Đô Thị Quỷ Vương

Tại quảng trường sân vận động thể thao trung tâm thành phố Quảng Phúc.

Sau ngày hôm qua Thu Phong tổ chức cuộc họp với một số thành viên cấp cao trong Hắc Long Bang và một số đội trưởng tại doanh trại của mình. Hắn quyết định tập hợp người dân lại nghe theo quyết định của người dân.

Phía dưới quảng trường, nơi đó có khoảng vài ngàn người đứng tại đó. Tất cả họ đều là dân chúng bình thường. Họ được khu phố của mình cử làm người đại diện, tới quận trung tâm, quận Thừa Thiên này để tham gia cuộc họp quyết định một số thứ liên quan đến thành phố mà Thu Phong không thể quyết định được. 

Đứng trên khán đài đó Thu Phong vuốt vuốt cổ họng của mình bắt đầu thử sức lên tiếng:

“Ngày hôm nay tôi xin thông báo cho mọi người một số tin tức về tình hình thế giới hiện tại!”

Giọng nói Thu Phong vang lên, nó không lớn, nhưng bằng cách nào đó khiến tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ mồn một không lọt một chữ nào.

“Sao ngài ấy lại có thể nói rõ thế nhỉ?”

Lúc này phía dưới quảng trường lại bắt đầu náo động cả lên. Ban đầu họ im lặng mục đích sợ vì không có điện Thu Phong sẽ không nói rõ được cho họ nghe. Qua đó cho thấy ý thức của người dân rất tốt. Tuy nhiên khi Thu Phong nói mà ai cũng nghe rõ mồn một ở không gian loãng thế này khiến cho người dân cảm thấy khá bất ngờ.

“E hèm... e hèm ….”

Tại khán đài, Thu Phong liên tục ho khan vài tiếng để người dân im lặng. Nhưng dường như bắt được cái đài nói chuyện, ai nấy cũng bắt đầu bàn luận xem Thu Phong sẽ nói gì trong khi hắn đang định nói thì ai cũng ồn ào rất khó chịu.

“Im lặng!!!!!!”


Thu Phong dồn năng lượng vào trong phổi hét lên một tiếng.

Tiếng thét làm rung động cả mặt đất, lồng ngực của tất cả mọi người đều chấn động lên vì tiếng thét đó.

Tất cả im bặt, im bặt vì bất ngờ, cũng im bặt vì gương mặt dữ tợn kia của Thu Phong.

Họ biết vị thiếu tướng thiên tài trẻ tuổi này tuy rằng giúp người dân bọn họ rất nhiều. Nhưng hắn lại cực kì sát phạt. Trong mấy tuần mất điện này, Thu Phong đã giết không biết bao nhiêu tội phạm. Những kẻ trốn ngục – Giết, lần đầu lợi dụng thời thế này phạm tội – Giết, duy nhất chỉ có những kẻ đã phạm tội còn ở yên trong tù mà không trốn ra lại được Thu Phong cho thả và lao động công ích dưới sự giám sát của quân đội hắn.

“Xin nhắc lại! Trước tin tôi xin thông báo về tình hình những ngày vừa qua. Mọi người nghe phải thực bình tĩnh!”

Nói đến đây Thu Phong dừng lại quan sát nhất cử nhất động của mọi người phía dưới. Quân đội của hắn, trong tay của ai cũng cầm những khẩu súng mang hỏa lực, họ đứng đó như những bức tượng để bảo vệ nơi này cũng như không muốn cho người dân trở nên náo động quá mức cần thiết.

“Tôi không biết thế giới bên ngoài ra sao. Nhưng không chỉ riêng thành phố chúng ta. Mà toàn bộ quốc gia này, có thể là toàn thế giới đang trở về thời kì đồ sắt. Tức các thiết bị điện tử không thể sử dụng được. Công nghệ hoàn toàn bị phá hủy, tôi không rõ nguyên nhân từ đâu. Nhưng mọi người hãy nhìn bầu trời đi!”

Thu Phong vừa dứt lời mọi người liền nhìn lên ánh trời vàng rực ấy. Quả thật bọn họ dạo đây cũng để ý sắc trời không còn trong xanh như nước, mà nó chuyển thành màu vàng. Vàng của mặt trời, không một chút màu xanh nào cả. Như thể hành tinh xanh trở thành hành tinh vàng vậy.

“Tôi không biết nguyên nhân có thể liên quan đến bầu trời hay là không. Nhưng chúng ta đang ở thời kì thiếu lương thực, thiếu tài nguyên, không phương tiện di chuyển. Toàn bộ các thành phố khác đang liên tục xảy ra bạo động. Quân đội không can thiệp, thay vào đó họ di chuyển về thủ đô nhận lệnh gì đó. Tôi không cần biết, tôi hiện tại vẫn ở đây để giúp người dân, giúp thành phố này vượt qua thời kỳ này. Để đảm bảo được điều đó trong tương lai sẽ có rất nhiều người di chuyển về đây. Chính là do những kẻ bỏ thành phố này đi, nơi khác bạo loạn, chết còn dễ hơn cả sống. Thiếu thốn lương thực, tội phạm hoành hành, Dị Năng Giả cũng theo đó thể hiện năng lực gây hại dân thường. Tất cả luật lệ đều không thể kìm hãm Dị Năng Giả khi mà thiết bị ức chế tế bào Dị Năng Giả không hoạt động.”

“Do đó thời gian sắp tới sẽ có rất nhiều người chuyển về đây. Kéo theo hệ lụy là vô số người tốt kẻ xấu xâm nhập vào. Thứ nhất khoan hãy nói đến loạn, nói đến lương thực, nước uống. Tôi không thể nào đảm bảo tất cả những người di cư tới và những người tại đây có thể no bụng được. Thậm chí không có mà ăn nếu quá nhiều người đến đây. Chưa kể đến việc bạo loạn khi không đủ thức ăn, tội phạm từ thành phố khác di chuyển đến. Quân đội, cảnh sát, không thể nào đủ lực lượng để ngăn cản bảo vệ người dân. Theo đó tôi muốn hỏi ý kiến của mọi người và đề ra phương án giải quyết …”


Như thể đã nói xong, Thu Phong liếc nhìn Thành Chân ở phía dưới ý bảo hắn làm việc đi.

Lúc này Thành Chân và các quân nhân bên cạnh hắn chuẩn bị mấy chồng giấy viết tay chuẩn bị từ lúc nào phân phát cho hàng ngàn người trong quảng trường này.

Tiếp đó Thu Phong nói tiếp:

“Trong tờ giấy đó có ghi phương án tiếp theo. Có hai phương án. Một là lập chốt không cho thêm bất cứ ai vào trong thành phố, chỉ trừ những người có mặt tại thành phố này hiện tại, có thân nhân di chuyển về đây thì được phép vào. Cũng như quân đội dưới trướng tôi, khi gia đình họ đến sẽ được phép tiến vào trong. Phương án tiếp theo là chấp nhận tất cả mọi người du nhập vào. Nhưng chọn phương án đó, mọi người phải giúp tôi nghĩ ra phương án chống bạo loạn, và nghĩ ra cách có thêm lương thực cung ứng cho những người như vậy! Nếu chọn phương án 2, hãy ghi vào bên dưới cách giải quyết. Chọn phương án 1 thì không cần.”

Những tờ giấy được viết bằng tay được ban phát ra cho từng người. Không có điện, cũng chẳng có máy in ấn nào hoạt động. Mọi thứ nguyên liệu bây giờ đều hữu hạn khi sức của con người chẳng thể nào khai thác nổi.

Nhìn thế giới này như vậy, Thu Phong thấy cũng ổn. Dù rằng con người luôn cố gắng trồng cây gây rừng và bảo vệ môi trường. Nhưng cái tốc độ mình phục hồi và cái tốc độ mình phá nó. Giống như nằm ở hai đầu lưỡng cực vậy, làm thì ít mà phá thì nhiều.

Từ rất lâu rồi, Thu Phong luôn ghê tởm con người. Trong khi chính bản thân hắn cũng là con người. Giết chóc, phá hoại môi trường, phá hoại thiên nhiên. Con người làm biết bao nhiêu loài vật trên thế giới này tuyệt chủng.

Buồn cười thay cho con người tự tin nhận mình là chủ của trái đất, khám phá ra tới tận ngoài vũ trụ, biết bao nhiêu hành tinh được con người khám phá ra. Thế ấy mà vẫn có một số nơi trên thế giới này con người chẳng thể nào đi tới, ví như các vùng tam giác quỷ, vùng đảo chết chẳng hạn. Đến cả cánh rừng lớn nhất thế giới Amazon con người còn chưa khám phá ra hết nữa kìa. Nực cười cho cái gọi là khoa học kỹ thuật, tất cả đều trở nên vô dụng cho hiện nay.

Chừng 15 phút sau. Người dân bắt đầu xếp thành năm hàng. Họ thay phiên nhau đặt tờ giấy của mình lên trên mặt bàn được đặt ra trước đó.

Số tờ phiếu này cũng như đại diện cho người dân toàn thành phố. Hơn một ngàn người cũng như hơn một ngàn khu phố. Bao gồm cả mười quận.


“Mọi người hãy tìm chỗ nghỉ ngơi! Nửa tiếng sau tập có mặt tại đây tôi sẽ đưa ra kết quả cho mọi người.”

Lúc này đứng trên khán đài, giọng nói trầm ấm của Thu Phong lại vang lên bên tai mọi người.

Hắn vừa dứt lời, cả sân quảng trường bắt đầu nháo nhào cả lên. Như thể cả năm không được nói, họ bắt đầu cùng nhau bàn luận về những gì mà vị thiếu tướng trẻ tuổi kia nói ban nãy.

“À còn nữa! Nếu những ai không tin cứ thử đi kiểm chứng, tháng sau quay lại cũng không muộn. Tới lúc đó tôi sợ sẽ không ai được vào thành phố này đâu!”

Cứ tưởng chừng như Thu Phong sẽ bảo vệ dân, nghe theo dân, nhưng không. Hắn bảo vệ dân chứ không có phải là bản thân muốn nghe những ý kiến tiêu cực một chút nào.

Lúc này hắn và những người khác đang ngồi trong một mái hiên, từng người từng người một kiểm tra những tờ giấy. Phân loại ra kết quả và ghi số phiếu đã chọn.

Cái này quả thực rất cực khổ. Nếu là thời đại công nghệ, chắc chỉ cần 30 giây, mọi thứ đã được giải quyết bởi máy móc.

Đúng nửa tiếng sau, Thu Phong cầm một tờ giấy đứng lên trên bục. Hắn nhìn vào số liệu thống kê cũng chẳng biết nói gì hơn.

Hầu như tất cả đều chọn phương án một. Có tuy ích kỷ, nhưng con người mà. Họ không nguyện giúp những người không quen không biết từ nơi khác chuyển đến tranh nhau miếng ăn, còn chưa kể đến việc còn mang đến mối nguy hại không cần thiết khi có nguy cơ để bọn tội phạm lẻn vào.

Tội phạm là người bình thường thôi đã rất đáng sợ rồi, còn huống chi nói đến tội phạm là Dị Năng Giả nữa chứ.

Sao mà sống được trong cái thế giới nơi Dị Năng Giả được ví như là thần, sở hữu năng lực của Thượng Đế. Mà con người ban cho trí khôn có khả năng ức chế được những kẻ mang năng lực của thần. Dẫu chỉ là với một số người không thể làm gì, nhưng bây giờ thì sao.

Tất cả máy móc, trí tuệ con người tạo ra hàng mấy trăm năm phát triển. Bây giờ lại không sử dụng được. Thời đại công nghệ coi như vô dụng. Dị Năng Giả hoành hành, có thiện có ác. Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều.


“Có đến 984 phiếu chọn phương án 1, một số phiếu chọn phương án 2 nhưng lại không ghi ra hướng giải quyết. Vậy tất cả mọi người đều đồng ý phương án 1 do quân đội đề ra đúng chứ? Còn ai dị nghị gì nữa không?”

Lúc này giọng nói vang dội của Thu Phong vang khắp ngóc ngách quảng trường này. Tất cả mọi người phía dưới đều gật đầu tán thành.

Tuy là đại diện cho mấy triệu dân chúng tại thành phố này. Nhưng dân chúng đã đưa họ ra làm người đại diện thì tức họ cũng phải nghe theo những người này.

“Được rồi mọi người giải tán đi, nhà ai nấy về. Sớm mai tôi sẽ tìm cách để cho mọi người tiện lợi hơn … à đúng rồi, gần đây hãy nói mọi người chuyển đến gần các ngọn núi mà sinh sống. Nếu được hãy chuyển lên núi cũng được. Nước biển đang ngày một dâng cao tôi tin mọi người thường xuyên ra biển cũng thấy điều đó. Trước khi thế giới này không thể sử dụng công nghệ tôi có đọc một mẩu tin tức rằng sóng thần đang xảy ra ở rất nhiều nơi khi băng tan. Để cho chắc ăn hãy chuyển đến khu vực gần núi mà sống.”

Dứt lời Thu Phong quay người đi xuống dưới. Hắn cùng quân nhân và người của mình nối đuôi nhau rời khỏi quảng trường để mặc người dân ở đây tiếp tục xì xào bàn tán.

Vừa rồi cũng không phải là lời nói xuông của Thu Phong. Hắn cứ linh cảm bất an. Bất an không phải đến từ ai muốn hại hắn, bất an chính đến từ thế giới này.

“Boss! Bây giờ mình lập chốt ở đâu?”

Đi bên cạnh Thu Phong, Thành Chân khẽ lên tiếng.

Đúng vậy … lập chốt ở đâu? Trong khi cứ điểm quân sự nằm tại Cổ Thành, mà người dân lại ở trong thành phố.

Lỡ may hắn lập cứ điểm ở ngoài rìa thành phố Quảng Phúc, cứ điểm tại Cổ Thành rất dễ bị dân chúng tấn công. Chỉ còn một cách vận chuyển hết lương thực, thực phẩm, súng ống và đạn dược vào trong thành phố này rồi lập cứ điểm tại cổng thành phố Quảng Phúc đây.

Cứ điểm doanh trại kia tạm thời bỏ trống vậy. Những thiết bị đó, không có điện, cũng chẳng sử dụng được. Trở thành những thứ vô dụng mất rồi.

Nghĩ thế Thu Phong lập tức ban lệnh xuống, dời quân và nhu yếu quân vào hết trong này. Những thiết bị điện không thể sử dụng đều để hết lại. Cái nào cần thiết đem hết vào đây, chất lên những tòa nhà cao tầng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận