Về phần Thu Phong bây giờ. Có lẽ hắn chỉ ở đây thêm một ngày nữa thôi, ngày mai hắn sẽ phải bay về Bắc lo công chuyện bang hội.
Bởi do ngoài đó bây giờ đang diễn ra một vài cuộc chiến, không phải chiến bang hội. Mà là chiến đấu ở đấu trường ngầm giữa các thành viên đội chiến binh với Liên Minh Osuma và Cerberus.
Hắn nhớ rằng hắn từng ra một điều kiện với Trọng Khoa, nếu muốn đấu với hắn phải vượt qua được hết thủ hạ của hắn. Thu Phong tin Trọng Khoa làm được điều đó, nhưng hắn cũng hi vọng Abid không làm hắn thất vọng, và cả Bạch Vân nữa.
Bạch Vân trên danh nghĩa đã đả bại Hứa Tử Lệ được một lần, Abid trên danh nghĩa mạnh ngang ngửa Trọng Khoa. Nhưng một cuộc chiến thực sự, những tay đấu ngang nhau, trong quá trình đó xảy ra vấn đề gì hắn cũng chẳng rõ.
Ngoài hắn có sức mạnh vượt trội ra, thì Hứa Tử Lệ và Trọng Khoa là hai kẻ đáng gờm nhất đối với Hắc Long Bang. Nên ở đây một ngày thì hắn lo một ngày, không sớm thì muộn hắn phải mau mau trở về đó cùng Lục Nương mà thôi.
Nhắc đến Lục Nương bây giờ thì cô đang ở trong phòng Master của bố già hắn bàn chính việc. Những việc liên quan đến sự phát triển của Hắc Long Bang sau này. À hôm nay Thành Chân cũng tới đây, cốt yếu là để Nhất Phương truyền lại một số kinh nghiệm và hướng đi cho họ.
Ít nhiều Nhất Phương cũng là ông trùm một phương trời giàu có. Là người lãnh đạo tài ba nhất hắc đạo miền Nam, ông cũng muốn bang hội của con trai mình đi lên nên mới kêu gọi người của nó đến để ông truyền dạy một số thứ và mang đến một vài lợi ích thực tiễn cho Hắc Long Bang.
Ông cũng chẳng quan tâm Thu Phong sau này có phản ông hay không, cái mạng già này chẳng sống được bao lâu nữa, không sớm thì muộn ông cũng truyền lại cho hai anh em nhà chúng nó.
Cả hai đứa con này càng ngày càng khiến ông tự hào, chưa tuy đến tuổi già sức yếu, nhưng chẳng nói trước được điều gì. Trong lúc còn làm được, ông làm những gì hết mức có thể, tuy không cần phải bơm tiền bạc hay nhân lực cho nó, nhưng ông sẽ truyền kinh nghiệm cho những người của nó. Phần là vậy, phần Nhất Phương cũng muốn thử xem hai người này thật sự trung thành với con trai ông đến hơi thở cuối cùng hay không.
………………………………
Nên theo dõi cuộc chiến của Hắc Long Bang ở đấu trường ngầm hay theo dõi quá trình tiếp theo của Thu Phong nhỉ?
Thu Phong – ok nói tiếp về Thu Phong.
Giờ khắc này hắn và Quốc Thiên đang đắm chìm trong tiềm thức của chính họ.
Trước đó ta hãy lý giải về hiện tượng màu sắc của nội công.
Cơ bản nội công không màu, nó chẳng có một màu quái quỷ gì cả, chính xác là như thế cho đến khi luyện thành công võ kỹ dành cho nội công. Võ kỹ nói cho dễ hiểu tức là kỹ năng chiến đấu sử dụng nội công làm tiền đề bộc phát ra võ kỹ ấy. Trên thế giới tồn tại rất nhiều dạng võ kỹ khác nhau của nhiều tông phái khác nhau. Lưu truyền rằng thời kì cổ kính có ít nhất 18 tông phái ở phương Đông. Đa phần chỉ có phương Đông mới xuất hiện Võ Năng Giả, còn phương Đông chỉ xuất hiện những người gọi là pháp sư sử dụng phép thuật, sau này tới thời kì Dị Năng Giả thịnh hành như món hàng đại trà. Pháp sư hay người luyện công đều được gộp chung lại thành Võ Năng Giả với nhau.
Về màu sắc. Ví như nội công của Tô Lâm là màu xanh dương đậm, màu sắc cũng tượng trưng cho sức mạnh của riêng nó. Tô Lâm là một Võ Năng Giả lâu đời. Vào thời kì khi còn là một người lính vác súng ra trận.
Có một lần Tô Lâm cứu được một vị Võ Năng Giả. Khi đó Tô Lâm đang chiến đấu tử thủ trong một ngọn núi và chỉ còn mỗi Tô Lâm sống sót và vô tình bắp gặp vị Võ Năng Giả đang bị thương ấy. Vị Võ Năng Giả đó nói hẳn ra cũng không phải là cứu nữa, mà tuổi ông ta đã quá già rồi, lão Võ Năng Giả ấy sống trên núi này cũng hơn một trăm năm. Ẩn cư, không đệ tử. Sợ võ học của mình thất truyền, cuối cùng ông ấy truyền lại hết công pháp luyện công cho Tô Lâm rồi qua đời không lâu sau đó tại nhà riêng của Tô Lâm.
Luyện từ thời trẻ, trẻ hơn cả Thu Phong và Quốc Thiên bây giờ, đến tận cái tuổi gần 60 Tô Lâm mới có một thân thủ như thế. Hắn ra mà nói Tô Lâm cũng là một tay thiên tài, ông ta luyện công nhanh đến mức có thể so sánh với những Dị Năng Giả cấp độ 5.
Nếu một cuộc chiến thực sự diễn ra giữa Tô Lâm và Giang Nam ở trong bản doanh nhà tù IUI khi đấy, chiến một sống một còn chắc gì Giang Nam đã có thể sống sót trở ra.
Giang Nam thoát được cũng một phần là do bản năng sát thủ đoạt mạng người khác cực kì nhanh mà thôi, tính mạng cấp dưới bị đe dọa, hết cách Tô Lâm phải đành cho Giang Nam thoát ra ngoài. Nếu không cả cái nhà tù này chết sạch chỉ còn mình ông thì chẳng còn là cái nhà tù nữa.
Tuy nhiên như đã nói, luyện công không hề dễ, nhất là luyện công pháp võ kỹ. Công mà Tô Lâm luyện là chính đạo nên thường cho màu xanh dương đậm, công mà các môn phái tà đạo ví như Mao Sơn Tông thường sẽ có màu tối, như màu đen, màu tím, hoặc màu đỏ sẫm. Dẫu vậy vẫn có một vài trường hợp công pháp có màu khác như màu vàng, hoặc màu đỏ tươi, hoặc xanh lá cây của phái Tiêu Môn một môn phát ẩn cư còn tồn tại đến tận bây giờ. Nhưng chưa hề xuất hiện màu cam như Quốc Thiên đã nói với lão.
Chưa kể Thu Phong chưa hề luyện một cái công pháp võ kỹ nào, nên chuyện luyện nội công, rồi nội lực có màu cam là vô lý. Sự tin tưởng đủ lớn để Tô Lâm tin tưởng rằng Thu Phong chưa hề luyện bất cứ công pháp võ kỹ nào kỹ năng chiến đấu quái đản của riêng nó.
Quay trở lại với hai anh em nhà này. Giờ đây trong một căn phòng trống, êm ái, có một tấm thảm lớn giữa nhà. Thu Phong và Quốc Thiên ngồi đó, khoanh chân thiền, mắt nhắm.
Nếu giờ đây người thường nhìn vào trên đỉnh đầu hai anh em họ, người ta sẽ thấy không khí vặn vẹo như bị lửa đốt cháy không khí vậy.
Đó là vận công. Tuy năng lượng của Thu Phong có hơi khác so với nội lực, chung quy Thu Phong vẫn có thể đả thông kinh mạch bằng cách vận chuyển dòng năng lượng xanh cam kia. Còn Quốc Thiên như cũ, nó bắt đầu tìm sâu vào trong tiềm thức của nó.
Trong tiềm thức của Quốc Thiên lẫn Thu Phong dần dần hình thành ra một hình người. Và một cái sơ đồ trông giống như bản đồ vậy. Nó kết nối trải dài với nhau trên hình người của chính họ.
Quốc Thiên thì thấy 108 chấm li ti nhỏ tối màu thiếu sức sống, có hàng trăm đường liên kết như một mạng lưới trải dài với 108 chấm nhỏ ấy. Thu Phong cũng thấy như vậy nhưng thay vào đó lại có ba điểm sáng màu xanh cam tại hai cánh tay và một điểm ngay giữa bụng hắn. À còn một quả cầu, cuối cùng hắn cũng biết nó nằm ở đâu trong cơ thể hắn … nó nằm ở vùng bụng dưới rốn. Quả cầu bây giờ trông khá nhỏ, nó chỉ lớn hơn 108 chấm kia gấp đôi mà thôi.
Không hề to lớn như Thu Phong tưởng tượng, nhưng cái chấm ấy … nếu như nó còn bự hơn nữa sẽ ra tình trạng gì?
Thôi nghĩ linh tinh, Thu Phong bắt đầu làm theo lời của Tô Lâm căn dặn trước đó.
Lấy năng lượng từ trong quả cầu đưa ra luân chuyển qua những đường huyệt đạo tối màu chưa được khai sáng. Mất một khoảng thời gian vài ngày mới có thể khai thông một huyệt đạo, nhưng mỗi lần đưa năng lượng vào thì cái điểm tối ấy dần sẽ sáng hơn, thành công khai mở huyệt đạo nó sẽ sáng như những điểm đã khai thông. Một vài ngày nói cho dễ thôi, những huyệt vị lớn cần một số thời gian cực kì lâu có khi lên đến vài tháng trời mới có thể khiến nó sáng màu.
Thu Phong cơ bản đã thi triển được 3 huyệt đạo nhỏ trước đó, nên hắn có thể so sánh điểm sáng dần của huyệt đạo để nắm bắt tiến trình cụ thể. Ngược lại Quốc Thiên chưa hề khai thông điểm nào, nên nó khó có thể nắm bắt được tiến trình.
Dẫu vậy khi một huyệt đạo đang được khai thông, cơ thể của chúng ta sẽ có những dị biến nhỏ khó có thể phát hiện. Tô Lâm cũng có nói về vấn đề đó, nếu như trong quá trình khai thông dẫn đến đau đớn thì dừng lại, cảm thấy thoải mái thì làm tiếp. Ngượng ép, dụng tốc đều bất thành.
Và cái quá trình này cũng tiêu hao khá nhiều nội lực, bởi khai thông một huyệt đạo chưa mở, giống như ngoài đời khai sáng ra một vùng đất hoang cũng vậy. Muốn sử dụng vùng đất ấy phải khai hoang nó, rất là tốn sức. Khai thông huyệt đạo cũng như thế mà thôi.
Cơ bản đã chỉ cánh vận hành cho hai đứa trẻ. Tô Lâm yên lặng ngồi đó quan sát, lão âm thầm gật đầu. Quốc Thiên thì ông biết sẵn nó là thiên tài, dạy tới đâu hiểu đến đó.
Còn Thu Phong có vẻ như là đã biết từ trước vậy, nó làm mọi việc quá dễ dàng, nhưng như vậy cũng không tốt. Cái gì càng nhanh càng nguy hiểm, ông chỉ muốn mọi thứ tiến hành theo một cách từ từ thuận theo tự nhiên mới là sức mạnh của Võ Năng Giả.
Luyện công là một thứ rất trừu tượng, cũng rất nguy hiểm, trong quá trình luyện công không biết bao nhiêu Võ Năng Giả ngã xuống chỉ vì hấp tấp, chết mà chẳng để lại được gì. Nếu chết như thế còn luyện công để làm gì? Làm người thường mà vui sống còn sung sướng biết bao nhiêu.
Hai đứa này còn trẻ đã mạnh như thế, nếu chúng kiên trì và kiên nhẫn ắt sau này sẽ trở thành những nhân vật vang danh thế giới Võ Năng Giả cũng như thế giới siêu nhiên của Dị Năng Giả.
À còn một số điều về Võ Năng Giả nên nói kỹ hơn. Ở đây khi luyện một vài môn công pháp nào đó sẽ khéo dài tuổi thọ của Võ Năng Giả ra gấp đôi thậm chí gấp ba. Tuy nhiên một Võ Năng Giả bình thường đã có tuổi thọ hơn 100 khi không gặp biến cố khiến họ thiệt mạng.
Dường như gấp đôi so với Dị Năng Giả bây giờ. Dị Năng Giả như cái tên gọi của họ, họ là những con người đột biến gen tuy có sức mạnh vượt xa khả năng của nhân loại nhưng đồng thời gen của họ cũng yếu, nhiều sức mạnh thậm chí còn bào mòn sự sống của Dị Năng Giả.
Ví dụ như siêu sức mạnh của Lý Đại là một chứng minh. Nếu như không có Thu Phong thì Lý Đại sẽ chết trước tuổi 30 vì thiếu ăn. Nó ăn như thế chẳng khác nào không ăn cả.
Do đó trở thành Võ Năng Giả tuy khó, nhưng lại vượt trội hơn nhiều so với Dị Năng Giả. À có một vài truyền thuyết rằng từng có một vài vị từ hàng ngàn năm trước, trước cái lúc khoa học kỹ thuật chiếm lĩnh hầu hết thế giới thì có những người tu luyện để lên được Cõi Trời.
Tuy nhiên cái đó là truyền thuyết, rất ít người biết được. Đến cả Tô Lâm cũng không biết đến cái truyền thuyết đó.
Thế giới bao la rộng lớn này muôn màn thứ mà chúng ta chẳng thể nào biết tới. Thu Phong có lẽ sẽ ngạc nhiên khi biết đến bí mật thế giới, càng lúc hắn càng thấy mình ngu dốt bởi hắn càng lớn hắn càng học hỏi được nhiều điều.
Xuyên không sao? Không ngờ hắn lại là kẻ xuyên không? Liệu có phải lần đầu … chẳng biết được!