Đô Thị Tàng Kiều

Lý Khả Hân mặc quần áo vào xong xuôi, quay qua nhìn thấy Diệp Lăng Phi vẫn còn đang ngồi nhởn nhơ hút thuốc bên đó. Lý Khả Hân giựt lấy điếu thuốc từ trong miệng của Diệp Lăng Phi ra, sau khi dập tắt điếu thuốc, thúc giục:

- Anh mau lên nà, sao bộ dạng là không chậm không nhanh thế chứ!

Diệp Lăng Phi duỗi cái lưng lười nhát nói:

- Anh mà chậm hả, anh vầy là đã nhanh rồi đó, em xem thử, lúc nãy anh dùng lực thế, chẳng lẽ không lãng phí chút sức lực nào sao, anh cần phải từ từ hồi phục lại thể lực chứ!

- Tiểu tử anh, em đoán anh sẽ nói vậy mà!

Khuôn mặt của Lý Khả Hân vô cùng kiều diễm, lúc nãy được Diệp Lăng Phi mơn trớn qua. Lý Khả Hân lúc này càng tô thêm sức mê hoặc. Phụ nữ đều sau khi được mơn trớn thì mới trở nên kiều diễm đến thèm thuồng. Lý Khả Hân cũng không ngoại lệ, trong nhất cử nhất động của cô đều hiện rõ nét đẹp quyến rũ.

Lý Khả Hân thúc giục Diệp Lăng Phi mau mặc áo quần vào. Diệp Lăng Phi vẫn cứ từ từ chậm chạp, vừa mặc quần áo vừa nói:

- Khả Hân, trong lòng anh luôn có một thắc mắc. Em nói xem sao Lưu Hải lại mời anh đến nhà hắn ăn cơm chứ!

- Còn có gì chứ, mời anh đến ăn cơm, đó là không xem anh như người ngoài!

Lý Khả Hân nói.

- Em thấy anh Đại Hải của em đã nghĩ thông suốt rồi, muốn làm bạn với anh!

Diệp Lăng Phi bĩu môi, hừ lạnh nói:

- Khả Hân, bản thân em có tin câu nói này không?

Lý Khả Hân khẽ giật mình, lập tức cứng miệng nói:

- Sao em phải không tin chứ, đương nhiên là em tin rồi, con người anh Đại Hải vốn dĩ rất tốt, cũng rất thân thiện nữa!

- Nếu tốt sao em không lấy anh ta!

Diệp Lăng Phi đột nhiên ném ra câu này, sau khi Lý Khả Hân nghe thấy câu nói này của Diệp Lăng Phi, cô nhìn Diệp Lăng Phi, chỉ thấy sắc mặt của Diệp Lăng Phi vốn không được tốt cho lắm, hình như vì câu nói này của Lý Khả Hân khiến cho Diệp Lăng Phi hơi giận. Lý Khả Hân cũng ý thức được mình đã lỡ miệng, không nên khen ngợi Lưu Hải trước mặt Diệp Lăng Phi. Bất cứ người đàn ông nào cũng không muốn nghe thấy người phụ nữ của mình nói tốt về người đàn ông khác trước mặt mình. Diệp Lăng Phi cũng không ngoại lệ.

Lý Khả Hân nhìn thấy khẩu khí nói chuyện của Diệp Lăng Phi không được vui, vội đến trước mặt Diệp Lăng Phi, hôn một cái lên môi Diệp Lăng Phi, ôm lấy người Diệp Lăng Phi nũng nịu nói:

- Anh vẫn giận sao, em vô ý thôi, hơn nữa em cho anh tất cả rồi, anh còn lo gì em nữa chứ!

Diệp Lăng Phi thở nhẹ một hơi nói:

- Khả Hân, nói thì vậy thôi, nhưng anh lại lo tên Lưu Hải này sẽ không tính vậy đâu. Khả Hân, anh hỏi em, theo như em thấy thì Lưu Hải có nên hận anh không?

Lý Khả Hân nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, đoán ẩn ý đằng sau câu nói này của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Lý Khả Hân đang lưỡng lự, hắn bồi thêm một câu nữa nói:

- Khả Hân, anh muốn nghe câu nói thật lòng của em, đừng nói những lời khách sáo với anh, anh vốn không hề có hảo cảm với con người Lưu Hải này, cũng sẽ không trở thành bạn với hắn. Người đàn ông này sẽ không trở thành bạn với tình địch của mình, anh chính là người đàn ông như vậy, tuyệt đối sẽ không thể nào làm bạn với Lưu Hải. Lần này anh nói là muốn gặp hắn, chẳng qua là quan tâm một chút thôi, chứ không hề muốn kết bạn với hắn, chính vì vậy mà anh mới muốn nghe những lời nói thật lòng của em, anh muốn biết theo như em thấy Lưu Hải có nên hận anh không?

Lý Khả Hân im lặng, qua một hồi lâu sau cô mới chậm rãi nói:

- Nên... nên hận anh!

- Đúng vậy, anh cũng cho vậy, vậy em nói xem, sao Lưu Hải lại mời anh đến nhà hắn ăn cơm chứ!

Diệp Lăng Phi nói.

- Lưu Hải có thể gặp anh đã không tồi lắm rồi, giờ thì tốt rồi, còn mời anh đến nhà hắn ăn cơm. Khả Hân, em là một cô gái rất thông minh, chẳng lẽ em không nghĩ đến ở trong còn có vấn đề sao!

- Có vấn đề? Có vấn đề gì?

Lý Khả Hân ngạc nhiên lập tức hỏi:

- Diệp Lăng Phi, anh đừng có nghĩ bậy, nếu anh Đại Hải...!

Lý Khả Hân vừa nói “anh Đại Hải” thì chợt nhớ ra lúc nãy Diệp Lăng Phi đã vì mình nói tốt cho Lưu Hải mà tức giận. Lý Khả Hân lại đổi ý nói:

- Nếu Lưu Hải chỉ là muốn hòa giải mối quan hệ với anh thì sao, dù gì quan hệ hiện giờ của anh và em anh ấy đã biết rồi, nói không chừng còn mong được hòa thuận với anh ấy chứ!

- Cái này không thể!

Diệp Lăng Phi rất khẳng định nói.

- Đàn ông tụi anh không giống như phụ nữ tụi em, tình địch còn có thể tiếp xúc hòa thuận vui vẻ, đàn ông thì không thể như thế được, đây là nguyên tắc của anh, anh sẽ không gọi huynh gọi đệ với người đàn ông cùng tranh giành phụ nữ với anh, đây vốn là điều không thể!

- Phụ nữ bọn em cũng không phải như vậy!

Lý Khả Hân thấp giọng nói, giọng của cô rất nhỏ. Diệp Lăng Phi không để ý nghe thấy câu lầu bầu này của Lý Khả Hân. Diệp Lăng Phi nói:

- Khả Hân, vì thế anh cho là hành động của Lưu Hải rất khác thường, không được phù hợp với lẽ thường tình. À, em còn nhớ chuyện trưa hôm qua anh gọi điện cho em không?

- Đương nhiên là nhớ rồi!

Lý Khả Hân nói.

- Chẳng phải là anh hỏi bệnh tình của Lưu Hải đó sao?

- Khả Hân, thực ra có một số chuyện anh không có nói với em, giờ anh nghĩ nhất định phải nói với em rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Nếu không phải là Lưu Hải mời anh đến nhà hắn ăn cơm thì có thể anh sẽ còn kéo dài một thời gian nữa, đợi sau khi anh điều tra rõ ràng đã, rồi mới nói với em, nhưng giờ anh không thể không nói với em rồi!

Lý Khả Hân nhìn bộ dạng nghiêm nghị của Diệp Lăng Phi lúc nói chuyện, biết Diệp Lăng Phi lúc này không phải là đang đùa với mình, cô thu lại nụ cười hỏi:

- Rốt cuộc là chuyện gì, sao anh lại phải giấu em chứ?

- Khả Hân, em ngồi xuống đi, từ từ nghe anh nói!

Diệp Lăng Phi ra hiệu cho Lý Khả Hân ngồi xuống. Lý Khả Hân chần chừ đến ngồi bên Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa định nói thì điện thoại của Lý Khả Hân vang lên. Lý Khả Hân rút ra nhìn, lại là Lưu Hải gọi đến. Lý Khả Hân không nghe máy liền mà quay qua nói với Diệp Lăng Phi:

- Là điện thoại của Lưu Hải, chắc là giục chúng ta qua đó!

- Khả Hân, em nói với hắn là anh bị kẹt xe, cần một lúc lâu nữa mới có thể qua được!

Diệp Lăng Phi nói.

- Đừng để cho Lưu Hải có bất cứ suy nghĩ nào khác!

- Ừm!

Lý Khả Hân gật đầu nghe máy, cô nói với Lưu Hải theo những gì Diệp Lăng Phi nói, đợi sau khi Lý Khả Hân cúp máy. Diệp Lăng Phi mới nói:

- Khả Hân, em có biết tối qua Tình Đình lại nhận được ảnh em ở cùng với anh không!

- Sao lại nhận được?

Lý Khả Hân cảm thấy rất kỳ lạ, trước đây cô biết có người đưa cho Bạch Tình Đình những bức ảnh chụp cô với Diệp Lăng Phi ở trước cổng quán bar, lúc đó không có điều tra ra được ai đưa đến cả, việc này cũng không làm sáng tỏ được. Lý Khả Hân không ngờ hôm qua Bạch Tình Đình lại nhận được những bức ảnh của cô và Diệp Lăng Phi. Lý Khả Hân nói:

- Vậy anh có biết là ai đưa đến không?

- Nếu anh biết anh sẽ không ở đây đoán mò rồi, đã tóm lấy tên khốn đó từ lâu rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Hôm qua anh đến tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ xem camera, phát hiện người đưa ảnh đến là một đàn ông, tên đó đội chiếc mũ lưỡi trai, nhìn không rõ tướng mạo, nhưng nhìn vào dáng dấp của người đó thì làm anh nghĩ đến một người!

- Ý anh nói là Lưu Hải!

Lý Khả Hân nói.

Diệp Lăng Phi gật đầu. Lý Khả Hân lập tức lắc đầu nói:

- Không thể nào, chân của Lưu Hải vẫn luôn bị liệt, không thể đi được, sao có thể là anh ấy chứ, nhất định là người khác!

- Khả Hân, em đừng có khẳng định đó không phải là Lưu Hải!

Diệp Lăng Phi rất thành thật nói.

- Trước tiên anh hỏi em, đưa những bức ảnh đó đến cho Bạch Tình Đình rốt cuộc là vì cái gì?

- Vì muốn để cho Bạch Tình Đình biết chuyện này!

Lý Khả Hân nói.

- Đúng, là vì muốn để cho Tình Đình biết được quan hệ giữa em và anh!

Diệp Lăng Phi nói.

- Nếu như vậy giữa anh và Tình Đình sẽ nảy sinh mâu thuẫn, thậm chí còn xảy ra cãi vã nhau, nếu anh nhượng bộ thì đồng ý với việc từ bỏ em, đây chính là lý do anh thấy hợp lý nhất lúc này. Khả Hân, sau khi anh và Tình Đình ở cùng nhau, vốn không có ai theo đuổi Tình Đình cả, cũng chính là nói tên đó vì muốn chia rẽ anh và em, em có nghĩ đến ai có lý do để làm như vậy không?

Những lời này của Diệp Lăng Phi vừa dứt, Lý Khả Hân cúi đầu, cô cắn môi giữ im lặng. Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:

- Lời cũng đã nói ra đến đây rồi, vậy anh nói thẳng luôn, trước mắt theo như anh thấy, chỉ có Lưu Hải có lý do làm vậy thôi. Theo như Lưu Hải nhận thấy thì chính là do quan hệ của anh mới cướp em đi khỏi hắn. Cũng chính là nói Lưu Hải hy vọng giữa chúng ta bị chia rẽ. Nếu như vậy thì hắn có thể ở cùng em, đương nhiên còn như sau khi anh và em chia tay, em có chọn hắn hay không thì không phải là vấn đề giờ chúng ta nên bàn, chúng ta hãy nói về Lưu Hải đi!

Lý Khả Hân ngẩng đầu lên, trên nét mặt cô biểu thị sự tán đồng, khẽ gật đầu nói:

- Diệp Lăng Phi, anh nói rất đúng, nhưng Lưu Hải...!

Lời của Lý Khả Hân bị Diệp Lăng Phi cắt ngang. Diệp Lăng Phi khoát tay với Lý Khả Hân nói:

- Khả Hân, em đừng nói nữa, anh biết em muốn nói gì, thực ta điểm chú ý quan trọng lúc này chính là tập trung ở đôi chân của Lưu Hải. Lưu Hải tàn phế rồi, không thể làm ra những chuyện như vậy. Vấn đề này anh cũng đã suy nghĩ qua, trưa qua anh gọi điện cho em là vì chuyện này. Nhưng Khả Hân, em còn nhớ anh muốn xin số điện thoại của bị bác sĩ trung y già đó không?

Lý Khả Hân gật đầu nói:

- Đương nhiên em nhớ chuyện đó!

- Anh đã nói chuyện với vị bác sĩ trung y già đó rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Theo như vị bác sĩ trung y già đó thấy thì hiện nay Lưu Hải không có chút phản ứng nào là điều hoàn toàn không bình thường, lúc đầu ông ta đã kiểm tra cho Lưu Hải, hai chân của Lưu Hải không thể nói là không cử động được gì!

- Cái gì. Diệp Lăng Phi, anh nói lại lần nữa!

Sau khi Lý Khả Hân nghe thấy câu nói này của Diệp Lăng Phi, trên mặt lộ ra vẻ sững sốt, cô tóm lấy cánh tay của Diệp Lăng Phi truy hỏi tiếp:

- Ý anh nói là lúc đầu đôi chân của Lưu Hải có thể cử động được!

- Đúng!

Diệp Lăng Phi rất khẳng định nói.

- Lúc đó Lưu Hải vốn không phải hoàn toàn không có năng lực đi lại, nhưng Lưu Hải lại cương quyết nói đôi chân của hắn không thể cử động được, tàn phế rồi. Khả Hân, em biết mục đích hắn làm vậy là gì không, chính là muốn giành được sự đồng tình của em, từ đó có thể khiến em ở lại bên hắn!

- Sao có thể thế được, sao có thể thế được?

Lý Khả Hân sôi ruột đứng lên, cô đi đi lại lại, liên tục nói:

- Không thể nào, sao Lưu Hải có thể lừa em như vậy được chứ!

- Khả Hân, nếu em không tin, em có thể gọi điện hỏi cho rõ, hơn nữa anh cũng đã nhận được kết quản chẩn đoán của bệnh viện lúc đó, có thể kết quả sẽ làm cho em vô cùng ngạc nhiên đấy!

Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói.

- Lưu Hải vốn không bị tàn phế!

Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho Lý Khả Hân ngơ ngác triệt để, qua một hồi lâu sau Lý Khả Hân mới trấn tĩnh lại nói:

- Ý anh là Lưu Hải trước giờ giả bộ tàn phế, với mục đích là để em thông cảm cho anh ta, chăm sóc anh ta!

- Chính xác là thế!

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Hôm qua anh đã phái người đi theo dõi Lưu Hải, chính là lúc em gọi điện bảo anh Lưu Hải mời chúng ta đến nhà hắn ăn cơm ấy, người mà anh phái đi theo dõi Lưu Hải đã có tin rồi, tối qua Lưu Hải rời khỏi nhà đi đến hiệu thuốc, tuy anh không biết Lưu Hải đi hiệu thuốc rốt cuộc là làm gì, nhưng anh lại có thể chứng minh tất cả những việc Lưu Hải làm là để chờ khoảnh khắc bữa ăn trưa nay, bữa ăn đó chính là một Hồng Môn Yến (mượn cớ mở tiệc để hại người), có thể sẽ trở thành buổi ăn trưa cuối cùng của anh!

Lúc Diệp Lăng Phi nói ra câu này, sắc mặt Lý Khả Hân trắng bệch không chút máu, cô vội ôm chặt eo Diệp Lăng Phi nói:

- Đừng, đừng. Diệp Lăng Phi, anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện, nếu anh xảy ra chuyện thì em phải làm sao đây!

Diệp Lăng Phi khẽ vỗ bờ vai của Lý Khả Hân, nói:

- Khả Hân, không phải anh đùa với em đâu, tất cả đều là thật đấy. Lưu Hải có thể đi được cũng là thật, vì thế anh mới đến đây gặp em, chính là muốn nói với em tất cả. Anh muốn em biết, tên khốn Lưu Hải này rất nham hiểm, buổi ăn trưa nay không phải là một buổi ăn trưa bình thường!

- Diệp Lăng Phi, vậy chúng ta đừng đi, giờ em gọi điện cho tên khốn Lưu Hải đó, nói với hắn ta chúng ta không đi nữa!

Lý Khả Hân nói xong buông tay ra, xem bộ định đi lấy điện thoại gọi cho Lưu Hải, nhưng Diệp Lăng Phi lại ngăn cản:

- Khả Hân, đừng làm vậy!

Lý Khả Hân sững sờ, cô nhìn Diệp Lăng Phi, trong ánh mắt lóe lên tia khó hiểu. Theo như Lý Khả Hân nhận thấy, Diệp Lăng Phi đã biết bữa trưa hôm nay sẽ trở nên rất nguy hiểm, nhưng sao Diệp Lăng Phi lại nói không cần.

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Khả Hân, cho dù trưa hôm nay chúng ta không đi, thì tên Lưu Hải đó cũng sẽ nghĩ cách khác, anh thì không sao, tên Lưu Hải đó chẳng có cách gì đối phó được với anh cả, nhưng em thì khác, nếu tên Lưu Hải đó muốn hại em lại rất dễ dàng. Vì thế hôm nay anh nhất định phải đi, anh phải đi xem rốt cuộc tên Lưu Hải đó có thể giở thủ đoạn gì với anh!

Lý Khả Hân lưỡng lự hỏi:

- Anh thật sự muốn đi?

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Nhất định phải đi, đi để xem thử rốt cuộc tên Lưu Hải đó chơi trò gì với anh!

Lý Khả Hân không có ngăn nữa, cô ôm chặt Diệp Lăng Phi lần nữa nói:

- Diệp Lăng Phi, nếu như anh thật sự có chuyện thì em không biết sau này em sẽ sống thế nào đây, em đã quen với những ngày có anh, tuy em không ở với anh mỗi ngày, nhưng chỉ cần thỉnh thoảng gặp được anh là em đã mãn nguyện lắm rồi, anh là trụ cột trong cuộc đời em, vì có sự tồn tại của anh mà mỗi ngày em đều có mục tiêu để phấn đấu, em cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều đầy màu sắc, vì trong lòng em có sự tồn tại của anh, nhớ đến thời khắc đẹp đẽ em và anh cùng nhau, em đã quen với cuộc sống này rồi! (=.=)

- Anh cũng vậy!

Diệp Lăng Phi ra sức nói.

- Khả Hân, em yên tâm đi, anh sẽ không dễ dàng để xảy ra chuyện đâu, bởi vì anh là ắc ma đến từ địa ngục mà, anh chỉ có thể đưa tiễn đối thủ của anh về địa ngục thôi!

********************************************

Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân lái xe đến dưới lầu nhà Lưu Hải, sau khi Diệp Lăng Phi dừng xe, mở nút dây an toàn, đưa tay ra lấy con “dao găm” nhét bên người mình. Hắn rất ít khi nhét “dao găm” trên người như lúc này, lần này Diệp Lăng Phi lại mang theo “dao găm”, con “dao găm” này ra tay tất có máu, nhẹ tay thì trọng thương mà nặng tay thì mất mạng như chơi.

Diệp Lăng Phi hôm nay đã chuẩn bị kỹ càng rồi, nếu một khi Lưu Hải muốn đối phó với hắn, vậy hắn sẽ khiến cho Lưu Hải không có chút năng lực để chống đối lại hắn.

Diệp Lăng Phi xuống xe. Lý Khả Hân đến bên cạnh Diệp Lăng Phi ôm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi, thần sắc cô có chút căng thẳng, cô gái nào sau khi nghe thấy những gì Diệp Lăng Phi vừa nói thì đều trở nên căng thẳng cả.

- Diệp Lăng Phi, anh thật sự chắc chắn muốn lên lầu?

Lý Khả Hân lại hỏi lần nữa.

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Đương nhiên là anh chắc chắn rồi, anh cần phải đích thân gặp Lưu Hải, dù sao cũng đã lâu không gặp Lưu Hải rồi, anh tin Lưu Hải nhất định sẽ rất mong được gặp người bạn cũ anh đây!

Lý Khả Hân ôm cánh tay Diệp Lăng Phi, cùng Diệp Lăng Phi đi vào trong tòa nhà, đến trước cửa nhà Lưu Hải. Lý Khả Hân chỉnh đốn lại tâm trạng một chút, cố gắng để nét mặt của mình nhìn ra thấy rất tự nhiên, cô gõ gõ cửa phòng.

- Đến đây!

Bên trong vọng ra tiếng của Lưu Hải, tiếp theo đó là nghe thấy tiếng xe lăn, toong toong, cửa phòng được mở ra. Lưu Hải ngồi trên chiếc xe lăn, trên đùi đắp một cái thảm len.

- Khả Hân, sao mọi người giờ mới đến, cơm canh đều nguội hết rồi!

Sau khi Lưu Hải nhìn thấy Lý Khả Hân, trên mặt nở nụ cười. Lý Khả Hân xin lỗi nói:

- Anh Đại Hải, thực sự xin lỗi anh, trên đường bị kẹt xe nên đến muộn rồi!

- Cũng không muộn, đúng lúc ăn cơm!

Lưu Hải nói xong rồi dừng ánh mắt lại Diệp Lăng Phi, cười nói:

- Diệp tiên sinh, lần đầu anh đến nhà tôi phải không, nhà tôi hơi loạn, chỉ có một mình tôi ở, anh bỏ quá cho!

- Đương nhiên là tôi không để ý đâu!

- Khả Hân, mọi người đừng có đứng ở cửa vậy, mau vào đi!

Lưu Hải gọi.

- Ừm!

Lý Khả Hân đáp một tiếng rồi cùng Diệp Lăng Phi bước vào. Lý Khả Hân vừa bước vào liền nói:

- Anh Đại Hải, lần trước chẳng phải em đã tìm giúp anh người nội trợ mà, sao chỉ có mình anh chứ!

- À, việc là thế này, anh thích cuộc sống ở một mình, nếu có người đến chăm sóc anh thì anh vẫn thật sự không quen!

Lưu Hải nói.

- Đặc biệt là người phụ nữ mà em mời đến nội trợ ấy, anh thấy cô ta thật chướng mắt, nên để cô ta đi rồi. Giờ mình anh sống rất tốt. Khả Hân, chỉ cần em có thể đến thăm anh là được rồi!

Lý Khả Hân vừa nói chuyện với Lưu Hải, vừa lén nhìn Diệp Lăng Phi. Chỉ thấy Diệp Lăng Phi sau khi bước vào thì đôi mắt lướt nhanh nhìn khắp căn phòng, không bỏ sót bất cứ chỗ nào cả. Diệp Lăng Phi càng như vậy, trong lòng Lý Khả Hân càng trở nên căng thẳng.

Đến trước bàn ăn trong phòng khách. Lưu Hải dùng tay chỉ vào thức ăn trên bàn đó nói:

- Thấy chưa, cơm canh đều sắp nguội lạnh hết rồi, lúc nãy anh đã hâm nóng qua rồi, không ngờ lại sắp nguội rồi. Khả Hân, em và Diệp tiên sinh dùng tạm một chút vậy!

- Anh Đại Hải, không sao đâu!

Lý Khả Hân nói xong kéo Diệp Lăng Phi một cái, ánh mắt Diệp Lăng Phi dừng lại chỗ chân Lưu Hải, đột nhiên cười nói:

- Anh thật tài giỏi, ngồi xe lăn mà cũng có thể làm được bữa cơm nhiều như vậy, à, những món ăn này đều là anh mua sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui