Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi, Dã Lang, Dã Thú và mọi người đều ở gần căn biệt thự nhỏ hai tầng ở ngoại ô. Diệp Lăng Phi xuống xe. Hắn lẩm nhẩm trong miệng, Dã Lang, Dã Thú cũng xuống xe đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi.

Sau khi xuống xe, Diệp Lăng Phi nhìn về phía căn biệt thự nhỏ hai tầng lẩm bẩm nói:

- Tình hình có gì đó không ổn. Sao anh cảm thấy mọi chuyện có gì đó quá đơn giản, lại có thể tìm thấy tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm một cách đơn giản như thế, nếu những lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm lại có thể dễ tìm như vậy thì tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm sớm đã bị tiêu diệt rồi.

- Lão đại, ý anh là ở đây có vấn đề? Dã Thú hỏi.

- Ừm, anh thấy vấn đề bên trong rất lớn. Nói không chừng ở đây…

Diệp Lăng Phi chưa nói hết câu đột nhiên nghe thấy một tiếng “Oành” tiếng nổ đó từ căn nhà nhỏ hai tầng kia vọng lại. Diệp Lăng Phi nhìn về phía căn nhà nhỏ hai tầng, lúc đó phía ngôi nhà khói bụi dày đặc, có tiếng người bị thương vọng đến.

Diệp Lăng Phi thở dài nói:

- Anh chính là lo lắng chuyện này. Ban nãy anh lo ở đây là một cái bẫy, bây giờ xem ra những lo lắng của anh đã trở thành hiện thực.

Sean, Hoàng Việt, Mộ Văn và mọi người đều xuống xe, đối với sự việc xảy ra bất ngờ này, bọn họ đều tỏ ra có phần trở tay không kịp, không ngờ lại xảy ra chuyện này, đối phương đã gài bẫy bọn họ, điều này rõ ràng là lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm muốn cho bọn họ thấy được sự lợi hại của mình.

Sự kiêu ngạo của tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm quả là danh bất hư truyền, điều này là cố ý để Sean thấy những tên lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm không phải là những kẻ ngốc, bọn chúng đều biết Sean đến Vọng Hải là muốn đối phó với bọn chúng. Sự việc đã đến nước này có nghĩa là hai bên phải dốc hết thực lực thật sự của mình, bên nào cũng không thể xem thường đối phương, nếu không tất phải trả giá bằng máu.

Sean xuống xe, hai tay khoanh trước ngực, nhìn về phía khói bay ngùn ngụt, cười nhạt nói:

- Xem ra chúng ta đã quá xem thường Khoa Nhung Hỏa Diễm rồi. Bây giờ thật sự thú vị, Khoa Nhung Hỏa Diễm…

Sean chưa nói hết câu thì bị Diệp Lăng Phi cắt ngang nói:

- Sean, lúc này dường như không phải là lúc để xem kịch, ông nên nghĩ xem nên đối phó như thế nào thì hay hơn.

Sean nghe Diệp Lăng Phi nói vậy bèn cười nói:

- Diệp tiên sinh, tôi vừa mới nói rồi, sự việc bây giờ trở nên rất thú vị, lần này Khoa Nhung Hỏa Diễm rõ ràng là cảnh cáo chúng ta, để chúng ta biết bọn chúng không dễ chơi. Hai bên đã đến lúc phải giao tranh thật sự…

Sean không hề ý thức được hàm ý đằng sau lời nói của Diệp Lăng Phi, ông ta còn muốn lấy thêm những lý do khác để giải thích ý nghĩa sâu xa đằng sau nụ cười của ông ta, nhưng câu nói đó của Sean lại bị Diệp Lăng Phi cắt ngang. Diệp Lăng Phi dường như đã không còn nhẫn nại. Hắn không muốn lề mề như thế với Sean tiếp nữa, Diệp Lăng Phi nói:

- Sean, tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với ông, ông đã nghĩ đến chưa, tại sao dối phương lại biết chúng ta sẽ đến, lẽ nào ông không nghĩ rằng có thể người của ông đã để lộ hành tung…

Diệp Lăng Phi vừa nói vậy xong, Sean liền ngây người ra, ban nãy Sean không hề nghĩ đến điều này, bây giờ vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc, Sean cũng ý thức đến vấn đề này, cũng có nghĩa là mạng lưới gián điệp của nước Pháp có vấn đề. Diệp Lăng Phi nhìn thái độ của Sean lạnh lùng nói:

- Sean, chuyện này vừa mới bắt đầu, có thể điều mà bây giờ chúng ta nên suy nghĩ đó là làm thế nào tìm ra những kẻ đó, xem ra lần này chúng ta gặp phải một đối thủ khó chơi, Sea chúng ta phải hợp tác với nhau, bây giờ tôi cần cách liêc lạc giữa ông và nhân viên đặc công đó, mau lên.

Bạch Tình Đình và Điền Tư đi đến cửa Việt Dương đại lầu, Bạch Tình Đình đỗ xe xong, mở cửa xe đi xuống. Qua Vu Tiêu Tiếu Bạch Tình Đình biết ở đây có tiệm cà phê của Lý Khả Hân, trước đây Bạch Tình Đình thật sự không biết ở lầu trên của Việt Dương đại lầu còn có tiệm cà phê của Lý Khả Hân.

Đã biết ở đây Lý Khả Hân có một tiệm cà phê, Lý Khả Hân đoán Lý Khả Hân mười phần là ở đây. Cô ta tạm thời không muốn để Diệp Lăng Phi biết, vì Bạch Tình Đình trong lòng biết rõ, những chuyện thế này cho dù có nói với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng không thừa nhận mấy ngày này hắn đều ở cùng với Lý Khả Hân, Bạch Tình Đình muốn nói chuyện với Lý Khả Hân trước rồi mới nói chuyện này với Diệp Lăng Phi.

Bạch Tình Đình và Điền Tư xuống xe xong, Điền Tư liếc nhìn Việt Dương đại lầu hỏi:

- Tổng giám đốc Bạch, sao chúng ta lại đến đây?

- Để cô đến nhận người.

Bạch Tình Đình không nói cụ thể với Điền Tư, cô ta và Điền Tư đi thẳng về phía cửa Việt Dương đại lầu, đúng lúc Bạch Tình Đình và Điền Tư đang định đi vào Việt Dương đại lầu, chiếc xe Audi màu đen đi theo Bạch Tình Đình đột nhiên dừng ở cửa, ngay sau đó, từ trong xe lủi xuống ba gã đàn ông vạm vỡ. Hành động của ba gã đàn ông đó vô cùng nhanh, qua một loạt các hành động từ khi bọn chúng xuống xe, chạy về phía Bạch Tình Đình và Điền Tư cho thấy bọn chúng đã trải qua huấn luyện không phải là người bình thường.

Ba gã đàn ông xuống xe, hai gã trong bọn chúng chạy về phía Bạch Tình Đình, gã kia chạy về phía Điền Tư. Điền Tư và Bạch Tình Đình không có chút phòng bị, suy nghĩ của Bạch Tình Đình rất đơn giản, chỉ là dẫn Điền Tư đến nhận người, cô ta không gọi Minako đi cùng vì cho rằng không có chuyện gì ghê gớm không cần dẫn Minako theo.

Bạch Tình Đình đi đến trước mặt Điền Tư, Điền Tư đi phía sau Bạch Tình Đình hoàn toàn là vì cô ta đang suy nghĩ xem lát nữa nên ứng phó như thế nào. Điền Tư rõ ràng là không ngờ rằng Bạch Tình Đình lại thật sự dẫn cô ta đi nhận người, bất luận có nhận ra người hay không, đối với Điền Tư đều không phải là một chuyện tốt. Nếu nói là không nhận ra nói không chừng Bạch Tình Đình sẽ thất vọng, còn nếu nhận ra Điền Tư lại lo Diệp Lăng Phi sẽ không bỏ qua như thế. Điền Tư bất luận nghĩ thế nào đều thấy rằng chuyện này đối với cô ta không phải là một chuyện tốt, nhất thời, Điền Tư thực sự không có cách nào để đạt được kết quả hoàn hảo.

Trong lòng Điền Tư đang suy nghĩ những chuyện này, do vậy, bước chân của cô ta chậm hơn Bạch Tình Đình một chút. Trong lúc ba gã đàn ông kia xuống xe, chạy về phía Bạch Tình Đình và Điền Tư, có hai người đàn ông mặc quần áo công nhân cầu đường, trên tay cầm một cuộn dây điện, đang đi qua Bạch Tình Đình và Điền Tư. Hai người đó cố ý đi qua sau lưng Bạch Tình Đình, mấy năm gần đây mặc dù người đẹp có nhiều nhưng người tuyệt sắc như Bạch Tình Đình thì không nhiều, hai người đó vốn phải đi qua cửa Việt Dương đại lầu, bèn nhân cơ hội này đi đến phía sau Bạch Tình Đình, để chiêm ngưỡng sắc đẹp của Bạch Tình Đình.

Ba gã đàn ông xông đến, một trong ba gã đó ôm lấy Điền Tư vác lên rồi xoay người đi về phía chiếc xe Audi màu đen. Hai gã còn lại xông đến Bạch Tình Đình, chỉ vì thấy hai người đàn ông tay cầm cuộn dây khiến bọn chúng nhất thời không thể đến gần phía trước Bạch Tình Đình.

Bằng!

Một gã tiến về vào hai người đàn ông kia, gã còn lại xông về phía Bạch Tình Đình, đúng lúc tay phải của gã đàn ông kia sắp tóm được Bạch Tình Đình, thì chợt nghe thấy tiếng súng nổ “Bằng”, rồi ngay sau đó thấy gã đàn ông đang định tóm lấy Bạch Tình Đình ngã nhào xuống đất.

- Không được nhúc nhích!

Minako cầm súng trong tay nhanh như bay phi tới. Cùng với tiếng súng nơi này cũng trở lên hỗn loạn. Thừa lúc hỗn loạn gã đàn ông không bị thương lấy súng lục ở trên người ra, bắn liên tục về phía Minako, Minako cũng sớm có chuẩn bị, trong lúc gã đàn ông lấy súng ra, cô ta đã sớm tìm được chỗ nấp, dường như đồng thời bắn nổ súng với gã đàn ông kia, tiếng súng vang dội.

- Bằng, bằng, bằng!

Tiếng súng vang lên khiến chỗ này cũng trở lên hỗn loạn, tiếng còi xe cảnh sát từ xa vọng đến. Minako cầm súng trong tay, nhưng không hề lo lắng cảnh sát, việc cô ta cần làm là bảo vệ cho Bạch Tình Đình, bằng bất cứ giá nào. Minako liếc nhìn Bạch Tình Đình đang nấp ở cách cô ta không xa, ra ký hiệu cho Bạch Tình Đình ngầm nói với Bạch Tình Đình không cần lo lắng, ở đây đã có cô ta rồi. Ban nãy Minako làm bị thương một tên xong lại lập tức bắn thêm bốn phát súng nữa, trước mắt trong tay cô ta còn có bốn viên đạn,Minako tin rằng đợi khi cảnh sát đến cô ta tuyệt đối không để đối phương mang Bạch Tình Đình đi.

Từ trong chiếc xe Audi màu đen thò ra một khẩu súng, rồi liên tục nghe thấy tiếng “Bằng!bằng!...” khiến Minako chỉ còn cách cúi đầu xuống không dám thò đầu ra. Đó đều là vũ khí tự động, hơn hẳn khẩu súng lục trong tay Minako. Điều duy nhất mà Minako có thể làm là ngăn cản đối phương đến gần Bạch Tình Đình, trong lúc gã đàn ông kia cầm sùng lục trong tay, dưới sự yểm hộ của dàn súng tự động, chuẩn bị chạy về phái Bạch Tình Đình, khẩu súng trong tay Minako lại bắn ra hai viên đạn ngăn không cho gã đàn ông kia đến gần Bạch Tình Đình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui