Đô Thị Quỷ Vương

“Ê mày … Thằng đó còn là người không vậy? Nó ăn không biết bao nhiêu đòn của anh Phong rồi mà vẫn đứng lên hết lần này đến lần khác”

“Tao chịu … mày nói ít thôi để tao xem anh Phong thể hiện, đánh đã mắt vãi, như phim vậy!”

Kể từ lúc Thu Phong đánh với Quốc Thiên cũng đã được năm phút. Năm phút ấy cứ như một tiếng vậy, Thu Phong luôn thể hiện những đòn đánh dứt khoát, chóng vánh và không kém phần đẹp mắt của mình.

Từ nãy đến giờ thật sự mà nói Quốc Thiên chưa thể nào đánh trúng Thu Phong một đòn nào cả. Ngược lại hết lần này đến lần khác hắn bị đánh bay đi. Tuy nhìn bên ngoài hắn đứng lên một cách dễ dàng như thế nhưng thật sự cơ thể hắn tê rần lắm rồi.

Tính cho đến giờ cuối cùng món võ có sử dụng nội công đầu tiên mà Quốc Thiên học đó chính là ngạnh công. Cũng may hắn học ngạnh công trước tiên, nếu không chưa kịp chạm vào người kẻ quái vật này có lẽ hắn đã nằm đo ván ngay từ cái lần đấm đầu tiên rồi.

Có một số định nghĩa rằng ngạnh công là luyện nội công cứng, quen thuộc nhất là những bài tập công phá, luyện tay chân cứng như sắt thép. Quá trình luyện tập khá gian khổ mới có thể đạt đến trình độ cao. Tuy nhiên bằng phẩm chất lẫn nhân phẩm cao của mình, Quốc Thiên luyện nó đến một mức độ có thể đối kháng với Thu Phong như lúc này đây.

Mặc dù hắn đã thử sức công phá của ngạnh công, tuyệt nhiên có thể đấm vỡ những tảng đá lớn một cách dễ dàng, nhưng chẳng có nghĩa lý gì khi mà không thể chạm vào được con người kia.

Quốc Thiên bất lực lãnh hết đòn này đến đòn khác của Thu Phong. Hắn không thể ngờ là một con người đô con như thế lại có tốc độ lẫn sự dẻo dai đến mức không thể mường tưởng ra được. Dù cho Quốc Thiên dùng mọi cách để tấn công, khi gần trúng đích gã Thu Phong kia lại né được.

Tức mình Quốc Thiên hét lên một tiếng:

“Có giỏi công với tao này!”

Dứt câu Quốc Thiên cúi người đấm móc một cú bằng tay phải thẳng vào huyệt thái dương của Thu Phong. Một lần nữa Thu Phong lại hụp đầu xuống né tránh mặc cho hắn vừa chửi vào mặt gã.

Bằng một tốc độ khiến Quốc Thiên không thể tin được, sau khi Thu Phong vừa cúi đầu xuống né tránh thì một cú móc tay phải của hắn đã bị chặn lại bởi cú đấm vội vàng của Thu Phong.


“Cốp!!”

Một tiếng vang đau đớn cả tâm can. Tiếng vang lên của những khúc xương va chạm vào nhau. Đúng rồi đó, nắm đấm của Quốc Thiên va chạm trực diện với nắm đấm của Thu Phong.

Hai nắm đấm va vào nhau dừng lại trên không trung chừng vài giây sau đó cả hai người thu quyền lại. Cả hai đều từ từ đứng thẳng dậy nhìn chăm chăm vào đối phương.

“Tám phần lực …”

Thu Phong lẩm bẩm một câu. Hắn phải dùng đến tám phần lực mới trên cơ cái gã Quốc Thiên kia. Thật là một sự bất ngờ đáng có. Bởi từ khi hắn cho rằng bản thân đã hồi phục hoàn toàn theo cái kí ức của hắn, có lẽ hắn còn khỏe hơn cả trong kí ức sai lệch của mình. Ấy vậy mà lần này dùng hẳn tám phần lực mới trên cơ được đối phương, một con người bình thường giống hắn.

Suốt từ lúc chiến đấu với Quốc Thiên đến giờ Thu Phong ngoại trừ dùng bảy phần tốc độ ra hắn cũng dùng bảy phần lực. Ấy thế mà bây giờ hắn không tự tin để đón nhận nắm đấm bảy phần lực kia của Quốc Thiên mà phải dùng đến tám phần lực mới chặn đứng được.

Như không tin vào cảm nhận của mình, Quốc Thiên cứ trợn to hai con mắt với vẻ mặt kinh ngạc nhìn vào Thu Phong. Sau đó hắn lại nhìn vào đôi bàn tay phải vừa so đấm với Thu Phong.

Bàn tay của hắn run lên cầm cập vì đau. Từ lúc nãy đến giờ thật sự hắn chỉ hơi ê người, chỉ nhói một chút là cùng, nhưng giờ hắn thấy đau. Quá đau là khác.

Quốc Thiên cắn răng, hắn không tin, hắn không tin rằng hắn đã luyện được nội công mà thua cái kẻ trước mắt này.

Sự tức giận của Quốc Thiên phải nói là quá vô lý. Thu Phong một thân từng là đặc công chuyên nghiệp đứng đầu tổ chức đặc công ở quốc gia hắn khi ở thế giới bên kia. Một thân võ học này Thu Phong phải đánh đổi không biết bao nhiêu máu, mồ hôi và cả nước mắt để có được ngày hôm nay.

Bao nhiêu năm tháng ròng rã chiến đấu, đối mặt với cái chết không biết bao nhiêu lần để có một tinh thần thép, một sức khỏe, một kinh nghiệm đầy mình như hôm nay. Ấy vậy mà Quốc Thiên chỉ mới học ba cái nội công chỉ vỏn vẹn hơn một tháng mà đòi đánh thắng được Thu Phong.

Chỉ với việc cầm cự được với con quái vật Thu Phong đến mức này đã là một kì tích. Nhưng con người luôn tham lam, họ vẫn luôn nghĩ mình là nhất khi chưa gặp một cục đá ngáng đường. Và Thu Phong chính là một cái tảng đá to đùng để Quốc Thiên vượt qua.


Kìm nén lại sự tức giận, Quốc Thiên thở ra một hơi dài. Sau đó hắn tịnh tâm giữa cuộc chiến mặc kệ cho kẻ thù có đứng trước mặt. Không lâu sau, đúng hơn chỉ ba giây sau đấy. Hai con mắt Quốc Thiên đầy sự kiên cường.

Hắn lao đến Thu Phong. Dùng tốc độ không được thì hắn sẽ dùng sức mạnh để bổ trợ tốc độ. Đạp một cú cực mạnh lên mặt đất, khiến mặt đất nứt toác ra. Quốc Thiên bắn tới Thu Phong với tốc độ mà chính hắn cũng không kiểm soát được.

Nhưng vẫn quá chậm so với Thu Phong. Chuyển hình nhẹ nhàng một cái cả người Quốc Thiên như mất đi mục tiêu hắn vẫn tiếp tục lao đi chừng bốn năm mét hết đà mới dừng lại được.

Không bỏ cuộc, nhất quyết không thể gục ở đây, nhất quyết phải đánh bại Thu Phong, Quốc Thiên mới có thể rời khỏi đây đến ứng biến với Nga Hoàng.

Một lần nữa hắn lao đến tấn công Thu Phong bằng cách đó.

“Để xem giới hạn của mày ở đâu?”

Dứt lời đúng lúc Quốc Thiên lao đến Thu Phong liền nhích nhẹ người qua tránh né. Khi mà cả cơ thể Quốc Thiên vụt qua người Thu Phong chưa được một tấc bỗng dưng Thu Phong chụp lấy cổ chân của Quốc Thiên lại.

Lực bay của Quốc Thiên có nhanh có lực cỡ nào đi nữa vẫn bị Thu Phong chụp đứng. Mất đà Quốc Thiên bị Thu Phong giữ lại, chưa kịp tác động của trọng lực kéo người của hắn xuống thì hắn lại bị Thu Phong lôi đi theo hướng ngược lại.

“Rầm ~~~”

Như quật một sợi dây, đó là cách Thu Phong quật người Quốc Thiên xuống mặt đất.

Từ phần bụng trở đi, tất cả đều va chạm trực diện với mặt đất. Sau đòn đó Thu Phong không tấn công Quốc Thiên nữa. Bởi đòn vừa rồi của Thu Phong khá là mạnh. Với sức của Quốc Thiên, hắn dám chắc rằng Quốc Thiên không thể đứng lên ngay được.


Đúng như những gì Thu Phong nghĩ. Quốc Thiên nằm bất động ở đấy, chừng vài giây sau hắn cử động được một chút. Cố gắng gượng cái thân thể của mình nằm ngửa ra.

“Khụ khụ …”

Lúc này Quốc Thiên cảm thấy bụng mình nóng ran, như thể có cái gì sắp trào ra. Bất chợt Quốc Thiên bật người dậy ngồi khoanh chân, làm Thu Phong cũng giật bắn người theo hắn. Gã cứ tưởng rằng Quốc Thiên sẽ tấn công mình thêm lần nữa.

Nhưng không. Thu Phong thấy Quốc Thiên bỗng dưng ngồi khoanh chân lại hai tay áp thành chưởng, hắn bắt đầu từ từ vòng tay từ trên đầu vòng xuống dưới bụng. Chứng kiến chuyện ấy Thu Phong đang khó hiểu là thằng này làm cái quái gì vậy. Rồi Thu Phong chợt phát hiện trên đầu Quốc Thiên bỗng dưng không khí bị vặn vẹo như thể có sức nóng làm không khí trở nên méo mó vậy.

Bắt đầu dùng đến cảm nhận của mình, Thu Phong cảm thấy không khí đúng thật là có nóng hơn. Nhiệt độ đang tăng một cách bất thường, và kẻ gây nên chuyện đó chính là gã ngồi trước mặt Thu Phong đây. Hắn làm những hành động kì lạ khiến Thu Phong khó hiểu.

“Thôi làm trò đi!”

Thu Phong cũng không có thời gian ở đây dây dưa với thằng này. Hôm nay bất ngờ như vậy là đủ rồi. Mục đích hắn đến đây cũng chỉ ngăn Quốc Thiên lại mà thôi.

Nếu như là hôm qua chắc chắn Thu Phong sẽ không làm vậy, bởi Thu Phong cũng chỉ cảm thấy Quốc Thiên thú vị. Cũng muốn cho hắn một cơ hội để so tài, nhưng sau khi nghe báo cáo từ Xuân Tiến và Quang Định về tình hình của Quốc Thiên.

Nên Thu Phong quyết định xuất hiện ở đây để chắc chắn rằng hắn phải đánh bại kẻ này để tránh gây hỏng chuyện của mình.

Dứt lời Thu Phong nhảy tới sút thẳng vào mặt Quốc Thiên đang ngồi thiền ở đó.

Một đòn bất ngờ, Quốc Thiên bỗng dưng mở mắt đưa hai tay lên trước ngực đở lấy cú sút của Thu Phong.

“Bịch!!!”

Như đá phải vào cái bánh xe cao su bằng lửa. Thu Phong một lần nữa sút văng Quốc Thiên, nhưng chân hắn lại cảm thấy nóng rực, lẫn tê tê ở ngoài da.


Quốc Thiên văng đi chừng ba mét thì ngã xuống một lần nữa với bộ dạng chật vật.

Thu Phong quyết định không để tâm nữa, hắn đã dây dưa với thằng này quá lâu. Sau này có dùng hắn không để sau này tính, bây giờ phế hắn trước đã, nếu dùng hắn đưa về Nam cho bố già chữa trị sau cũng được.

Nghĩ là làm Thu Phong quyết định sử dụng tận chín phần lực của mình.

Quốc Thiên thấy Thu Phong lao đến với một tốc độ không tưởng, hắn chỉ kịp hình dung ra nắm đấm của gã đó đang nhắm vào mặt mình. Ngay lập tức Quốc Thiên vận hết nội công còn lại trong người hắn dồn cả vào hai cánh tay.

“Cờ-rốp …”

Một tiếng gãy xương giòn tan vang lên.

Quốc Thiên văng ra đau đớn không thốt thành lời. Hắn không còn cảm nhận được cánh tay của mình nữa. Lồng ngực của hắn nhói lên trong đau đớn.

“Ọc … “

Quốc Thiên ngã xuống, một ngụm máu ọc ra từ miệng hắn.

Dường như hắn chẳng còn sức nữa rồi. Tên quái vật này hắn không địch lại, gã đó quá mạnh.

Bỗng dưng Quốc Thiên thấy một điều gì đó khiến hai mắt của hắn trợn to lên vì hốt hoảng. Bởi hắn thấy một người đang đi qua đây với vẻ mặt lo lắng. Là vợ của hắn, người vợ đang mang bầu của hắn đang chạy về đây.

Lấy hết sức bình sinh Quốc Thiên hét lên:

“ĐỪNG LẠI ĐÂYYYYYYYYYY …”

Hét lên trong cơn tuyệt vọng. Hai cánh tay bị gãy, kẻ thù đang ở trước mặt, người vợ bụng mang dạ chửa lại chạy đến đây. Nhất thời Quốc Thiên không biết phải làm sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận