Đô Thị Quỷ Vương

“Anh đã nhìn thấy gì?”

Lúc này Quốc Thiên cùng Mạnh Dũng đã đỡ Thu Phong lên một chiếc ghế bành dài trong phòng trà.

“Anh chẳng thấy gì cả … chỉ thấy bỗng nhiên mất hết sức lực rồi đau đỡn …”

Thu Phong mệt mỏi trả lời đứt quãng trước câu hỏi của Quốc Thiên.

Không phải hắn không thấy gì, mà là hắn không thể nói được. Hắn thấy chính hắn trong đó, hắn thấy hắn giết chết rất nhiều người. Trong đó có gia đình của hắn hiện tại, hắn đã giết ba mẹ, giết hai đứa em trai của mình Quốc Thiên – Thiên Long. Và một người con gái nữa, lạ mặt, nhưng cũng rất thân quen, hắn chẳng biết người đó là ai. Tất nhiên rằng hắn cũng giết cô ta.

Tại sao hắn lại thấy điều đó? Tại sao hắn lại phải giết tất cả mọi người. Tuy nhiên hắn thấy một điều không thể tin được rằng … thế giới này sắp lâm vào chiến tranh, chẳng rõ số người chết … hắn chỉ thấy rằng rất rất nhiều người chết.

Hắn thấy Xích Quỷ bị diệt, cả thế giới bị diệt … vì một thứ gì đó mà chỉ còn vài người sống sót.

Trong thời gian một cái chớp mắt, hắn thấy rất nhiều thứ không nên thấy. Tại sao?

Tại sao hắn không thấy tiền kiếp của mình như hai người kia? Tại sao hắn lại thấy một viễn cảnh khác … không lẽ thứ hắn thấy là hắn của song song chứ không phải tiền kiếp?

Bỗng nhiên Thu Phong suy nghĩ theo một hướng khác, hắn không phải là thấy tiền kiếp mà là thấy trực diện thế giới song song? Điều này đúng không? Có nên thử lại lần nữa? Thấy một viễn cảnh khác tức chắc chắn rằng đó là thế giới song song, nếu vẫn vậy thì chính là tiền kiếp.

Không, hắn không đủ can đảm để thử lại điều đó. Nó quá tra tấn tinh thần của hắn, vừa rồi dường như đã hút hết sức lực của hắn. Cứ thể như hắn vừa trở lại từ Tử Môn Quan vậy. Hai ngày liên tiếp mất sạch sức lực là quá đủ đối với hắn. Nếu bây giờ có biến cố gì xảy ra hắn không thể giao mạng mình cho người khác bảo vệ được. Thân đó giờ gánh tạ, hắn không muốn thành cục tạ cho người ta.

Lúc này Thu Phong cố gắng ngượng ngồi dậy. Tuy hơi khó khăn, với sự giúp đỡ của Quốc Thiên và Mạnh Dũng cuối cùng hắn cũng có thể ngồi vững được trên ghế.

Nhìn vào bàn tay đang còn run rẩy của mình, Thu Phong cảm thấy sợ chính bản thân hắn. Nếu như một ngày cái viễn cảnh kia nó xảy ra thật thì sao? Hắn sẽ thảm sát cả nhà mình ư? Không thể nào, hắn sẽ không bao giờ làm chuyện đó.


“Sao anh không nghỉ ngơi một lát đi?”

Quốc Thiên ngồi bên cạnh lo lắng lên tiếng.

Nhận lại cái lắc đầu của Thu Phong, hắn nói:

“Được rồi … anh đỡ hơn rồi, bây giờ có chuyện mà anh muốn biết! …” – Nói đến đây Thu Phong ngẩng mặt lên nhìn vào Mạnh Dũng và Linh Đan:

“Hai người biết Võ Năng Giả là gì không?”

“Võ Năng Giả?” – Mạnh Dũng khá kinh ngạc

“Chúng tôi biết!” – Linh Đan trở lại cảm xúc như ban đầu, lạnh lùng nói.

“Vậy Võ Năng Giả là gì?” – Quốc Thiên bây giờ cũng muốn biết Võ Năng Giả là gì, hắn đại khái hiểu rằng Võ Năng Giả tức là những người giống như lão già Tô Lâm mà thôi. Còn chi tiết ra sao hắn cũng không rõ.

Hai anh em bọn họ có thể tới để hỏi trực tiếp bố già, nhưng bố già có vẻ đang bận khi tiếp Tô Lâm và không cho gọn bọn hắn.

“Võ Năng Giả là …”

Tuy ngữ điệu lạnh lùng không đổi, nhưng Linh Đan lại là người nói chứ không phải là Mạnh Dũng.

Sau hơn 5 phút giải thích cho hai vị thiếu gia nhà họ Nguyễn này. Cuối cùng hai anh em họ cũng hiểu Võ Năng Giả là gì.

Đơn giản những người này là những người luyện công. Họ cực kì khó gặp trên thế giới, nếu có gặp thì toàn là những kẻ có tính cách quái đản, và tuổi rất cao. Chưa bao giờ xuất hiện một Võ Năng Giả nào trẻ tuổi.


Cụ thể Võ Năng Giả như sau. Chính xác cho một người được gọi là Võ Năng Giả thì chẳng có một cái gì gọi là tiêu chuẩn cả. Người có nội công hay khí công đều được gọi là Võ Năng Giả. Người luyện huyễn thuật hay pháp thuật cũng được gọi là Võ Năng Giả. Đó là khái niệm chung của Võ Năng Giả mà thôi.

Trên cơ bản Võ Năng Giả chỉ tồn tại hai trường hợp. Một là có nội công, hai là có khí công. Cả nội công và khí công đều có những môn võ riêng dành cho chúng. Ví như nội công có thể học những võ kỹ tấn công tầm xa và diện rộng sẽ hiệu quả hơn, tuy nhiên vẫn có những kỹ năng cận chiến giống như khí công, khí công có thể học những võ kỹ công phá và gia tăng sức chịu đựng. Tuy nhiên khí công lại không có khả năng tấn công tầm xa như nội công được.

Hiện trên thế giới này tồn tại bao nhiêu Võ Năng Giả thì không rõ. Tuy nhiên nếu có một Võ Năng Giả xuất hiện chắc chắn người đó không hề tầm thường. Tô Lâm là một ví dụ, còn có một người có khả năng là Võ Năng Giả nhưng chưa được chắc chắn … đó chính là Giang Nam – đệ nhất sát thủ của hiệp hội sát thủ.

Bởi chẳng có một người thường nào mà có thể chiến đấu, thậm chí giết chết cả một Dị Năng Giả cấp độ 5 cả. Cứ hiểu rằng một Dị Năng Giả cấp độ 5 tương đương với một sư đoàn của quân đội Xích Quỷ, điều đó minh chứng rằng Giang Nam rất mạnh, mạnh một cách bất thường.

Do điều kiện hiểu biết về Võ Năng Giả hiếm hoi, nên không ai biết được rằng sâu trong mỗi chúng ta có ai là Võ Năng Giả hay không.

Khi Thu Phong hỏi điều này với họ, thì hai người họ mới để ý rằng. Có lẽ đại thiếu gia và nhị thiếu gia cũng là Võ Năng Giả. Chẳng có một con người thường nào mà có thể chạy với vận tốc 200km/h cả? Điên à?

Quả thật, Võ Năng Giả là một định nghĩa xa vời đến mức mà những người Dị Năng Giả như Linh Đan hay Mạnh Dũng đây dù biết rõ về họ nhưng không thể nào mà có thể hình dung ra được Thu Phong và Quốc Thiên là hai tay Võ Năng Giả được.

Nếu thực sự hai vị thiếu gia nhà này là Võ Năng Giả thì quá là kinh khủng. Trong truyền thuyết đô thị từng kể rằng, thế chiến thứ 3 diễn ra. Từng có một lần vài vị Dị Năng Giả cấp 5 và cấp 6 đại chiến trên một đỉnh núi hoang sơ nào đó thuộc Xích Quỷ đây.

Vô tình nơi đó lại là nơi tu luyện của một vị được gọi là Võ Năng Giả. Nhưng chẳng ai biết ông ta là ai, tên tuổi như thế nào. Ông ấy cứ như một vị tiên nhân vậy. Sự đại náo của mấy Dị Năng Giả kia khiến vị Võ Năng Giả này thức giấc. Bực tức ông ta đánh tan cả mấy người Dị Năng Giả ấy dù cho họ có hợp tác với nhau.

Kết quả Dị Năng Giả cấp 5 chết sạch, còn người Dị Năng Giả cấp 6 may mắn chạy thoát, nhưng vài tháng sau bị nội thương mà chết.

Và đó là lần đầu tiên thế giới biết đến thuyết Võ Năng Giả, đó là thế giới thôi. Còn những người cao tầng họ đã biết từ khiếp nào rồi.

Dẫu vậy dù có hiểu rõ, có nghe rõ về Võ Năng Giả như thế nào đi nữa thì cả hai anh em nhà này vẫn cảm thấy nó là cái gì đó rất là mơ hồ. Thu Phong thì không nói làm gì, hắn là một kẻ xuyên không. Thế giới của hắn có rất nhiều phim kiếm hiệp, hồi ở doanh trại hắn cũng hay xem cùng đồng đội của mình, hắn chưa bao giờ nghĩ những người như vậy tồn tại cả.


Giờ thì hắn tin rồi, Võ Năng Giả đại loại giống như phim, bay bay, múa múa, chưởng chưởng các kiểu. Có lẽ vậy, ít nhất theo Thu Phong là vậy thôi.

Còn Quốc Thiên thì mù tịt. Dù rằng thế giới này cũng có phim cổ trang, nhưng không nhắc gì đến nội công hay khí công gì nhiều cho kham. Cơ bản phim cổ trang thời nay cũng chiến đấu một cách thực dụng bằng thể chất, bằng sự luyện tập mà thôi.

“Được rồi! Hai người tiếp tục làm công việc của mình đi!”

Đã hiểu được sơ khai, đại khái Thu Phong cũng không muốn nói gì nữa.

“Vâng!”

“Vâng!”

Hai người họ gật đầu vâng dạ một tiếng chuẩn bị quay người đi thì Thu Phong lại lên tiếng:

“À … Về con mắt của ta … đừng nói cho ai hết, có thể nói với bố già ta là được rồi!”

Nghe vậy hai người họ cúi đầu nhận lệnh sau đó biến mất giữa hư vô.

Dị Năng Giả có mấy cái trò này hay thật … Thu Phong thầm nghĩ trong đầu.

…………………..

“Ta biết rồi! Hai người lo việc của mình đi!”

“Vâng thưa lão gia!”

Quả thật Linh Đan và Mạnh Dũng làm việc nhanh chóng. Sau khi rời khỏi phòng trà họ liền thông báo tình hình của đại thiếu gia nhà này cho Nhất Phương.

Ngồi đó Tô Lâm nghe thấy tất cả. Ông ta liền lâm vào trầm tư. Nhất Phương thấy thế cũng không nói gì. Càng lúc càng có quá nhiều chuyện diễn ra.


Phải chăng đây là một khả năng gì đó riêng biệt về sức mạnh của con trai lão?

“Tôi chưa bao giờ nghe thấy một công pháp nào có thể nhìn về tiền kiếp cả … Tuy rằng trên thế giới này tồn tại nhiều công pháp tà đạo, nhưng chẳng có công pháp nào có thể khiến người ta quay về quá khứ, nhất là nhìn về tiền kiếp … duy nhất chỉ có …”

“Có cái gì?”

Nhất Phương tính cách âm trầm, giờ này cũng chịu không nổi sự tò mò khi mà Tô Lâm cứ mập mập mờ mờ về vấn đề của con trai lão.

“Truy hồn!”

“Truy hồn?”

“Ừ! Truy hồn có nhiều định nghĩa khác nhau không rõ ràng. Căn bản thì truy hồn là tìm kiếm linh hồn của người đã khuất, hoặc bắt một linh hồn lang thang nào đó. Từ đó ta có thể biết khi sống họ làm gì, thấy được ký ức của họ. Định nghĩa thuật truy hồn này xuất phát từ Mao Sơn Tông. Tuy nhiên cái của thằng con ông khó có thể gọi là truy hồn được, nó chỉ đại loại giống như vậy nhưng ở cấp bậc cao hơn. Truy hồn kẻ còn sống tìm về tiền kiếp của họ … Theo như những gì người của ông nói lại có vẻ thằng con ông không hề biết về những gì mà hai người họ chứng kiến. Cái thế giới của Võ Năng Giả nó phức tạp lắm. Vả lại Mao Sơn Tông là một tông phái pháp sư luyện thuật trong giới võ giả đã không còn ai sống sót từ thế chiến thứ ba rồi.”

Gương mặt của Tô Lâm càng lúc càng trở nên nghiêng trọng. Nhưng suy cho cùng ông cũng không biết cái thứ mà Quốc Phong luyện được là cái quái quỷ gì, nhưng tốt hơn hết đừng cho nó sử dụng sức mạnh ấy thì hơn. Qua cái tác dụng phụ nó ngất xỉu hai lần khi mà bật cái vòng lửa xanh kia lên cũng đủ thấy rồi.

“Ông dạy võ kỹ cho nó được không? Coi như tôi nợ ông một lần!”

Bỗng nhiên Nhất Phương lên tiếng nhờ vả Tô Lâm. Đây cũng không phải lần đầu Nhất Phương nhờ vả một ai khác. Nhưng để Nhất Phương nhờ vả một ai đó, là cả một tấm nhân tình lớn, nhất định Nhất Phương sẽ trả với cái giá lớn hơn.

Dẫu vậy Tô Lâm không quan tâm điều đó, ông ta nói:

“Tôi sẽ dạy Quốc Thiên, chẳng cần ông mang ơn gì tôi! Nhưng thằng Quốc Phong tôi không dám chắc … bởi nó có một thứ gì đó không phải là nội công, không biết tôi có truyền được hay không thôi!”

“Cứ thử trước đi đã … còn hơn để nó như vậy!”

“Ừ!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận