Đô Thị Tàng Kiều

Thái Tiểu Ngọc nghe Tiểu Cửu nói như vậy thì cô vội vàng nói:

- Bố tôi đương nhiên là thương tôi rồi, ông ấy nuôi tôi lớn, cho tôi đi học, lại đưa tôi vào trường huấn luyện chuyên nghiệp, nếu như không phải là bố tôi thì tôi làm sao có thể có bản lĩnh như bây giờ, hơn nữa...!

Thái Tiểu Ngọc vẫn chưa nói dứt lời thì đã bị Tiểu Cửu ngắt lời, đừng thấy Tiểu Cửu cầm trong tay điện thoại chơi điện tử nhưng hắn cũng không có trễ nãi, hắn nhẹ nhàng nói:

- Tiểu Ngọc, tôi cũng biết chúng ta cũng tìm được không ít thứ tốt, ở Đại Tây Bắc, chúng ta cũng là cửu tử nhất sinh, kết quả thì sao?

- Cậu đừng nói nữa, cậu im miệng cho tôi, nghe chưa hả!

Thái Tiểu Ngọc sau khi nghe thấy những lời nói này thì cô có chút tức giận, cô mắng Tiểu Cửu một câu rồi đẩy cửa xe ra và bước xuống xe. Tiểu Cửu nhìn thấy Thái Tiểu Ngọc xuống xe, hắn đưa di động ném ở trên xe, và đẩy cửa xe ra bước xuống xe.

Thái Tiểu Ngọc tựa mông vào phía trước xe, ánh mắt cô nhìn về cửa lớn của quân khu, má của cô phồng lên, dường như đang thổi khí. Tiểu Cửu đi đến bên cạnh Thái Tiểu Ngọc, hắn nhìn thấy bộ dạng của Thái Tiểu Ngọc thế này thì Tiểu Cửu nói:

- Tiểu Ngọc, cậu đừng tức giận, coi như là mình sai rồi, mình không nên nói vậy, bố của cậu đối với cậu rất tốt, mà bố của tôi không có thì làm sao mà quản tôi đây!

- Tiểu Cửu, tôi không có ý này!

Thái tiểu Ngọc xoay mặt về phía Tiểu Cửu và nói:

- Tôi nhớ lại lúc chúng ta còn nhỏ, cậu có nhớ lúc đầu chúng ta ở cô nhi viện không?

- Cậu nói cô nhi viện nào, chúng ta ở nhiều cô nhi viện lắm!

Tiểu Cửu cũng tựa người vào phía trước xe, hắn ngẩng đầu nhìn Thái tiểu Ngọc, ánh mắt của hắn hướng lên trên trời và nói:

- Mình nhớ chúng ta ở cô nhi viện đầu tiền tên là Phúc Lai Giả gì đó, viện trưởng rất xấu!

- Đương nhiên là tôi nhớ cô nhi viện đó rồi!

Thái Tiểu Ngọc nghe Tiểu Cửu nói những lời này thì cô chậm rãi nói:

- Tôi còn nhớ lúc ấy có một cô bé chúng ta ở cùng nhau, tên là Mộ cái gì đó Tín, Tiểu Cửu, cậu còn có thể nhớ được tên cô bé đó không?

- Hình như là Mộ Văn!

Tiểu Cửu nói:

- Tôi nhớ cũng không rõ lắm, đã nhiều năm như vậy rồi ai mà nhớ cho được, hơn nữa, cho dù chúng ta có thể gặp mặt thì lẽ nào cậu còn có thể nhận ra cô ấy sao?

Thái Tiểu Ngọc nghe Tiểu Cửu nói những lời này thì cô há mồm, nhìn bộ dạng có vẻ định nói thêm gì đó, lúc này, điện thoại của cô reo lên. Thái Tiểu Ngọc cầm di động ra thì thấy bố của mình Thái Duyệt gọi điện thoại tới, Thái Tiểu Ngọc có ý bảo Tiểu Cửu đừng nói, cô nghe điện thoại.

- Bố, con đang ở bên quân khu, sau khi tên họ Diệp đi vào, mãi mà vẫn chưa đi ra ngoài!

Thái Tiểu Ngọc nói,

- Bố, con và Tiểu Cửu còn phải ở chỗ này coi chừng xem sao?

Giọng nói của Thái Duyệt từ bên trong điện thoại truyền tới, lúc này đã nghe Thái Duyệt nói:

- Tiểu Ngọc, con và Tiểu Cửu về đi, bố nghĩ chúng ta đã gặp phải đối thủ cạnh tranh rồi!

- Đối thủ cạnh tranh?

Thái Tiểu Ngọc sửng sốt, cô nói:

- Bố, ý của bố là có người theo dõi Cửu Long triều thánh à?

- Không phải là theo dõi, mà là trong tay của bọn họ đã có ít nhất trên sáu miếng ngọc bội, đây mới là mấu chốt, Tiểu Ngọc, con và Tiểu Cửu lập tức trở về, chúng ta bàn bạc một chút làm thế nào để bọn họ đem những miếng ngọc bội đó đưa vào tay chúng ta, chuyện này rất quan trọng, còn về phần cái người gọi là Diệp Lăng Phi, bố cho là tác dụng của hắn cũng không lớn, hắn đối với chuyện Cửu Long triều thánh một chút không biết, cũng không cần lo lắng hắn có làm ra chuyện gì không!

- Được rồi!

Thái Tiểu Ngọc trả lời,

- Bây giờ con cùng Tiểu Cửu trở về!

Thái Tiểu Ngọc nói tới đây, cô nhìn về phái cửa lớn quân khu một cái, nhưng ngay sau đó cô cúp máy. Tiểu Cửu đang ở bên cạnh Thái Tiểu Ngọc, mới vừa rồi Thái Tiểu Ngọc nói với Thái Duyệt, Tiểu Cửu cũng đã nghe cả, sau khi thấy Thái Tiểu Ngọc cúp điện thoại thì Tiểu Cửu nói:

- Tiểu Ngọc, chúng ta phải đi về à?

- Ừ!

Thái Tiểu Ngọc nói,

- Đi thôi, chúng ta bây giờ trở về đi, bố nói ông đã tìm ra được ngọc bội Cửu Long triều thánh rồi, ông bảo chúng ta về nhà bàn cách làm thế nào để lấy được miếng ngọc bội kia!

- Đoạt, trộm, mà vẫn không được thì chúng ta dùng tiền mua?

Tiểu Cửu bước sang phía bên kia, hắn mở cửa bước lên xe, hắn vừa thắt dây an toàn vừa lầm bầm:

- Chúng ta cho dù muốn mua những thứ ngọc bội kia, tôi thấy cũng không đủ tiền mua, ai biết được bí mật của Cửu Long triều thánh, người nào có thể dễ dàng bán đi những miếng ngọc bội kia?

- Được rồi, Tiểu Cửu, cậu ít nói lại mấy câu đi!

Thái Tiểu Ngọc nghe Tiểu Cửu nói những lời này thì cô dặn dò:

- Tiểu Cửu, những lời này cậu nói với tôi thì được, nhưng nếu bố của tôi đang ở trước mặt thì không được nói những lời này, cậu hẳn là hiểu rõ tính tình của bố tôi, cậu đừng nhìn bề ngoài bố tôi hiền từ như vậy, nhưng nếu..!

Thái Tiểu Ngọc câu kế tiếp vẫn chưa nói xong thì Tiểu Cửu nhìn Thái Tiểu Ngọc một cái rồi lại xoay mặt về phía trước, rồi bước lên xe.

Diệp Lăng Phi không biết có người đang theo dõi hắn, hôm nay hắn đến đây chính là muốn gặp Bành Nguyên một chút, hôm nay lúc sáng sớm, Diệp Lăng Phi bị giật mình, hắn cũng lo lắng Bành lão gia sẽ xảy ra chuyện. Bây giờ, tận mắt thấy Bành lão gia không có nguy hiểm đến tính mạng thì trong lòng của hắn cũng coi như đã yên lòng. Diệp Lăng Phi không định ở chỗ này quá lâu, nếu hắn đáp ứng chuyện của Bành lão gia, hắn sẽ phải chuẩn bị một chút.

Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi muốn đi, cô chủ động nói đi tiễn Diệp Lăng Phi, cô đưa Diệp Lăng Phi đến cửa bệnh viện, Bành Hiểu Lộ dừng bước lại, liếc nhìn bốn phía, sau khi cô thấy không có ai để ý đến cô và Diệp Lăng Phi thì Bành Hiểu Lộ khẽ:

- Diệp Lăng Phi, hôm nay Ngô Hằng đã bị em mắng cho một trận, em bảo hắn sau này cách xa em một chút, không nên ở sau lưng em nói bậy, tối hôm qua thật làm phiền anh, nếu không, em cũng không biết nói như thế nào!

- Chính là chuyện này sao?

Diệp Lăng Phi lộ ra vẻ hết sức thất vọng, hắn thầm nói:

- Anh còn tưởng rằng em có việc muốn nói với anh, khiến anh thần thần bí bí, thiệt là…!

- Không phải là chuyện này, anh hy vọng em nói với anh chuyện gì?

Bành Hiểu Lộ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của cô, bên trong đôi mắt chứa đựng nụ cười, cô nhẹ nhàng nói:

- Diệp Lăng Phi, nếu như anh cho rằng em còn có việc muốn nói với anh, vậy anh có thể nhầm rồi, em là một cô bé rất thẳng thắn, em sẽ không có quan hệ với một người đã có vợ đâu, em phải vào chăm sóc cho ông nội em, có chuyện gì chúng ta liên lạc qua điện thoại, đừng quên, có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện thoại cho em, nếu không có chuyện gì thì cũng có thể gọi điện thoại cho em!

Bành Hiểu Lộ nói xong câu nó cuối cùng thì lập tức cười rồi bước đi, Bành Hiểu Lộ câu nói cuối cùng không thể nghi ngờ tâm ý của cô ấy, Diệp Lăng Phi cười lắc đầu, hắn cảm thấy Bành Hiểu Lộ làm một cô bé thú vị, cô luôn khiến cho hắn thấy không hiểu nổi, có khi đoán không ra Bành Hiểu Lộ đang nghĩ cái gì trong lòng.

Diệp Lăng Phi tạm thời không nghĩ đến những chuyện này, hắn lên xe của mình, rồi lấy ra điếu thuốc, mới vừa nhét vào bên trong miệng thì điện thoại của hắn vang lên, Diệp Lăng Phi vừa nhìn thì thấy cú điện thoại này là của Chu Ngọc Địch gọi đến, Diệp Lăng Phi hiểu rõ một chút lai lịch của Chu Ngọc Địch, cảm giác đối với Chu Ngọc Địch không giống như cảm giác cao thâm không sờ được, hắn bắt máy.

- Chu Ngọc Địch, chúng ta bao lâu rồi không gặp mặt vậy? Cô như vậy là nghĩ đến tôi rất nhanh đấy, quả nhiên cô là một người phụ nữ rất nhớ tình bạn cũ, tôi thích cô đấy!

Diệp Lăng Phi vừa nói câu này ra thì ở đầu dây bên kia của điện thoại Chu Ngọc Địch quả nhiên sửng sốt, dường như không lường trước đến chuyện Diệp Lăng Phi nói chuyện rất nhanh, Chu Ngọc Địch phản ứng, cô cười nói:

- Diệp Lăng Phi, anh làm sao, anh để cho tôi có chút không hiểu nổi rồi, ngày hôm qua anh còn né tránh tôi, hôm nay anh lại càn rỡ với tôi, chẳng lẽ anh không lo lắng tôi sẽ tặng cho bà xã bảo bối trong khong báu của anh mấy quả bom nữa?

- Tôi dĩ nhiên lo lắng, ai nói là tôi không lo lắng chứ!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Bởi vì đang lo lắng, cho nên tôi nghĩ bây giờ có nên giết cô hay không?

- Anh nói gì?

Chu Ngọc Địch kinh ngạc, cô nàng hỏi ngược lại:

- Anh lặp lại lần nữa đi!

- Tôi nói bây giờ tôi đang đang suy nghĩ, có nên lập tức giết chết cô hay không?

- Diệp Lăng Phi, anh có biết rốt cuộc anh đang nói cái gì đấy không?

Chu Ngọc Địch hiển nhiên chọc giận Diệp Lăng Phi, cô nói một cách lạnh lùng:

- Bây giờ tôi sẽ cho anh biết hậu quả, Diệp Lăng Phi, anh nhớ kỹ cho tôi, đây hết thảy đều là tự anh tìm đấy!

“Bụp!”một tiếng, Chu Ngọc Địch cúp máy.

Diệp Lăng Phi cầm trong tay điện thoại, hắn cũng không gấp gáp, hắn trước tiên nhàn nhã hút một hơi thuốc, thuốc lá từ trong miệng bay ra, hắn thản nhiên nói:

- Chu Ngọc Địch, cô định đối phó với bà xã nào của tôi vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui