Đô Thị Quỷ Vương

Sau vài tiếng đồng hồ, cuối cùng mọi người cũng đã đến được sân vận động của thành phố. Trên cơ bản một sân vận động chỉ có thể chứa được khoảng 150.000 người mà thôi. Với con số hơn 2 triệu người còn sống sót vừa qua không thể để họ vào trong hết được. Do đó họ tiếp tục cử ra người đại diện của mình.

Do thiên tai, mà một số người chết đi, cũng mất đi khu phố của họ. Do đó những ai quen biết nhau liền đề cử nhau ra tiến vào trong để nghe thông báo từ Thu Phong. Chẳng mấy chốc sân vận động có sức chứa hơn một trăm ngàn người đã chật cứng.

Hơn một triệu nhân khẩu còn lại liền ở bên ngoài dưới sự giám sát của quân đội. Không phải quân đội sợ họ làm loạn gì, mà chẳng qua họ sợ lại có dị thú tấn công. Dù nói là trong sân vận động, nhưng Thu Phong sẽ cố gắng đưa tiếng nói của mình ra bên ngoài.

Vốn ngọn núi của hắn và Lục Nương tiến đến sân vận động là gần nhất. Tại nơi này Thu Phong đã ngồi tĩnh tâm suy nghĩ suốt cả mấy tiếng đồng hồ qua. Sau khi những người khác đến, thời gian đợi chờ bọn họ tranh cãi chỉ ra người vào nghe ngóng thông tin thì Thu Phong cũng có tổ chức một cuộc họp khẩn cấp với vài nội dung chính.

Nửa tiếng trước.

Trong sân vận động có một phòng hội nghị khá lớn, Thu Phong kêu gọi những người có thực quyền dưới trướng hắn lại.

Bao gồm: Abid – Bạch Vân – Thành Chân – Lục Nương – Gia Hưng - Hứa Tử Lệ - Trọng Khoa – Hạo Nguyên – Hứa Liên Hạo – Hứa Tiêu Dĩnh – Eryk – Mạc Tam (Cai ngục trưởng tù IUI) – Lý Sang (Lão già trung niên 50 tuổi, cục trưởng cảnh sát thành phố Quảng Phúc) – Ritako (Đội trưởng lực lượng cảnh sát đặc nhiệm BDP tại thành phố Quảng Phúc) … và một số đội trưởng khác dưới trướng quân đội của hắn. Những người đó bao gồm có đội trưởng đội quân y, đội trưởng đặc công biệt động – du kích – hải quân, …

Trên dưới cũng phải 50 người trong cuộc họp lần này. Người dưới trướng Thu Phong càng lúc càng nhiều, tất cả tuy không phải là người tài nhưng ít nhất họ có lòng trắc ẩn, có lòng muốn vượt khó vươn lên. Họ đã cùng hắn trải qua đợt thiên tai này và sống sót, nhưng như thế chưa đủ. Trái đất vẫn muốn loại bỏ con người ra khỏi hệ sinh thái của nó.

Trong căn phòng hội nghị thiếu ánh sáng dù đã mở hết cửa rèm ra, không có mic, không loa, cũng chẳng có hình ảnh, nơi đây chỉ có con người. Chẳng sao cả, chỉ cần con người còn sống là có tất cả, Thu Phong bắt đầu lên tiếng sau khi thấy mọi người đã ổn định chỗ ngồi:

“Mọi người xin hãy tập trung!”


“Tất cả nghe đây. Đầu tiên xin hãy chúc mừng chúng ta đã sống sót qua đợt thiên tai vừa rồi. Nếu những ai theo đạo chắc có lẽ cũng biết nó giống như một cơn đại hồng thủy diệt vong hủy diệt loài người vậy. Mọi chuyện chắc có thể sẽ dễ dàng nếu như có điện, nhưng không! Tất cả thiết bị điện đều bị vô hiệu hóa trên toàn thế giới vì một lý do nào đó. Và chúng ta không hề nhận biết được thiên tai hay cơn Đại Hồng Thủy Ập đến. Sóng thần, nước lũ cuốn trôi sạch sẽ con người.”

“Thành phố này từng có hơn 10 triệu dân sinh sống. Nhưng giờ hãy nhìn xem, không tính những người bỏ đi, những người ở lại cũng khoảng 5 triệu người. Chúng ta đã cố gắng hết sức trong việc bảo vệ họ, số còn lại chỉ còn 2 triệu người sống sót. Một con số quá ít ỏi, ít đến đáng thương. Tôi tin tình hình tại thành phố của mình đã khả quan lắm rồi, các nơi khác họ không hề có quân đội hay cảnh sát bảo vệ. Họ phải tự sinh tự diệt, không người dẫn đầu. Và những thành phố khác, rất ít thành phố có núi như thành phố của chúng ta, thiệt hại là nhiều không kể siết. Nhưng khoan hãy tiếc thương cho những người đã khuất, bởi vì chính bản thân chúng ta hiện tại đang gặp nguy hiểm …”

“Trái đất đang muốn loại bỏ con người, cơn Đại Hồng Thủy chỉ mới là khởi đầu. Tôi tin rằng trong số những người ở đây, có vài người biết được chúng ta với lý do nào đó đã ngủ suốt mấy ngày trời. Khi tỉnh dậy thế giới này thay đổi, cây cối phát triển vượt bậc, động vật trở nên dị biến và to lớn hơn. Nhưng con vật khi trước không đáng nguy hại trong mắt chúng ta giờ đã và đang trở thành mốt đe dọa đến con người “

“Một người bình thường không thể nào sống sót được dưới hàm răng của một con chó biến dị, một con mèo biến dị, hay trên hết là đàn chuột khổng lồ trong thành phố này. Nếu như không có vũ khí thì chúng ta chết chắc. Nhưng vũ khí thời điểm này vẫn không thể sản xuất ra được, đạn dược cũng có hạn, vũ khí cũng hư hao không cách nào sử chữa. Chúng ta có thể bảo trì súng ống của mình bao lâu? Đạn dược có thể trụ được bao nhiêu với số lượng sinh vật dị biến còn đông đúc hơn cả chúng ta. Chúng ta chỉ mới thấy được phần nhỏ sinh vật dị biến trong thành phố này mà thôi. Thử nghĩ, nếu như chúng ta rời khỏi thành phố, hoặc các sinh vật đó tiến vào trong thành phố, chúng xem chúng ta như thức ăn, chúng ta sẽ đối phó như thế nào?”

Nói tới đây Thu Phong im lặng. Hắn cho mọi người thời gian để tiêu hóa tất cả những thông tin mà hắn vừa nói.

Tất cả điều đó là nỗi lòng của hắn, hắn trăn trở suốt mấy tiếng qua. Một mình hắn không thể tìm cách thoát khỏi lối tắt này. Hắn muốn cùng những người ở đây tìm ra cách giải quyết, rồi sau đấy đồng lòng vượt qua thời gian này, trở nên mạnh mẽ hơn, vững chắc hơn để sinh tồn.

Mọi người trầm mặc không nói gì, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, không ai dám lên tiếng, hay nói đúng hơn họ đang muốn nghe Thu Phong nói tiếp. Vì khoản thời gian này, với vô số thông tin hiếm hoi, Thu Phong luôn đưa ra những lệnh khó hiểu và bắt họ phải thực hiện, quân đội thì không nói, hắn bảo gì thì họ làm đấy. Nhưng lực lượng cảnh sát và cảnh sát đặc nhiệm BDP thì khác. Họ luôn có một chút khó chịu gì đó với Thu Phong, tuy nhiên Thu Phong không những là người có thực quyền, mà còn là người nắm giữ một đội quân đặc công trang bị đầy súng ống. Chưa kể thực lực cá nhân của Thu Phong cũng thuộc dạng siêu cường, không ai điên mà chọc giận gã này.

Và lẽ đó, họ ngậm ngùi làm những thứ mà Thu Phong ban ra, ví như đưa hết gia súc, lương thực lên trên núi và cho người canh gác trên đó. Rồi bỗng một ngày di chuyển toàn bộ dân của thành phố lên các ngọn núi.

Trong một ngày, cơn Đại Hồng Thủy diễn ra, sóng thần ập đến. Thì lúc đó những người này mới à lên một tiếng. Thu Phong đã cứu bọn họ, cứu rất nhiều người trong số bọn họ.

Không thể dự báo thời tiết cũng như thiên tai, chỉ vì cảm tính Thu Phong đã cứu hàng triệu người. Cho hàng triệu người có cơ hội sống sót, và tiếp tục sinh tồn. Sau khi sống sót cả rồi, gặp thế giới như thế này, hắn vẫn tạo ra được kì tích. Điều khiển được bầy chó biến dị bảo vệ bọn họ an toàn tiến vào trong lòng thành phố, để họ được an toàn đặt mông xuống nơi đây mà nghe hắn nói.


Tất cả là nhờ hắn, hắn một vị lãnh tụ có can đảm, dũng cảm, nhiệt tình hết lòng vì người khác mà làm như thế. Trong khi hắn không cần làm vậy, rất nhiều người biết rõ điều đó khi mà Quốc Thiên xuất hiện, hắn nói toàn bộ quân đội đều đã di chuyển về thủ đô tập hợp với bộ chỉ huy quân sự ở đó.

Riêng Thu Phong vẫn ở lại, hắn cứu đói, cứu nạn người dân.

Tuy có người bỏ đi, hắn không ngăn cản, có người chống đối hắn liền giết. Không giúp thì đừng có phá, Thu Phong giết những kẻ thừa nước đục thả câu. Ai dám nói gì, hắn giết bậy chăng? Không hề, hắn đang cố làm lại trật tự của thành phố này.

Đến thời điểm này, mọi người vẫn im lặng, họ lựa chọn ý kiến của Thu Phong. Dù Thu Phong có nói gì đi nữa, thì địa vị của hắn trong lòng của bọn họ đã thay đổi. Không nói đến người của quân khu, không nói đến người của Hắc Long Bang. Nói đến ba thế lực khác như nhà tù IUI, cảnh sát thành phố, cảnh sát đặc nhiệm BDP.

“Để giúp chúng ta sống sót được trong thời đại này … chỉ còn một cách!”

Giọng nói âm trầm của Thu Phong vang lên, đánh động toàn bộ những người ở đây. Áp lực trên cơ thể Thu Phong bắt đầu tỏa ra, những người luyện công dưới trướng Thu Phong đều hiểu được tình cảnh này, họ cảm thấy một luồng năng lượng dồi dào tinh tuýt đang toát ra từ trong cơ thể Thu Phong.

Những người khác như cai ngục trưởng IUI và một số cấp dưới thân tín của hắn cũng biết Thu Phong là một Võ Năng Giả siêu mạnh. Mạnh đến mức nào thì họ không biết, chỉ biết dù cả nhà tù có hợp lực lại cũng không phải đối thủ của hắn, giống như lần trước Giang Nam vượt ngục vậy. Chẳng ai làm gì được hắn, Tô Lâm cựu cai ngục trưởng cũng bất lực.

Và khí thế ấy toát ra, ngọn lửa xanh rực cháy trên cơ thể Thu Phong, nó thắp sáng cả căn phòng tối tăm này lên một ánh xanh lam tuyệt đẹp.

“Phừng phực ~~~”


Tiếp theo đó, Thu Phong nén năng lượng của mình lại dưới dạng quả cầu lửa. Nó trôi nổi trên lòng bàn tay của Thu Phong. Nhìn vào nó, Thu Phong khẽ đưa tay ra ngoài bên hông và ném nó đi.

“Uỳnh!!!!!!!!!”

Cả sân vận động run rẩy. Những cái bảng hiệu gì đó sau lưng Thu Phong liên tục rớt xuống đất, khiến cho mặt kính vỡ tang ra. Vài người trông thấy Thu Phong biểu hiện quen rồi, họ cho đó là bình thường, còn vài người không biết, hoặc không rõ Thu Phong mạnh như thế nào liền hít sâu một hơi lạnh.

Khói bụi tan đi, nơi mà Thu Phong ném đi quả cầu đó lủng ra một mảng to lớn, xuyên ra tận bên ngoài sân vận động.

“Chỉ còn một cách có thể khiến chúng ta sống sót … đó là trở thành Võ Năng Giả!!”

“Võ Năng Giả chắc hẳn một số người trong đây cũng biết … nếu ai không biết thì đưa tay lên!”

Dứt lời Thu Phong nhìn toàn cảnh phía dưới.

Ba lực lượng nhà tù, cảnh sát và BDP có vẻ như biết Võ Năng Giả là gì. Chỉ có thế lực của hắn, một số kẻ không biết Võ Năng Giả là gì, à không, gần như toàn bộ người của hắn đều đưa tay lên. Mặc dù Thu Phong có dạy bọn họ nội công và một ít võ kỹ. Nhưng hắn chẳng nói cho họ, họ chính đã trở thành Võ Năng Giả rồi.

Cơ bản Thu Phong chỉ nói đó là cách tập luyện mà thôi.

Chính vì thế Thu Phong bắt đầu lên tiếng giải thích Võ Năng Giả là gì:

“Thứ nhất là nội công. Sức mạnh của tôi có hơi khác biệt một chút so với Võ Năng Giả thực sự … Abid lên đây!”


Vừa nói Thu Phong vừa ngoắc ngoắc Abid đang im lặng ngồi kế bên cạnh Bạch Vân.

Thấy thế Abid liền đứng dậy, hắn lịch sự cúi đầu chào Thu Phong sau đó quay ra sau cúi chào tất cả mọi người. Đó là hành động lịch sự mà thôi. Bởi vì không như những người khác, hắn đến đây với thân phận là thành viên của Hắc Long Bang, chứ không phải là quân nhân hay lực lượng cảnh quan. Mà chính là hắc đạo, hắc đạo có mặt ở đây, cùng những người sau lưng hắn, hắn phải tỏ ra lịch thiệp.

“Nội công là một dạng năng lượng trong cơ thể con người. Ai cũng có nội công, nhưng chúng ta không biết cách vận dụng nó. Abid là một trong số ít những thuộc hạ của tôi được tôi truyền dạy nội công. Hắn chỉ mới tập luyện được vài ba tháng mà thôi …”

“Abid thể hiện ra xem chiêu Kim Cang Bất Hoại đến trình độ nào rồi?”

Thu Phong lên tiếng nhìn sang Abid mà nói.

Bất chợt Abid lẩm bẩm trong mồm một số câu gì đó. Hắn giang hai tay ra và chụm lại, miệng hô lên:

“Kim Cang Bất Hoại – Thức thứ nhất – Đao thương bất nhập!!”

Dứt lời một cái chuông đồng hiện ra trên người của Abid.

Thấy thế Thu Phong không biết từ đâu ra lấy một khẩu súng lục bắn thẳng vào Abid:

“Đoàng đoàng đoàng …”

“Leng keng …”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận