“Đưa tất cả cho tôi?”
Như thể cười vào mặt Lục Nương, Thu Phong vừa nói vừa cười kiểu như Lục Nương không cần phải làm vậy.
“Không không không, không cần đâu. Cô biết tôi không hề thiếu nhân lực lẫn tài sản, cái tôi thiếu là người tài. Vả lại đó cũng là tâm huyết cả đời của cô, tôi hiểu được, không ai mà đi lấy món đồ yêu thích của người khác trong sự ngượng ép cả.”
Thu Phong kiên nhẫn giải thích cho Lục Nương nghe rằng cô không phải đưa hết tất cả gia sản của mình cho hắn, bởi hắn không cần. Tuy nhiên Lục Nương lại cảm thấy hụt hẫng khi Thu Phong lại từ chối. Phải nói khi mà Lục Nương quyết định giao hết tất cả trong thời gian ngắn suy nghĩ khiến cô phải chịu áp lực đến mức như thế nào, cuối cùng người ta lại không cần.
“Nhưng …”
“Thứ gì thuộc về cô, nằm trong tay cô cũng sẽ tốt hơn cô.”
Bước đường cùng Lục Nương đành im lặng. Cô suy nghĩ. Vậy mình lấy cái gì để chứng minh đây, nếu như hắn ta không cho mình cơ hội. Có lẽ mình vướng vào hắn là một sai lầm, một kẻ không cho người khác cơ hội. Trong Tam Quốc thường nói thời thế tạo anh hùng. Không cho người khác cơ hội, thời thế để thể hiện thì một vị anh hùng chẳng bao giờ có thể xuất hiện được.
Đó cũng chỉ là suy nghĩ của Lục Nương ở trong đầu thôi, cô không nói ra, bởi cô là một con người kỹ tính, suy nghĩ nhiều. Khi Thu Phong chưa nói hết cũng chưa chắc hắn đã không cho cô cơ hội, lấy lại sự yên tĩnh vốn có của đầu óc. Lục Nương im lặng nhìn Thu Phong một cách nhè nhàng, như thể muốn hắn nói hết ra hắn cần gì?
“Tôi giao cho chị một việc. Bằng mọi cách tôi muốn Bạch Vân có mặt ở đây vào ngày mai. Tôi muốn cô ta!”
Nói đến đây Thu Phong ngồi dậy bước ra khỏi căn phòng với gương mặt không cảm xúc.
Lục Nương trầm tư suy nghĩ, cô ta vui mừng, vui vì cuối cùng hắn cũng cho mình một cơ hội. Bạch Vân à? Muốn chiêu mộ một con đàn bà cục súc đó dưới trướng quả thật là một việc khó, nhưng không phải là không thể, nó chỉ khó thôi.
Trái ngược lại với Lục Nương, không biết bằng cách nào Phương Ly nhìn ra phía cánh cửa nơi Thu Phong vừa rời khỏi, cô nàng ngực bự này ngoác cả mồm lên. Sau vài giây định thần cô nàng quay sang nhìn Lục Nương nói với giọng không thể tin được:
“Chị!!! Tên kia … tên kia gu mặn như vậy sao? Con ả đàn ông kia mà cũng nuốt được hả???? Hèn gì …”
Nói đến đây gương mặt Phương Ly vừa ngại ngùng vừa tràn gập sự tức giận.
Lục Nương cảm thấy khó hiểu, cô ta chau mày lại phì cười ra nói với Phương Ly
“Trời ơi Ly? Em nghĩ cái gì vậy???”
“Ủa hắn nói như vậy mà? Chẳng lẽ không đúng??”
“Em nghĩ sao vậy?? … Ngày mai em sẽ biết, đừng nghĩ bậy bạ! Đầu với chả óc?”
Bị Lục Nương mắng cho một trận mà không biết vì sao. Phương Ly quay sang gãi cái đầu vừa mới cắt của mình, vừa gãi vừa khó hiểu tự lẩm bẩm một mình “Không phải sao? Hắn còn đỡ dùm con điên đó một đá của mình nữa … hmmm nhất định là có gian tình!”
Như thể phát hiện ra được bí mật nào đó lớn lao, gương mặt của Phương Ly phởn cả ra, lỗ mũi nở rộng. Cô nàng chẳng nói chẳng rằng bước chân lớn ra khỏi phòng Lục Nương với một tâm trạng phấn khởi. Vừa đi vừa suy nghĩ, ra mẫu người hắn thích là cục súc, không phải bánh bèo. Được được, mai bổn cô nương trở về nguyên hình.
Bỏ mặc mấy cái hành động khó hiểm của cô em mình, Lục Nương bây giờ đang ngồi suy tư nghĩ cách làm sao để kêu gọi được Bạch Vân về. Vốn Bạch Vân rất rất không ưa gì cô, con điên đó chỉ muốn lôi mình xuống bằng mọi cách. Chưa kể sau sự việc hôm nay, nếu nói không liên quan đến mình cũng không đúng, mình đang là người đại diện cho Mafia T.Rex, thì hậu quả mà hôm nay Bạch Vân gánh chịu không tránh phần của cô.
Dù cho đó là kết cục cho chính Bạch Vân tự mình chuốc lấy, nhưng bình thường đã khó, huống gì ả ta còn bị một trận bầm dập như thế. Khả năng cao sẽ thất bại.
“Một chút khó khăn này không làm được sao mà theo chân hắn!”
Từ lúc xuất hiện đến giờ đây là lần đầu tiên gương mặt của Lục Nương nghiêm lại. Cảm thấy mình quá phí thời gian vào trong việc suy nghĩ, phải bắt tay vào làm thôi.
Sau đó trong căn phòng chỉ còn mỗi mình Lục Nương giờ cô cũng rời đi.
…………………………………………….
Nga Hoàng một con người chẳng có mấy chính kiến cho riêng mình, hắn không có một hướng đi rõ ràng để phát triển băng đảng. Khác với các lão đại khác niền kinh tế chính của Nga Hoàng tại thành phố này là cần sa. Hắn trồng cần sa trong chính cái trang trại lớn được hắn đặt tại trên chính địa bàn của hắn quận Thiên Lang. Khu của Nga Hoàng chỉ là một quận nông nghiệp, đa số ở đây được mở các nhà máy, cũng khá nhiều hộ dân sinh sống ở đây nhưng đa phần chỉ toàn dân lao động đến làm công nhân cho các nhà máy rồi thuê nhà ở đây ở cho gần mà thôi. Ngoại trừ khu ổ chuột thì khu của Nga Hoàng khá là nghèo.
Hắn không có nhiều địa bàn để bảo kê, như những quán ăn, quán bar hay các sạp chợ. Đã vậy toàn các xưởng nhà máy, thế lực hắn không lớn đến mức đi gây sự với các chủ doanh nghiệp, bọn chúng chỉ cần dùng tiền đè một cái đủ khiến Nga Hoàng lăn đùng ra chết chứ đừng nói là đi kiếm chuyện. Tiền chưa thấy đâu đã thấy mất mạng.
Do đó lúc trước khi được Lục Nương đề nghị hợp tác phát triển thế lực của mình lên khiến Nga Hoàng rất vui mừng. Tuy lợi về cho băng Phụng Tử hơi nhiều nhưng cũng đúng thôi, người ta bỏ tiền bỏ quan hệ còn mình chỉ bỏ sức, có ăn là được rồi. Đó là suy nghĩ của Nga Hoàng lúc đó.
Lục Nương đề ra các dự án xây những quán ăn nhậu, những quán karaoke, hay quán bia ôm trên chính địa bàn của Nga Hoàng. Bỏ một số lượng lớn tiền và của ra, Lục Nương đầu tư vào chính địa bàn của Nga Hoàng, sau đó cô ta thuê người xây dựng, thuê người làm, điều đào và chính Nga Hoàng là người chịu trách nhiệm bảo an nơi đó. Từ đó Nga Hoàng dễ thở hơn, không hẳn là dễ thở về mặt tài chính, hắn có buôn lậu cần sa cũng đủ nuôi sống đàn em nhưng điều đó quá nguy hiểm. Hắn dù có mua chuộc cảnh sát đi nữa thì những lần hắn nằm trong hạng mục điều tra của cảnh sát tinh nhuệ BDP thì cứ mỗi lần đó hắn lại gấp gáp tiêu hủy hàng tấn cần sa của mình đi. Tự tay đốt tiền của mình đau lắm chứ. Ấy vậy Lục Nương xuất hiện như cho hắn một con đường sống.
Bởi suy nghĩ của Lục Nương rất hay, ả ta có một đầu óc kinh doanh hơn người. Trong khu của Nga Hoàng có nhiều công nhân của các nhà máy công nghiệp, sáng thì đi làm tối thì về nhà. Ngoài ăn uống ra họ chẳng có tiền tiêu vào đâu. Rất chán, quán nhậu cũng không nhiều, các nơi giải trí cũng không có, muốn tiêu tiền họ phải qua các quận lân cận. Như vậy thì quá bất tiện, và trên hết lại chưa có ai đầu tư về các ngành dịch vụ ở quận Thiên Lang này. Thế là Lục Nương là người đi đầu mở ra cho Nga Hoàng làm ăn, sau khi có một chút tiền Nga Hoàng cũng dần dần mở ra các địa điểm của riêng mình, tất nhiên hắn cũng phải chia thịt cho Lục Nương. Nhưng vẫn chưa bằng các quán của Lục Nương mở, bởi Lục Nương có thể điều đào, điều những cô em xinh đẹp đến làm phục vụ của quán với mức lương hậu hĩnh, hay những em đào tơ gợn dục. Dẫu có mở những dịch vụ giống như Lục Nương làm nhưng Nga Hoàng không thu lợi về nó quá nhiều, chỉ đủ sống thôi.
Vậy mà giờ đây hắn lại hận Lục Nương hơn bao giờ hết. Lục Nương rút hết tất cả tài và của về cũng được mấy tháng nay rồi, tất cả quán bar, ăn nhậu hay bia ôm đều bị Lục Nương đột ngột đóng cửa và không thông báo trước. Điều đó xảy ra nhanh như cách mà ả ta bất ngờ đến giúp hắn. Hắn biết thể nào cũng xảy ra chuyện này, nhưng hắn lại không dám nghi ngờ, bởi suy nghĩ của hắn chẳng bao giờ theo kịp Lục Nương cả.
Nga Hoàng vẫn buôn cần sa, nhưng không nhiều như trước, hắn còn phải lo cho cái mạng của hắn nữa. Lúc này Nga Hoàng suy nghĩ trong đầu rằng không biết có nên rời khỏi đây ra nước ngoài sống không. Bởi tiền chỉ cần một mình hắn cũng đủ hắn sống dư dả đến hết đời này. Tuy nhiên còn các anh em ở đây thì sao? Nga Hoàng không đành lòng bỏ những anh em xương máu của mình ở lại đây mặc đó mà chạy trốn một mình, nhưng hắn lại nghĩ bản thân lo chưa xong lại lo cho ai. Rồi Nga Hoàng lại quên mất hắn còn Huệ Nhan để dựa vào.
Quả thật mà nói Thu Phong làm hắn quá sợ hãi, tên quái vật ấy không biết bằng cách nào giết Joseph thần không biết quỷ không hay. Đã vậy hắn còn ngang nhiên đến tang lễ và thu phục chính đàn em của Joseph vào trong tay Lục Nương.
Nhắc đến đây mới nhớ, Nga Hoàng không còn thấy những gương mặt quen thuộc bên cạnh Joseph nữa. Hắn là một kẻ hợp tác khá lâu dài với Joseph nên biết những tên kề cận bên cạnh Joseph, những gương mặt ngày hôm nay đối đầu với Bạch Vân toàn những gương mặt lạ mà Nga Hoàng không hề nhận ra một ai.
Phải chăng …
Nga Hoàng trầm tư suy nghĩ, dường như hắn đã phát hiện ra một việc gì đó. Một chập sau hắn quyết định thôi không nghĩ nữa, bởi hắn nghĩ không ra. Giờ hắn tự nhiên đi bô bô cái mỏ tố cáo tên quái vật kia là người giết Joseph thì ai mà tin, bằng chứng lại không có, chỉ bằng sự nghi ngờ của hắn thì không thể nào.
Cuối cùng Nga Hoàng đành liên hệ với Huệ Nhan. Bởi hắn và Huệ Nhan sắp có một cuộc hợp tác, tất nhiên hắn sẽ chịu thiệt nhiều hơn, nhưng chỉ cần sống. Bây giờ mà đám người của Lục Nương đánh tới là hắn chết chắc. Không! Thậm chí chẳng cần đụng tay nữa, bởi tất cả các mối làm ăn buôn bán cần sa của hắn đều nằm trong tay của Lục Nương. Chỉ cần Lục Nương alo một tiếng là hắn ngồi tù mọt gông. Địa bàn của hắn chắc chắn sẽ bị xâu xé cho đến khi không còn một chút gì.
Lúc này tại chính căn biệt thự của Huệ Nhan nằm ở trung tâm thành phố quận Thừa Thiên.
Bước vào căn biệt thự xa hoa, Nga Hoàng hâm mộ từ chính ngoài cổng biệt thự cho đến khi vào. Nó hoành tráng một cách khoa trương khiến Nga Hoàng ao ước, cuối cùng cũng là những lão đại một quận giống nhau nhưng sự cách biệt giữa tiền và của quá xa.
Nga Hoàng cũng có một căn nhà cho riêng mình nhưng cũng chỉ là một căn biệt thự quá nhỏ nếu so với cái biệt thự như cái biệt phủ của Huệ Nhan đây.
Trong căn phòng Master của Huệ Nhan. Một phòng ngủ của riêng hắn mà rộng đến tận 100m vuông. Căn phòng rộng đến mức có riêng một chỗ để tiếp khách riêng, nó đủ rộng để tiếp mười người khách cùng lúc.
Gương mặt của Nga Hoàng lúc này trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, hắn đang chăm chú nghe từng lời từng chữ của Huệ Nhan. Một kế hoạch được bày ra để chống lại Lục Nương, chính là dùng người, dùng tiền để chống lại Lục Nương. Tên Thu Phong kia dù có là quái vật đi nữa hắn cũng là người, không có ba đầu sáu tay mà có thể cùng lúc có mặt tới tận hai chỗ.
Huệ Nhan muốn hiện tại bây giờ sẽ đi phá cái địa bàn của Lục Nương. Bởi trước giờ những mối làm ăn của Lục Nương là về du lịch và ăn uống. Nhất là cái Hồng Phận Nhan Lâu kia. Chỉ cần cho người tới quậy phá đuổi hết thực khách đi, một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày, cứ làm đi làm lại như thế. Bởi Huệ Nhan thiếu gì thì thiếu chứ không hề thiếu tốt thí. Rồi thêm những dịch vụ du lịch của Lục Nương nữa, cứ đến đánh đập du khách của Lục Nương rồi chẳng ai sử dụng dịch vụ của ả ta nữa.
Xong sẽ tới Mafia T.Rex, địa bàn của Mafia T.Rex khá nhiều, các khu vui chơi giải trí sầm uất, những khu vui chơi mua sắm, thậm chí Joseph còn có cả một sòng bài hợp pháp tại quận T.Rex thì ngại gì không tới đó phá. Sau đó Huệ Nhan sẽ vung tiền mở mỗi một nơi mỗi một địa bàn của Lục Nương, mỗi một cửa hàng của Lục Nương hắn sẽ dùng tiền để cạnh tranh. Chơi một lần là chơi cho chết, Huệ Nhan thật sự rất là muốn lôi con đàn bà này xuống dưới háng.
Hắn làm vậy là muốn xem xem tiền của Lục Nương nhiều hay tiền của hắn và tiền của Duy Bạch Hổ ông trùm đất Bắc nhiều.