Đô Thị Tàng Kiều

Điền Vi Dân khẩu khí rất cường ngạnh, trong lúc nói thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tùy Trường Hồng. Tùy Trường Hồng ngoài mặt thì tỏ ra trấn định, nhưng trong lòng cũng đã cảm thấy bất an, ông ta thật không ngờ sự tình lại thay đổi nhanh như vậy, mới hai ngày trước ông ta còn tưởng rằng lần này mình đã nắm chắc phần thắng, thật không ngờ chỉ trong nháy mắt, tình thế lại thay đổi bất ngờ. Tùy Trường Hồng nghĩ tới Vương Thần, không biết Vương Thần có bán đứng mình không, nhưng suy nghĩ một lát, hình như mình cũng không để lại sơ hở gì để Vương Thần lợi dụng, nếu như thực sự Vương Thần nói là bị mình khích lệ làm vậy, mình cũng sẽ lên tiếng phủ nhận, dù sao thì lời của Vương Thần cũng chỉ là một phía, không có chứng cớ gì để có thể chứng minh mình là người đứng sau chỉ đạo, như vậy thì ít nhất mình cũng sẽ tránh thoát được lần này, về chuyện sau này sẽ như thế nào thì đó là chuyện của tương lai, tạm thời không nên suy xét nữa.

Tùy Trường Hồng giả vờ ngây ngốc, mãi cho đến khi tan họp. Tùy Trường Hồng mới thở phào nhẹ nhõm, tuy vậy trong lòng càng cảm thấy bất an, luôn cảm thấy lần này mình chọc phải một cái phiền toái lớn rồi, ông ta không biết đã xảy ra vấn đề ở đâu, lại nhớ tới Tưởng Thiên Dương. Tùy Trường Hồng vội vàng quay trở lại phòng làm việc của mình. Lúc quay về phòng, ông ta không thấy chủ nhiệm văn phòng của mình Chu Hướng Thiên đâu. Giờ phút này Tùy Trường Hồng chỉ muốn làm rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không quan tâm đến Chu Hướng Thiên được, ông ta quay về phòng làm việc, khóa cửa phòng lại, sau đó mới bấm số của Tưởng Thiên Dương. Tên Tưởng Thiên Dương đó và Tùy Vũ còn đang ngủ trong khách sạn, tối hôm qua Tưởng Thiên Dương và Tùy Vũ đi ra ngoài chơi, mãi cho đến hừng sáng mới quay về khách sạn, sau đó đương nhiên không thể thiếu một phen triền miên, mãi cho đến tầm ba bốn giờ sáng, hai người mới đi ngủ.

Lúc Tùy Trường Hồng gọi điện thoại đến thì Tưởng Thiên Dương vừa rời giường, đang ở trong nhà tắm, nghe thấy điện thoại của Tưởng Thiên Dương reo chuông. Tùy Vũ mở mắt, vươn tay cầm lấy cái điện thoại. Thấy đây là do cha mình gọi tới. Tùy Vũ không nói cho Tưởng Thiên Dương, tự mình nhận nghe điện thoại.

- Cha à, chuyện gì vậy, anh ấy đang tắm!

Tùy Vũ vừa nói vừa ngáp, trông bộ dạng có vẻ còn chưa có tỉnh ngủ.

Tùy Trường Hồng nghe thấy giọng nói của Tùy Vũ, mới nhớ là tối hôm qua Tùy Vũ còn chưa về nhà. Tùy Trường Hồng chẳng quan tâm ngày hôm qua Tùy Vũ và Tưởng Thiên Dương chạy đi nơi đâu chơi, dù sao thì ở thành phố Vọng Hải này cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Tưởng Thiên Dương đã nhắc qua là vài ngày nữa sẽ đưa Tùy Vũ về nhà để gặp cha mẹ hắn. Tùy Trường Hồng vốn trông cậy mình có thể trèo lên cái cây to là Tưởng gia, nhưng bây giờ ông ta không có tâm trí đâu để mà tìm cách dựa vào cái cây cổ thụ Tưởng gia này. Bây giờ phải xử lý xong chuyện của bên này đã, lúc đó mới có thể đi nghĩ chuyện khác.

- Tiểu Vũ, cha muốn tìm Thiên Dương!

Tùy Trường Hồng nói.

- Cha có việc gấp muốn tìm Thiên Dương. Tiểu Vũ, con mau đi gọi Thiên Dương đi!

- A, con biết rồi!

Tùy Vũ vừa nói vừa cầm điện thoại bước xuống giường, đi tới trước cửa phòng tắm, nói với Tưởng Thiên Dương đang ở bên trong:

- Thiên Dương, cha em tìm anh này!

Tưởng Thiên Dương không mặc gì đi ra khỏi phòng tắm, hắn ta cầm lấy điện thoại, vừa dùng khăn lau khô thân thể mình, vừa nói:

- Bác Tùy, có chuyện gì vậy?

- Thiên Dương, đã xảy ra chuyện!

Tùy Trường Hồng nói.

- Xảy ra chuyện ư?

Tưởng Thiên Dương hơi dừng lại, lập tức hói:

- Bác Tùy, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

- Thiên Dương, cháu có biết tổ điều tra do tỉnh cử xuống bây giờ đang làm gì không?

Tùy Trường Hồng hỏi.

Tưởng Thiên Dương làm sao mà biết được, hắn cũng không quan tâm đến việc này. Theo Tưởng Thiên Dương thấy thì chỉ cần chú ba của mình nói chuyện này không có vấn đề, đó chính là không có vấn đề. Tưởng Thiên Dương còn đang chờ xem Diệp Lăng Phi xảy ra chuyện kia. Tưởng Thiên Dương cười nói:

- Bác Tùy, làm sao cháu biết được tổ điều tra đang làm gì. Nếu như để cháu đoán thì người của tổ điều tra đã điều tra Chu Hồng Sâm và Diệp Lăng Phi thôi!

- Nhầm rồi!

Tùy Trường Hồng hạ giọng nói.

- Hoàn toàn không phải như vậy. Thiên Dương, người của tổ điều tra đã bắt đầu điều tra tên nhà báo kia, không chỉ có tổ điều tra của tỉnh đang điều tra tên nhà báo đó, ủy ban thành phố cũng yêu cầu các ban ngành có liên quan điều tra, bác thấy nhất định là Điền Vi Dân đã nhận được chỉ lệnh nào đó từ tỉnh rồi! Thiên Dương, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, bây giờ bác thấy không hiểu nổi!

Nghe Tùy Trường Hồng nói một phen như vậy, nụ cười trên mặt Tưởng Thiên Dương cũng biến mất. Sự tình biến thành cục diện như hiện nay quả thật là không ai có thể ngờ tới. Tưởng Thiên Dương sao có thế nghĩ được là lời nói của chú ba ở tỉnh lại không có tác dụng, dựa theo khẩu khí lúc đó của chú ba mình, hẳn là phải nghiêm khắc điều tra, sao bây giờ gió lại đổi chiều rồi. Tưởng Thiên Dương cũng không biết rốt cuộc đã chuyện gì, chỉ là hắn cũng nghe ra được Tùy Trường Hồng có vẻ khá lo lắng. Tưởng Thiên Dương an ủi:

- Bác Tùy, trước tiên bác không nên sốt ruột vì chuyện này, cháu sẽ hỏi chú ba xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để lát nữa cháu sẽ gọi điện thoại lại cho chú!

- Ừ, thế cũng được!

Tùy Trường Hồng cũng bằng lòng.

Tùy Trường Hồng dập máy, lúc đó mới nhớ ra là lúc mình vào phòng hình như không chủ ý tới Chu Hướng Thiên. Tùy Trường Hồng đi ra khỏi phòng làm việc của mình, ông ta muốn tìm Chu Hướng Thiên để bàn mấy chuyện liên quan, khi Tùy Trường Hồng tới phòng làm việc của Chu Hướng Thiên thì cũng không thấy Chu Hướng Thiên đâu. Tùy Trường Hồng đi hỏi, mới biết được Chu Hướng Thiên đã bị hai người trong ủy ban kỷ luật thành phố dẫn đi rồi. Khi Tùy Trường Hồng nghe được tin tức đó, đầu ông ta như bị sét đánh. Chu Hướng Thiên chính là chủ nhiệm văn phòng thị trưởng, lại bị người của ủy ban kỷ luật dẫn đi, ý đồ không phải đã quá rõ rồi sao. Tùy Trường Hồng âm thầm tính toán, lẽ nào tay Điền Vi Dân đó chuẩn bị động thủ với mình, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, Điền Vi Dân là bí thư thị ủy, nếu như muốn điều tra mình thì phải cần đến bên tổ điều tra của tỉnh ủy.

Tùy Trường Hồng trong lòng càng lúc càng lo lắng, ông ta quay trở lại phòng làm việc của mình, khóa cửa phòng lại, ngồi trên ghế. Giờ phút này Tùy Trường Hồng cảm thấy hơi mệt mỏi, nhớ lại những năm từ lúc tham gia vào chính trường, sóng to gió lớn gì mà chưa trải qua, ông ta vẫn cứ tiến lên. Chỉ là so với những cơn sóng gió trước, thử thách lần này còn lớn hơn nữa. Tùy Trường Hồng cảm thấy hình như có một cái lưới lớn vô hình, đang lặng lẽ hướng về phía mình. Rõ ràng mình cảm thấy có một cái lưới lớn đang quăng về phía mình, nhưng ông ta lại không biết ứng phó ra sao, trốn thế nào, ẩn nấp ở đâu.

Ánh mặt trở ngoài khung cửa chiếu vào. Tùy Trường Hồng đứng lên, đi tới chỗ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt của Tùy Trường Hồng, Tùy Trường Hồng không khỏi nheo mắt lại. Một hồi chuông điện thoại di động chợt truyền đến, Tùy Trường Hồng vội vàng quay trở lại bàn làm việc, không nhìn người gọi đến là ai, lập tức nghe máy, không đợi đối phương lên tiếng. Tùy Trường Hồng đã khẩn cấp nói:

- Thiên Dương, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

Ngoài ý liệu của Tùy Trường Hồng, giọng nói truyền tới trong điện thoại không phải là của Tưởng Thiên Dương mà là của Hắc Tam. Hắc Tam cười khùng khục, nói:

- Thị trưởng Tùy, làm gì thế, ông đang đợi điện thoại của người khác hả, tôi còn tưởng là ông đang chờ điện thoại của tôi kia. Khục khục, bây giờ cuối cùng thì tôi cũng hiểu vì sao ông lại nghe máy nhanh như vậy!

- Hắc Tam, sao lại là anh, không phải là tôi đã bảo anh chờ điện thoại của tôi rồi sao?

Tùy Trường Hồng nghe thấy người gọi là Hắc Tam, ông ta cau mày, chuyện ở chỗ này đã đủ lắm rồi, đúng lúc này cái tên Hắc Tam đó lại khiến mình thêm phiền. Hắc Tam cười nói:

- Thị trưởng Tùy, là tôi chờ lâu quá nên sốt ruột, lúc này mới tới thành phố Vọng Hải! Khụ, tôi đi một chuyến cũng không dễ, chỉ sợ người khác nhận ra mình, bây giờ chỗ ở cũng là một nơi hẻo lánh, thị trưởng Tùy, ông nể tình tôi đã mạo hiểm nhiều như vậy, có phải là nên chiếu cố tới tôi nhiều hơn không?

- Cái gì, anh đã tới thành phố Vọng Hải rồi ư?

Tùy Trường Hồng nghe Hắc Tam nói là Hắc Tam đã đến thành phố Vọng Hải, chân mày càng nhíu chặt hơn, nói:

- Hắc Tam, không phải là tôi đã bảo anh chờ điện thoại của tôi sao, sao anh lại không nghe lời tôi vậy?

- Thị trưởng Tùy, xem ông kìa, tôi dám không nghe lời ông sao, chỉ là dạo này cuộc sống của tôi cực khổ quá, không chờ được nữa!

Hắc Tam cười nói.

- Thị trưởng Tùy, không thì ông ứng trước cho tôi mười vạn, tám vạn tệ để tiêu, tôi có tiền rồi, đương nhiên sẽ tìm một chỗ mà sống cho tốt!

Tùy Trường Hồng trong lòng hiểu rõ Hắc Tam đây là muốn kiếm mình đòi tiền, ông ta cau mày, hơi suy tư, nói:

- Hắc Tam, hiện giờ tôi không tiện đi ra ngoài, thế này đi, anh nói tài khoản ngân hàng của anh cho tôi, tôi gửi tiền vào cho anh!

- Tôi làm gì có tài khoản ngân hàng chứ! Thị trưởng Tùy à, không phải là ông làm quan nên đầu óc lú lẫn rồi sao, cái loại tội phạm nguy hiểm bị truy nã như tôi có thể ngu ngốc đi ra ngoài lấy tiền sao, bây giờ tôi đến cả mặt mũi cũng không dám lộ ra, lại càng không cần phải nói tới chuyện đến ngân hàng lấy tiền!

- Vậy anh nói cho tôi biết anh đang ở chỗ nào, tối nay tôi sẽ đưa tiền cho anh!

Tùy Trường Hồng chỉ muốn làm sao để Hắc Tam nhanh chóng dập máy, vào lúc này ông ta không muốn để xảy ra sự cố. Hắc Tam cười toét miệng, nói:

- Thị trưởng Tùy, không phải tôi là tiểu nhân, chỉ là tình huống bây giờ của tôi khó có thể tin tưởng người khác dễ dàng! Thế này đi, bốn giờ chiều nay tôi sẽ gọi điện thoại cho ông, đến lúc đó, tôi sẽ nói cho ông phải đưa tiền đến đâu. Tôi nhận được tiền rồi sẽ tìm một chỗ nào đó trốn một thời gian ngắn, chờ thị trưởng Tùy có thời gian thì đổi cho tôi một cái thân phận mới, ừm, tốt nhất là có thể thu xếp cả công việc cho tôi. Ha ha, tôi tin rằng yêu cầu này của tôi không hề quá đáng chút nào, thị trưởng Tùy, có phải vậy không?

Tùy Trường Hồng còn đang chờ điện thoại của Tưởng Thiên Dương, làm gì có thời gian nói chuyện tào lao với Hắc Tam ở đây, ông ta đáp cho có lệ:

- Được rồi. Hắc Tam, tôi biết rồi, bây giờ tôi có chuyện phải làm, nếu như anh làm lỡ chuyện của tôi, tôi nói cho anh biết, cả tôi cũng sẽ mất ghế, đừng nói đến chuyện tiền của anh!

- Vậy à, được rồi, tôi không quấy rầy ông nữa!

Hắc Tam nói xong liền cúp máy. Tùy Trường Hồng dập máy, để di động lên mặt bàn, cả người vô lực ngã xuống ghế. Bây giờ ông ta mệt chết mất, cảm thấy những chuyện này cứ dồn dập tới, khiến ông ta không thể chống đỡ được. Di dộng để trên bàn làm việc lại đổ chuông. Tùy Trường Hồng cầm lấy điện thoại, trước tiên kiểm tra người gọi, sau khi xác nhận là Tưởng Thiên Dương gọi tới. Tùy Trường Hồng mới nghe máy.

- Bác Tùy, cháu đã hỏi qua chú ba của cháu rồi, sự tình hơi khó giải quyết!

Ngữ khí củaTưởng Thiên Dương cũng trở nên hơi trầm trọng, giọng nói của hắn ta cũng hạ thấp, nói:

- Bác Tùy, căn cứ theo lời của chú ba của cháu, bên tỉnh ủy đã nắm giữ được chứng cứ chính xác, có thể chứng minh những lời của tên nhà báo kia là giả!

- Cái gì?

Tùy Trường Hồng cả kinh, vội vàng hỏi:

- Thiên Dương, đây là chuyện gì vậy, sao người của tỉnh lại biết được những lời của tên nhà báo kia là già? À, không phải là còn có ảnh chụp sao, những tấm ảnh đó cũng có thể là chứng cứ mà!

- Bác Tùy, trước tiên không nên gấp gáp, bác từ từ nghe cháu nói nốt!

Tưởng Thiên Dương hạ giọng, nói:

- Chú ba của cháu nói, đúng là ở thành phố Vọng Hải có một người nước ngoài bị bắt, nhưng mà tên người nước ngoài đó là một gã gián điệp, tên này là do chính người của bên Bắc Kinh phái tới dẫn đi, chuyện này rất bí ẩn, ngoại trừ những người đó tham dự vào biết được, những người khác đều không biết. Chú ba của cháu vừa rồi còn giáo huấn cháu một trận, ý là không muốn để cháu nhúng tay vào chuyện này nữa, chú ba của cháu cũng bởi vì chuyện này mà mất hết uy tín ở bên tỉnh ủy. Bác Tùy, chú ba của cháu cho rằng cả chuyện này là một âm mưu, là có người cố ý làm như vậy!

- Không thể nào!

Tùy Trường Hồng há hốc mồm, ông ta đã cảm thấy cả chuyện này có thể là một cái bẫy, ông ta cảm thấy có một cái lưới lớn đang bủa vây mình, nhưng Tùy Trường Hồng lại không biết làm cách nào để thoát khỏi cái lưới đó, nghe Tưởng Thiên Dương nói những lời này xong, ông ta cảm thấy mình đã tìm được chút sinh cơ, vội vàng hỏi:

- Thiên Dương, chú ba của cháu còn nói gì nữa không?

Tưởng Thiên Dương ở đầu dây bên kia hơi chần chừ, sau đó nói:

- Bác Tùy, bác bảo cháu nói thế nào đây, chú ba cho rằng chuyện lần này là cái bẫy do có kẻ cố ý sắp xếp, hơn nữa người này rất có thể là…!

Tưởng Thiên Dương dừng lại, Tùy Trường Hồng thúc giục:

- Là ai vậy, cháu mau nói ra đi!

- Bí thư thị ủy Điền Vi Dân!

Tưởng Thiên Dương chậm rãi nói.

- Lần này chú ba của cháu cũng rất tức giận, ở cuộc họp của thường ủy tỉnh ủy chú ấy cũng bị bí thư tỉnh ủy nói, cháu thấy khẩu khí của chú ấy thì hình như chuyện lần này cực kỳ nghiêm trọng, bây giờ chú ấy căn bản cũng không quản được nữa, bảo cháu không được nhúng tay vào, có lẽ là ngày mai cháu sẽ rời khỏi thành phố Vọng Hải!

- Cháu nói là bí thư thị ủy Điền Vi Dân sao, điều này sao có thể chứ?

Tùy Trường Hồng không tin, nói.

- Ông ta có năng lực để bố trí ra cái lưới lớn như vậy chứ, bác không tin lại là ông ta, ông ta làm như vậy mục đích là vì cái gì?

Lúc này đích Tùy Trường Hồng đã không còn duy trì được sự bình tĩnh nữa, lẩm bẩm trong miệng:

- Thiên Dương, lẽ nào cháu thực sự không còn cách nào sao?

- Bác Tùy, xin lỗi, thực sự cháu không giúp được bác!

Tưởng Thiên Dương nói.

- Bác Tùy, cháu đề nghĩ bác đừng nên có hành động gì, lặng yên quan sát kỳ biến. Cháu về nhà trước xem chỗ cha cháu có giúp gì được cho bác không, nói như thế nào bác cũng là cha của Tùy Vũ, cháu sẽ không bỏ mặc bác đâu!

- Thiên Dương, lần này phải dựa vào cháu rồi!

Tùy Trường Hồng ký thác toàn bộ hy vọng lên người Tưởng Thiên Dương. Sau khi dập máy, ông ta cảm thấy khí lực toàn thân đều bay biến hết, vô lực ngồi trên ghế.

- Sao lại là Điền Vi Dân?

Tùy Trường Hồng bắt đầu suy nghĩ, xem xét lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện. Nếu như người nước ngoài kia thực sự là gián điệp, vậy thì cảnh sát hình sự nhất định biết. Nhưng cho tới tận bây giờ cũng không có người nào nhắc tới chuyện người nước ngoài kia là gián điệp, nói đúng ra là có người cố ý làm như vậy, mục đích là muốn làm lớn chuyện này. Tùy Trường Hồng nhớ lại thái độ của Điền Vi Dân trong cuộc họp thường ủy ủy ban thành phố, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Lúc đó ông ta chỉ cho rằng Điền Vi Dân muốn đè chuyện này xuống, ông ta còn mừng thầm, cho rằng lần này mình có thể kéo cả Điền Vi Dân vào rồi, như vậy thì thành phố Vọng Hải sẽ là thiên hạ của mình, bây giờ nghĩ lại, Điền Vi Dân chính là cố ý làm như vậy, mục đích là muốn để mình làm lớn chuyện lên cấp trên, sự tình càng xé to thì càng bất lợi với mình. Lúc này Tùy Trường Hồng cuối cùng cũng hiểu ra, nhưng tất cả cũng đã muộn. Tùy Trường Hồng vốn tưởng rằng mình là người thắng, mãi đến lúc này, ông mới biết được mình vẫn luôn là một người thất bại, từ đầu đến cuối, ông ta chưa từng thắng, Điền Vi Dân và Chu Hồng Sâm hai người đã thiết kế một cái lưới lớn cho mình, chính là muốn bẫy mình, mà mình thì lại cứ ngu ngốc chui vào rọ.

Cái này gọi là nhà dột mà trời cứ đổ mưa, trong lúc Tùy Trường Hồng còn đang phiền não thì Hắc Tam lại gọi điện thoại đến. Tùy Trường Hồng thoáng cái giật mình tỉnh giấc, ông ta nhìn đồng hồ, bất tri bất giác đã bốn giờ chiều rồi, Hắc Tam gọi điện thoại tới là vì muốn lấy tiền. Tùy Trường Hồng nghĩ đến vẫn còn cái con quỷ đòi mạng Hắc Tam này, trong lòng càng thêm buồn bực, bây giờ chỉ có thế giải quyết từng chuyện một, đầu tiên là nghĩ cách xử lý ổn thỏa Hắc Tam, vừa nghĩ tới Hắc Tam, trên mặt Tùy Trường Hồng lại hiện ra nụ cười. Tên Hắc Tam này ngày trước chính là một tên liều mạng, những chuyện giết người phóng hỏa đã làm không ít. Bây giờ Hắc Tam còn bị liệt vào tội phạm truy nã cấp cao nhất, bị trên truy nã toàn quốc. Nếu như Hắc Tam bị bắt thì cũng bị tử hình, nói cách khác, dựa theo thân phận hiện giờ của Hắc Tam, dù có giết thêm vài người nữa cũng không sao. Vừa nghĩ đến đây. Tùy Trường Hồng lại cảm thấy Hắc Tam không còn đáng ghét như trước nữa, ông ta cầm điện thoại, cười nói:

- Hắc Tam, xin lỗi nhé, vừa rồi tôi có chút việc nên bị lỡ!

- Thị trưởng Tùy, không sao đâu, tôi có cả đống thời gian để chờ ông!

Hắc Tam nói.

- Chỉ cần thị trưởng Tùy cho tôi tiền, để tôi chờ lâu hơn nữa cũng không có vấn đề!

- Hắc Tam, anh có muốn lấy nhiều tiền hơn không?

Tùy Trường Hồng hỏi.

- Lấy nhiều tiền hơn ư?

Hắc Tam thật không ngờ Tùy Trường Hồng lại hỏi như vậy, hắn nói:

- Thị trưởng Tùy, ông nói vậy là có ý gì, tôi không hiểu!

- Nói như thế nào nhỉ, là bây giờ tôi đang gặp phiền phức!

Tùy Trường Hồng hạ thấp giọng, nói:

- Cái phiền toái này rất khó giải quyết, nói không chừng tôi cũng sẽ bị cuốn vào. Nếu như anh có thể giúp tôi giết chết một người, tôi sẽ cho anh hai trăm nghìn, hơn nữa sau đó tôi còn có thể để anh sống tự do tự tại ở thành phố Vọng Hải. Hắc Tam, điều kiện này thế nào?

- Thật vậy sao?

Hắc Tam hỏi.

- Đương nhiên là sự thật!

Tùy Trường Hồng nói.

- Không phải anh đã nói rồi sao, hai người chúng ta cùng ở trên một chiếc thuyền, anh xảy ra chuyện, tôi cũng không chạy được. Cho dù là vì mình, tôi cũng phải giúp anh bình an. Hắc Tam, anh nói đúng hay không?

- Ừ, thị trưởng Tùy, ông nói rất đúng, hai người chúng ta quả là ở trên cùng một chiếc thuyền, nếu như tôi bị tóm, ông cũng sẽ bị vào ngục giam!

Hắc Tam nói.

- Nếu như ông vào tù, đối với tôi cũng không có chỗ gì tốt, xem ra khoản làm ăn này rất có lời. Chỉ là tôi không biết người mà ông muốn giết là ai, hiện nay đang ở đâu, ông bảo tôi phải ra tay thế nào?

- Hắc Tam, chuyện này dễ thôi!

Tùy Trường Hồng nói.

- Bây giờ tôi phải đi ngân hàng lấy tiền, đến lúc đó, chúng ta sẽ gặp mặt. Tôi cho anh một trăm nghìn đã, số tiền còn lại sẽ giao lúc anh xử lý xong chuyện này, đồng thời, tôi sẽ chuyển ảnh và tư liệu của kẻ đó cho anh, việc anh cần làm là giết chết người đó!

- Đồng ý!

Hắc Tam nói.

- Thị trưởng Tùy, chúng ta cứ quyết định như vậy đi, chờ khi nào ông chuẩn bị tiền xong thì gọi điện thoại cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ nói với ông gặp tôi ở đâu, chúng ta gặp mặt nói chuyện!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui