Đô Thị Tàng Kiều

Lăng Phi vừa nói xong những lời đó trước mặt mọi người. Chu Hân Mính liền đẩy Diệp Lăng Phi ra, nói:

- Anh đừng ở đây phá nữa, vừa mới về, không đi nghỉ đi, mau đi nghỉ đi!

Diệp Lăng Phi rút tay từ trong mông của Chu Hân Mính ra, miệng cười nói:

- Không sao, anh không mệt. Lần này trở về, đương nhiên muốn nói chuyện với em nhiều một chút.

Bạch Tình Đình đứng ở sau lưng Diệp Lăng Phi nói qua:

- Ông xã, anh nhanh lên, đi nghỉ ngơi thôi, đừng ở đây nữa, nhanh lên, em còn phải đọc sách nữa đấy.

Diệp Lăng Phi bị Chu hân Mính giục mới chịu đứng đậy, cười nói:

- Ừ, vậy cũng được, anh về phòng, Hân Mính em nghỉ ngơi đi nha.

- Đi đi!

Chu Hân Mính giục.

Khi đó Chu Hân Mính đã thấy được ánh mắt đầy khao khát của Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính cũng là phụ nữ, đương nhiên có thể hiểu được tâm trạng của Bạch Tình Đình, vì vậy mới giục Diệp Lăng Phi nhanh đi về phòng.

Diệp Lăng Phi nói:

- Bảo bối Tình Đình của anh, lẽ nào em không vội sao.

- Em không vội!

Bạch Tình Đình từ trên giường ngồi dậy, cô cởi từng chiếc trên người ra, cho đến khi chỉ còn lại chiếc áo con và cái quần lót, Bạch Tình Đình cố tình để lộ mông ra ngoài, mân mê trước mặt Diệp Lăng Phi, Cai miệng nhỏ nhắn của cô nũng nịu nói:

- Em chẳng vội chút nào cả.

Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình lõa thân quyến rũ mình, thì không để ý gì khác nữa, lập tức lên giường nằm đè lên người Bạch Tình Đình, thò tay tự cởi thắt lưng của mình. Bạch Tình Đình hai tay giúp Diệp Lăng Phi cởi quần áo. Diệp Lăng Phi rất nhanh đã cởi hết quần áo trên người, thò tay cởi chiếc quần lót của Bạch Tình Đình, làm lộ ra phần màu đen nằm mê hồn giữa đôi chân mềm mại.

Diệp Lăng Phi dùng miệng hôn vào chỗ đó, thực ra, nếu như Diệp Lăng Phi không hôn vào chỗ đó, thì Bạch tình Đình cũng đã “nước lôi ngập tràn rồi”. Diệp Lăng Phi vừa đặt miệng vào đó, Bạch Tình Đình đã không chịu nổi rồi, thở gấp nói:

- Anh, anh à!

Giọng nói của Bạch Tình Đình mang đầy khát vọng cô cùng khẩn cấp, Diệp Lăng Phi bị giọng thở gấp ấy của Bạch Tình Đình cuốn hút, dục vọng trỗi dậy, kéo hai chân của Bạch Tình Đình ra cho cái đó của mình chui vào.

Đúng lúc Diệp Lăng Phi đưa vào bên trong, Bạch Tình Đình liền kêu lên. Cô có một thời gian không quan hệ với Diệp Lăng Phi. Nên chỗ đó không tránh khỏi có chút nhỏ lại, Diệp Lăng Phi vừa cho vào Bạch Tình Đình chịu không nổi kêu lên, ngay sau đó là những đợt thở gấp không ngừng. Trong khi Diệp Lăng Phi không ngừng tiến vào, thì ngực của Bạch Tình Đình cũng lắc lư liên tục.

Sau một đợt yêu cao trào, Diệp Lăng Phi nằm trên người của Bạch Tình Đình. Đôi chân trắng ngần của Tình Đình đè chặt lên chân của Diệp Lăng Phi, hai tay ôm eo Diệp Lăng Phi, không muốn để Diệp Lăng Phi rút ra.

Diệp Lăng Phi cũng không muốn rút ra bèn cứ như vậy nằm trên người Bạch Tình Đình.

Đôi mắt Bạch Tình Đình rưng rưng nước mắt, ngực cô ép chặt vào ngực Diệp Lăng Phi, cái miệng xinh xắn của Bạch Tình Đình thẽ thọt bên tai Diệp Lăng Phi:

- Ông xã em rất nhớ anh, em không quen với việc không có anh ở bên cạnh. Lần sau bất luận anh đi đâu, đều phải dẫn em theo, em không muốn lại phải rời xa anh đâu, một khắc cũng không muốn.

Diệp Lăng Phi hôn rất lâu vào má Bạch Tình Đình rồi nói:

- Tình Đình, anh đồng ý đưa em đi cùng, lần sau nhất định anh sẽ mang em đi theo, anh cũng không muốn rời xa em.

Bạch Tình Đình cứ thế ôm lấy Diệp Lăng Phi, không muốn để Diệp Lăng Phi rời khỏi mình.

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lại tiếp tục yêu nhau trên giường một lúc lâu mới dậy. Hai người cùng đi vào phòng tắm. Hai người trong phòng tắm cùng tắm uyên ương, đương nhiên trong khi tắm có không ít những cử chỉ thân mật, kết quả Diệp Lăng Phi lại bị thân hình gợi cảm của Bạch Tình Đình cuốn hút đến mức dục vọng trỗi đậy mạnh mẽ, liền cùng Bạch Tình Đình trong phòng tắm làm chuyện yêu. Lần yêu đương kế tiếp này, Bạch Tình Đình đã cảm thấy sức lực toàn thân đã bị Diệp Lăng Phi lấy hết rồi.

Bạch Tình Đình đến cơm tối cũng không ăn. Diệp Lăng Phi cũng nằm ôm Bạch Tình Đình ngủ, vừa tỉnh dậy, trời đã sáng rồi. Diệp Lăng Phi mở mắt liền nhìn thấy Bạch Tình Đình nằm cạnh mình ngủ rất ngon lành, trên mặt Bạch Tình Đình vẫn còn nụ cười hạnh phúc.

Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng đi xuống giường, để không làm Bạch Tình Đình thức giấc. Hắn mặc quần áo xong, đi ra ngoài biệt thự. Khi Diệp Lăng Phi đi ra ngoài, liền nhìn thấy tòa biệt thự mà trước đây Alice đã từng ở. Trước đây, khi Alice còn ở đây, Diệp Lăng Phi không cảm thấy gì, nhưng lần này Alice không quay về, trong lòng Diệp Lăng Phi có cảm giác mất mát, dường như rất mong muốn Alice sẽ đi ra từ tòa biệt thự đó. Hắn nhìn rất lâu, cuối cùng không thể nhìn thấy Alice đi ra. Trong lòng Diệp Lăng Phi đương nhiên hiểu rất rõ Alice không thể từ căn biệt thự đó đi ra được, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn này hắn không thể nhìn thấy Alice.

“Hàiz” Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, bắt đầu chạy bộ.

Thành phố Vọng Hải bước vào tháng 4, buổi sáng có phần hơi lạnh, Diệp Lăng Phi chỉ mặc một chiếc áo 3 lỗ, và một chiếc quần đùi, trên đùi hắn có một vệt sẹo, đó đều là vết tích của những năm tháng đã qua đi. Diệp Lăng Phi chạy rất chậm, chạy hết một vòng Diệp Lăng Phi trở về nhà, tắm xong, hắn không đi về phòng ngủ mà đi vào phòng Chu Hân Mính. Chu Hân Mính đang nằm trên giường đọc sách, cuộc sống hiện tại của Chu Hân Mính rất đơn điệu, không phải nằm ngồi thì cũng chỉ là nói chuyện với mẹ mình hoặc Bạch Tình Đình, cũng không thể đi đạo phố phường mua sắm như trước, chỉ có thể đi lại xung quanh biệt thự.

- Hân Mính, em dậy sớm vậy?

Diệp Lăng Phi ngồi bên giường, dang tay ôm lấy Chu Hân Mính, nói tiếp:

- Hân Mính, có nhớ anh không?

Chu Hân Mính thật thà trả lời.

- Nhớ ạ! Ông xã, em rất nhớ anh!

Diệp Lăng Phi cuối đầu, hôn Chu Hân Mính, hắn ôm lấy Chu Hân Mính, nói:

-Hân Mính, anh cũng rất nhớ em, em biết không, khi ở Anh Quốc, anh luôn để ảnh của em và Tình Đình bên mình, anh thường lấy ra xem. Anh vốn nghĩ anh không thể quay về, hây, không nói nữa, mọi việc đã qua rồi, anh giờ đây đã bình an ở bên em, Hân Mính, mọi việc ở bên đó đã giải quyết xong, em không cần lo lắng mọi việc ở bên đó nữa, sau này, sẽ chỉ có em thôi.

Chu Hân Mính nhẹ nhàng nói.

- Ông xã, mọi việc qua đi là tốt rồi. Có một số việc em không thể ngăn cản anh, nhưng em tin anh, tin chồng em nhất định sẽ trở về bên cạnh em.

Đến buổi tối, Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn đi taxi đến chỗ Diệp Lăng Phi ở biệt thự Nam Sơn. Lần này Diệp Lăng Phi về nước lộ trình bảo mật, ngoài Bạch Tình Đình biết ra, Lý Khả Hân, Trương Lộ Tuyết…đều không biết. Diệp Lăng Phi muốn tạo sự ngạc nhiên cho họ vì vậy không nói cho họ biết.

Nhưng buối tối Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn đến lại khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy có chút nghi hoặc, khi hắn nhìn thấy Bạch Tình Đình cười, Diệp Lăng Phi mới nghĩ rằng nhất định là Bạch Tình Đình nói với Vu Tiêu Tiếu, còn tại sao Trương Tuyết Hàn lại cùng đến với Vu Tiêu Tiếu, Diệp Lăng Phi nghĩ mãi vẫn không ra.

Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn vừa đến, lúc đó Vu Tiêu Tiếu đang nhận quà. Diệp Lăng phi đã sớm chuẩn bị quà cho bọn họ, sau khi tặng quà cho Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình, tay phải ôm eo Bạch Tình Đình, miệng nói:

- Bà xã, có phải em nói cho Vu Tiêu Tiếu đến không?

Bạch Tình Đình gật đầu, nhìn thấy mẹ của Chu Hân Mính không ở trong phòng, Bạch Tình Đình mới nói:

- Tiêu Tiếu, con nha đầu này lúc nào cũng hỏi em khi nào anh về, Ông xã, anh nếu như cả ngày nghe điên thoại của con nha đầu này, anh sẽ biết được cảm giác của em, em thật sự không còn cách nào khác, em thật không muốn bị con nha đầu này làm phiền nữa.

Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiêu Tiếu, nói:

- Tiêu Tiếu, nói đi, rút cuộc có chuyện gì?

- À, không có việc gì, em chỉ cảm thấy anh mãi không về, rất nhớ Diệp đại ca, vì vậy mới hỏi anh khi nào về.

Vu Tiêu Tiếu không phải là đứa con gái biết nói dối, khi cô ta nói dối, mắt luôn nhấp nháy. Động tác đó đã bị Diệp Lăng Phi nhìn thấy, hắn cười nói:

- Con nha đầu này, dám giở trò đoán ý với anh sao, Tiêu Tiếu, nếu em không nói thì sau này cũng không cần nói nữa.

Vu Tiêu Tiếu vừa nghe, vội nói:

- Diệp đại ca, em có việc muốn nói với anh, nhưngkhông phải là việc của em mà là việc của bố em.

Việc này Diệp Lăng Phi đã sớm dự liệu được, Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Anh đã sớm đoán được là việc của bố em.

Vu Tiêu Tiếu nói:

- Bố em muốn em hỏi anh khi nào quay về. Trong tháng này, bố em đã giục em nhiều lần, em cững không có cách nào, chỉ còn cách hỏi chị em thôi.

- Thì ra là như vậy.Tiêu Tiếu, thế này vậy, ngày mai anh sẽ gọi điện cho bố em, lần này anh trở về, em cũng phải để anh nghỉ ngơi một chút chứ.

- Vâng ạ.

Vu Tiêu Tiếu vội vàng đồng ý.

---o0o---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui