Đô Thị Quỷ Vương

“Cậu! Lại đây …”

Lúc này đám người đã được Thu Phong giải tán đi, chỉ còn Gia Linh và bố của cô nàng còn đứng đó.

Thu Phong từ xa ngoắc một quân lính đang có ca trực tại đó nói:

“Cậu chạy đi kiếm đội trưởng của mình thông báo cho anh ta đem 20 người đến đây để vận chuyển số thịt này. Kêu hắn lôi theo một đội trưởng khác nữa nhanh lên!”

“Rõ thưa thủ trưởng …”

Quân nhân kia lập tức nhận lệnh rời khỏi.

Sau đó Thu Phong đứng tại chỗ mà đợi. Người hắn nhơ nháp thế này cũng không thể chạy đi vòng vòng trong thành phố được.

“Anh … sao người dơ vậy?”

Bất chợt một giọng nói lạnh lùng vang lên. Thu Phong đảo ánh mắt sang hướng của giọng nói đó, thân hình xinh đẹp của Lục Nương xuất hiện. Cô lắc cái eo con kiến của mình tiến lại gần Thu Phong nhìn hắn bằng gương mặt hậm hực và nói:

“Anh nghĩ sao … đồ em vừa giặt xong, anh để dính cái gì hôi quá vậy?”

“Ha ha … anh lóc thịt cá sấu ấy mà …”

Bị Lục Nương mắng té tát vào mặt Thu Phong chỉ biết gãi đầu cười lên hô hố.

Hai đứa trẻ sau lưng Thu Phong suốt từ nãy đến giờ liền bước đến bên cạnh Lục Nương, im lặng đứng sau lưng cô.

Lục Nương xoa xoa cái đầu của Tiểu Bối và nói với Thu Phong:

“Tha cho anh lần này, may mà anh dắt hai đứa nhỏ đi. Không là chết với em! Liệu mà thay đồ đi.”

“Anh biết rồi … à em đem thử miếng thịt này về nấu thử xem. Nãy cô này nấu thử, ăn ngon cực!”

“Thật không?”

“Em không tin anh à?”

“Tạm tin, được rồi. Thế anh muốn em nấu món gì?”

“Bún đi, lâu rồi anh thèm bún quá. Trong quân còn một ít bột gạo với bột nở. Em đến kêu Hạo Nguyên đưa cho.”

“Nhớ về sớm đấy!”

Lục Nương gật đầu nhẹ một cái rồi dắt hai đứa nhỏ rời khỏi.

Tuy miệng mắng chửi là thế nhưng cô rất quan tâm đến hắn. Luôn nấu cho hắn những món mà hắn thích, những thứ mà hắn muốn ăn.

Đúng lúc này Gia Linh bỗng nhiên chạy ù đến bên cạnh Lục Nương.

Thấy có người chạy đến trước mặt mình, Lục Nương liền nhíu mày. Với Thu Phong cô không bao giờ trưng ra gương mặt lạnh lùng của mình, nhưng đối với người khác, dù trai hay gái gương mặt của cô vẫn độc nhất một chữ lạnh. Cực kì xinh đẹp cũng cực kì khó gần.

“Có chuyện gì sao?”

Lục Nương lạnh lùng nói.

“Chị! Chỗ em có một ít rau, nếu chị cần thêm rau có thể đến chỗ em lấy …”

Gia Linh thấy giọng điệu lạnh lùng của Lục Nương, cô bỗng trở nên gấp gáp nói.

“Thật ư?”

Gương mặt của Lục Nương liền giãn ra một chút.

Theo như Thu Phong nói, cô nàng này ban nãy là người nấu thử thịt cá sấu khổng lồ kia. Vậy chứng tỏ cô ta cũng là một người nấu ăn khá giỏi, còn được chính miệng kẻ khó ăn như Thu Phong khen ngon cũng là cả vấn đề. Thu Phong mặc dù là kẻ dễ ăn, thứ gì hắn cũng ăn được, nhưng hắn không bao giờ khen mấy món đó ngon. Chỉ có một số món Thu Phong ăn cảm thấy thực sự ngon hắn mới buột miệng mà khen thôi.

Lục Nương rõ nhất là tính ăn uống của Thu Phong, nên cô đang nghi ngờ rằng là cô nàng này nấu ăn ngon hay là miếng thịt cá sấu kia ngon.


Nhìn cả núi thịt, và khung xương của cá sấu kia, Lục Nương quả thật không tin tưởng tảng thịt này nấu được cái gì đó ngon ngon được.

“Dạ thật … chỗ em ở ngay sau lưng anh lính đó. Chị không ngại thì qua lấy đem về một ít.”

Gia Linh vừa nói vừa chỉ vào phía quân lính còn lại đang đứng canh gác ở kia.

Thấy thế Lục Nương gật đầu nhẹ một cái rồi dắt hai đứa nhỏ đi cùng Gia Linh.

Thu Phong đứng đó gãi đầu không hiểu chuyện gì xảy ra. Còn ông bố của Gia Linh chỉ biết lắc đầu ngao ngán thầm than trong đầu ‘Con gái ơi là con gái, sao con lại dại đến thế …’

Quả thật Gia Linh rất dại. Cũng không hẳn là dại nữa. Chẳng qua cô muốn Thu Phong có được bữa ăn ngon nhất có thể mà thôi. Cô biết tình cảm của cô chỉ từ một phía, hắn thậm chí còn không biết cô là ai.

Chưa kể người yêu của hắn lại đẹp đến như vậy. Ở trong khu đèn đỏ, chẳng ai mà không biết đến Lục Nương. Biết đến sự thành đạt và sắc đẹp của nàng. Một người phụ nữ như vậy mới có thể xứng với người đàn ông như Thu Phong được chứ.

Quả thật khi đến chỗ của Gia Linh, Lục Nương thấy rất nhiều rau. Rau được Gia Linh xếp gọn lại để trong từng một cái rổ riêng biệt, mỗi một rổ là một ít rau, gần như những loại rau cơ bản đều có cả. Nhất là số ít rau dùng ăn sống và rau dùng để nấu chín.

“Chị định nấu bún gì? Lẩu hay sao ạ?”

“Ừm … để chị nghĩ.”

Lục Nương thì thào một tiếng.

Cô biết hắn cực kì ghét ăn lẩu bún, tuy nhiên nếu lẩu bún bò thì lại khác. Mà thịt này lại là thịt cá sấu, không thể có vị giống như thịt bò được …

“Chị cứ yên tâm, thịt cá sấu này đặc biệt lắm. Em thử giả vị thịt heo, thịt bò đều được. Em nghĩ chị nên nấu bún bò, thịt cá sấu này thêm một chút gia vị đặc trưng sẽ giống hệt như thịt bò..”

Gia Linh thấy Lục Nương suy nghĩ một hồi sau cô liền lên tiếng.

“Vừa nãy em là người nấu thịt cá sấu này đúng không?”

Lục Nương bỗng lên tiếng hỏi sang một chủ đề khác.

“Dạ đúng rồi, ban nãy thiếu tướng hỏi là có ai có dụng cụ bếp nấu được miếng thịt này không, luộc hay gì cũng được. Anh ấy nói vậy …”

Như thể sợ Lục Nương hiểu lầm chuyện gì đấy, Gia Linh liền lên tiếng giải thích. Mà cơ bản cô không cần giải thích, cô càn giải thích càng khiến Lục Nương có một chút nghi ngờ.

Lục Nương hỏi tiếp:

“Em nấu thịt cá sấu lần nào chưa?”

“Em nấu nhiều rồi … nhưng thịt cá sấu biến dị này mùi vị khác hoàn toàn thịt cá sấu khác. Nó giống như một loại thịt mới vậy. Có thể chế biến ra nhiều món khác nhau. Thịt lại mềm nhanh, tuy hơi tanh một chút nhưng qua vài thủ thuật sẽ không còn tanh nữa!”

“Em là đầu bếp hả?”

“Dạ!”

“Em thích hắn đúng không?”

“Dạ … à hả?”

Gia Linh trả lời theo phản xạ. Bỗng nhiên cô cảm thấy có gì đó sai sai liền giật bắn mình, dùng đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Lục Nương.

Lục Nương cũng thế, đôi mắt biết cười của cô giờ không còn cười nữa, thay vào đó là trạng thái lạnh lùng nhìn Gia Linh.

“Em … em trả lời theo phản xạ … thực không có đâu chị!”

Thấy biểu hiện lạnh lùng ấy của Lục Nương, Gia Linh lập tức xua tay ý bảo hiểu lầm.

Sao mà hiểu lầm được, chỉ có hiểu đúng thôi. Ta nói cái giác quan thứ sáu của chị em phụ nữ kinh lắm. Lục Nương bắt đầu nổi máu lên, cô đứng dậy nói:

“Hắn làm gì mà khiến em thích hắn, chị nhớ là chưa bao giờ gặp em?”

“Dạ không có đâu chị, chị hiểu lầm rồi. Em … em …”


Càng nói giọng của Gia Linh càng nhỏ xuống.

“Thình thịch..”

Sắc mặt của cô đỏ ửng, tim đập lên thình thịch, miệng liên tục thở gấp không thể nào trả lời được câu hỏi của Lục Nương nữa.

Quả thật sai lầm, quá sai lầm khi giữ Lục Nương lại, tại sao cô ấy lại có thể phát hiện ra nhanh như vậy chứ.

“Ôi … đàn bà là những niềm đau!”

Giọng nói non choẹt của thằng cu Tiểu Bảo vang lên.

“Cốp!”

“Con nít con nôi, đi ra chỗ khác!”

Lục Nương đứng bên cạnh gõ một phát rõ đau vào đầu của thằng cu Tiểu Bảo không hiểu chuyện rồi đuổi nó đi ra chỗ khác.

Lúc này Lục Nương ngồi xuống trước mặt của Gia Linh và nói với giọng nhỏ nhẹ hơn:

“Em cứ nói sự thật đi, chị không làm gì em đâu …”

Nghe Lục Nương nói thế, hơi thở của Gia Linh trở nên đều đặn hơn, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt rưng rưng và nói:

“Đúng là em có thích anh ấy … em xin lỗi chị. Nhưng anh ấy không biết em là ai, thậm chí còn không nhớ mặt lẫn biết tên em … xin chị đừng hiểu lầm anh ấy …”

Gia Linh vừa đau đớn vừa nói. Đau là đau ở trong lòng. Mỗi một lời nói tuôn ra như nhát dao đâm vào tim cô vậy. Trên đời này còn gì đau đớn hơn một việc mình thích người ta, người ta còn không biết mình là ai cơ chứ?

“Tại sao?”

Lông mày đang nhíu chặt lại của Lục Nương bỗng giản ra đôi chút. Sau đó Gia Linh bắt đầu kể về cuộc gặp gỡ của cô và hắn.

Ngày trước nhà Gia Linh có một quán ăn sushi từ Nguyệt Quốc. Và cô cũng chính là người Xích gốc Nguyệt. Bản thân cũng là gia đình nhập cư sang Xích Quỷ thì rất lâu đời.

Gia Linh kể từ việc cô là một đứa con gái, cho đến việc thừa kế sản nghiệp của gia đình. Luật trọng nam khinh nữ không chỉ tồn tại ở Xích Quỷ mà cả phương Đông đều vậy, Nguyệt Quốc cũng không tránh khỏi trọng nam khinh nữ khi mà cả nhà cô là đứa con gái duy nhất. Sinh cô ra, mẹ cũng bệnh mà chết.

Bố không chịu làm ăn, nhậu nhẹt rồi mang nợ từ những người trong Hắc Long Bang dẫn đến quán trên nguy cơ phải đóng cửa, bán tiệm để trả nợ.

Thì Thu Phong thân là một khách hàng xuất hiện cùng một con chó. Khi ấy Gia Linh nghĩ Thu Phong chỉ là bao thực khách bình thường thôi. Rồi đàn em của hắn xuất hiện phá quán của cô, hắn ra tay ngăn cản, sau đó hắn mời mấy chục đàn em của hắn vào trong ăn.

Một bữa ăn mà hắn là người trả tất cả. Thậm chí nợ của cô theo cách nào đó cũng không cần tính toán nữa. Từ đó thành viên của Hắc Long Bang đến ủng hộ nhiều hơn, quán ăn làm ăn phát đạt. Hắn lần đó đến ăn có nói là sẽ quay lại, nhưng hắn không bao giờ quay lại. Chưa một lần nào quay lại.

Lúc đó cô chưa được đứng bếp. Cô chỉ muốn một lần nấu cho hắn một bữa ăn đơn thuần để trả ơn mà thôi.

Nhưng theo dần thời gian vì giữ hắn trong lòng quá lâu, cô dần thích hắn khi nào không hay. Sau này biết được thân phận thật sự của hắn, biết được hắn và Lục Nương là một đôi. Cô không bao giờ dám tơ tưởng đến hắn nữa. Cô biết mình và hắn là hai người thuộc hai thế giới khác nhau. Ngoài nấu ăn giỏi ra cô chẳng có cái gì cả, làm sao mà xứng với hắn cơ chứ.

Chưa kể sau này khi biết hắn là thiếu tướng thiên tài cô lại càng cảm thấy bản thân chẳng bằng hắn, chẳng bằng một chút nào. Dù thế cô vẫn không thể đem lòng thôi thích hắn được. Nỗi lòng đó đã tồn tại trong cô quá lâu. Tích theo thời gian, tim cô ngày càng đau. Biết không thể mà vẫn cứ cắm đầu vào.

Trong cuộc sống của cô xuất hiện rất nhiều gã đàn ông, nhưng chẳng một ai có thể làm cô suy nghĩ cả. Đến suy nghĩ cũng không thì làm sao có thể kiếm người mới để quên được hắn đây cơ chứ?

“Hức hức..”

Tiếng khóc nấc của Gia Linh vang lên.

Cô vừa kể vừa khóc, khóc không ngừng. Đây là lần đầu tiên cô khóc vì hắn, khóc vì quá đau lòng …

Lục Nương sau khi nghe câu chuyện đó, cô không còn ghét cô nàng này nữa. Thay vào đó là sự đồng cảm, và sự đáng thương hơn là đáng trách. Cô ấy chẳng làm gì sai cả, có sai là do tên khốn kia thích lo chuyện bao đồng rồi hại con gái nhà người ta thương nhớ hắn. Thậm chí hắn còn không nhớ cô ta, đến tên tuổi mặt mũi làm sao cũng không biết.

Đàn ông đúng là đàn ông.


“Tên khốn kia! Anh còn đứng đó làm gì? Lại mà trả lời cho người ta một câu!”

Lục Nương bỗng quát lên một tiếng khiến Gia Linh ngạc nhiên quay đầu lại.

Tự lúc nào Thu Phong đã đứng sau lưng cô, hắn im lặng nghe hết câu chuyện mà cô kể. Hắn thật sự chẳng nhớ người phụ nữ này. Cho đến khi nghe câu chuyện ấy, hắn cũng nhớ rồi. Là do hắn, do hắn tùy tiện mà gây ra nỗi đau lòng này cho một cô gái.

Biết làm sao bây giờ. Nếu cho thời gian quay lại hắn vẫn sẽ làm vậy, hắn không thể đứng nhìn được. Hắn cũng không biết nói như thế nào.

Thu Phong vẫn đứng đó, giọng nói trầm ấm của hắn nhẹ nhàng vang lên:

“Xin lỗi! Tôi thật sự không nhớ cô. Nghe cô nói, tôi chí ít cũng nhớ cô là ai …”

Thu Phong chưa kịp nói xong, tim của Gia Linh lại nhói lên thêm lần nữa. Thật sự rất đau, đau lắm.

“Nếu sau ngày hôm đó tôi giữ lời hứa quay lại để cô mời một bữa ăn cô đã không nhớ nhung tôi đến thế này. Chuyện cũng lỡ rồi, mong cô hãy quên tôi đi, có duyên gặp gỡ chúng ta là bạn. Tôi cũng có người mình thương, không thể nào đáp lại được tình cảm của cô. Tôi xin lỗi …”

Gương mặt Thu Phong trở nên buồn bã, hắn quả thật rất khó xử, không biết phải nên làm như thế nào cho phải.

“Chị cho phép em mượn hắn vài phút đấy …”

Bất chợt giọng nói dịu nhẹ của Lục Nương vang lên.

Gia Linh ngẩng đầu lên. Cô bắp gặp gương mặt xinh đẹp của Lục Nương đang nở nụ cười với mình.

Nước mắt Gia Linh giàn dụa, cô gật đầu thật mạnh. Bỗng dứng dậy Thu Phong lao đến ôm lấy Thu Phong.

“Hu hu hu hu hu hu hu hu hu …. Em thích anh lắm … em nhớ anh lắm, em muốn nói cho anh lắm … nhưng không thể … em biết … hức hức … em biết em và anh là hai người hai thế giới khác nhau … nhưng em không thể ngừng thích anh … em cứ ngỡ càng không gặp anh sẽ càng quên anh nhanh thôi … nhưng không …. Chỉ một lần gặp đó làm em nhớ cả đời … suốt khoảng thời gian qua, lúc ngủ, lúc tỉnh dậy trong đầu óc em lúc nào cũng chỉ có hình bóng của anh … em xin lỗi anh … em xin lỗi chị Lục … em xin lỗi … hức hức …”

Bất chấp cơ thể nhơ nhớt của Thu Phong. Gia Linh ôm chặt cứng lấy hắn, dụi mặt vào ngực hắn mà khóc nấc cả lên. Vừa khóc vừa xin lỗi, nghe sao thật não lòng.

Ban đầu Thu Phong tính đẩy nàng ra nhưng hắn lại bắt gặp ánh mắt giết người của Lục Nương nên rồi lại thôi.

Thu Phong chẳng biết làm sao. Hai tay hắn cứng đờ, rồi từ từ ôm lấy Gia Linh mà vỗ lên lưng cô bộp bộp mấy cái:

“Anh biết rồi! Đôi khi cố chấp cũng là một điểm tốt của con người, nhưng em phải hiểu mình nên cô chấp về điều gì. Cố chấp với ai. Anh không xứng đáng để em phải giữ trong lòng lâu đến vậy. Anh có người mình thương, người mình hứa sẽ bảo vệ bằng mọi giá. Anh không thể đáp lại tình cảm của em được. Em là một cô gái mạnh mẽ, nấu ăn lại giỏi, sớm thôi em sẽ tìm được người mình thích thật sự … hiểu chứ?”

Vừa an ủi Gia Linh, ánh mắt của Thu Phong lại nhìn Lục Nương đầy trìu mến, Lục Nương cũng vậy. Hắn nói những lời đó thật khiến cho lòng cô ấm áp. Tuy hơn khó chịu khi phải nhìn người đàn ông của mình ôm một cô gái khác.

Nhưng phận đàn bà với nhau, Lục Nương hiểu được nỗi đau mà Gia Linh chịu đựng suốt bao lâu qua. Cô rộng lượng vài phút cũng được. Cũng không phải ích kỷ cho lắm.

“Sụt sịt!!”

Vài phút sau, Gia Linh khụt khịt cái mũi của mình. Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, cô nở một nụ cười rồi buông hắn ra.

“Em cám ơn anh …”

“Em cám ơn chị …”

Lần lượt Gia Linh cúi đầu cám ơn Thu Phong và Lục Nương. Sau đó cô lủi thủi bước vào trong túp lều của mình để thay quần áo mới là lau người.

Một lát sau Gia Linh bước ra. Gương mặt của cô sáng sủa hơn một chút, mang theo vài nét nhẹ lòng và thoải mái. Chỉ duy nhất đôi mắt còn ửng đỏ để chứng minh sự việc vừa rồi là thật.

“Em sẽ cố gắng quên anh …”

Gia Linh bỗng nhiên nở một nụ cười rạng nắng nhìn Thu Phong và nói.

“Ui …”

Bất chợt Thu Phong thấy eo của mình bị ngắt, hơi nhót lên một chút Thu Phong liền la lên. Lục Nương đứng bên cạnh ngẩng đầu lên lườm hắn:

“Còn không mau về thay đồ tắm rửa?”

“Rõ thưa sếp!”

Thu Phong đứng chào theo kiểu quân đội, dứt lời hắn biến mất tại chỗ.

Được thả rồi, hắn phóng hết tốc lực rời khỏi nơi này. Hắn sợ còn ở lại hắn sẽ thành con mồi cho Lục Nương mất.

Thu Phong rời khỏi, chỉ còn Gia Linh, Lục Nương và hai đứa nhỏ ở lại. Bố của Gia Linh đứng phía xa xa thấy được viễn cảnh ấy, lòng ông cũng nhẹ hơn một chút.

Mong rằng con gái ông đủ lớn, đủ hiểu chuyện để quên đi gã đàn ông ấy.

Sau khi Thu Phong rời khỏi, Lục Nương lườm theo hướng Thu Phong biến mất. Hồi sau cô quay sang nở nụ cười với Gia Linh và nói:

“Em thấy đấy, hắn trốn em như trốn tà … đàn ông chẳng có một chút trách nhiệm gì. Chỉ tổ làm khổ đàn bà là hay!”


Lục Nương nói như vậy khiến cho lòng của Gia Linh trở nên ngọt lịm, cô nghiêng đầu đáp nhẹ nhàng lại với Lục Nương:

“Dạ thôi chị … em cũng biết em và ảnh không cùng thế giới. Khác biệt với chị, em không tài giỏi cũng như xinh đẹp như chị. Em không thể nào bên anh ấy được. Em cám ơn chị đã cho em cơ hội nói ra với anh ấy. Em cám ơn chị rất nhiều …”

Dứt câu Gia Linh lại cúi đầu cám ơn Lục Nương thêm một lần nữa.

“Em giỏi nấu ăn lắm đúng không? Có thể dạy chị được không?”

Lục Nương mỉm cười lên tiếng.

“Hả?”

Gia Linh kinh ngạc ngẩng đầu lên hả một tiếng.

“Hửm?”

Lục Nương mỉm cười tít cả mắt nghiêng đầu hỏi chấm một cái.

Cứ thế hai người phụ nữ xinh đẹp bắt đầu thân thiết với nhau.

………………………………………………….

Thu Phong giờ đây đang lao hết tốc lực về căn hộ, hắn chạy ù vào trong nhà tắm, tắm rửa kì cọ người thật sạch rồi thay một bộ đời mới bước ra ngoài hít thở không khí.

Chuyện vừa rồi quả thật hắn là người bị động, chẳng thể nói được gì. Hắn cứ ngỡ Lục Nương sẽ nổi điên lên mà làm thịt hắn. Nhưng không, người phụ nữ của hắn thật cao cả làm sao. Cô ấy xinh đẹp, giỏi giang nhưng không hề ích kỷ.

Cả cuộc đời này của hắn lần đầu tiên gặp được người phụ nữ xinh đep và hiểu cho hắn đến như vậy.

Lòng Thu Phong trở nên ấm áp mỗi khi nghĩ về Lục Nương. Hắn chỉ biết hắn sẽ yêu nàng hơn thế này nữa. Yêu nhiều hơn vậy mới đền đáp xứng đáng với những gì nàng hi sinh vì hắn.

…………………………………………………………….

Lúc này tại vũ trụ 1. Nơi mà Quốc Phong đang ở.

“Xoẹt xoẹt xoẹt …”

“Quái lạ … làm sao không bắt được tần số của vũ trụ 2?”

Quốc Phong ngồi đó, gương mặt hắn trở nên căng thẳng nhìn vào dữ liệu trên máy tính.

“Master Speed đâu!”

“Có thưa Boss …”

“Anh cảm nhận được sóng của vũ trụ 2 không?”

“Để thuộc hạ thử!”

Dứt lời Master Speed lao đi, hắn phóng xuyên qua bức tường trông có vẻ dày cộm kia mà biến mất tại phương trời nào.

Căn phòng sáng lên rồi vụt tắt sau một vài giây Master Speed xuất hiện trở lại, gương mặt hắn trở nên nghiêm trọng và nói:

“Không thể thưa Boss … không những vũ trụ 2, mà cả vũ trụ số 17 cũng không thể bắt được sóng … thuộc hạ không thể đi xuyên qua hai thế giới đó được nữa …”

“Quái lạ … làm sao lại như thế? Đã xảy ra chuyện gì?”

Quốc Phong mang gương mặt căng thẳng tột độ. Lần đầu tiên trong cuộc đời có chuyện mà hắn không thể lý giải. Hắn vò đầu bứt tóc không thể tìm ra được nguyên nhân.

“Haizzz …”

Quốc Phong thở dài một tiếng trong miệng lẩm bẩm:

“Không biết gã kia có làm sao không nữa … tự nhiên biến mất hai thế giới … thế giới số 17 à? Nơi đó hình như đang có đại dịch diệt vong … kế hoạch đổ vỡ rồi.. thật khó chịu …”

Ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, Quốc Phong liên tục than thở về vấn đề gì đó. Hắn khó chịu cực kì, cuộc đời Quốc Phong từ xưa đến nay chưa bao giờ phải trả qua chuyện như thế này, chuyện mà hắn không thể lý giải.

Dần dần hắn lâm vào bế tắc. Luôn than ngắn thở dài.

……………….

Vũ trụ hai lúc bấy giờ, ở hai vùng đầu cực.

Nơi chẳng có bất cứ sinh vật nào con sinh sống trước đó. Băng vốn đã tan nay trở nên đông cứng trở lại. Lục địa băng dần dần hình thành. Hai luồn ánh sáng từ ngoài vũ trụ không biết từ đâu ra hướng thẳng vào hai đầu cực trái đất. Khiến cho bầu trời chớp sáng lên vài giây rồi vụt tắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận