu Phong cũng lấy lại số thể lực vốn có của mình qua tập ép. Mất một tháng để lấy lại phong độ đỉnh cao thì có hơi quá lâu đối với anh.
Khi chọn khu phòng trọ này Thu Phong cũng đã tính toán hết rồi, tuy là khu ổ chuột nhưng cách đây khoảng năm cây có một công viên sáng sớm anh có thể chạy tới đó rồi dùng những dụng cụ tập thể dục buổi sáng ở đó để duy trì chế độ tập sức khỏe cho mình.
Bốn giờ rưỡi sáng trời vẫn còn đen khịt, một số nơi đèn đường bắt đầu tắt bớt đi và khu ổ chuột này nằm trong số đó.
“ Két... “
Mở cánh cửa sắt của dãy phòng trọ sau đó Thu Phong nhẹ nhàng bước ra ngoài rồi đóng lại.
Ngoài đường trừ một bóng đêm tĩnh mịch không tiếng động ra thì Thu Phong không còn nghe tiếng gì nữa. Một sự yên tĩnh đến nhẹ nhàng, có để sống trên đời này đây là cảm giác anh thích nhất.
“ Hời... “
Thở ra một hơi dài, cảm nhận cái se se lạnh của buổi sáng sớm. Sương lúc này vẫn còn chưa tan hẳn vẫn còn cái gì đó mờ mờ ảo ảo nhưng cũng không ảnh hưởng đến Thu Phong là mấy.
Anh bắt đầu chạy bộ hướng ra công viên, trên đường đi thi thoảng có tiếng chó sủa inh ỏi. Khi anh chạy được thêm một đoạn nữa thì bỗng thấy có mấy bóng người ở xa xa. Do được ánh trăng mờ nhạt rọi xuống Thu Phong thấy được mấy chục mạng người đang dìu nhau đi về hướng này.
Dù vậy anh vẫn không dừng lại mà vẫn tiếp tục chạy về hướng đó.
Lại gần thêm chút nữa Thu Phong mới thấy mấy chục người kia trên tay ai cũng lăm lăm theo một cây hàng, trên thân hình của mấy kẻ đó tên nào cũng bê bết máu.
Lúc này Thu Phong lại chạy ngang qua đám người đó thì đồng thời trong đám người đó cũng có mấy người nhìn về phía anh.
“ Ê thằng kia! “
Chạy qua đám người đó chưa được vài giây Thu Phong nghe thấy tiếng gọi lại.
“ Bịch bịch... “ – Đang đà chạy Thu Phong dừng bước phải mất hai nhịp.
Quay đầu lại nhìn đám người vừa gọi anh chỉ tay vào mặt mình rồi hỏi:
“ Kêu tôi à? “
“ Ờ nói mày đấy! “ – Trong đám người không rõ là ai phát ra tiếng nói với Thu Phong.
“ Mấy anh gọi tôi có chuyện gì không? “
Cơ bản Thu Phong cũng chẳng sợ đám người này, cái sợ là anh sợ phiền toái vừa chuyển đến đây đả gặp chuyện là không nên.
“ Mới sáng sớm mày đi đâu vậy? “ – Vẫn là tiếng nói của ai đó trong đám người Thu Phong không xác định được là ai.
“ Thể dục... “ – Anh vẫn hồn nhiên trả lời như chẳng biết sợ.
“ Quay lại đi... để mai rồi tập sau... mày mà đi thêm tí nữa gặp bọn kia nó không biết tưởng mày là người trong khu này bọn nó chém mày chết... quay về nhà mà ngủ đi, tới sáng không sao nữa! “
Ai đó trong đám người nói xong câu này rồi thôi không nói nữa, đám người đó lại tiếp tục đi về phía khu ổ chuột.
“ Đám này... cũng có tình người đấy nhỉ? “
Trong bóng đêm Thu Phong nở một nụ cười thật sâu thầm khen bọn người vừa rồi.
Dù đã có người cảnh báo nhưng Thu Phong vẫn không quan tâm, buổi tập luyện của anh ngoại trừ Nhược Y cô nương ra thì đừng ai mong anh bỏ nó giữa chừng được.
....
Đúng như những gì đám người đi vào trong khu ổ chuột vừa nãy nói, khi chạy được một đoạn Thu Phong bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân rối loạn của rất nhiều người.
“ Bây giờ sao? Để bọn nó chạy kịp về khu rồi có sao không? “
Cách Thu Phong chừng năm mươi mét cũng có một nhóm người vác theo đao kiếm tụ tập lại với nhau bàn chuyện gì đó.
“ Thôi rút về đi... Dù sao cũng là khu tụi nó lạng quạng vào trong không biết đường bị úp là chết cả lũ, vả lại đây cũng do nhóm mình làm thôi... liên lụy tới đàn anh là mấy ổng giết cả lũ... “
“ Nghe mày lần này... mẹ nó mấy thằng con chó này... đợi này cho tụi nó bớt ngông lại, không phải người trong khu đó tao chém cho ba má nó nhận đ*o ra nó! “
“ Về thôi mấy đứa... “
Lúc này đám người ồn ào kia bắt đầu rời khỏi.
Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Thu Phong lại đâm đầu vào.
“ Ê khoan! “
Một tên trong đám đó bỗng giữ vai một tên khác lại.
“ Gì? “
“ Nhìn kìa! “
“ Ai vậy? “
“ Ai biết... Tao thấy nó đi từ trong khu đó ra... “
“ Có khi nào thằng này nó bị lạc không? Trời tối quá tưởng đám mình là đám của nó? “
“ Có thể... “
“ Đi! Ra nắm đầu nó lại... “
Trời quá tối dù là Thu Phong cũng chỉ thấy được mờ mờ trong đám sương sớm này. Tuy tai anh rất thính nhưng khoảng cách như vậy khá xa mà bọn chúng lại xì xào xì xào ồn hết cả lên khiến anh chẳng nghe rõ được từ nào.
