Đô Thị Tàng Kiều

Chu Ngọc Địch có ý bảo Diệp Lăng Phi cũng qua chơi mấy vòng. Diệp Lăng Phi bĩu môi cười nói:

- Chuyện này hay là thôi đi, tôi là người rất nhỏ mọn, những chuyện lớn như vậy, tôi không tham gia thì tốt hơn, ngộ nhỡ nếu thua tiền thì tôi cũng không có tiền bồi thường đâu!

Chu Ngọc Địch nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô cười ha hả và nói:

- Diệp Lăng Phi, dường như anh cũng vẫn như vậy, không thay đổi một chút nào, anh nói anh không có tiền, chuyện này ai tin vậy? Có muốn tôi nói một chút về sản nghiệp của anh không?

- Chu Ngọc Địch, cô nói như vậy nghĩa là cô biết rõ tôi lắm phải không?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Cũng chưa gọi là quá rõ ràng!

Chu Ngọc Địch nói,

- Tôi chỉ là hiểu về anh tương đối hơi nhiều một chút mà thôi, Diệp Lăng Phi, tôi giới thiệu với anh một chút!

Chu Ngọc Địch vừa nói vừa đi tới cái bàn phía trước, tay phải của cô đặt trên người một người đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi và cười nói:

- Anh ấy là con lai, mẹ là người Thái Lan, bố là người Trung Quốc. Ở Thái Lan có chút thế lực.....!

Chu Ngọc Địch mặc dù không giới thiệu, Diệp Lăng Phi cũng đã nhận ra người đàn ông kia là ai, hắn chính là một đầu mục Hắc Bang quy mô hớn ở Thái Lan, Diệp Lăng Phi năm đó đi Thailand đã từng thấy người này, chẳng qua là lúc đó hắn vẫn còn trẻ, vẫn chưa có vị trí lớn, sau này mới lên được vị trí đó.

Hai người khác trong số đó một vị là người phương nam, vị kia lại là Hoa kiều ở Mỹ. Đây đều là những nhân vật không đơn giản, đều là người thuộc Đầu Mục của Hắc Đạo. Diệp Lăng Phi không biết Chu Ngọc Địch giới thiệu cho mình những người này nhằm mục đích gì, khi Chu Ngọc Địch giới thiệu xong thì Diệp Lăng Phi hỏi:

- Chu Ngọc Địch, tôi không biết cô giới thiệu cho tôi những người này là có mục đích gì, chẳng lẽ cô cho rằng cô nói cho tôi biết mấy tên Hắc bang Đầu Mục thì tôi sẽ sợ cô sao? Đây thật sự rất thú vị đấy!

Chu Ngọc Địch cười lắc đầu, cô không đồng ý với cách nói này của Diệp Lăng Phi.

- Diệp Lăng Phi, anh hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi không dám làm vậy đối với anh đâu, khi nãy tôi nói vậy chỉ là hỏi anh có muốn chơi một chút không, nếu như anh không muốn vậy thì thôi, tôi cũng sẽ không ép anh!

- Tôi không có hứng thú với điều này!

Diệp Lăng Phi nói thẳng,

- Chu Ngọc Địch, bây giờ tôi có thể mang Dã Thú đi được chưa?

- Dĩ nhiên là có thể, lúc nào anh cũng có thể đi được!

Chu Ngọc Địch đưa tay làm ra thế xin mời, ý bảo Diệp Lăng Phi bây giờ có thể đi được rồi. Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, hắn hướng về phía Dã Thú hô to:

- Đi thôi!

Nói xong, hắn cùng với Dã Thú đi ra. Chu Ngọc Địch thấy Diệp Lăng Phi từ trong đại sảnh chỗ dành cho khách quý đi ra thì khóe miệng cô hiện ra một nụ cười khó có thể hiểu được, tiếp đó Chu Ngọc Địch xoay mặt sang hướng ba người kia và nói:

- Nào chúng ta chơi tiếp thôi!

Diệp Lăng Phi dẫn Dã Thú đi thẳng ra chỗ hội sở Đại Phú Quý, lần này đi ra ngoài, Diệp Lăng Phi mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu nói Diệp Lăng Phi ở đó một chút không khẩn trương, đây tuyệt đối là nói dối, Chu Ngọc Địch không phải là người bình thường, chỉ dựa vào kinh lịch trước đây của Chu Ngọc Địch thì có thể thấy được người phụ nữ Chu Ngọc Địch này tâm cơ rất sâu xa, chính Diệp Lăng Phi cũng không biết trong lòng của Chu Ngọc Địch đó rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa, có lẽ ngay cả hội sở giải trí Đại Phú Quý cũng chính là một trụ sở bí mật, bên trong ẩm chứa rất nhiều bí mật.

Diệp Lăng Phi bây giờ hoàn toàn không biết gì về tin tức của Chu Ngọc Địch cả, lúc trước hắn cũng không nghĩ là Chu Ngọc Địch kia còn sống, hơn nữa càng không nghĩ tới Chu Ngọc Địch lại có thể đến thành phố Vọng Hải. Dựa vào những lời nói mà lúc trước Chu Ngọc Địch nói với Diệp Lăng Phi thì Diệp Lăng Phi thấy Chu Ngọc Địch dường như hiểu rõ Diệp Lăng Phi như lòng bàn tay. Nhưng mặt khác, Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy ít nhất bây giờ Chu Ngọc Địch không có ác ý gì với hắn. Còn Chu Ngọc Địch rốt cuộc muốn làm gì thì bây giờ Diệp Lăng Phi cũng không đoán ra được.

- Dã Thú, cậu gọi điện thoại cho Lục Tuyết Hoa đi!

Diệp Lăng Phi dẫn Dã Thú đến trước xe và nói:

- Chẳng lẽ cậu không biết bà xã của cậu lo lắng cho cậu sao? Tiểu tử cậu hay đấy, đến đây đánh bạc, nếu cậu muốn đánh bạc thì ở thành phố Vọng Hải không phải là có rất nhiều chỗ cho cậu đánh bạc đấy sao, cậu sao lại cứ đến chỗ này để đánh bạc, anh làm sao mà nói cậu được đây!

- Lão Đại, em không biết nơi này là nơi nào!

Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, hắn nói,

- Em chỉ được người ta mời đến đây làm hội viên, cho nên cứ tới đây chơi, những chuyện khác em cũng không suy nghĩ nhiều!

- Được rồi, cậu cứ gọi điện thoại cho Lục Tuyết Hoa đi, sau đó chúng ta đến biệt thự của cậu, tiện thể gọi Dã Lang, xem ra chúng ta cần phải bàn bạc một chút rồi!

Diệp Lăng Phi nói tới đây, tiếp đó hắn nói thêm một câu,

- Dã Thú, cậu về nhà tắm rửa đi, cả người cậu hôi lắm, khó ngửi muốn chết đi được!

Diệp Lăng Phi lên xe, trên đường đến nhà Dã Thú, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại gọi cho Bạch Tình Đình, hắn không muốn để Bạch Tình Đình lo lắng. Hắn vừa mới tắt máy thì Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nghĩ tới Lý Khả Hân. Lý Khả Hân tối hôm qua cũng đã nói sẽ đi Hàn Quốc mấy ngày. Nhưng Lý Khả Hân lại không nói với Diệp Lăng Phi chính xác là ngày nào sẽ đi. Diệp Lăng Phi vừa nghĩ đến Lý Khả Hân, hắn cũng cảm thấy đau đầu, trong lòng hắn do dự, mình có nên đi tiễn Lý Khả Hân hay không.

Lục Tuyết Hoa trở về nhà cha mẹ cô ở bên kia, nhà này là Dã Thú ở một mình. Dã Thú cả đêm không ngủ, tuy đã tắm nước nóng, nhưng vẫn tỏ ra có chút mỏi mệt, ngồi ở phòng khách trên ghế sa ***, Dã Thú vẫn ngáp ngắn ngáp dài, nhìn dáng vẻ rất mệt mỏi, có vẻ như rất muốn đi ngủ sớm một chút.

Dã Lang và Lương Ngọc ngồi ở một bên, Lương Ngọc đi theo Dã Lang đến đây. Lương Ngọc ở thành phố Vọng Hải nghỉ ngơi được một thời gian, sau đó sẽ trở về Hồng Kông. Nếu không phải là Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Dã Lang thì Dã Lang hôm nay theo kế hoạch sẽ cùng Lương Ngọc đi Long Sơn dạo chơi một chút, nơi đó sẽ có nhà mới của bọn họ. Hạng mục Long Sơn tháng mười sẽ chính thức kết thúc, sau khi kết thúc, có thể dọn qua trước, Diệp Lăng Phi muốn dời tập đoàn mới sang đó. Đây là tính toán của Diệp Lăng Phi, chẳng qua là thời cơ trước mắt vẫn chưa chín muồi, lại thêm gần đây chuyện xảy ra với Diệp Lăng Phi quá nhiều, cho nên không có thời gian mà quan tâm những chuyện này.

- Dã Thú, tiểu tử cậu khi nãy vẫn chưa nghe rõ lời anh nói sao?

Diệp Lăng Phi cầm điếu thuốc trong tay, hắn ngồi đối diện với Dã Thú, hắn bắt chéo đùi phải lên, khi thấy Dã Thú có vẻ như buồn ngủ thì hắn nói, Dã Thú vội vàng đáp:

- Lão Đại, em cũng nghe thấy rồi, không phải khi nãy anh mới vừa nói với em phải giữ khoảng cách với người phụ nữ kia xa một chút sao? Em biết, em biết, sau này em bảo đảm cách xa cô ta ra mà!

- Ừ, Dã Thú, xem ra tiểu tử nhà ngươi buồn ngủ sắp chết rồi, đi ngủ đi!

Diệp Lăng Phi vừa nói những lời này ra, Dã Thú cũng từ ghế salon đứng lên. Dã Thú có vẻ như đã đợi Diệp Lăng Phi nói những lời này rất lâu rồi, hắn nói:

- Lão Đại, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy đi, em đi ngủ trước, nếu Lão Đại anh có chuyện gì thì cứ gọi em!

Nói xong, Dã Thú lập tức đi về phía phòng ngủ của hắn. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Dã Thú đi về phía phòng ngủ, thì hắn lắc đầu có vẻ như rất lo lắng cho Dã Thú. Dã Lang nhìn vẻ mặt Diệp Lăng Phi và nói:

- Satan, anh không cần lo lắng cho Dã Thú, em tin rằng trong lòng hắn đã có tính toán rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!

- Anh cũng hi vọng Dã Thú sẽ không xảy ra chuyện gì!

Diệp Lăng Phi nói,

- Nhưng người phụ nữ Chu Ngọc Địch này rốt cuộc muốn làm gì, bây giờ anh cũng không rõ lắm, à, đúng rồi, Dã Lang, vậy cậu có nhận được lời mời hội viên do hội sở giải trí bên kia mời không?

Dã Lang lắc đầu, Diệp Lăng Phi chau mày. Theo Diệp Lăng Phi thấy nếu Dã Lang cũng nhận được lời mời hội viên thì cũng hiểu được, nhưng Dã Lang lại không nhận được, mà Dã Thú lại nhận được, ở đây vốn dĩ có vấn đề. Dã Thú người này rất nặng tình nghĩa, điều này thì không cần phải nói nhưng mặt khác, Dã Thú lại thích chơi gái, đánh bạc..., đây hết thảy đều là sở thích của Dã Thú, Dã Thú ở phương diện vui chơi này thì khả năng tự chủ rất kém, về điểm này, Dã Thú căn bản không bằng Dã Lang.

Điều Diệp Lăng Phi lo lắng là Chu Ngọc Đình đã dùng những nhược điểm này để khống chế Dã Thú, Diệp Lăng Phi nhìn Dã Lang một cái và nói:

- Chuyện này anh không biết nên giải thích như thế nào, tóm lại người đàn bà kia tốt nhất là không nên chọc vào, à, đúng rồi, Dã Lang, cậu liên lạc với phía dưới để cho bọn họ giúp anh điều tra thêm về Chu Ngọc Địch, lúc trước anh vẫn chưa biết cô ta còn sống, lại càng không cần nói đến tình hình của cô ta!

- Chuyện này cũng dễ làm thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui