Đô Thị Tàng Kiều

Sau khi Vu Tiêu Tiếu gọi điện cho Bạch Tình Đình xong mới bước vào trong quán ăn. Cô vừa bước vào thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đang ngồi đối diện nhau của một bàn trong quán ăn. Diệp Lăng Phi đưa tay ra vẫy Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu lúc nãy đã gọi điện cho Bạch Tình Đình, giống như là đã làm chuyện xấu xa gì, trong lòng luôn thấy bất an, không dám nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi ngồi xuống.

- Tiêu Tiếu, em ăn gì?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Diệp đại ca, tụi anh gọi món là được rồi, tụi anh ăn gì em ăn nấy!

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Từ lúc nào trở nên ngoan thế!

Diệp Lăng Phi lầu bầu, cầm thực đơn đưa cho Bành Hiểu Lộ nói.

- Hiểu Lộ, anh thấy hay là em gọi món đi, anh không biết gọi món, anh ăn theo em vậy!

- Cái này không được hay lắm!

Bành Hiểu Lộ nói.

- Đồ em ăn không nhất định mọi người thích ăn, ừm, như vầy đi, em gọi vài món, cũng không biết mọi người có thích ăn không nữa!

Diệp Lăng Phi vừa định nói thì điện thoại của hắn vang lên. Diệp Lăng Phi rút điện thoại ra vừa nhìn liền nói với Bành Hiểu Lộ:

- Là điện thoại của Tình Đình!

Nói xong Diệp Lăng Phi nghe máy tại chỗ luôn.

- Bà xã, có chuyện gì vậy?

Diệp Lăng Phi tay cầm tách ra uống một ngụm trà. Vu Tiêu Tiếu ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô không dám nhìn Diệp Lăng Phi mà chỉ cúi đầu.

Trong điện thoại vọng lại tiếng dịu dàng êm tai của Bạch Tình Đình vọng lại nói:

- Ông xã, em nhớ anh rồi, ông xã, giờ anh đang ở đâu, em muốn gặp anh, tiện thể cùng ăn cơm với anh!

Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ ngồi đối diện, hắn lại nhìn quau Vu Tiêu Tiếu ngồi bên cạnh thì thấy Vu Tiêu Tiếu đang cúi đầu, trong đầu hắn chợt hiểu, thầm cười bảo bụng: “Thì ra Bạch Tình Đình đã cài đặt một tiểu gián điệp bên cạnh mình, nếu không sao lại có thể trùng hợp đến vậy chứ. Tình Đình đúng y lúc này gọi điện tới.

Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây nói với Bạch Tình Đình:

- Bà xã, được thôi, anh đang chuẩn bị ăn cơm trong quán ăn với Tiêu Tiếu và Bành Hiểu Lộ, bà xã, em cũng qua đây cùng ăn cơm đi, tiện thể gặp Bành Hiểu Lộ luôn, hôm nay cô ấy vừa đến thành phố Vọng Hải!

Theo như Diệp Lăng Phi thấy, cho dù mình có giấu giếm Bạch Tình Đình sự thực là Bành Hiểu Lộ đang ở trước mặt mình thì việc này cũng rất khó có thể che đậy được, có tiểu nha đầu Vu Tiêu Tiếu này ở ngay bên cạnh mình, không cần mình nói Vu Tiêu Tiếu cũng đã nói hết cho Bạch Tình Đình biết rồi. Nếu đã như vậy, dứt khoát không bằng trực tiếp nói với Tình Đình, như vậy có thể biến từ bị động sang chủ động.

Bạch Tình Đình sau khi nghe Diệp Lăng Phi nhắc Bành Hiểu Lộ, cô lập tức hỏi:

- Ông xã, anh ở đâu, giờ em qua đó!

Thực ra Bạch Tình Đình đã biết địa chỉ cụ thể của quán ăn đó từ miệng của Vu Tiêu Tiếu rồi. Bạch Tình Đình nói vậy mục đích là muốn để cho Diệp Lăng Phi tưởng mình không hề biết chuyện Bành Hiểu Lộ đến thành phố Vọng Hải từ trước. Nhưng Diệp Lăng Phi là người thông minh đẳng cấp nào chứ, thông qua phản ứng của Vu Tiêu Tiếu đã đoán ra được manh mối từ lâu rồi, hắn cũng chả muốn phá rách nên cười nói với Bạch Tình Đình:

- Vậy được, bà xã, em qua đây đi!

Diệp Lăng Phi trong điện thoại nói cho Bạch Tình Đình biết địa chỉ cụ thể của quán ăn đó thì cúp máy cười nói với Bành Hiểu Lộ:

- Hiểu Lộ. Tình Đình sắp qua đây cùng ăn cơm, em không lưu tâm chứ!

- Đương nhiên là không rồi!

Bành Hiểu Lộ nói.

- Em cũng muốn gặp Bạch Tình Đình. Em cũng chẳng biết Bạch Tình Đình thích ăn những món gì nữa, cô ấy cũng đã đến ăn cùng rồi, chi bằng giờ gọi món cho cô ấy luôn.

- Vậy cũng được!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh đoán đến lúc Tình Đình qua thì thức ăn cũng đã đem lên rồi, vừa lúc cô ấy có thể cùng ăn với chúng ta!

Sau khi Diệp Lăng Phi gọi hai món Bạch Tình Đình thích ăn xong thì mới bảo nữ phục vụ đó đi làm thức ăn. Lúc này Diệp Lăng Phi cố ý nói với Vu Tiêu Tiếu ngồi bên cạnh:

- Tiêu Tiếu, hôm nay em rất kỳ lạ đó, sao vừa bước vào đến giờ cứ cúi đầu, chẳng nói gì cả vậy, đây chẳng giống với tính cách của em!

- Không có..., không có!

Vu Tiêu Tiếu sau khi nghe thấy những lời nói này của Diệp Lăng Phi, cô vội ngẩng đầu lên nói liên tục:

- Diệp đại ca, anh hiểu nhầm rồi, em vẫn nghe hết những lời anh nói mà, em chỉ là không có chen mỏ vào thôi!

Diệp Lăng Phi cười cười, hắn quay đầu qua Bành Hiểu Lộ nói:

- Hiểu Lộ, đợi lát nữa Tình Đình qua bảo Tình Đình giới thiệu cho em xem thử nên mua xe gì tương đối tốt, về phương diện này cô ấy chuyên nghiệp hơn anh!

- Em còn rất nhiều việc muốn thỉnh giáo Bạch Tình Đình!

Bành Hiểu Lộ nói.

- Đều là vấn đề của phụ nữ, em thực sự nên gặp Bạch Tình Đình!

- Ừm, anh đề nghị sau này em nên tiếp xúc nhiều với Tình Đình!

Diệp Lăng Phi nói.

- Đừng nhìn bề ngoài của Tình Đình có vẻ rất có tiếp xúc, nhưng khi thực sự tiếp xúc với Tình Đình thì em sẽ biết. Tình Đình là một người rất dễ tiếp xúc!

Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ, Vu Tiêu Tiếu ngồi ở bên này tám chuyện, thức ăn vừa mang đến chưa được bao lâu, Bạch Tình Đình đã đến rồi. Bạch Tình Đình mặc chiếc áo khoác lông trắng tuyết, tay cầm túi xách. Diệp Lăng Phi vội đứng lên cởi áo khoác ngoài giúp Bạch Tình Đình. Vu Tiêu Tiếu rất tinh ý nhường chỗ ngồi của mình cho Bạch Tình Đình ngồi, cô ngồi đối diện với Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi.

Bạch Tình Đình mặc chiếc áo len đen bên trong, chiếc áo len bó sát người, hiện ra đường cong cơ thể tuyệt đẹp. Dưới thân mặc chiếc quần dài mày đen, giữa eo có thắt nịt rộng bằng gan bàn tay. Bạch Tình Đình vừa ngồi xuống liền nói với Bành Hiểu Lộ:

- Hiểu Lộ, xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết hôm nay cô đến thành phố Vọng Hải, lúc nãy ở công ty, nếu không phải ông xã tôi nói với tôi thì tôi cũng không biết là cô đã đến thành phố Vọng Hải rồi!

Bành Hiểu Lộ nhẹ nhàng nói:

- Tình Đình, tôi đến hơi gấp, tôi cần phải đến thành phố Vọng Hải trước để làm quen với môi trường ở đây, vốn định hôm nay gặp cô, nhưng lại lo làm phiền cô, tôi biết cô là chủ tịch một tập đoàn lớn, công việc bận cả một ngày!

- Bận gì chứ, chẳng bận gì cả, cũng chả có việc gì!

Bạch Tình Đình nói xong nhìn Diệp Lăng Phi một cái nũng nịu nói:

- Ông xã, trước đây anh đã đồng ý em thế nào?

Bàn tay của Diệp Lăng Phi đặt trên xương hông rộng, gợi cảm của Bạch Tình Đình, sờ mó cái mông tròn trĩnh đầy đặn đó của Bạch Tình Đình, nghe Bạch Tình Đình hỏi hắn vậy. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bà xã, trước đây anh đã đồng ý em cái gì?

- Ông xã, anh thật không nhớ sao?

Bạch Tình Đình nũng nịu nói:

- Anh đã nói là sẽ đến tập đoàn quốc tế Thế Kỷ giúp em. Giờ thì tốt rồi, anh cũng chẳng thèm đi tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, để mình em bận rộn ở đó!

- A, là chuyện này à!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Anh không thích hợp ngồi ở công ty, bà xã, như vậy đi, đợi lúc nào có việc thì em gọi anh qua, thời gian còn lại anh không đến thì tốt hơn. À, mọi người cũng đừng có nói chuyện nữa, mau ăn cơm thôi, đợi thêm lát nữa là cơm canh nguội hết cả rồi đấy.

Diệp Lăng Phi nói xong cầm đũa lên gọi Bành Hiểu Lộ, Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu cùng ăn cơm. Tay phải Bạch Tình Đình cầm đũa, tay trái đặt trên đùi của Diệp Lăng Phi, lén nhéo một cái. Diệp Lăng Phi ráng nhịn không trả đũa. Bành Hiểu Lộ ngồi đối diện không hề phát hiện ra động tác bên dưới bàn của Bạch Tình Đình, sau khi cô ăn vài miếng thì quay qua nói với Bạch Tình Đình:

- Tình Đình, tôi vừa đến thành phố Vọng Hải, môi trường bên này tôi không quen lắm. Tôi muốn mua một chiếc xe, cô thấy tôi nên mua xe gì tương đối tốt?

- Hiểu Lộ, cô muốn mua xe ở mức giá bao nhiêu?

Bạch Tình Đình hỏi.

Bành Hiểu Lộ suy nghĩ rồi nói:

- Một trăm nghìn đến một trăm năm mươi nghìn vậy, bên khu phòng bệnh có xe, tôi tự mua xe chỉ là thỉnh thoảng chạy đi ra ngoài, ngày thường cũng không cần phải chạy xe đi, vì thế tôi muốn mua một chiếc thông thường là được rồi!

- Loại xe từ một trăm nghìn đến một trăm năm mươi nghìn phải không. Giá này rất được đó chứ!

Bạch Tình Đình nói.

- Đợi sau khi ăn cơm xong chúng ta có thể đi dạo khu phố xe hơi!

- Ừm!

Bành Hiểu Lộ nói.

- Tình Đình, vậy phiền cô rồi!

- Hiểu Lộ, xem cô nói kìa!

Bạch Tình Đình nói.

- Chúng ta chẳng phải người lạ, giúp cái này cũng là việc tôi nên làm, hơn nữa, cho dù tôi không giúp cũng phải phiền ông xã tôi giúp, ông xã tôi phải nói là người đại bận rộn, đâu có thời gian giúp cô chứ!

Lúc Bạch Tình Đình nói chuyện cố ý liếc mắt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi làm bộ xem như không nhìn thấy cái liếc mắt đó của Bạch Tình Đình, tiếp tục cuối đầu ăn cơm. Bành Hiểu Lộ nghe ra trong câu nói của Bạch Tình Đình còn bao hàm ý khác nữa, cô lướt mắt qua nhìn Diệp Lăng Phi, rồi lại dừng trên mặt Bạch Tình Đình nói:

- Tôi biết Diệp Lăng Phi rất bận, vì thế tôi mới muốn nhờ Tình Đình giúp tôi việc này!

- Không thành vấn đề, ăn cơm xong chúng ta cùng đi!

Bạch Tình Đình rất vui đồng ý liền.

Sau khi ăn cơm xong Bạch Tình Đình quả thật đã dẫn Bành Hiểu Lộ đi xem xe. Diệp Lăng Phi cũng đi theo đến khu phố xe hơi. Bạch Tình Đình và Bành Hiểu Lộ đi vào trước. Bạch Tình Đình nắm lấy cánh tay của Bành Hiểu Lộ, xem có vẻ rất thân mật. Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu lại đi theo sau lưng hai người đó, ngay tại cổng khu phố xe hơi. Diệp Lăng Phi đã kéo cánh tay Vu Tiêu Tiếu lại.

- Tiêu Tiếu, tiểu nha đầu, mau thành thật khai ra đi, có phải em đã gọi điện cho Tình Đình không?

Diệp Lăng Phi kéo Vu Tiêu Tiếu qua một bên. Vu Tiêu Tiếu cứ lắc đầu liên tục nói:

- Diệp đại ca, em không có!

- Em còn nói dối với anh hả, có tin anh để cho em sống không bằng chết không hả?

Diệp Lăng Phi nói xong đi mấy bước đến trước mặt Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu có phần hơi sợ hãi, liên tục nói:

- Diệp đại ca, anh nghe em giải thích!

- Em nói đi, tiểu nha đầu, nếu em còn dám nói dối thì đợi mà xem!

Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói.

- Tối nay em đừng mong yên ổn, anh sẽ nổ hoa cúc của em đó!

Vu Tiêu Tiếu nhỏ nhẹ nói:

- Diệp đại ca, em cũng không còn cách nào khác cả, chị đối với em tốt như vậy, em không thể không giúp chị em được. Em cũng biết làm vật là không đúng, nhưng em đã đồng ý với chị rồi thì em phải làm cho tốt.

- Tiểu nha đầu. Tình Đình đối với em tốt, chẳng lẽ anh đối với em không tốt sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Diệp đại ca, anh đối với em cũng tốt!

Vu Tiêu Tiếu lẩm bẩm.

- Nhưng, hai người đều đối tốt với em cả, em phải chọn ra một người đối với em tốt nhất, chị đối với em tốt nhất, vì thế em mới giúp chị!

Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong hừ lạnh một câu với Vu Tiêu Tiếu:

- Tiểu nha đầu, em hãy đợi đấy, đợi tối về anh sẽ thu dọn em thế nào, em chuẩn bị mà đợi bị nổ hoa cúc đi!

Diệp Lăng Phi nói xong quay người bước vào. Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy Diệp Lăng Phi bước vào cô bĩu môi với Diệp Lăng Phi lẩm bẩm:

- Em không thèm sợ đâu, đến lúc đó em bảo chị giúp em!

Vu Tiêu Tiếu đã nhìn thấy được trong nhà vẫn là Bạch Tình Đình có uy lực. Diệp Lăng Phi luôn phải nhường Bạch Tình Đình cả.

Tiểu nha đầu Vu Tiêu Tiếu này rất biết nhìn rõ tình hình, vì thế tuy sau khi bị Diệp Lăng Phi nói một tràn. Vu Tiêu Tiếu ngược lại chẳng phải sợ hãi gì mấy.

Bạch Tình Đình và Bành Hiểu Lộ dạo trong khu phố xe hơi, Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu đi theo sau. Chính lúc Bành Hiểu Lộ và Bạch Tình Đình đi đến trước một chiếc Bora màu trắng bạc, lúc xem đi xem lại chiếc Bora đó. Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại từ bên Bắc Kinh, điện thoại gọi đến là Nhạc Lâm Sơn, thì ra Diêu Tịnh và tên ngoại quốc đó đã bị dẫn đến Bắc Kinh, biểu hiện của Diêu Tịnh rất phối hợp, khai hết mọi chuyện ra, rất nhanh bên Bắc Kinh đã có quyết định đuổi tập đoàn IPA ra khỏi Trung Quốc, đồng thời bên Bắc Kinh cũng đã dựa theo yêu cầu của Diệp Lăng Phi công bố chuyện này ra khắp thế giới, đây là một vấn đề mang tính quốc tế. Nhạc Lâm Sơn gọi cho Diệp Lăng Phi chính là muốn báo cho Diệp Lăng Phi biết ông ta đã dựa theo những gì Diệp Lăng Phi muốn mà đi giải quyết đúng như vậy.

- Ừm, cảm ơn!

Diệp Lăng Phi nói.

- Ý ông nói là chiều nay sẽ mở cuộc họp báo để tiến hành nói rõ chuyện này đúng không, ừm, tôi biết rồi!

- Tiểu Diệp, còn sắp đặt sau này cho nữ gián điệp đó bên chúng tôi cũng đã chuẩn bị hết cho cô ta rồi!

Nhạc Lâm Sơn nói.

- Cậu yên tâm đi, toàn bộ đều làm dựa theo ý của cậu cả!

- Điều mà tôi muốn nhìn thấy nhất chính là tập đoàn IPA cút khỏi thành phố Vọng Hải!

Diệp Lăng Phi nói.

- Không biết bên ông lúc nào mới ra thông báo đây?

- Hôm nay đã phát lệnh đi rồi!

Nhạc Lâm Sơn nói.

- Về sau sẽ có một thông báo càng nghiêm khắc hơn, là thông báo xử phạt thị trưởng thành phố Vọng Hải các cậu, đồng thời chúng tôi cũng đã ra thông báo càng tỷ mỉ hơn trên cả nước, dùng cái này để bảo đảm kinh tế và cuộc sống của chúng ta không bị ảnh hưởng, sự việc lần này xem như là một bài học cho chúng tôi, trước đây không ngờ sẽ xảy ra những chuyện như thế này, có điều, đã xảy ra rồi thì chúng tôi chỉ có thể ngăn chặn tận gốc chuyện về sau!

- Ừm, được!

Diệp Lăng Phi nói.

- Yêu cầu của tôi là tập đoàn IPA bị đuổi đi khỏi!

Tùy Trường Hồng vốn không có ở văn phòng làm việc chính quyền thành phố, ông ta đương nhiên vẫn còn chưa biết tập đoàn IPA có liên quan đến gián điệp và khống chế nền kinh tế đã bị yêu cầu rời khỏi Trung Quốc. Nếu để Tùy Trường Hồng biết được chuyện này thì ông ta không còn tâm trạng để đi gặp tên nhà báo Vương Thần đó rồi.

Tập đoàn IPA đối với Tùy Trường Hồng mà nói là một công ty tập đoàn đầu tư đến thành phố Vọng Hải rất quan trọng, tập đoàn IPA là một tập đoàn xuyên quốc gia lớn, có thể đến thành phố Vọng Hải để đầu tư. Tùy Trường Hồng xem đây là một trong những thành tích của ông ta, định đợi năm sau sẽ tuyên truyền cho tập đoàn IPA, làm càng lớn càng tốt, như vậy cũng có thể thể hiện thành tích của ông ta ra.

Làm thị trưởng bắt buộc cần phải có thành tích. Nếu không thì sao mà có thể thăng chức được chứ. Dã tâm của Tùy Trường Hồng cũng không nhỏ, ông ta không hài lòng với chức thị trưởng thành phố Vọng Hải hiện có, ông ta còn muốn trèo cao hơn nữa. Có điều trước mắt ông ta đang nghĩ là làm thế nào để lật đổ được Chu Hồng Sâm, vì thế khi ông ta nghe có người nắm được chứng cứ Diệp Lăng Phi kết cấu với phía cảnh sát thì Tùy Trường Hồng lập tức tìm tên nhà báo Vương Thần đó.

Tùy Trường Hồng lúc này đang ngồi trong phòng khách ở nhà uống trà đợi thư ký của mình dẫn tên nhà báo Vương Thần đó đến. Cô con gái của ông ta từ phòng ngủ đi ra, tay cầm điện thoại, lúc nãy Tùy Vũ tám chuyện với Tưởng Thiên Dương. Tưởng Thiên Dương giờ đang ở tỉnh thành, mấy ngày này Tùy Vũ đều buôn chuyện điện thoại với Tưởng Thiên Dương.

- Bố. Thiên Dương nói qua hai ngày nữa trong tỉnh sẽ có người đến thành phố Vọng Hải điều tra chuyện kinh tế sử dụng nhà ở thích hợp!

Tùy Vũ sau khi nói chuyện điện thoại với Tưởng Thiên Dương xong, cô cầm điện thoại đến ngồi bên Tùy Trường Hồng nói:

- Bố. Thiên Dương qua vài ngày nữa cũng đến đây!

- Ừm, như vậy là tốt nhất!

Tùy Trường Hồng cảm giác gần đây chuyện vui nối tiếp chuyện vui, đầu tiên là cô con gái của mình đã kết giao được với Tưởng Thiên Dương, người nhà Tưởng gia, mình cũng xem như là có chỗ dựa rồi. Chuyện tiếp theo nữa là mình đã tìm được chứng cứ lật đổ Chu Hồng Sâm, chuyện thứ ba chính là người trong tỉnh đến điều tra chuyện kinh tế sử dụng nhà ở thích hợp.

Tùy Trường Hồng trong lòng vô cùng vui vẻ, không thể không thể hiện ra được, hai tay Tùy Vũ ôm chặt cổ bố mình nũng nịu:

- Bố, bố thấy Thiên Dương thế nào?

- Ừm, rất được!

Tùy Trường Hồng gật đầu nói:

- Thằng bé Thiên Dương này bố rất thích. Tùy Vũ, con nhất định phải nắm chặt đấy!

- Bố, bố yên tâm đi. Con đã tính toán hết rồi!

Tùy Vũ nũng nịu nói.

- Bố cũng không xem con gái bố làm gì à, con đã có không ít bạn trai, sao có thể không biết được Tưởng Thiên Dương là người bạn trai tốt nhất mà con từng tiếp xúc qua chứ, con sẽ giữ chặt anh ấy. Bố, con cũng biết thế lực nhà Tưởng Thiên Dương rất có lợi đối với tiền đồ của bố, con là con gái bố mà, con đương nhiên sẽ nghĩ cho bố rồi!

Tùy Trường Hồng vỗ vỗ vai Tùy Vũ cười nói:

- Tùy Vũ, không uổng công bố cưng chiều con gái bảo bối của bố, biết nghĩ cho bố!

- Đương nhiên rồi, tiền đồ của bố thuận lợi thì làm con gái như con đương nhiên sẽ được thơm lây rồi!

Tùy Vũ nũng nịu nói.

- Bố, gần đây con có để ý một phục trang mới của Ý, nhưng chiếc áo đó rất đắt, trước mắt trong nước vẫn chưa có hàng, chỉ có thể mua ở nước ngoài, bố, có thể hỗ trợ cho con ít tiền được không?

- Tiền không phải vấn đề!

Tùy Trường Hồng nói.

- Chỉ cần con thích thì cứ đi mua!

- Cảm ơn bố!

Tùy Vũ vui vẻ thơm lên má phải của Tùy Trường Hồng một cái, rồi lại ôm Tùy Trường Hồng nũng nịu, đúng vào lúc này vọng lại tiếng chuông cửa. Tùy Vũ đứng lên đi mở cửa thì nhìn thấy thư ký Tiểu Vương dẫn một người đàn ông lạ đứng trước cửa.

- Thị trưởng Tùy bảo tôi dẫn nhà báo này đến!

Tiểu Vương vội nói.

Tùy Trường Hồng ngồi trong phòng khách đã nghe thấy tiếng của Tiểu Vương, ông nói với Tùy Vũ:

- Tùy Vũ, để bọn họ vào, bố có chút việc, con ra ngoài chơi đi!

- Ừm, vâng!

Tùy Vũ đáp.

Tiểu Vương dẫn Vương Thần bước vào trong nhà. Vương Thần đó không ngờ chuyện này lại làm to như vậy. Lúc đầu hắn chỉ nghĩ mượn việc này để nổi danh, bây giờ thì tốt rồi, ngay cả nhà hắn cũng không dám về, hắn lo có cảnh sát đến bắt hắn. Vương Thần bước vào thì nhìn thấy Tùy Trường Hồng ngồi trên ghế sô fa trong phòng khách, trong lòng Vương Thần sợ sệt, việc này lớn đến nỗi khiến hắn không dám tưởng tượng được, không ngờ ngay cả thị trưởng cũng bị kinh động nữa, thị trưởng đích thân gặp hắn.

- Thị trưởng, anh ta chính là nhà báo Vương Thần!

Tiểu Vương nói.

Ánh mắt của Tùy Trường Hồng dừng lại trên người của Vương Thần. Khẽ gật đầu ra hiệu cho Vương Thần đến ngồi đối diện với ông ta. Vương Thần hiện rõ vô cùng căng thẳng, vừa ngồi xuống hắn bắt đầu hơi run lên.

- Thị... thị trưởng, tôi...!

Vương Thần nói chuyện trở nên lắp bắp. Tùy Trường Hồng đặt cốc trà trên tay xuống cười nói với Vương Thần:

- Vương Thần phải không, ừm, ở đây cậu không cần phải căng thẳng quá, tôi sẽ không ăn thịt người đâu, chỉ là muốn nói với cậu vài câu thôi!

Tùy Trường Hồng nói xong quay qua nhìn thư ký Tiểu Vương của mình nói:

- Tiểu Vương, cậu xuống đợi dưới lầu đi.

- Vâng!

Tiểu Vương đáp rời khỏi phòng. Ở đây chỉ còn lại Tùy Trường Hồng và Vương Thần. Tùy Trường Hồng cố gắn không bảo Vương Thần không cần phải quá căng thẳng, ông ta đưa đưa cho Vương Thần một cốc trà, đích thân rót vào cốc đẩy đến trước mặt Vương Thần nói:

- Nhà báo Vương, nào, uống ngụm trà đi!

- Không... không uống đâu...!

Vương Thần căng thẳng quá mức, nói chuyện có chút không đầu không đuôi. Hắn chẳng qua chỉ là một nhà báo nhỏ, lúc đối diện với thị trưởng thành phố Vọng Hải, vốn dĩ cũng phải căng thẳng sợ sệt, điều quan trọng nhất vẫn là Vương Thần không biết thị trưởng tìm mình là tốt hay là xấu. Bây giờ hắn rất hối hận, sớm biết thế này sẽ không làm lớn chuyện như vậy, không nên viết bài báo đó.

Tùy Trường Hồng nghe Vương Thần đáp như vậy, ông ta bật cười nói:

- Tiểu Vương, cậu không phải sợ, tôi tìm cậu là muốn nói chuyện với cậu thôi!

- Thị trưởng, tôi biết đều là do tôi sai, tôi không nên viết như vậy!

Vương Thần đột nhiên nói.

- Bây giờ tôi rất hối hận, cầu xin thị trưởng cho tôi thêm một cơ hội!

Tùy Trường Hồng vẫn giữ nụ cười trên mặt, ông ta bưng cốc trà lên uống một ngụm nhỏ, rồi lại đặt xuống nhìn Vương Thần ngồi đối diện cười nói:

- Tiểu Vương, cậu không sai, theo tôi thấy cậu viết rất tốt, cậu là nhà báo thì nên dám vạch trần hiện tượng hắc ám trong xã hội, nếu không những người làm lãnh đạo như chúng tôi sao biết được chứ. Tôi có thái độ tán đồng với cách làm này của cậu, có điều lãnh đạo ủy ban thành phố luôn cho rằng cậu viết như vậy không được hay lắm, tôi có thể tưởng tượng được áp lực trên người cậu, lần này tôi tìm cậu không có ý gì khác, chỉ là hy vọng cậu có thể đừng bị áp lực ngoại cảnh đè nắn mà phải giữ vững nguyên tắc!

Lần này Vương Thần mê mẩn triệt để luôn, không biết thị trưởng rốt cuộc muốn nói cái gì. Nếu nói thị trưởng tán thành cách làm của mình thì tại sao mình bị tòa soạn đuổi việc, cái này giải thích thế nào đây.

Tùy Trường Hồng nhìn thấy Vương Thần ngơ ngác nhìn mình, ông ta cười nói:

- Tiểu Vương, tôi biết trong tay cậu vẫn còn chứng cứ khác nữa phải không?

- Chứng cứ khác?

Vương Thần hỏi.

- Ừm!

Tùy Trường Hồng gật đầu.

- Ví dụ như nói chứng cứ của người mà cậu không viết tên có kết cấu với cảnh sát, tôi xem qua rồi, những bức ảnh trên mặt tờ báo chỉ là hình bóng sau lưng, vốn không nhìn rõ mặt, như vậy rất mơ hồ. Tôi hy vọng cậu có càng nhiều chứng cứ hơn!

- À, thị trưởng, ngài nói cái này à!

Vương Thần vừa nghe, trong ánh mắt chợt lóe lên tia khác thường, hắn vội nói:

- Thị trưởng, tôi còn có những bức ảnh khác nữa!

- Thật không, có thể cho tôi xem được không?

Tùy Trường Hồng hỏi.

- Có thể, có thể!

Vương Thần giống như người rớt nước túm được cây cứu mạng vậy, hắn vội nói:

- Còn có rất nhiều ảnh cất trong hòm thư của tôi ấy, thị trưởng, giờ tôi có thể cho ngài xem!

- Vậy được!

Tùy Trường Hồng nói.

- Giờ tôi muốn xem những bức ảnh đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui