Đô Thị Tàng Kiều

Tùy Trường Hồng nói với Vương Thần là muốn xem mấy bức ảnh kia. Vương Thần nói với Tùy Trường Hồng là những tấm ảnh đó nằm trong email của hắn. Tùy Trường Hồng dẫn Vương Thần tới thư phòng của ông ta, những lúc bình thường, Tùy Trường Hồng sẽ không tùy tiện để người ngoài đi vào trong thư phòng của ông ta, từ điểm này cũng có thể nhìn ra, trong lòng Tùy Trường Hồng rất nóng lòng xem những tấm ảnh đó. Tùy Trường Hồng để Vương Thần dùng máy vi tính của ông ta để lên mạng. Vương Thần đăng nhập vào email của cậu ta, download những bức ảnh này về máy của Tùy Trường Hồng. Tùy Trường Hồng xem những bức ảnh này, nheo mắt lại, ông ta bảo Vương Thần về phòng khách. Tùy Trường Hồng nói với Vương Thần:

- Tiểu Vương, cần có những nhà báo tốt như cậu vậy, nếu không có cậu dám nói lên những đen tối trong xã hội, sao tôi có thể biết được trong hàng ngũ cảnh sát của chúng ta còn có những con sâu làm rầu nồi canh như vậy!

Vương Thần vốn cho rằng lần này mình gây ra họa lớn rồi, bây giờ nghe Tùy Trường Hồng khích lệ mình như vậy. Vương Thần lại cho rằng lần này mình đi đúng nước rồi. Anh ta vội vàng nói:

- Thị trưởng, tôi chỉ có thể làm hết chức trách của mình thôi, tôi là một nhà báo, tôi có trách nhiệm bóc trần những mặt xấu của xã hội. Chỉ là bây giờ tôi cảm thấy mình chịu rất nhiều sức ép, bên tòa soạn báo thì muốn sa thải tôi, tôi còn sợ bị trả thù nữa. Thị trưởng Tùy, tôi cảm thấy những sức ép đó khiến tôi không thở nổi!

Tùy Trường Hồng gác chân lên, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu Vương, áp lực tất nhiên sẽ có, mấu chốt ở chỗ cậu có thể chịu đựng được áp lực không, nếu như cậu không thể vượt qua sức ép, vậy thì hết rồi!

- Thị trưởng, tôi không hiểu!

Vương Thần nói.

- Tiểu Vương, chuyện này cậu có viết lên báo cũng vô ích.

Tùy Trường Hồng nói.

- Bài báo đó không chỉ đích danh người nào, cũng không có chứng cứ, như vậy bài báo hôm đó cậu viết sẽ chỉ làm cho người của bên thị ủy cảm thấy cậu là đang làm ảnh hưởng đến an ninh trật tự xã hội, vì thế bọn họ mới đứng ra, cái bọn họ sợ chính là ảnh hưởng đến sự yên ổn của xã hội. Theo ý tôi, chuyện này nhất định phải xử lý, chỉ là thị trưởng như tôi không tiện nhúng tay vào chuyện này. Tôi có một đề nghị, cậu có thế đến trình diện khai báo ở ủy ban thanh tra kỷ luật thành phố, đến lúc đó, tôi sẽ tới hỏi thăm việc này, như vậy tôi có thể dễ dàng can thiệp vào rồi!

- Tôi đến ủy ban thanh tra kỷ luật thành phố để khai báo ư?

Vương Thần hơi ngẩn người, nói:

- Thị trưởng, như vậy có được không?

- Sao lại không được, ủy ban thanh tra kỷ luật thành phố cũng là các lãnh đạo của thị ủy thành phố mà, cậu phải tin tưởng ủy ban thanh tra chứ!

Tùy Trường Hồng nói.

- Huống hồ tôi cũng là phó bí thư thị ủy, dù cho ủy ban thanh tra kỷ luật thành phố muốn cho chìm xuồng vụ này cũng không thể ép xuống được, cậu đã hiểu chưa?

- Hiểu, hiểu rồi ạ!

Vương Thần vừa nghe Tùy Trường Hồng nói như vậy, giống nhau là vừa ngộ đạo, liên tục gật đầu, nói:

- Thị trưởng, ngài thấy lúc nào tôi nên đi trình diện thì hợp lý?

- Tất nhiên là ngay bây giờ rồi!

Tùy Trường Hồng nói.

- Càng sớm càng tốt. Tiểu Vương, bây giờ cậu đi ngay đi, buổi chiều đến ủy ban thanh tra kỷ luật thành phố đế khai báo cho tốt, ngày mai tôi sẽ tới ủy ban thanh tra kỷ luật thành phố, như vậy sáng ngày mai có thể đưa chuyện này ra thảo luận ở cuộc họp của ủy ban thành phố, rất sẽ có kết quả nhanh thôi. Tiểu Vương, bây giờ áp lực của cậu đã đủ lớn, nếu như không nhanh chóng giải quyết chuyện này, tôi sợ sức ép của cậu sẽ còn lớn hơn nữa, cậu không chịu đựng nổi đâu. Bên cạnh đó, chưa biết chừng sẽ có người muốn tiêu hủy chứng cứ đó, khục khục, nói tóm lại tôi muốn bảo vệ cậu. Một khi chuyện này được điều tra rõ ràng, Tiểu Vương, công lao của cậu có thể rất lớn, tôi cho ràng dựa theo phẩm cách làm người chính trực như cậu, đảm nhiệm chức phó cục trưởng của cục văn hóa thành phố hẳn là không có vấn đề đâu!

Tùy Trường Hồng dù sao cũng là tay già đời đã lăn lộn trong chốn quan trường rất lâu rồi, còn hạng người nào mà chưa gặp qua, còn chuyện gì mà chưa chứng kiến, những tên thanh niên thích ra vẻ thông minh như Vương Thần ở trước mặt Tùy Trường Hồng cũng chỉ như đứa trẻ con mà thôi. Tùy Trường Hồng chỉ cần dùng chút xíu thủ đoạn là có thế để Vương Thần ngốc nghếch bán mạng vì ông ta, thậm chí khiến cho Vương Thần chết rồi cũng không biết vì sao mình chết. Tùy Trường Hồng đồng ý đem cái chức phó cục trưởng cục văn hóa cho Vương Thần, cái này quả thực là có sức cảm dỗ quá lớn, dù Vương Thần biết rõ đó là một cái bẫy, hắn ta cũng sẽ nhảy xuống, huống chỉ hắn còn không biết đây là cái bẫy mà!

Vương Thần vừa nghe Tùy Trường Hồng nói như vậy, vội vàng nói:

- Thị trưởng, tôi biết rồi, bây giờ tôi lập tức đi ngay!

- Ừ!

Tùy Trường Hồng nói.

- Tiểu Vương, chuyện nàỵ cậu nhất định phải giữ kín, ngay cả chuyện đã gặp tôi cũng không thể nói ra ngoài, cậu hẳn là hiểu rõ quan hệ lợi hại trong chuyện này, tôi dù sao cũng là phó bí thư thị ủy, cậu đã tiếp xúc với tôi, chuyện này sẽ không thể do tôi nêu ra ở cuộc họp ủy ban nữa. Tiểu Vương, cậu đã hiểu chưa?

- Thị trưởng Tùy, ngài yên tâm đi, trong lòng tôi biết chuyện này quan hệ lợi hại thế nào!

Vương Thần nói.

- Tôi đảm bảo sẽ không ai biết đâu!

- Ừm, được rồi!

Tùy Trường Hồng đứng dậy, đưa tay vỗ vỗ vai Vương Thần, nói:

- Tiểu Vương, cố gắng lên nhé, thành phố Vọng Hải cần những người như cậu đấy!

Tùy Trường Hồng chờ sau khi Vương Thần đi khỏi, ông ta quay lại ngồi trên ghế salon, trên mặt xuất hiện một nụ cười, theo Tùy Trường Hồng thấy thì lần này dù không thể kéo Chu Hồng Sâm xuống thì cũng sẽ khiến Chu Hồng Sâm sống không yên, quan trọng nhất là mình còn có thể cho những người ngả về phía Chu Hồng Sâm biết, bây giờ ta đang làm cái chức thị trưởng này, tốt nhất là nghe lời ta. Sở dĩ Tùy Trường Hồng để Vương Thần đi tố cáo là muốn làm lớn chuyện này lên. Vương Thần đâu ngờ được rằng Tùy Trường Hồng đã đem hắn trở thành con tốt thí mạng, ném hắn ta ra ngoài. Lần này dù cho việc khai báo có thành công hay không, Vương Thần cũng sẽ không có bất kỳ một chỗ tốt nào, kết cục đều giống nhau cả.

Bành Hiểu Lộ ở cửa hàng ô tô nhìn trúng một chiếc xe màu bạc. Bạch Tình Đình cùng đi chọn xe với Bành Hiểu Lộ, còn Diệp Lăng Phi thì đi phía sau hai cô, hắn không nói câu nào. Trên người Bành Hiểu Lộ cũng không mang theo nhiều tiền mặt, trước hết là giao tiền đặt cọc, ước định hai ngày sau sẽ thanh toán nốt số còn lại và lấy xe luôn, đi ra khỏi cửa hàng xe. Bạch Tình Đình nói với Bành Hiểu Lộ:

- Hiểu Lộ, không thì cô đến ở tại biệt thự của chúng tôi đi, dù sao thì nhà của tôi cũng lớn, có thêm một mình cô vào ở cũng không có vấn đề!

Bành Hiểu Lộ lắc lắc, nói:

- Tôi nghĩ chuyện đó hay là thôi đi, tôi ở bên khu vực quân đội cũng tốt, hơn nữa mỗi ngày tôi còn phải huấn luyện binh sĩ, ở ký túc xá của mình thì cũng tiện hơn!

- A, hóa ra là như vậy!

Bạch Tình Đình nói.

- Tôi cũng không rõ lắm về chuyện sinh hoạt huấn luyện của bộ đội các cô, lại cứ suy nghĩ cho rằng cô giống như những người bình thường, chín giờ đi làm, năm giờ tan việc. Hi hi, cô đã nói không tiện ở nhà tôi, tôi đây cũng không ép buộc cô đến nhà tôi ở, chỉ là, Hiểu Lộ à, nếu như cô có thời gian thì có thể tìm tôi, chúng ta có thể đi ra ngoài mua sắm, nếu như làn da của cô được bảo dưỡng, đảm bảo sẽ đẹp hơn bây giờ rất nhiều!

- Cái này để tôi xem đã!

Bành Hiểu Lộ nói.

- Ở bên đó tôi rất tự do, không ai quản tôi, tôi chỉ sợ cô không có thời gian thôi. Tôi cũng biết cô là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, mỗi ngày phải xử lý rất nhiều việc!

- Tôi cũng không bận chuyện gì đâu!

Bạch Tình Đình vừa nói nhìn Diệp Lăng Phi liếc mắt, sau đó quay sang nhìn Bành Hiểu Lộ, nói:

- Còn không phải là anh ấy thu hẹp phạm vi nghiệp vụ của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ lại ư, bây giờ quy mô của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ không lớn như trước đây nữa, cũng không cần lo lắng chuyện trên thị trường chứng khoán, nói tóm lại bây giờ tôi không vướng bận chuyện gì, mà anh ấy thì lại bận suốt ngày, tôi cũng không biết anh ấy bận cái gì nữa, nói chung là không có thời gian để đi cùng tôi. Hiểu Lộ, nếu cô có thời gian thì cứ điện thoại cho tôi, hai người chúng ta có thể cùng đi mua sắm, chăm sóc sắc đẹp, hoặc là đến các khu giải trí nữa, thế nào?

Bành Hiểu Lộ nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, cũng quay sang chỗ Diệp Lăng Phi, dường như là một loại phản ứng vô thức vậy, ngay sau dó cô dời tầm mắt sang phía Bạch Tình Đình. Phản ứng này của Bành Hiểu Lộ rất giống phản ứng vừa rồi của Bạch Tình Đình, đều nhìn về phía Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ khẽ lắc đầu, nói:

- Vậy cũng được. Tình Đình, con người tôi đã quen sinh hoạt trong doanh trại quân đội rồi, những thứ ngoài xã hội này cũng không hiểu lắm, cần cô dẫn tôi đi thăm thú!

- Chuyện này không thành vấn đề!

Bạch Tình Đình thân thiết nói.

- Hiểu Lộ, chúng ta có quan hệ thế nào chứ, cha tôi chính là thuộc hạ cũ của ông nội cô, chúng ta tự nhiên là phải thân thiết nhiều hơn rồi!

- Ừ!

Bành Hiểu Lộ lại gật đầu, cô nhìn đồng hồ, sau đó nói với Bạch Tình Đình:

- Tình Đình, tôi phải về rồi, chúng ta liên hệ qua điện thoại nhé!

- Được rồi, chúng ta liên lạc qua điện thoại nhé!

Bạch Tình Đình gật đầu.

Bành Hiểu Lộ chào tạm biệt Diệp Lăng Phi, sau đó mới lên chiếc xe Jeep của mình, lái xe đi trước. Bạch Tình Đình nhìn theo xe Jeep cho đến khi nó khuất sau chỗ rẽ ngã tư mới thu ánh mắt về. Cô quay người lại, thấy Diệp Lăng Phi đang bóp mông Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu thì cố nén không dám phát ra tiếng. Nhưng khi Bạch Tình Đình vừa quay lại nhìn, Diệp Lăng Phi buông tay ra. Vu Tiêu Tiếu vội vàng chạy đến bên người Bạch Tình Đình, liên tục nói:

- Tỷ tỷ. Diệp đại ca ức hiếp em, vừa rồi anh ấy đang ức hiếp em đấy. Tỷ tỷ, anh ấy còn uy hiếp em, nói khi về sẽ dạy dỗ em!

Bạch Tình Đình liếc nhìn Diệp Lăng Phi, hừ lạnh nói:

- Ông xã, anh làm cái gì vậy?

- Anh có làm gì đâu!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Anh đang đùa với Tiêu Tiếu thôi ấy mà!

- Tỷ tỷ, em đảm bảo Diệp đại ca không hề đùa giỡn với em!

Vu Tiêu Tiếu chu miệng ra, nói.

- Vừa rồi anh ấy hạ thủ rất nặng, mông em nhất định đã bị Diệp đại ca bóp tím rồi, ai da, đau quá!

Bạch Tình Đình kéo tay Vu Tiêu Tiếu, nói:

- Tiêu Tiếu, chị em mình về nhà đi, để anh ta một mình ở chỗ này!

- Dạ được!

Vu Tiêu Tiếu đáp lời, trong lúc Bạch Tình Đình xoay người chuẩn bị lên xe thì Vu Tiêu Tiếu còn cố ý quay đầu lại, làm một cái mặt xấu với Diệp Lăng Phi, ý là muốn bảo “Lần này để xem anh bắt nạt em như thế nào”. Diệp Lăng Phi hung hăng trừng mắt với Vu Tiêu Tiếu, sau đó hắn cũng cất bước đi về phía xe của mình. Diệp Lăng Phi cảm giác được Bạch Tình Đình đã nhận thấy một chút quan hệ giữa mình và Bành Hiểu Lộ, nếu không Bạch Tình Đình cũng sẽ không vội vã chạy tới. Chỉ là phản ứng ban nãy của Bạch Tình Đình khiến cho hắn rất bất ngờ. Diệp Lăng Phi thậm chí còn không hiểu được, rốt cuộc trong hồ lô của Bạch Tình Đình bán thuốc gì đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui