Đô Thị Tàng Kiều

Tôn Thiên Ngạo gọi điện cho Tôn Dược Tôn Dược Đông vẫn ở trong khách sạn cau mày, rất rõ ràng, Tôn Dược Đông cũng ý thức được sự việc đã trở nên phức tạp. Nếu không có người phát hiện, trực tiệp xử lý Chu Ba thì chuyện này sẽ đơn giản hơn nhiều nhưng tình hình bây giờ đã có cảnh sát đến xem ra tình hình trở nên không tốt.

Tôn Dược Đông hút thuốc dặn dò Tôn Thiên Ngạo không cần vội vàng, ông ta sẽ nghĩ cách. Đó cũng giải thích tại sao tiểu Triệu lại nhận được điện thoại của đại đội trưởng, đó là do Tôn Dược Đông gọi điện đến thông báo, để đại đội trưởng không quản vụ án này nữa.

Tôn Thiên Ngạo đến là muộn tiệp nhận vụ án này nhưng khi thấy Diệp Lăng Phi ở đây Tôn Thiên Ngạo không hiểu sao lại thấy run run trong lòng cảm giác chuyện này rất tệ, nếu đổi lại là ngày trước, Tôn Thiên Ngạo nhất định sẽ không rút lui trước mắt Diệp Lăng Phi. Ít nhất Tôn Thiên Ngạo sẽ tỏ ra cao ngạo nhưng lúc này khí thế đó của Tôn Thiên Ngạo lại bị che lấp đi. Gã muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, nên không nói nhiều với Diệp Lăng Phi, Tôn Thiên Ngạo quay mặt sang phía tiểu Triệu nói:

- Chuyện này bây giờ sẽ do tôi giải quyết, nếu các anh có vấn đề gì có thể phản ánh lên cấp trên. Tóm lại, ở đây thuộc địa bàn quản lý của phân cục chúng tôi.

Nói xong Tôn Thiên Ngạo rảo bước đi đến phía trước cái xác nhưng không ngờ trong lúc đó Diệp Lăng Phi lại dang cánh tay phải ra chắn trước mặt Tôn Thiên Ngạo, Diệp Lăng Phi hừ lạnh lùng nói:

- Lẽ nào anh cứ đi như thế sao, chuyện ở bệnh viện chúng ta tạm thời không nói đến, nói về anh đi, anh có thể nói cho tôi biết, anh từ đâu đi đến đây không?

Câu hỏi của Diệp Lăng Phi khiến sắc mặt Tôn Thiên Ngạo có chút thay đổi. Gã dừng bước lại liếc nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Anh rút cuộc là ai, dựa vào cái gì mà hỏi tôi như vậy?

-Tôi, tôi chỉ là một người dân bình thường trong thành phố, ồ tôi quên không nói với anh, cái xác đó là do tôi phát hiện, lúc đó gã ta còn sống chứ chưa chết, gã ta nói với tôi một số chuyện, thế nào, anh có muốn nghe không?

Diệp Lăng Phi vừa nói vậy bèn thấy sắc mặt của Diệp Lăng Phi thay đổi, gã ta giận dữ nói:

- Nếu anh là một người dân bình thường thì lấy tư cách gì mà hỏi tôi, nếu anh nói người chết kia nói với anh một số chuyện, nói cách khác người kia trước kia chết anh đã từng tiếp xúc với gã ta, bây giờ anh là người tình nghi phạm tội, bây giờ tôi…

Tiểu Triệu vừa nghe Tôn Thiên Ngạo nói vậy trong bụng thấy không xong ổn. Rất rõ ràng Diệp Lăng Phi cố tình nói vậy nhằm khiêu khích gã đàn ông tên Tôn Thiên Ngạo. Tiểu Triệu không rõ Diệp Lăng Phi làm như thế rút cuộc là nhằm mục đích gì nhưng trong lòng tiểu Triệu biết rõ Diệp Lăng Phi nói vậy nhất định sẽ làm sự việc càng thêm phức tạp, lại nghe Tôn Thiên Ngạo nói Diệp Lăng Phi là kẻ tình nghi thì không thể không quản được nữa vội vàng đi tới đứng giữa hai người kia.

- Chuyện này lát nữa hẵng nói, bây giờ chúng ta phải làm rõ sự việc. Đội trưởng Tôn phải không, bây giờ anh có thể đi xem xét có chuyện gì chúng ta sẽ nói sau.

Tôn Thiên Ngạo nghe tiểu Triệu nói vậy xong, gã liếc nhìn Diệp Lăng Phi lại nhìn tiểu Triệu giận dữ nói:

- Vậy được bây giờ tôi sẽ đi xem xét nhưng chúng ta phải nói rõ trước, vụ án này do phân cục chúng tôi quản lý. Người này cũng nên do chúng tôi bắt, trước mắt người đàn ông này là kẻ bị tình nghi nhất định phải giao cho chúng tôi.

Tiểu Triệu nói rồi chỉ tay về phía xe của trung tâm cấp cứu nói:

- Đội trưởng Tôn, bây giờ anh mau đi xem xét đi. Lát nữa chiếc xe kia sẽ rời đi, nếu bọn họ mang cái xác đi anh có muốn xem cũng không được nữa đâu.

Tôn Thiên Ngạo liếc nhìn chiếc xe cấp cứu, gã không rõ quy trình, cho dù xe cấp cứu mang cái xác đi gã ta cũng có thể tới đó xem chỉ là bây giờ gã đang rất lo lắng muốn đi xem xem trên người Chu Ba còn để lại manh mối gì không, gã không muốn để người khác phát hiện cái chết của Chu Ba có liên quan đến gã. Tôn Thiên Ngạo không nói thêm nữa, rảo bước một mình đi về phía xe cấp cứu. Khi Tôn Thiên Ngạo vừa đi khỏi tiểu Triệu nói với Diệp Lăng Phi:

- Anh Diệp, chuyện này khi giải quyết sẽ rất phức tạp, anh cũng biết đấy, ban nãy…

Lời của tiểu Triệu còn chưa nói hết đã thấy lấy điện thoại trên người ra, nhìn bộ dạng của Diệp Lăng Phi hắn muốn gọi điện thoại làm tiểu Triệu thu lại nhưng gì định nói, không nói tiếp nữa.

Diệp Lăng Phi cầm điện thoại trong tay vừa gọi điện thoại vừa nói:

- Tiểu Triệu, chuyện này anh sẽ không làm khó cậu đâu. Trong lòng anh biết phải làm gì, xem ra vụ án này nhất định phải giao cho đội cảnh sát hình sự bọn em giải quyết, nếu không sự an toàn của chính anh cũng sẽ trở thành vấn đề.

Diệp Lăng Phi nói đến đây đột nhiên quay mặt sang phía tiểu Triệu khẽ nói:

- Tiểu Triệu, không phải cậu quen biết với gã cảnh sát Tôn Thiên Ngạo kia đấy chứ?

Tiểu Triệu bất thình lình nghe thấy Diệp Lăng Phi hỏi vậy, anh ta có phẩn hốt hoảng luôn miệng nói:

- Không ạ, không ạ, làm sao có chuyện ấy được. Diệp tiên sinh, anh còn không yên tâm về em sao? Em không phải là người như vậy hơn nữa...

Lời của tiểu Triệu còn chưa nói xong thì nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:

- Tiểu Triệu, anh chỉ nói đùa với cậu thôi chứ không có ý gì khác, bây giờ cậu qua đó để ý gã kia đừng để gã mang mất thứ gì đi. Theo anh thấy cái xác chết kia nói không chừng có liên quan đến gã tên Tôn Thiên Ngạo.

- Vâng, vâng, anh Diệp, bây giờ em sẽ qua đó.

Tiểu Triệu vội vàng đồng ý. Tiểu Triệu thấy Tôn Thiên Ngạo và cái xác kia không liên quan gì đến nhau chỉ là anh ta không thể nói vậy trước mặt Diệp Lăng Phi, nếu Diệp Lăng Phi bảo anh ta đi thì anh ta đi xem Tôn Thiên Ngạo là được rồi.

Diệp Lăng Phi cầm điện thoại trên tay, chuông điện thoại rung vài tiếng cuối cùng trong điện thoại vọng ra tiếng của Triệu Đào, Triệu Đào là cục trưởng cục công an thành phố Vọng Hải, từng có qua lại với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa gọi đến, Triệu Đào cảm thấy có chút kỳ lạ, điện thoại vừa kết nối bèn nghe thất tiếng Triệu Đào từ trong điện thoại vọng ra.

Triệu Đào vừa hỏi vậy bèn nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:

- Diệp tiên sinh, muộn thế này rồi, lẽ nào anh có chuyện gì gấp cần tìm tôi sao? Cục trưởng Triệu, nếu tôi không gọi điện cho ông thì có lẽ tôi sẽ bị người ta bắt mang đến cục cảnh sát, sau này trong xã hội còn có ai dám làm việc tốt nữa chứ?

Triệu Đào vừa nghe câu nói của Diệp Lăng Phi, ông ta cảm thấy đầu bắt đầu đau. Triệu Đào biết rõ Diệp Lăng Phi là người như thế nào, Diệp Lăng Phi là một kẻ không dễ dây vào. Từ trong câu nói ban nãy của Diệp Lăng Phi, Triệu Đào nghe ra được có vấn đề, ông ta vội vàng nói:

- Diệp tiên sinh, tôi nghĩ trong chuyện này có hiểu nhầm, anh đừng vội từ từ nói rõ sự việc với tôi, bây giờ đầu tôi rất mơ màng vẫn còn chưa hiểu rõ.

Diệp Lăng Phi chậm rãi nói:

- Cục trưởng Triệu nếu ông đã nói vậy thì tôi sẽ từ từ giải thích với ông. Nói thế nào nhỉ, hôm nay tôi đưa bạn đến sân bay, khi quay về, trên đường gặp một người đàn ông, khắp người anh ta đầy máu, tôi đến cứu anh ta nhưng không thể cứu sống được anh ta, không còn cách nào khác tôi đành phải báo cảnh sát. Vấn đề là ở chỗ sau khi tôi báo cảnh sát cảnh sát của các ông lại coi tôi là kẻ tình nghi, cục trưởng Triệu, cơm không thể ăn bừa bãi, lời không thể nói lung tung được, nếu tôi nói cục trưởng Triệu ở bên ngoài nuôi một cô gái, tham mô hàng ngàn vạn ông nói xem liệu có người bắt tôi lại hay không?

- Diệp tiên sinh, tôi nghĩ bên trong nhất định có sự hiểu nhầm, anh đừng vội để tôi điều tra trước đã.

Triệu Đào nói đến đây bèn nghe thấy trong điện thoại vọng tới tiếng của Diệp Lăng Phi nói:

- Cục trưởng Triệu, kẻ nghi ngờ tôi tên là Tôn Thiên Ngạo, nói là phó đại đội trưởng phân cục cảnh sát hình sự của khu mới, xem ra tố chất cảnh sát của các ông được nâng cao hơn rồi, ồ, tôi nhớ ra rồi, hôm nay khi tôi ở cổng bệnh viện đã gặp anh ta, anh ta lúc đó chuẩn bị động thủ với tôi đấy, hài, thật là đáng sợ.

Triệu Đào vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy. Trong lòng ông ta hoàn toàn hiểu rõ rồi, không cần hỏi, Diệp Lăng Phi đã nói với Triệu Đào rằng người cảnh sát tên Tôn Thiên Ngạo kia đã nhân cơ hội để báo thù.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui