Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi tắm nắng một hồi lâu mới ngồi dậy, phủi sạch cát trên cánh tay. Bạch Tình Đình ban nãy bị Diệp Lăng Phi ôm trên bãi cát, cánh tay cô cũng dính đầy cát, Bạch Tình Đình vừa trách Diệp Lăng Phi vừa phủi cát trên tay.

Diệp Lăng Phi chỉ cười, hắn rất thích nhìn bộ dạng bực tức của Bạch Tình Đình. Trong đôi mắt hút hồn của Bạch Tình Đình hiện lên chút giận hờn, trong khi Diệp Lăng Phi thấy mình giận mà chẳng nói gì, Bạch Tình Đình giơ tay véo Diệp Lăng Phi một cái, giọng gắt lên nói:

- Em biết ngay là anh cố tình làm thế, nói là đi cùng em đến ngắm biển, thực ra muốn làm bẩn em, anh nhìn tay em có bao nhiêu là cát, bẩn biết nhường nào, còn không biết có vi trùng không đấy.

Bạch Tình Đình vừa trách, Diệp Lăng Phi bèn cười phá lên, nói:

- Bà xã, vi trùng này là thứ tốt đấy, nếu không có vi trùng, thế giới này sẽ như thế nào, anh nói với em…!

Diệp Lăng Phi chưa nói hết câu, Bạch Tình Đình bèn nói:

- Ông xã, em biết rồi, anh không cần lên lớp em, em biết anh học vấn thâm sâu.

Diệp Lăng Phi đứng dậy, nói:

- Đi thôi, chúng ta đến chỗ khác thôi.

Bạch Tình Đình cũng đứng dậy, phủi sạch cát trên đùi, cô ta khoác tay Diệp Lăng Phi và cùng Diệp Lăng Phi đi về phía quảng trường.

Vừa đi được hơn mười mét, Diệp Lăng Phi nghe thấy có người gọi hắn. Diệp Lăng Phi quay đầu lại, bèn thấy Tiêu Hồng Vũ trong tay cầm máy ảnh chạy đến, bên cạnh Tiêu Hồng Vũ, Trần Ngọc Đình mặc chiếc váy hoa tươi cười cùng Tiêu Hồng Vũ đi đến.

Diệp Lăng Phi không ngờ ở đây lại có thể gặp được Trần Ngọc Đình, từ sau việc lần trước, Diệp Lăng Phi rất lâu rồi không gặp Trần Ngọc Đình. Bạch Tình Đình cũng quay người lại, cảm thấy rất trùng hợp. Bạch Tình Đình không hề biết quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Trần Ngọc Đình, Bạch Tình Đình hiện biết có không ít phụ nữ có quan hệ với Diệp Lăng Phi, nhưng cũng có một số người cô ta không biết. Cô ta chỉ biết Trần Ngọc Đình là phó tổng của tập đoàn Tân Á, cô ta đã gặp Trần Ngọc Đình vài lần, hai bên cũng được coi là có quen biết. Gặp Trần Ngọc Đình tại đây Bạch Tình Đình cũng cảm thấy rất trùng hợp.

Tiêu Hồng Vũ cầm máy ảnh chạy đến trước mặt Diệp Lăng Phi, Tiêu Hồng Vũ nói:

- Chú Diệp, chú tạo dáng đi cháu chụp cho chú một kiểu.

- Chú biết tạo dáng thế nào?

Diệp Lăng Phi cố tình tạo dáng kỳ quặc, nói:

- Thế này được không?

Tiêu Hồng Vũ nói:

- Không được, không được! Chú Diệp, chú tạo dáng đẹp một chút, cháu định chụp để đưa cho bạn học của cháu xem.

- Cho bạn học của cháu xem?

Diệp Lăng Phi ngây người, hắn nhìn Trần Ngọc Đình đi tới, hiếu kỳ hỏi:

- Tiểu Vũ, cái đứa này làm gì vậy, tại sao lại lấy ảnh của tôi đưa cho bạn học xem?

Trần Ngọc Đình đi tới, cô ta đứng bên cạnh Tiêu Hồng Vũ, nhẹ nhàng nói:

- Trường của Hồng Vũ tổ chức cuộc thi chụp ảnh gì đó, nó bắt tôi đưa nó ra ngoài chụp ảnh, trường của nó định làm gì tôi cũng không rõ, không tập trung học, lại đi tổ chức cái gì mà thi chụp ảnh, như thế không phải là lãng phí thời gian học tập của bọn trẻ sao?

Bạch Tình Đình lúc đó bèn nói:

- Phó tổng Trần, chị đừng nói vậy, giáo dục bây giờ không phải là kiểu nhồi vịt nữa, học sinh cũng không thể chỉ biết học, cần để học sinh tham gia các hoạt động xã hội.

Trần Ngọc Đình mặc một chiếc áo sơ mi, cộc tay, trẽ cổ, từ cổ áo cô ta lộ ra làn da trắng ngần, đặc biệt là bầu ngực đầy đặn, vô cùng cuốn hút. Cô ta nghe Bạch Tình Đình nói xong, xoa đầu Tiêu Hồng Vũ nói:

- Nói cũng đúng, nếu để bọn trẻ chỉ biết học, về sau đi làm việc thì biết làm thế nào, tập đoàn tôi năm nay tuyển vào một đợt sinh viên, theo lý mà nói thì đều là những sinh viên có thành tích học tập ưu tú, mới làm ở tập đoàn Tân Á được hai tháng, đã có sáu người chủ động thôi việc, chỉ vì không thể đảm nhận công việc.

Trần Ngọc Đình nói đến một hiện tượng rất phổ biến, sinh viên bây giờ ở trong trường đều học như là nhồi vịt, không hề chú trọng đến thực tế, chỉ có lí thuyết thì làm việc sao được?

Cùng với sự phát triển của xã hội, các doanh nghiệp hiện nay càng ngày càng có xu hướng chuyển từ chú trọng văn bằng đến chú trọng thực tiễn của người học. Dù sao doanh nghiệp chỉ cần những người có khả năng tạo ra lợi ích kinh tế, chứ không cần những con mọt sách chỉ biết tham gia thi cử.

Bạch Tình Đình rất đồng tình với những lời của Trần Ngọc Đình, cô ta nói:

- Đúng vậy, năng lực của sinh viên bây giờ càng ngày càng kém, còn nhớ lúc em mới tốt nghiệp, trong công ty việc gì cùng có thể làm, hơn nữa còn làm rất tốt.

- Tình Đình, em tốt nghiệp đại học xong làm việc ở công ty nào?

Diệp Lăng Phi hỏi

- Tập đoàn quốc tế Thế Kỷ. Sao vậy?

- Bà xã, em nói xem, nếu anh làm một viên chức nhỏ trong công ty của anh, cứ cho là anh ngày ngày ngồi đó không làm gì, liệu có ai dám nói gì anh không?

Diệp Lăng Phi hỏi xong, Bạch Tình Đình ngây người, hai má hồng lên, cô ta dang tay ngầm véo Diệp Lăng Phi một cái. Cách cô ta nhìn Diệp Lăng Phi rõ ràng muốn nói với hắn chúng ta về nhà sẽ tính sổ.

Trần Ngọc Đình nhìn Bạch Tình Đình có chút ngượng ngùng vội vàng nói:

- Tổng giám đốc Bạch thật sự rất giỏi, nếu không làm sao trở thành tổng tài của tập đoàn.

Nghe Trần Ngọc Đình nói xong, sự ngượng ngùng của Bạch Tình Đình mới dần biến mất, cô ta quay sang Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã nghe thấy chưa?

Diệp Lăng Phi bĩu môi, hắn dang tay vỗ vào mông Bạch Tình Đình, nói:

- Phó tổng Trần chỉ khách sáo với em vài câu, em lại cho là khen em!

Bạch Tình Đình khăng khăng nói:

- Phó tổng Trần rõ ràng là khen em. Ông xã, anh nhất định là đang đố kị, có đúng không?

- Đố kị cái gì, anh có cần thiết phải đố kị không? Con người anh chưa bao giờ đố kị với người khác.

Bạch Tình Đình lạnh lùng nói:

- Thôi bỏ đi. Anh là thích đố kị nhất, người khác không hiểu anh, em còn không hiểu anh sao, anh là chồng của em cơ mà.

Bạch Tình Đình cố ý nhấn mạnh chữ “chồng”, Diệp Lăng Phi lại vỗ vào mông Bạch Tình Đình, quay sang Trần Ngọc Đình, nói:

- Phó tổng Trần, để chị cười rồi!

Trần Ngọc Đình thấy Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đấu khẩu, trong mắt cô ta hiện lên cái nhìn đầy ngưỡng mộ. Trần Ngọc Đình cũng hy vọng bản thân có thể giống Bạch Tình Đình đấu khẩu với Diệp Lăng Phi, nhưng cô ta biết mình không thể làm như vậy, giữa cô ta và Diệp Lăng Phi chỉ là quan hệ tình cảm kín đáo, vì rất nhiều nguyên nhân, không thể phá vỡ quan hệ đó

Tiêu Hồng Vũ cầm máy ảnh trong tay, giục:

- Chú Diệp, chú mau tạo dáng đi để cháu chụp. Chú và chị đứng sát nhau một chút.

Diệp Lăng Phi vừa nghe Tiêu Hồng Vũ nói, bèn véo má Tiêu Hồng Vũ nói:

- Gọi ta là chú, gọi cô ấy là chị. Ta có già đến thế không?

- Chú vốn đã già rồi!

Bạch Tình Đình nghe Tiêu Hồng Vũ gọi như vậy, miệng cười rạng rỡ nói:

- Ông xã, trẻ con chỉ biết nói thật thôi.

Diệp Lăng Phi có chút buồn, nói:

- Tiểu Vũ, chú uổng công thương cháu rồi, về sau đừng mong chú mua đồ cho cháu nữa nha!

Tiêu Hồng Vũ nhìn Diệp Lăng Phi cười thơ ngây, nó cầm máy ảnh và chụp. Đợi Tiêu Hồng Vũ chụp ảnh xong, Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, nói với Trần Ngọc Đình:

- Phó tổng Trần, gần đây tập đoàn Tân Á thế nào?

Trần Ngọc Đình nói:

- Rất tốt! Lần trước tuyên bố rất thành công, loại xe ô tô tiết kiệm năng lượng của Tân Á rất được thị trường đón nhận.

- Đương nhiên rồi, giá dầu tăng, người dân bây giờ càng thích loại xe tiết kiệm năng lượng đó. Tập đoàn Tân Á cứ như vậy tiếp tục phát triển, nhất định rất có triển vọng tiềm, nhưng tôi thấy, tập đoàn Tân Á vẫn còn thiếu động lực phát triển.

- Động lực phát triển?

Trần Ngọc Đình có chút sửng sốt, nhìn Diệp Lăng Phi, không hiểu Diệp Lăng Phi nói đến động lực phát triển rút cuộc là gì. Diệp Lăng Phi thấy Trần Ngọc Đình nhìn mình, cười nói:

- Phó tổng Trần, chị đã khi nào nghĩ đến việc sáp nhập tập đoàn Tân Á và Thế Kỷ thành một tập đoàn lớn, sau khi chiếm hết thị trường Vọng Hải sẽ hướng đến toàn quốc, toàn thế giới chưa?

Những điều Diệp Lăng Phi nói nằm ngoài dự liệu của Trần Ngọc Đình, Trần Ngọc Đình không hề nghĩ đến, chính xác hơn là không dám nghĩ đến. Cái kế hoạch sáp nhập mà Diệp Lăng Phi nói đến không phải là việc mà một Phó tổng như cô ta có thể quyết định được, mặc dù trong tay Trần Ngọc Đình có một phần trăm cổ phần mà năm đó Diệp Lăng Phi chuyển cho, nhưng trong tập đoàn Tân Á cô ta cũng chỉ là một người làm công, không có quyền quyết định hướng phát triển của tập đoàn. Không cần nói Trần Ngọc Đình, ngay cả Trương Lộ Tuyết, tổng tài đương nhiệm của tập đoàn cũng không có khả năng quyết định hướng đi của tập đoàn Tân Á, có khả năng đó chỉ có người đàn ông đứng ở đây. Hơn nữa kế hoạch này lại từ chính miệng Diệp Lăng Phi nói ra. Trần Ngọc Đình đang xem xét xem có phải Diệp Lăng Phi muốn sáp nhập hai tập đoàn hay không?

Trần Ngọc Đình nhìn Bạch Tình Đình đứng ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, thấy Bạch Tình Đình không có ý kiến gì, Trần Ngọc Đình nghĩ, kế hoạch này Diệp Lăng Phi nhất định đã nói với Bạch Tình Đình, nếu không Bạch Tình Đình không thể không có phản ứng như vậy.

Trần Ngọc Đình chần chừ nói:

- Việc này tôi không thể quyết định được, kế hoạch phát triển của tập đoàn còn cần Trương tổng quyết định, đương nhiên cả Diệp tiên sinh anh…!

Ý của Trần Ngọc Đình là anh mới là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Tân Á, anh có quyền quyết định

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Phó tổng Trần, tôi mới chỉ có kế hoạch như vậy, tôi muốn bàn với chị về tính khả thi của kế hoạch đó

“Cái này…” Trần Ngọc Đình ngần ngừ:

- Phía tôi thì không có vấn đề gì, chỉ cần bàn với Trương tổng, Diệp tiên sinh, tôi thấy anh nên gặp Trương tổng bàn luận chuyện này.

Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:

- Tôi sẽ làm như vậy, tôi định đợi kỳ nghỉ 1/5 kết thúc, sẽ triệu tập lãnh đạo của hai tập đoàn để họp bàn về vấn đề này.

---o0o---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui