Qua ngày hôm sau Thu Phong được Phương Ly dẫn đi tiếp quản địa bàn cùng cô, cô giới thiệu anh với tất cả những anh em trong băng của Lục Nương tại địa bàn phố đèn đỏ này. Có điều hơi phiền một cái là Thu Phong phải đi từng chỗ từng chỗ một để ra mắt tất cả bởi mọi người ai nấy cũng đều phải duy trì hoạt động không thể nào mà tập trung hết lại một chỗ được nên chỉ hơi phiền là ở chỗ đó mà thôi.
“Dạ em chào anh!”
“Chào em. Cố gắng giúp đỡ nhau nha, chuyện hôm qua cũng do con Ly nó bày trò, anh cũng đánh không mạnh tay đâu. Thôi cứ cho anh xin lỗi cái đã!”
Trong một dãy phố có quán nước lề đường, tất nhiên vẫn là phố đèn đỏ rồi tại vì phố đèn đỏ này là cả một con phố rộng cơ mà. Quán nước ấy có mấy cái bàn kê ra ngoài đường, lúc này cũng cỡ chừng mười thanh niên đứng lên tay bắt mặt mừng với Thu Phong, điều đáng nói ở đây là thanh niên nào mặt mày cũng vặn vẹo không được tự nhiên cho lắm.
Tên nào tên đấy nói chuyện với Thu Phong cứ dạ dạ vâng vâng suốt. Không cần nói nhiều thì cũng biết mấy tên này là số ít trong bốn chục thằng hôm qua đánh nhau với Thu Phong mà bị hành cho ra bã. Nên giờ khi gặp mặt Thu Phong lại còn biết được đây là anh lớn được chị đại Lục Nương tin dùng, đã vậy còn công khai chửi nhau với Phương Ly mà Phương Ly nổi tiếng con đàn bà chanh chua lại chẳng thể làm gì được.
Chỉ cần một trong ba hành động trên của Thu Phong thôi đủ khiến bọn chúng phục Thu Phong sát đất rồi chứ đừng nói là cả ba cái trên đều dồn vào một người như Thu Phong kia.
Đang tính nói gì với đám người này nữa thì lúc này điện thoại Thu Phong reo lên, là chiếc đập đá của anh. Nhìn vào màn hình điện thoại thì lại là một dãy số khác nhưng do hôm qua Huỳnh Đạt có gọi tới nói hôm nay sẽ tới đây nên anh đoán chắc người gọi tới chỉ có là nó:
“Alo! Đạt à?”
“Ừ, tao đang ở Quận Bình Phúc đây.”
“Rồi mày ở chỗ nào tao qua.”
“Em ơi cho hỏi chỗ này tên gì ấy nhở? Địa chỉ nữa!”
Lúc này Huỳnh Đạt vốn đang nói giọng Nam thì chuyển sang khẩu âm giọng Bắc quay sang hỏi cô nhân viên phục vụ xinh đẹp đứng bên cạnh.
“Dạ thưa quý khách đây là quán Hồng Phận Nhan Lâu ạ, địa chỉ số XXXX đường XXX!”
Giọng trong trẻo của cô gái phục vụ vang lên bên tai Huỳnh Đạt.
“Rồi cám ơn em nhá... Em đi phục vụ trước đi, anh đợi bạn tới rồi gọi món sau!”
Huỳnh Đạt gật cám ơn cô nàng nhân viên xinh đẹp một tiếng rồi tiếp tục quay sang nói điện thoại với Thu Phong.
“Địa chỉ là...”
“Tao biết quán đó rồi! Mày cũng biết lựa chỗ đấy, lát nữa tao sẽ cho mày chiêm ngưỡng người đẹp.”
Huỳnh Đạt chưa kịp nói cái gì xong thì dường như qua điện thoại Thu Phong đã nghe được địa chỉ. Trùng hợp quán Huỳnh Đạt lựa chọn để ngồi lại chính là quán của Lục Nương, như vậy càng tốt đỡ phải gặp nhiều ánh mắt soi mói!
Chừng nửa tiếng sau Thu Phong bắt taxi đến trước Hồng Phận Nhan Lâu của Lục Nương.
Có một điều buồn cười rằng Thu Phong vừa bước xuống xe chưa được mười giây nữa, anh đang đứng đợi taxi thối tiền cho mình thì lúc này mấy thằng bảo vệ của Hồng Phận Nhan Lâu quán dàn hàng ngang đứng phía sau lưng Thu Phong.
“Chào anh Phong!”
Đồng thanh hơn mười tên bảo vệ mặc áo đen uy nghiêm đứng cúi đầu chào Thu Phong, một chàng thanh niên da ngăm ăn mặc bình thường chẳng có gì đặc sắc.
Nghe tiếng Thu Phong liền quay đầu lại chứng kiến cảnh tượng trên anh chẳng biết nói gì, anh nhớ mới hôm qua bọn chúng đòi sống đòi chết tống anh ra khỏi quán cơ mà sao hôm nay thay đổi nhanh vậy.
“Anh... Anh gì ơi... Tiền... Tiền thối của anh!”
Anh chàng taxi ngồi bên trong xe lắp ba lắp bắp gọi Thu Phong.
“À ừ!”
Vừa thấy Thu Phong nhận lấy tiền thối thì anh chàng taxi này chạy đi luôn không dám đứng lại nữa.
Cất vài đồng lẻ vào trong bóp xong Thu Phong quay người lại nhìn đám bảo vệ vẫn đứng cúi đầu ở đó cười nói:
“Tính không cho tôi vào à mấy anh?”
“Dạ tụi em không dám!”
Nói rồi dàn bảo vệ tách ra làm hai cho Thu Phong một con đường để đi.
Vừa đi Thu Phong vừa lắc đầu vừa cười, sau đó anh rút điện thoại ra gọi cho Huỳnh Đạt.
Xác định được Huỳnh Đạt đang ở trên lầu 5 Thu Phong trực tiếp lên thẳng trên đó.
Một lát sau, nhờ sự dẫn dắt của nhân viên Thu Phong tới được bàn của Huỳnh Đạt chứ nếu không ở một cái quán rộng như thế này tìm từng phòng từng bàn một xác định vị trí cũng là một vấn đề nan giải.
“Phong!”
Ngồi đó từ xa Huỳnh Đạt đã thấy Thu Phong, anh liền giơ tay lên vẫy Thu Phong về phía mình.
“Được rồi cám ơn em nhé!”
Nói một tiếng cám ơn với nhân viên Thu Phong bước dần tới chỗ Huỳnh Đạt.
“Mấy tháng rồi không gặp, hà hà!”
Thu Phong cười hà hà bước tới dang tay ôm Huỳnh Đạt một cái rồi buông ra.
“Lớn rồi, có còn như trước đâu. Mày cũng biết những người như mình ai cũng bận cả. Mà lúc này mày làm gì rồi sao lại ở Bắc? Ở cái thành phố này vậy?”
Huỳnh Đạt với Thu Phong vừa ngồi xuống liền chụm lại bàn chuyện với nhau một hồi mới quên mà mình chưa gọi món.
Thấy nữ nhân viên cứ đứng đó chầu trực đợi khách gọi món khiến Huỳnh Đạt cũng thấy ngại ngại vì quên gọi món liền nói:
“Em cầm lấy menu lựa dùm anh vài món đi, không cần báo lại đâu lựa tầm mười món rồi đem lên đây. Cho anh thêm hai phần nước hoa quả nhé! Anh tin em, rồi đi đi cô bé!”
Vừa cầm cái menu trên tay đưa cho nhân viên phục vụ, Huỳnh Đạt vốn đã có vẻ đẹp trai khi cười lên nụ cười anh rạng như ánh mặt trời vậy khiến cô nhân viên có chút thất thần. Một vài giây sau cô nàng mới tiêu hóa được lời nói của Huỳnh Đạt sau đó dạ dạ vâng vâng vài tiếng rồi rơi đi.
Khi cô nàng vừa cất bước đi Thu Phong nghe loáng thoáng đâu vài câu “Người gì mà đẹp dữ vậy?”.
“Tao thua mày rồi!”
Thu Phong ngồi lắc lắc cái đầu cười nói.
“Phải như vậy mới có gái xinh theo chứ mày?”
Khi vừa nói ra câu này bỗng nhiên Huỳnh Đạt cảm thấy mình sai sai cái gì đó sau đấy anh liền nhìn Thu Phong rồi lại cười hì hì.
Thấy vậy Thu Phong cũng biết nó cười cái gì. Huỳnh Đạt nói như vậy mới có được gái xinh vậy Nhược Y của Thu Phong là gì? Từ trước đến nay phải nói rằng mặc dù Huỳnh Đạt có rất nhiều mỹ nữ vây quanh nhưng chưa bao giờ có một ai xinh đẹp như Hạ Nhược Y của Thu Phong đây cả.
“Thôi được rồi cười con mẹ mày!”
Chửi vui một câu với Huỳnh Đạt, sau đó Thu Phong tính nói cái gì đấy mà tạm thời anh quên mất lại bị Huỳnh Đạt hỏi ngược lại.
“Sao mà giờ mày ở cái chỗ quái quỷ này vậy? Nghe đồn mày rời quân đội rồi mà sao lại ở đây? Làm nhiệm vụ gì à?”
Huỳnh Đạt hỏi Thu Phong một câu rất là ngây ngô. Nhưng hỏi như vậy cũng đúng bởi bẫng đi một thời gian Huỳnh Đạt sau khi biết được tin tức của Thu Phong cũng không thường xuyên hay hỏi nữa.
Thời gian chủ yếu của Huỳnh Đạt là ở bên Trung Đông duy trì hoạt động của tổ chức mình ở đó, nguồn tài lực chính thì lại ở Amecanda nên hiếm khi nào Huỳnh Đạt về nước. Có về nước thì có mẹ anh ở đây anh mới về sẵn tiện thì giao du với đám người trong tứ đại thiếu gia thành Châu Lang luôn.
Chuyện này Thu Phong cũng không thể nói ở đây khơi khơi cho Huỳnh Đạt nghe được nên anh đáp:
“Chuyện này để sau hãy nói. Chung quy là tao không được rời khỏi quân đội mặc dù tao chẳng còn cái tác dụng gì trong đó nữa mà vẫn bằng mọi cách giữ tao lại để lợi dụng những gì tao có!”
“Những gì mày có?”
Huỳnh Đạt thấy khó hiểu lại hỏi Thu Phong.
“Kỹ zGgrNzT năng chiến đấu của tao.”
“À à tao hiểu rồi!”
Nói tới đây Thu Phong không cần nói tiếp Huỳnh Đạt cũng hiểu đại khái. Trên cơ bản mặc dù không rõ ràng về mục đích của Thu Phong khi ở đây nhưng anh lại biết về sức chiến đấu quái vật kia của Thu Phong, không biết đào từ đâu ra mà từ kỹ năng, độ cứng cỏi, tinh thần, cho đến kinh nghiệm của một quân nhân tinh nhuệ nhất lại nằm trong người Thu Phong.
Huỳnh Đạt cũng hiểu mục đích của bọn chính phủ Xích Quỷ là gì, xui cho Thu Phong lại đi trên con đường này để họ lợi dụng. Khi trước khi Thu Phong quyết định gia nhập quân đội, mọi người xung quanh không ai cấm cản có duy nhất Huỳnh Đạt là không đồng ý bởi hơn ai hết anh là kẻ có ông cố là vị tổng thống thứ hai ở miền Nam là người nhà của một chế độ trái ngược với chế độ của nước Xích Quỷ bây giờ nên Huỳnh Đạt biết cái độ thối nát của chính phủ Xích Quỷ nó như thế nào.
Dù vậy khuyên Thu Phong à không đúng hơn là Quốc Phong tới mức đó mà Huỳnh Đạt nhận lại chỉ là nụ cười nhếch mép của Quốc Phong và một lời nói “Mày tin tao đi! Tao không ngu như mày tưởng.”
Sự thật là đến bây giờ vẫn chưa chứng mình được, Quốc Phong hiện giờ là Thu Phong hiện nay vẫn không thể dứt ra khỏi quân đội được.
Mà mục đích Huỳnh Đạt hôm nay tới đây là nhờ Thu Phong ra mặt giúp là giúp về phần danh phận thiên tài quân sự Nguyễn Quốc Phong mà thôi.
Quốc Phong là một chàng thanh niên thiên tài được cả thế giới kính nể nhưng những người xa xứ hiện đang lưu lạc ở bang Lima mà tiểu bang mà hầu hết người ở đó là người Xích Quỷ xa xứ vào những năm thế chiến thứ ba. Họ là những người miền Nam không chịu nổi chế độ mới của Xích Quỷ nên đã trốn sang đó tới tận bây giờ và hiển nhiên họ căm thù những kẻ đến từ nước Xích Quỷ mà sống sung sướng ở trong cái chế độ đó. Và nhất là Quốc Phong kẻ mang lại danh tiếng cho Xích Quỷ, một thiên tài vừa bị căm ghét vừa cảm thấy thương tiếc vì đã phụ vụ cho cái chế độ đó của Xích Quỷ.
Và hiển nhiên Thu Phong ra mặt sẽ rất có tiếng nói đồng nghĩa với việc rất dễ bị ghét nếu nói hẳn ra quan điểm của mình.
Vậy quan điểm của Thu Phong là gì? Nguyện chết phục vụ cho Xích Quỷ hay phản nước? Huỳnh Đạt vô tình ép Thu Phong phải tỏ ra cái lập trường này của mình, chuyện mà đáng ra sau này khi có chiến tranh Thu Phong mới phải chọn lựa thì ngay bây giờ thằng bạn thân nhất của anh lại bắt anh chọn nó.
Huỳnh Đạt cũng bị ép, anh bị những người ở đó ước thúc ép gọi anh về lãnh đạo họ trên danh nghĩa để tạo ra một chế độ chống đối lại chế độ hiện tại ở Xích Quỷ. Huỳnh Đạt chỉ là muốn Thu Phong ra mặt nói ra lập trường của mình, nếu theo họ Thu Phong có thể khuyên họ dịu lại đợi thời cơ, còn nếu không theo họ thì Huỳnh Đạt chết chắc rồi.
Mục đích Huỳnh Đạt tới đây để khuyên Thu Phong chỉ có nhiêu đó mà thôi.