Vốn anh không muốn dính vô rắc rối định đợi cho tụi nó đi rồi chạy bộ tiếp thì lại có cảm giác như bọn chúng đang chạy về phía này.
“ Chạy qua đây thật à? “ – Thu Phong tự hỏi.
Sau đó anh thở dài một tiếng, giờ muốn chạy cũng không được. Khu này anh không biết rõ đường lại chẳng mang theo điện thoại để dò đường nữa. Giờ mà chạy loạn là lạc cái chắc, chạy theo hướng ngược lại anh sợ sẽ dắt đám này phát hiện ra nhóm người vừa rồi. Dù gì nhóm người vừa nãy cũng có ý tốt với anh anh không thể nào hại họ được.
Thu Phong nghĩ vậy cũng do anh không rành về khu này cho lắm, dù hai bên tiểu đệ có đâm chém nhau đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng đâm chém chỗ khác tuyệt đối không được bén mảng đến khu của kẻ khác. Thứ nhất là dễ bị phục kích, thứ hai là làm vậy sẽ dẫn đến mấy trận đánh lớn không nên có.
“ Nhanh lên đừng để nó chạy... “
Giờ khắc này có một tên hô lên khiến Thu Phong nghe rất rõ.
“... “ – Thu Phong cũng đến bó tay với lũ này chẳng biết nói gì...
“ Rập rập rập... “
Chẳng mấy chốc trong bóng đêm tĩnh mịch lại trở nên ồn ào.
Lúc này Thu Phong bị bao vây theo hình bán nguyệt... Trừ ba tên bố láo nhất đám đứng trước mặt anh ra thì đằng sau anh không còn đường lui do hơn ba mươi người bao vây.
Một trong ba tên đứng trước mặt Thu Phong hỏi anh bằng giọng điệu hắc dịch:
“ Ê bạn... Có phải bạn từ trong khu kia đi ra đúng không? “ – Hắn chỉ vào khu ổ chuột vừa nãy Thu Phong vừa mới chạy ra.
“ Phải! “
Biết trước sau gì cũng phải dây với bọn này nên Thu Phong nói chuyện một cách trực tiếp cho nhanh.
“ Bạn cũng cứng quá nhỉ? “
Hắn ngông cái mặt của hắn lên trợn mắt nhìn Thu Phong.
“ Vụt... “
Bỗng nhiên hai mắt hắn vốn đã trợn to trông rất xấu xí nay càng trợn to hơn xấu xí hơn, chẳng nói chẳng rằng thêm câu nào một tiếng gió rít điên cuồng lao về phía Thu Phong.
Dù tối nhưng khoảng cách này đủ để Thu Phong đập chết hết cái lũ mắt dạy đứng đây còn kịp.
Một đao của tên trước mặt vừa cách cánh tay anh chừng nửa mét bất ngờ anh dùng cùi chỏ quất chuẩn xác vào tay cầm cán của tên đó, liền khi trỏ của anh vừa trúng mục tiêu thì một đấm khác đã nằm nguyên vẹn trên mặt tên đó.
“ Bụp... Bốp!... Rắc “
Chu choa... Một tiếng kêu do xương gãy mà thành, nghe thật sướng tai a.
Kèm theo hiệu ứng âm thanh sống động là cái cằm của tên xui xẻo kia bị lệch hoàn toàn khỏi bộ hàm kèm thêm khuyến mãi là một tiếng hét chói tai.
“ A a a a a a a a a a a a a a a.... “
Cũng trong khoảng thời gian đó khi tên kia vừa làm rơi cây đao thì tay trai của Thu Phong đã chụp kịp.
Ấn đầu cái tên đang la hét xuống Thu Phong dùng lực quay người bổ một đao vào tên kia khiến hắn không kịp phản ứng, tiện chân anh đạp một cú bằng năm phần lực khiến tên kia bay cũng ba bốn mét ra đằng sau.
“ Hự... Bịch... “
“ Tóc... “
Một giọt máu rơi khẽ xuống mặt đất, một đống máu chảy ra từ kẻ đang gục. Hai kẻ khác thì nằm im rên rỉ...
Trong bóng đêm tĩnh mịch, tiếng chó sủa lại một lần nữa ‘ Gâu gâu ‘ lên.
Hơn hai mươi con người kia không dám nhúc nhích. Tất cả sự việc bọn hắn chứng kiến chỉ xảy ra trong năm giây, năm giây, năm giây hai người không đứng lên được một người không biết sống chết.
“ Tao đang chạy bộ! Còn ý kiến gì nữa không? “
Giọng nói lạnh lùng của Thu Phong vang lên, anh không sợ tụi này nhớ được mặt mình bởi bây giờ phải dí sát mắt vào nhau hoặc dùng đèn thì mới thấy rõ mặt được còn không thì chỉ thấy những cái bóng mờ mờ đang đứng giữa dòng sương dày đặc này.
Dù không rõ mấy nhưng Thu Phong thấy được đầu của đám kia đang lắc lắc liên tục.
“ Leng keng... “ – Thu Phong ném thanh đao trên tay xuống đất.
“ Không có chuyện gì vậy tao đi trước! “
Giọng nói lạnh lùng của Thu Phong vang lên sau đó anh quay người chạy bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đôi khi nam tử hán đại trượng phu nên động khẩu trước động thủ sau, tay nhanh hơn não chỉ có kết cục như ba thằng kia mà thôi.