Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây, sắc mặt của Tưởng Thiên Dương trở nên càng khó coi hơn, hắn cảm giác mình bị một tên nhãi ranh hơn ba mươi tuổi chơi xỏ. Tưởng Thiên Dương hừ lạnh nói:

- Không phải mày sợ rồi đó chứ, nên mới ba hoa như vậy, chẳng phải mày nói so tài đó sao, so tài thế nào đây?

- À, đợi một chút!

Diệp Lăng Phi chẳng lo lắng gì cả, từ trên người rút ra điếu thuốc, sau khi châm thuốc hắn hút một hơi nói:

- Không thấy chúng tôi còn thiếu một người đó sao, mày đợi một chút đi, đừng có vội!

- Có gì phải sợ chứ!

Tưởng Thiên Dương hừ lạnh nói, hắn quay qua người con gái đó nói:

- Tiểu Vũ, chúng ta lên xe ngồi đợi trước, hôm nay anh nhất định phải để cho mấy tên hẹp kiến thức này này được hiểu biết thêm. Thế nào gọi là có tiền!

Diệp Lăng Phi cười nhạt, mặc kệ hắn ta. Bạch Tình Đình lúc nãy bị cô gái đó làm cho tức điên lên, sắc mặt đến giờ vẫn chưa hòa lại. Lúc này Vu Tiêu Tiếu xách một cái túi giấy từ trong đi ra. Vu Tiêu Tiếu vừa đến trước mặt Bạch Tình Đình cố ý lượn lờ bộ váy lót chít eo với số lượng có hạn trước mặt cô gái đó, nói to:

- Chị à, mới hơn ba nghìn tệ đã mua được rồi, chỉ có chiếc này thôi, chị à, đợi chúng ta về chị nhất định sẽ mặt cho em xem đó nha!

Cô gái đó ngồi trong xe sau nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu cầm cái túi giấy trong tay, cô tức hồng hộc lải nhải nói:

- Một đám lừa đảo, đúng là một đám lừa đảo!

Tưởng Thiên Dương sững sờ, lúc nãy hắn ta chỉ lo đấu khí với Diệp Lăng Phi mà quên mất nguyên nhân chủ yếu khiến cho bọn họ mâu thuẫn với nhau chính là bốn chiếc váy lót chít eo số lượng có hạn đó, giờ hắn mới nhớ lại, có điều đã quá muộn rồi. Tưởng Thiên Dương không nhịn được nữa tức hồng hộc chạy về phía Diệp Lăng Phi. Nhìn bộ dạng của Tưởng Thiên Dương giống như muốn đánh Diệp Lăng Phi một trận vậy.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Tưởng Thiên Dương chạy qua, hắn lấy điếu thuốc ra đứng thẳng người cười nói:

- Sao thế, chẳng lẽ mày muốn đánh nhau với tao, chúng ta phải nói trước, con người tôi rất thích đánh nhau!

Tưởng Thiên Dương vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy thì mới nhớ ra đây là thành phố Vọng Hải, hắn dừng bước hừ lạnh nói:

- Tao chưa bao giờ gặp người nào bỉ ổi như mày, chẳng phải mày nói phải so tài đó sao, sao giờ lại sợ rồi, chỉ được cái kéo dài thời gian ở đây, rốt cuộc mày có bản lĩnh hay không, nếu không có bản lĩnh thì đừng có giả bộ uy hiếp trước mặt tao!

Diệp Lăng Phi lại hút một hơi, hút xong hơi cuối cùng liền vứt đầu thuốc đi, nói:

- Đi, lên xe, tao dẫn mày đi tìm một quán bar, hai chúng ta sẽ so tài ai có tiền hơn ở trong quán bar, ai không đi thì người đó là con chó!

- Ai sợ chứ, đi thì đi!

Tưởng Thiên Dương nói xong quay người đi đến trước xe của hắn, mở cửa xe ra bước vào xe. Diệp Lăng Phi cũng lên xe. Bạch Tình Đình ngồi bên ghế phụ hỏi:

- Ông xã, chúng ta đi đâu?

- Đương nhiên là đi tìm một nơi chơi tên khốn này một vố!

Diệp Lăng Phi thắt dây an toàn, cười nói:

- Tìm một quán bar ngon một chút, đòi bọn họ cái giá cao cắt cổ!

Diệp Lăng Phi nói xong liền lái xe đi. Vu Tiêu Tiếu ngồi ở ghế sau, nghe Diệp Lăng Phi nói vậy Vu Tiêu Tiếu vội nói:

- Diệp đại ca, em nhớ ra rồi, dẫn bọn họ đến quán bar của chị Khả Hân đi!

- Tiểu nha đầu, rất thông minh, giống như anh nghĩ!

Diệp Lăng Phi nói.

- Không biết quán bar của Khả Hân có mở cửa không nữa, anh gọi điện hỏi thử!

Diệp Lăng Phi rút điện thoại ra gọi cho Lý Khả Hân, điện thoại đổ mấy hồi chuông thì Lý Khả Hân mới uể oải nghe máy.

- A lô, có chuyện gì thế?

Lý Khả Hân mệt mỏi nói.

- Tối qua em vừa về tới thành phố Vọng Hải, bây giờ rất mệt!

- Mệt cũng phải dậy!

Diệp Lăng Phi nói.

- Mau gọi hết người của em đến quán bar, quán bar của em giờ mở cửa đi, ừm, giá cả nước uống bia rượu ở quán bar của em nâng lên gấp năm lần bình thường, đợt lát nữa anh dẫn một tên ngốc đến quán bar của em!

- Ý gì vậy?

Lý Khả Hân vẫn không hiểu, nói:

- Rốt cuộc là anh định làm gì, sao lại phải tăng giá cả đồ uống lên gấp năm lần?

- Khả Hân, em là người thông minh, chẳng lẽ còn phải cần anh nói nhiều sao, chính là có một tên ngốc muốn so tài với anh, anh dẫn tên ngốc đó đến quán bar của em, anh nghĩ phần sau không cần anh nói nữa. Anh thấy giá đồ uống ở quán bar tăng lên năm lần còn hơi ít đó, tốt nhất là mười lần còn xấp xỉ!

Lý Khả Hân nghe một đoạn sau của Diệp Lăng Phi mới hiểu ra, cô cười nói:

- Được rồi, em biết phải làm thế nào rồi, có điều, chí ít anh cũng có em nửa tiếng đồng hồ, em còn phải gọi nhân viên của em đi làm nữa!

- Mau lên!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh có thể dẫn tên đó lượn vòng nửa tiếng đồng hồ!

Sau khi cúp máy. Diệp Lăng Phi nhếch môi cười nói:

- Bà xã, tí nữa là có kịch hay xem rồi, anh dẫn tên ngốc đó đến quán bar của Khả Hân, đến lúc đo anh lại đi tìm Khả Hân đòi tiền, dù thế nào cũng nên chia lợi nhuận với Khả Hân chứ!

Bạch Tình Đình lúc nãy nghe thấy Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với Lý Khả Hân thì cô đã rõ Diệp Lăng Phi định làm gì. Giờ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy cô khẽ nở nụ cười nói:

- Ông xã, tiền không cần đâu. Chỉ cần có thể khiến cho hai người trẻ tuổi đó nhận được sự răn đe. Việc này xem như xong rồi!

- Được rồi, anh nghĩ bọn họ cũng không muốn đó!

Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:

- Không nghe thấy tên họ Tưởng gì gì đó nói chiếc xe của người ta phải hơn bốn triệu đó sao, cũng không biết là Đô la Mỹ hay tiền Nhật nữa!

- Khì khì!

Vu Tiêu Tiếu bật cười.

Đô la Mỹ và tiền Nhật khác biệt rất lớn, nói thế nào chiếc xe đó cũng không đáng cái giá hơn bốn triệu tiền nào cả.

Diệp Lăng Phi cố ý chạy xe rất chậm để cho tên Tưởng Thiên Dương theo sau đuôi, đến lúc hắn nhận được điện thoại của Lý Khả Hân nói bên quán bar đã chuẩn bị xong rồi Diệp Lăng Phi mới chạy xe đến quán bar của Lý Khả Hân.

Diệp Lăng Phi xuống xe nhìn thấy chiếc Ferrari màu bạc đỗ bên cạnh, cửa xe mở ra, cô gái đó và Tưởng Thiên Dương xuống xe. Tưởng Thiên Dương nhìn vào quán bar bĩu môi nói:

- Tao còn tưởng mày đưa tao đi đâu, thì ra là đến một quán bar rách nát!

- Tiểu tử, sao sợ rồi, có phải không mang theo tiền bên người, tao nói cho mày biết, quan bar này là quán bar có giá cao nhất được thành phố Vọng Hải công nhận đấy, nếu mày không có tiền thì đừng đến quán bar này mà hãy đi tìm quán bar khác!

Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói.

- Nếu muốn giả bộ đe dọa thì chí ít cũng có bản lĩnh giả bộ đe dọa, giờ xem ra tiền trong túi mày không biết có đủ để giả bộ đe dọa hay không đây!

- Mày đừng có giả bộ trước mặt tao, tao nói cho mày biết. Tưởng Thiên Dương tao chưa từng sợ qua, tao…!

Tưởng Thiên Dương còn đang chuẩn bị dõng dạc diễn thuyết thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đã quay người đi rồi, hai tay ôm hai eo của Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu không ngừng lắc đầu đi vào quán bar. Vu Tiêu Tiếu còn cố ý quay đầu lại nhìn khinh bỉ Tưởng Thiên Dương, đây rõ ràng là khiêu khích. Tưởng Thiên Dương đâu có chịu nỗi, một tay ôm chặt eo cô gái đó nói:

- Tiểu Vũ, chúng ta đi, hôm nay anh sẽ nhường tên đó, kẻ ngu cũng biết Tưởng Thiên Dương anh không thể đụng vào được!

- Thiên Dương, bên bố em thì sao!

Cô gái đó hỏi.

- Lúc nãy em đã gọi nói với bố rồi, trưa chúng ta sẽ qua đó!

- Có gì đâu mà. Em gọi điện cho bố nói chúng ta ở bên ngoài gặp phải tên ngốc rồi, sẽ về muộn chút.

Tưởng Thiên Dương nói.

- Thiên Dương, hay là để em gọi điện cho bố em bảo bố em dạy cho tên đó bài học là được rồi.

Cô gái đó nói.

- Còn hai người phụ nữ đáng ghét kia nữa!

- Tiểu Vũ, việc này không cần bố em phải ra mặt. Nếu như ngay cả mấy người này mà anh còn không đối phó được, vậy sau này anh còn mặt mũi nào mà lăn lộn nữa chứ. Càng không dám nhắc đến anh là người của Tưởng gia.

Tưởng Thiên Dương nói.

- Em cứ yên tâm đi, chúng ta vào thôi!

Tưởng Thiên Dương và cô gái đó bước vào trong quán bar, giờ là ban ngày, trong quán bar vốn không có ai đến uống rượu cả. Lý Khả Hân cũng đã đến, cô chỉ gọi một người pha rượu và một bar-girl. Lý Khả Hân là người thông minh đẳng cấp nào chứ, trong điện thoại Diệp Lăng Phi đã nói như vậy thì cô đã biết nên làm thế nào rồi. Lý Khả Hân so với Diệp Lăng Phi càng tàn nhẫn hơn rất nhiều, chi bằng nói nếu như đàn bà mà nổi lòng hung ác thì sẽ ác độc hơn đàn ông nhiều! Lý Khả Hân cố ý nâng giá thức uống trong quán bar lên gấp mười lần, ngay cả một chai bia cũng đòi bảy mươi tệ, càng không cần phải nói đến mấy loại rượu hảo hạng đó, sơ sơ một chai rượu tây giá gốc của nó hơn một trăm tệ thì ở đây bán hơn một ngàn tệ, còn như Whisky, một chai giá cao đến bốn năm chục nghìn. Nếu là rượu pha thì một ly ba trăm, có thích uống hay không thì tùy. Dù sao Lý Khả Hân cũng đã ăn đứt Diệp Lăng Phi sẽ đấu rượu với tên đó ở đây. Lý Khả Hân lúc này không kiếm tiền thì còn phải đợi đến lúc nào chứ.

Ba người Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu cùng đi vào trước, ngồi trong quầy rượu, đợi sau khi Tưởng Thiên Dương và cô gái đó vào Diệp Lăng Phi gọi:

- Nào, mau ngồi xuống, kì kèo thế chắc không phải là không có tiền đó chứ, muốn chuồn rồi sao!

- Mày xem Tưởng Thiên Dương tao...!

Tưởng Thiên Dương còn chưa nói xong thì bị Diệp Lăng Phi cắt ngang:

- Được rồi, tao biết mày lợi hại, nhưng cái lợi hại này không cần phải dùng miệng để nói ra, mà là dùng tiền để đập ra, mày chuẩn bị chưa. Giờ mày phản hồi vẫn còn kịp đấy!

- Tao!

Tưởng Thiên Dương lại định nói gì đấy. Diệp Lăng Phi nói:

- Được rồi, có thể nhìn thấy được mày là người có tiền. Cái gì cũng bất chấp được hết, được rồi, con người này của tôi cũng chẳng có tiền gì nhiều, nhưng tiền uống rượu thì vẫn là có!

Diệp Lăng Phi nói xong quay qua nói với Lý Khả Hân:

- Bà chủ, cho chúng tôi năm người năm ly rượu đã hoa hồng tình nhân đã pha sẵn, tính hết cho tôi!

- Không cần!

Tưởng Thiên Dương hừ lạnh nói.

- Mày đừng tưởng như vậy là xong chuyện, nằm mơ đi! Đồ keo kiệt!

Tưởng Thiên Dương và cô gái đó ngồi trên ghế chỗ quầy bar nói với Lý Khả Hân:

- Cho tôi hai chai Whisky, chính là loại tốt nhất ở chỗ các ngươi ấy!

Lý Khả Hân nói:

- Vị tiên sinh này, tôi nên nói trước với anh, đồ uống ở chỗ chúng tôi rất đắt. Whisky ở chỗ chúng tôi cũng phân làm mấy loại, giá cả không giống nhau, một chai Whisky đắt nhất bằng giá một triệu nguyên cả một năm. Loại trung nếu thấp nhất cũng khoảng bốn mươi nghìn, tiên sinh, tôi nghĩ nhất thiết phải nói rõ giá cả với anh!

- Cái gì?

Tưởng Thiên Dương ngạc nhiên, hắn đi không ít quán bar, còn chưa từng gặp phải quán bar nào đắt như vậy. Diệp Lăng Phi hừ lạnh một câu nói:

- Sao lại than đắt rồi, tôi đã nói rồi, chê đắt thì đừng uống rượu, tôi là đồ keo kiệt không có tiền, hay lấy cho tôi một chai Whisky loại thấp nhất bốn mươi nghìn đi.

Tưởng Thiên Dương nghe Diệp Lăng Phi nói vậy hắn ngầm cắn răng nói:

- Cho tôi hai chai Whisky loại năm trăm nghìn!

Lý Khả Hân mở cờ trong bụng, thầm nghĩ bụng tên này quả nhiên là một tên ngốc, nếu đã chịu loại Whisky năm trăm nghìn, vậy thì Lý Khả Hân sẽ nâng giá lên mười mấy lần, thậm chí hai ba chục lần, dù sao cô cũng chẳng quan tâm. Uống thì uống, không uống thì không uống, chẳng liên quan đến cô. Tên Tưởng Thiên Dương này vung tay cũng quá phóng khoáng, một lúc đã đòi hai chai. Diệp Lăng Phi nhìn nhìn rồi nói với Lý Khả Hân:

- Bà chủ, tôi không có phóng khoáng như vị khách này, lấy cho tôi một chai Whisky một triệu, chúng tôi cũng muốn thử loại Whisky một triệu này có vị thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui