Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi rút điện thoại ra gọi cho Vu Chấn, Diệp Lăng Phi trong lúc đợi Vu Chấn bắt máy hắn cầm lấy quả táo há mồm cắn một miếng, hắn vừa ăn táo vừa đợi Vu Chấn nghe máy.

Sau khi nghe thấy Vu Chấn bắt máy, Diệp Lăng Phi nuốt miếng táo trong miệng nói:

- Thị trưởng Vu, gần đây có khỏe không?

- À, tiểu Diệp à, tôi gần đây vẫn ổn, chỉ là việc nhiều nên quả thực rất bận. Tôi vốn định đi thành phố Vọng Hải nhưng giờ xem ra trong thời gian ngắn này đi không được rồi!

Diệp Lăng Phi nghe Vu Chấn nói vậy, ánh mắt hắn lướt qua nhìn Vu Tiêu Tiếu rồi lập tức nói:

- Thị trưởng Vu, con gái bảo bối của ông đang ở chỗ tôi, ông có muốn nói chuyện với con gái bảo bối của ông không!

- Sao Tiêu Tiếu lại ở chỗ cậu?

Vu Chấn hiện rõ có chút ngạc nhiên, có điều ông không có ý muốn nói chuyện với Vu Tiêu Tiếu, mà là cười nói:

- Có điều cũng chẳng có gì lạ, Tiêu Tiếu thường nói với tôi chị của nó đối với nó tốt thế nào, tôi nghĩ có thể nó thấy một mình buồn chán nên chạy qua chơi đó mà, tiểu Diệp, tôi không có ở thành phố Vọng Hải, không thể chăm sóc Tiêu Tiếu, chỉ đành phiền cậu chăm sóc chú ý đến Tiêu Tiếu hơn dùm tôi với!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Thị trưởng Vu, xem ông nói kìa, cái gì gọi là chăm sóc chứ, Tiêu Tiếu rất được lòng Tình Đình, Tình Đình cũng rất thích Tiêu Tiếu. Có điều, thị trưởng Vu, sao tôi nghe Tiêu Tiếu nói gần đây ông không được tốt, không biết là chuyện gì, thị trưởng Vu, có tiện nói cho tôi nghe được không?

Trong điện thoại vọng lại tiếng thở dài của Vu Chấn, Vu Chấn nói:

- Con bé Tiêu Tiếu này, tôi đã nói với nó đừng có đi nói lung tung, đặc biệt là không được nói với cậu, tôi chỉ là trò chuyện với nó vài câu thôi, không ngờ con bé Tiêu Tiếu này đã nói thật với cậu rồi. Tiểu Diệp, nói thật ra thì bên tôi thật sự có gặp phiền phức!

Diệp Lăng Phi ừm một tiếng, hắn không nói gì mà là ăn táo. Vu Chấn im lặng một lúc, sau khi thấy Diệp Lăng Phi không có ý nói gì ông tiếp tục nói:

- Tiểu Diệp, có một số chuyện tôi không biết nên nói thế nào, tôi chỉ hy vọng có người có thể giúp tôi, tôi cảm thấy một mình tôi ở thành phố Đông Hải đơn thân thế cô!

- Thị trưởng Vu, ông hy vọng nước chảy bèo trôi hay là cố gắng xoay chuyển tình thế?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Vu Chấn không hiểu ý câu này của Diệp Lăng Phi, ông ta hỏi:

- Tiểu Diệp, câu này của cậu là có ý gì?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Rất đơn giản, nước chảy bèo trôi tức là ông đi theo mấy người trong quan chức đó, ông hòa nhập vào trở thành một thành viên của bọn họ, còn cố gắng xoay chuyển tình thế thì cần phải nguy hiểm hơn nhiều, ông phải đối đầu với một số người nào đó ở thành phố Đông Hải, Thị trưởng Vu, ông chọn cái nào?

- Tiểu Diệp, phải nói thế nào đây, thành phố Đông Hải quả thực là có chút vấn đề, có điều vẫn chưa đến nỗi phải ở mức đối đầu nhau!

Vu Chấn nói.

- Có cách lựa chọn nào hoàn mỹ đôi đường không?

- Có!

Diệp Lăng Phi nói.

- Đó chính là ông rời khỏi thành phố Đông Hải, đó mới là cách lựa chọn hoàn mỹ đôi đường!

Vu Chấn ở đầu dây bên kia im lặng không nói gì. Diệp Lăng Phi lúc này cười nói:

- Thị trưởng Vu, tôi nói như vậy với ông chính là do theo tôi thấy được, thành phố Đông Hải là một vùng đất thị phi, nếu như ông chọn nước chảy bèo trôi thì rất có khả năng ông sẽ chịu tai hoại ngục tù, nếu ông chọn cố gắng xoay chuyển tình thế thì chỉ cần hơi bất cẩn một tí ông cũng sẽ có tai họa ngục tù, nếu ông chọn con đường rời khỏi thành phố Đông Hải thì con đường chính trị cả đời của ông thế nào cũng kết thúc ở thành phố Đông Hải. Thị trưởng Vu, bày trước mặt ông là ba con đường, ông có thể từ từ mà chọn. Đương nhiên, nếu ông chọn cố gắng xoay chuyển tình thế cũng có thể sẽ tạo nên sự huy hoàng cho ông!

- Tiểu Diệp, tôi hiểu ý của cậu!

Vu Chấn thở dài nói:

- Vậy cậu sẽ giúp tôi?

- Thị trưởng Vu, bất luận ông chọn con đường nào tôi cũng đều ủng hộ ông!

Diệp Lăng Phi nói.

- Còn giúp ông thì ông nghĩ có một số chuyện không nên nói quá rõ ràng!

- Tiểu Diệp, tôi hiểu rồi, cho tôi chút thời gian để tôi suy nghĩ một chút!

Vu Chấn nói.

- Đến lúc đó tôi sẽ gọi điện cho cậu!

- Ừm, Thị trưởng Vu, chúng ta cứ vậy trước đi!

Diệp Lăng Phi nói xong cúp máy ném điện thoại lên bàn đá, lại cắn hai miếng táo còn khoảng một phần ba còn lại rồi vứt hạt quả táo đặt qua bên phải.

Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu vừa nãy đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện của Diệp Lăng Phi và Vu Chấn. Bạch Tình Đình nói với Diệp Lăng Phi:

- Ông xã, rốt cuộc anh định tính thế nào, lúc nãy nghe khẩu khí của anh hình như anh không nói là sẽ giúp Thị trưởng Vu!

- Chẳng phải anh đã nói rồi sao, anh sẽ ủng hộ Thị trưởng Vu!

Diệp Lăng Phi nói.

- Chẳng lẽ em còn muốn anh nói thế nào, bảo anh nói với Thị trưởng Vu rằng ông ta nên chọn những thủ đoạn cường lực đuổi hết mấy tên ở thành phố Đông Hải đó? Đây chẳng phải là trò cười sao, hiện nay Vu Chấn ở thành phố Vọng Hải không quyền không thế, chỉ là một con rối treo tước làm thị trưởng mà thôi. Thành phố Đông Hải là nơi đầm rồng hang hổ (nơi nguy hiểm), nếu như Vu Chấn hơi bất cẩn một tí là sẽ bị vu tội oan ngay tại đó. Giờ việc ông ta nên làm là suy nghĩ cho cẩn thận, chọn một con đường thích hợp với ông ta!

- Diệp đại ca, bố em…!

Vu Tiêu Tiếu vừa định chen vào nói thì bị Diệp Lăng Phi ngắt đoạn:

- Tiêu Tiếu, em đừng có lo bố em, theo như anh thấy thì cục diện trước mắt của bố em vẫn chưa đến mức tồi tệ, ông ta chỉ là gặp phải vấn đề khó khăn trong công việc mà thôi, những gì bố em nói với em mục đích chẳng qua chỉ là muốn thông qua em để thông báo đến anh mà thôi, em yên tâm đi, bên bố em sẽ không có chuyện gì đâu. Lúc nãy em cũng nghe thấy rồi đó, bố em nói sẽ gọi điện cho anh, ông ta cần phải suy nghĩ kỹ!

Bạch Tình Đình cũng khuyên nhủ:

- Tiêu Tiếu, đúng vậy đó, em đừng có lo nữa!

Vu Tiêu Tiếu gật đầu nói:

- Cái này em cũng biết!

- Biết thì tốt!

Diệp Lăng Phi nói.

- Nào, chúng ta ăn đồ thôi!

Diệp Lăng Phi gọi Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu cùng ăn trái cây, lúc Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu ngồi tám chuyện thì mới biết được Trương Tuyết Hàn cũng đã trở lại thành phố Vọng Hải rồi. Trương Tuyết Hàn còn gặp Vu Tiêu Tiếu nữa. Vu Tiêu Tiếu vừa nhắc đến Trương Tuyết Hàn thì Bạch Tình Đình đã chen miệng vào:

- Sức khỏe của Tuyết Hàn thế nào rồi?

- Sức khỏe hiện giờ của cô ấy rất tốt!

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Hai ngày trước em còn đi dạo phố với Tuyết Hàn, sắc mặt của Tuyết Hàn cũng tốt hơn rất nhiều rồi, cũng thích cười nữa, tất cả đều phải cảm ơn Diệp đại ca, nếu không phải nhờ vào số thuốc là Diệp đại ca tìm giúp cho Tuyết Hàn thì e giờ không biết Tuyết Hàn thành bộ dạng thế nào nữa, lần trước Tuyết Hàn còn nói nếu có thời gian thì phải đến cảm ơn Diệp đại ca nữa đó!

Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói vậy thì trong lòng thầm lo. Hắn không biết Vu Tiêu Tiếu có nhắc đến chuyện hắn với Trương Tuyết Hàn đã từng có hành vi thân mật với Bạch Tình Đình hay chưa, Diệp Lăng Phi thay đổi suy nghĩ, có vẻ như chuyện ngày hôm đó Bạch Tình Đình chắc đã biết, chỉ là Bạch Tình Đình không nói ra mà thôi, nếu thật sự như vậy thì chứng tỏ Bạch Tình Đình cũng đã biết quan hệ giữa mình với Trương Tuyết Hàn rồi.

Diệp Lăng Phi chuyển ánh mắt qua Bạch Tình Đình, trùng khớp lúc này Bạch Tình Đình cũng chuyển ánh mắt qua Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình hình như trong vô ý nhìn qua mà thôi, lúc Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bạch Tình Đình thì cảm giác mình giống như là kẻ trộm vậy, vội vàng chuyển qua nhìn Vu Tiêu Tiếu nói:

- Vu Tiêu Tiếu, em nói với Trương Tuyết Hàn, anh cũng chỉ là không công mà, bảo cô ấy đừng có bận tâm!

Vu Tiêu Tiếu nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Việc này hay là anh nói với Tuyết Hàn đi, con người Trương Tuyết Hàn rất cố chấp, những việc gì đã nhắm rồi là rất khó có thể thay đổi được!

Lúc này Bạch Tình Đình cũng chen mồm vào:

- Ông xã, em thấy Tuyết Hàn cũng rất được, có thời gian nên bảo cô ấy đến nhà mình chơi nhiều nhiều!

- Anh thấy thôi vậy, không cần thiết lắm!

Diệp Lăng Phi nói.

- Trương Tuyết Hàn không giống Vu Tiêu Tiếu, người ta là cô gái đoan trang mà!

- Diệp đại ca, câu này của anh là ý gì, có phải anh nói em không đoan trang không hả?

Vu Tiêu Tiếu vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy liều chu môi hiện rõ bất mãn. Diệp Lăng Phi vội vàng nói:

- Tiêu Tiếu, anh không phải ý đó!

- Được rồi, ông xã, đừng có như vậy nữa!

Bạch Tình Đình nói.

- Chúng ta còn phải nghĩ ngày mai làm gì nữa, ông xã, ngày mai là thứ bảy, nếu anh không có việc gì thì cùng em đi thăm bố đi, hình như ngày mai bố em vẫn phải đi đánh bóng, em cũng đi đánh bóng cùng bố!

- Đánh bóng? Đánh bóng gì. Anh biết đánh bóng thủy tinh, còn có bow ling, cũng biết đánh bóng chuyền, bóng bàn, không biết người già bố em biết đánh bóng gì đây?

- Ông xã, anh lại bắt đầu nói bậy gì thế hả, bố em đánh bóng gì anh cũng không biết sao?

Bạch Tình Đình nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui