Một viễn cảnh hùng vĩ diễn ra.
Cả một tấm thép khổng lồ bị Thu Phong dùng một quyền đấm văng. Tấm thép ấy lùi xa hơn ba mét rồi đổ sạp xuống dưới mặt đất.
“Ầm …”
Khói bụi trong không gian ảo bay lên ngập trời che chắn mất tầm nhìn của Thu Phong và Quốc Thiên. Tuy nhiên những người trong căn phòng điều khiển lại thấy tất cả.
Lục Nương đủ thông minh để hiểu cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra. Đây mặc dù là một căn phòng giả tưởng, nhưng tất cả những gì Thu Phong tác động lên đều là thật. Một loại hợp kim đặc biệt kết hợp lại với nhau tạo thành một khối thép thật sự, khối thép ấy vừa đủ để tạo ra độ cứng, độ nặng chuẩn với những gì thực tế nhất.
Một miếng thép nặng đến vài chục tấn bị Thu Phong đánh bay. Chuyện gì vậy? Chuyện quái gì vậy?
Theo thời gian khói bụi đã vơi đi phần nào, Thu Phong cùng với Quốc Thiên bước đến bên cạnh miếng thép xem xét tình hình. Ngay chính cái vị trí mà Thu Phong đấm ban nãy hiện lên một hình nắm đấm còn to hơn cả cái bản mặt của Thu Phong và Quốc Thiên cộng lại.
“Hít!!!!!”
Cả hai anh em nhà họ Nguyễn này hít vào một hơi thật sâu, luồng khí lạnh tràn vào trong lồng ngực họ khiến họ thoải mái được hơn phần nào.
“Xèo xèo …”
Quốc Thiên nghe bên tai mình những tiếng xì xèo vui tai. Bất chợt hắn quay lại thấy cả cơ thể Thu Phong như đang bốc hơi, các làn khí lam – cam đan xen nhau bốc lên nghi ngút qua các áo và quần của Thu Phong, thậm chí đến mái tóc, phần đầu cũng có khói bốc lên.
“Anh hai đã luyện được cái thứ quái quỷ gì vậy? …”
Quốc Thiên quá mệt rồi, hắn không còn sức để mà ngạc nhiên hay ngơ ngác rồi. Thu Phong đem đến bất ngờ nhiều hơn cả bữa ăn của hắn thì hắn còn gì để ngạc nhiên nữa đây?
“Đơn giản là kết hợp nội công với khí công thôi mà?”
Thu Phong nhún vai nói như thể đây không phải là chuyện của mình. Rất rất là vô trách nhiệm.
“Làm như em không biết ấy? Mau mau khai ra … nếu không anh đừng hòng ngày mai được bế con em hahahaha!”
“Mày đùa với anh?”
Như để phá tan bầu không khí căng thẳng hai anh em vui đùa với nhau một chút. Nhưng vài giây sau đó Thu Phong lại ném Quốc Thiên lên trời. Thế là hai anh em lao vào đấm nhau thêm một chập nữa mới chịu dừng lại.
Lục Nương hết nói nổi với hai con người này. Cả cái nhà này bộ ai cũng khùng khùng như vậy sao? Mong sao đệ nhất vương giả miền Nam - Nhất Phương không như vậy.
Cô nàng thở dài một tiếng rồi rời khỏi phòng điều khiển.
……………………………
Chiều hôm đó, sau khi từ phòng thực tế ảo trở về. Thu Phong gọi Quốc Thiên đến phòng mình để giải thích lý do tại sao hắn lại làm được như thế.
Sau một lúc nói chuyện cuối cùng Quốc Thiên cũng hiểu ra một điều rằng. Cách mà thằng anh nó luyện nội công và sử dụng nội công khác hoàn toàn nó. Bởi nội công đối với Quốc Thiên như một món phòng thủ khiêm tấn công tầm gần và tầm xa. Nhưng đối với thằng anh nó thì lại là gia tăng tốc độ và phản xạ.
Cách mà anh trai nó dùng nội công còn chuyên nghiệp hơn cả nó. Bù vào chỗ mình thiếu, từ đó sử dụng nội công một cách thích hợp nhất.
Không phải Thu Phong thiếu tốc độ hay thiếu phản xạ mà phải dùng nội công để gia tăng hai thứ đó. Không hề, chẳng qua là với sức bền, và sức khỏe của Thu Phong nó quá mạnh, vượt qua cả phản xạ và tốc độ của bản thân. Là một gã cầu toàn, Thu Phong muốn cái gì cũng phải đồng đều với nhau thì mới phát huy được hết bản năng vốn có của con người.
Bởi thế Thu Phong mới dùng nội công sử dụng gia tốc và phản xạ lên hệ thần kinh. Ngoài ra hắn còn dùng nội công để làm nhẹ cơ thể, khiến cơ thể di chuyển nhanh hơn. Không giống với Quốc Thiên dùng nội công để công phá và phòng thủ, sau đó là phóng xuất ra được như bây giờ.
Vốn Thu Phong đã học khí công, khí công của hắn dùng để phòng thủ và gia tăng sức tấn công. Giống như bây giờ, khí công của Thu Phong thậm chí còn mạnh hơn nội công công phá và phòng thủ của Quốc Thiên nữa.
Là dân võ, Thu Phong rất biết cách sử dụng những món mà mình học được một cách hiệu quả nhất có thể. Đó giống như là cái năng khiếu của riêng bản thân Thu Phong vậy. Như đã nói, hắn rất giỏi trong việc tìm ra vấn đề của mình là vì thế.
Nói rõ hơn về cái trạng thái kết hợp nội công – khí công lại ban nãy như Thu Phong đã làm. Xin nhắc lại nó chỉ là trạng thái tạm thời mà thôi. Thực chất Thu Phong vẫn chưa thành công kết hợp hai thứ đó lại với nhau để nó luân chuyển vĩnh viễn trong cơ thể của hắn.
Dù đó chỉ là một giải pháp tạm thời đi chăng nữa thì đó cũng là một thành công bước đầu tiên trong công cuộc thử nghiệm này của mình.
Dẫu chưa thành công thực sự đi chăng nữa nhưng cái sức mạnh của nó mang lại quá kinh khủng. Thu Phong không thể tin được rằng hắn có thể đấm bay một miếng thép dày và cao đến như thế, thậm chí còn gây nên một vết lõm lớn trên nó. Làm chuyện phi lý đến như thế đây là lần đầu tiên của Thu Phong, trước giờ hắn chưa từng bao giờ nghĩ đến mình có cái khả năng này.
Hắn thật sự rất vui, nhưng hắn còn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. À là tốc độ.. Hắn gia tốc một cách nhanh như chớp, hắn có thể đứng ngay từ thì ở sau lưng Quốc Thiên trong cái trạng thái đó, nhưng đó là do bộ não hắn lặp trình sẵn quãng đường hắn sẽ đến đó và dừng lại.
Trong cái thời gian chưa bằng một cái chớp mắt Thu Phong đứng phía sau Quốc Thiên, hắn còn ngạc nhiên về chính bản thân hắn. Chính hắn còn không bắt kịp động tác của mình, hắn chỉ biết rằng hình ảnh trong mắt hắn bỗng dưng thay đổi ra hình ảnh hắn đứng sau lưng Quốc Thiên mà thôi, ngoài ra hắn chẳng cảm nhận được cái gì từ quá trình hắn đứng đó và vòng ra sau lưng Quốc Thiên.
Đó không phải là dịch chuyển, thật sự đó là di chuyển Thu Phong cảm nhận được điều đó nhưng hắn không thể thấy được. Bất giác Thu Phong biết mình thiếu cái gì rồi. Đó là tốc độ xử lý của bộ não.
Chân hắn còn nhanh hơn não của hắn. Như vậy dù hắn có nhanh đến mức nào đi nữa vẫn vô dụng trong một cuộc chiến thật sự, hắn phải tìm cách gia tăng tốc độ truyền tải thông tin lên não. Có một điều hiển nhiên rằng hắn vẫn không thể di chuyển nhanh hơn tốc độ ánh sáng, nhưng hắn lại di chuyển nhanh hơn vận tốc thu nhận hình ảnh của mắt.
Tức trong khoảnh khắc đó tốc độ của hắn đã vượt ngưỡng qua cái mức 24 khung hình trên 1 giây. Ít nhất là hắn có thể di chuyển gấp đôi tốc độ truyền tải hình ảnh của mắt trong một khoảng cách nhất định. 48 khung hình trên giây. Tốc độ quái quỷ gì thế này?
Tốc độ thu thập hình ảnh của mắt người có giới hạn, dù hắn có gia tăng tốc độ truyền tải thông tin lên não bộ cũng bằng thừa, hắn cũng chẳng nhìn thấy rõ với cái tốc độ như thế. Nhưng …
Thu Phong lại nghĩ đến bản thân hắn nhắm mắt cũng có thể đánh nhau … Đúng rồi hắn chỉ cần cảm nhận, thị giác có thể đánh lừa chính bản thân người dùng. Vậy thay vì tìm cách gia tăng hình ảnh thu thập của mắt hắn chỉ việc gia tăng cái cảm thụ của bản thân, gia tăng cái tốc độ xử lý lên não bộ.
Hắn cần phải dẫn dắt thuần thục nội công hơn nữa. Hắn cần phải dẫn truyền nội công lên não bộ càng nhanh càng tốt, và đủ nhiều để thông tin lên não bộ hắn không bị quá tải. Và hắn phải cực kì khéo léo trong việc kiểm soát nội công để không khiến nội công làm tổn thương đến não bộ của hắn.
Có lần hắn dẫn nội công cùng với thông tin truyền tải lên não bộ quá nhiều, khiến bản thân hắn ngơ ngác trong một vài giây. Nhận ra vấn đề ngay lúc đó Thu Phong dừng việc đưa nội công lên não lại, hắn bây giờ chỉ sử dụng một lượng vừa đủ để không khiến não bộ bị tổn thương mà thôi.
Vẫn cái lượng ấy, Thu Phong muốn gia tăng thêm cái chất của nó, tốc độ xử lý của nội công phải đủ nhanh và khéo mới khiến não bộ không bị tổn thương. Trước tiên như đã nói hắn cần thuần thục nội công hơn nữa. Nhưng bằng cách nào? Hắn một lần nữa đang đứng ở cái ngưỡng bão hòa giữa nội công và khí công. Dù hơi khó nhận ra nhưng hắn biết nội công trong người hắn đang lớn lên ngày một chậm đi, không nhanh như cái lúc ban đầu mà hắn mới tập.
Ví cả cơ thể Thu Phong như một cái ly nhỏ. Cái ly ấy ban đầu trống không, cái ly ấy vốn là dùng để chứa đựng nội công, nhưng càng ngày cái ly ấy càng đầy. Thành ra nội công tụ lại bị tràn ra ngoài. Đấy cũng là cái lý do tại sao Thu Phong có thể tạo ra cái quả cầu màu cam trên tay của hắn.
Nội công của Thu Phong có cái chất, nhưng khí công của Thu Phong có cái lượng. Hai cái này phù trợ lẫn nhau để tạo ra một cái trạng thái cực kì mạnh của Thu Phong ban nãy, nhưng chưa đủ. Cả nội – khí của Thu Phong đều đang bão hòa, hắn không thể tăng tiến hơn được nữa. Dù có cũng cực kì chậm, với cái tốc độ này thì đến năm 50 tuổi Thu Phong mới có thể khiến nội công và khí công trong cơ thể nới rộng hơn được.
Nhưng hắn lại chẳng biết đến định nghĩa cái ly, cái nơi chứa nội công và khí công trong cơ thể hắn.
Thường thì trên đời này, cả thế giới bên kia của Thu Phong, từ thuở xa xưa đến nay. Một là luyện khí công, hai là luyện nội công. Chỉ có kẻ thiếu hiểu biết, hay gọi là điên như Thu Phong mới luyện cả hai thứ này cùng lúc mà không tẩu hỏa nhập ma.
Nếu cơ thể con người được ví như là một cỗ máy thì nội công và khí công được gọi là nguyên liệu. Một cỗ máy mà dùng đến hai cái nguyên liệu khác nhau thì không thể nào vận hành được, phải chăng chỉ có thể dùng một loại nguyên liệu mới có thể khiến nó vận hành một cách trơn tru nhất. Dùng cả hai chỉ dẫn đến trục trặc máy móc mà thôi.
Có thể Thu Phong là một trường hợp đặc biệt sử dụng cả hai loại nguyên liệu đó. Nhưng thực tế thì hơi khác đôi chút.
Với Quốc Thiên thằng bé cũng có luyện một ít khí công do Thu Phong hướng dẫn, nó chẳng gặp vấn đề gì, nhưng sau cả một tháng luyện tập Quốc Thiên không thay đổi được gì cho mấy. Nên Thu Phong cũng khuyên nó nên dừng luyện khí lại tập trung vào luyện nội công.
Vấn đề này Thu Phong còn thiếu hiểu biết, mặc dù hắn có để ý đôi chút. Bạch Vân cũng là một người luyện khí công một tay do hắn đào tạo, không biết sắp tới có thể luyện được nội công hay không nữa.
Suy bụng ta ra bụng người, Thu Phong nghĩ mình làm được thì những người khác làm được.
“Anh hai kết hợp được nội công với khí công à?”
Lúc này nghe Thu Phong nói, Quốc Thiên bỗng dưng cảm thấy khó hiểu liền hỏi. Ban nãy ở trong phòng tập, chẳng qua là do hắn chú ý đến sức mạnh của Thu Phong mà quên mất lời nói của ông anh mình. Giờ hắn bỗng dưng thấy Thu Phong trầm tư một lúc lâu, hắn cũng trầm tư rồi như nhớ ra gì đó lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh mình.
“Ừ … em thấy sự kết hợp của nó rồi đó … nhưng chỉ là ở mức thử nghiệm thôi, cái đó cũng chỉ là trạng thái tạm thời!”
Thu Phong lên tiếng xác nhận lời nói của Quốc Thiên.
Nhưng nhận lại là gương mặt khí hiểu của Quốc Thiên, hắn nói:
“Em thấy nó vô lý thế quái nào ấy … người dạy em nội công khi trước có từng nói rằng khí công và nội công không thể nào luyện tập được với nhau … Giống như hai cốc nước vậy, một ly nước lạnh, một ly nước nóng. Đổ vào cùng nhau sẽ làm nứt vỡ cái ly thủy tinh … Anh đừng cố kết hợp nữa nếu không sẽ làm tổn thương thân thế!”
Quốc Thiên tất cả đều là muốn tốt cho ông anh của nó. Nó nhớ rồi, hồi đó lão già hổn đản kia cũng từng nói với hắn về vấn đề này. Dù hắn chẳng quan tâm mấy, nhưng với trí nhớ siêu phàm của mình hắn vẫn có thể nhớ được từng câu từng chữ trong câu nói của lão ta.
“Ly nước? Nóng lạnh … vỡ ra …âm dương … thái cực … có khi nào?”
Bỗng dưng Thu Phong nhìn vào mặt Quốc Thiên nhíu mày, sau đó hắn lại cúi gầm mặt xuống tự lẩm bẩm gì đó.