Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi và Dã Thú đến tìm một quán cơm ở gần đây. Cơm trưa còn chưa ăn, bụng đã sớm kêu rột rột. Dã Thú cầm chai bia, sau khi rót đầy một cốc cho mình, hắn ngoác miệng nói:

- Lão Đại, hai xú nha đầu kia không đơn giản đâu, trong lúc lão đại anh nói chuyện chính sự với ả đàn bà thối tha Chu Ngọc Địch kia, em đã tán gẫu qua với hai xú nha đầu đó, anh đoán xem kết quả thế nào.....!

- Cái này mà còn cần anh đoán sao, chắc chắn cậu chẳng chiếm được tiện nghi gì, nếu không cậu đã ba hoa trước mặt anh rồi!

Diệp Lăng Phi đã biết Dã Thú bao nhiêu năm nay, đối với tính cách của Dã Thú hắn nắm rõ như lòng bàn tay, chỉ từ mấy câu vừa rồi Dã Thú nói về hai thiếu nữ kia, Diệp Lăng Phi đã nhìn ra được, Dã Thú đã phải ăn đau khổ rồi, nếu không, Dã Thú cũng sẽ không có vẻ đàng hoàng ngoan ngoãn như bây giờ. Quả nhiên Diệp Lăng Phi đã đoán trúng, Dã Thú quả thật không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, hắn cười toe toét, để lộ ra hàm răng ám khói vàng vàng, nói:

- Lão Đại, hai xú nha đầu kia không đơn giản, anh chớ coi thường hai con bé đó còn nhỏ tuổi, nhưng em thấy, hai người bọn họ đã kinh qua những chuyện bất phàm....!

Dã Thú còn chưa nói xong, đã nghe thấy Diệp Lăng Phi cười nói:

- Dã Thú, cái này mà cậu còn phải nói với anh sao? Anh đã sớm biết hai người bọn họ không đơn giản rồi, chẳng lẽ cậu cho là những kẻ như Chu Ngọc Địch, đi ra ngoài sẽ dẫn theo hai cô gái để làm cảnh sao?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Dã Thú, nghe anh nói này, cậu đừng có ý nghĩ làm gì hai con nhỏ đó, cậu cũng nên cẩn thận, hai cô gái đó giống như là hoa hồng có gai, không đụng vào được đâu!

- Lão Đại, chuyện này dĩ nhiên em hiểu!

Dã Thú vừa nói vừa cầm lấy cốc bia, trước khi uống, hắn nói thầm một câu:

- Không biết tên tiểu tử Dã Lang kia ở Hồng Kông như thế nào, chúng ta ở bên này cứ chuyện này nối tiếp chuyện khác, Dã Lang ở Hồng Kông thhì lại an nhàn thoải mái. Lão Đại, em cứ nghĩ đến đây liền muốn chạy đến Hồng Kông, đem tên tiểu tử Dã Lang kia về đây!

Diệp Lăng Phi cười mà không nói gì, Dã Thú chính là người như vậy, đừng nhìn hắn ngoài miệng nói không dứt, nhưng trong lòng Dã Thú lại không hề giống như những gì hắn nói, nếu như Dã Thú thật sự muốn gọi Dã Lang về thì đã sớm gọi một cú điện thoại, càng không cần nói cái gì đi mà Hồng Kông đem Dã Lang về đây. Diệp Lăng Phi cầm lấy đôi đũa, vừa mới định gặp thức ăn, điện thoại của hắn đột nhiên đột nhiên đổ chuông. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra xem, là Tiểu Triệu gọi tới, tối hôm qua Tiểu Triệu đã lên đường đến tỉnh thành, trên danh nghĩa cậu ta dẫn bạn gái đi du lịch, nhưng trên thực tế là dẫn theo bạn gái đến tỉnh thành làm việc. Diệp Lăng Phi đã nói rõ, phí tổn ở Tiểu Triệu ở tỉnh thành cứ để hắn chịu trách nhiệm, Tiểu Triệu không cần lo lắng vấn đề tiền nong, chỉ cần toàn tâm toàn ý làm việc là đủ rồi. Giờ phút này Diệp Lăng Phi thấy Tiểu Triệu gọi điện thoại đến, theo Diệp Lăng Phi thấy, chắc là ở tỉnh thành đã có một chút đầu mối, nếu không thì Tiểu Triệu sẽ không gọi điện thoại cho mình. Diệp Lăng Phi đặt đôi đũa xuống, nhận điện thoại. Điện thoại vừa nối máy, giọng nói của Tiểu Triệu đã vang lên trong điện thoại:

- Diệp ca, em đã đến tỉnh thành rồi, dạ... trong lúc em trò chuyện với một người bạn ở chỗ này thì biết được một số chuyện về Chu Ba...!

Hiệu suất làm việc của Tiểu Triệu năm ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cho rằng, nếu như muốn có chút manh mối, ít nhất cũng phải mất hai ba ngày, dù sao nơi đó là tỉnh thành, không phải là thành phố Vọng Hải, Tiểu Triệu vừa mới đến, căn bản là không tìm được tin tức gì, nhưng Diệp Lăng Phi lại không ngờ Tiểu Triệu xử lý công việc hiệu quả như vậy, vừa tới tỉnh thành không lâu đã có tin tức rồi. Diệp Lăng Phi trong lòng không khỏi cao hứng, chẳng qua là, Diệp Lăng Phi không biểu hiện ra, nghe Tiểu Triệu kể lại cuộc nói chuyện trong lúc ăn cơm với người bạn, biết được một số tin tức về Chu Ba, Diệp Lăng Phi nói:

- Tiểu Triệu, nếu như người bạn này của cậu trợ giúp mình, tiền không là vấn đề, bao nhiêu cũng có thể, để cho người ta có chút lợi ích. Tiểu Triệu, cậu hiểu chưa?

- Diệp ca, tất nhiên là em hiểu!

Tiểu Triệu nói tới đây, hơi dừng lại một chút, nói:

- Căn cứ theo sự hiểu biết của em, trước khi Chu Ba tới thành phố Vọng Hải, nhà của anh ta từng bị trộm hỏi thăm, người bạn này của em cũng là cảnh sát, Chu Ba còn tới cục cảnh sát để báo án, từ hiện trường có thể thấy không chỉ có một người đến đây, hiện trường ngôi nhà rất bừa bãi!

Diệp Lăng Phi nghe đến đó, hắn “à” rồi một tiếng rồi nói:

- Chuyện này rất bình thường, nhà Chu Ba không nhỏ, nếu như để một người đi tìm thứ gì đó ở trong nhà Chu Ba thì khó mà tìm được!

- Diệp ca, chuyện này em biết được qua lời kể của bạn em!

Tiểu Triệu nói tới đây, cậu ta ngừng lại một lát rồi nói tiếp:

- Diệp ca, còn có một việc nữa là Chu Ba từng bị cướp ở Nam Uyển tại tỉnh thành, lúc ấy, cảnh sát cũng đã lập biên bản, chỉ là chuyện này có một điểm rất kỳ quái, đó là Chu Ba liên tục gặp phải loại chuyện này, anh ta chỉ biết báo công an, hi vọng sẽ được bảo vệ, nhưng lại không chịu nói gì!

Tiểu Triệu nói những lời nói này, vừa vặn xác minh những gì mà Diệp Lăng Phi suy đoán lúc trước. Rất có thể mảnh ngọc bội trong tay Chu Ba bởi vì nguyên nhân nào đó mà đã được cất giữ. Theo lý thuyết, Liêu Tiểu Hồng là vợ của Chu Ba, cô ta cũng có thể biết được chuyện của miếng ngọc bội, đây cũng là toan tính của Chu Ngọc Địch, chắc là Chu Ngọc Địch sau khi giở trò mấy lần mà Chu Ba vẫn ương ngạnh không khuất phục, ngược lại tìm Liêu Tiểu Hồng. Chu Ngọc Địch đưa ra một điều kiện quá ư hấp dẫn với Liêu Tiểu Hồng. Liêu Tiểu Hồng tất nhiên sẽ không giống như Chu Ba, quý trọng miếng ngọc bội đó như là bảo bối, nhất định Liêu Tiểu Hồng nghĩ cách khuyên nhủ Chu Ba giao miếng ngọc bội kia ra, nhưng Chu Ba lại không chịu. Có lẽ là Liêu Tiểu Hồng, hoặc là Chu Ngọc Địch, tóm lại bọn họ dùng những phương thức thủ đọan khac nhau để Chu Ba giao miếng ngọc bội ra, từ những tình huống có thể thấy, chuyện Chu Ba để ngọc bội vào chỗ nào đó mà anh ta cho là an toàn chắc chắn là chính xác, nhưng vấn đề bây giờ là rốt cuộc Chu Ba đã cất miếng ngọc bội đó ở đâu. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, hắn hỏi tiếp:

- Tiểu Triệu, ngoại trừ chuyện này ra cậu có phát hiện gì nữa không?

- Ngoài những chuyện đó ra thì em vẫn chưa có thêm phát hiện gì!

Tiểu Triệu nói tới đây, lại bổ sung thêm một câu:

- Chỉ là, căn cứ vào trực giác của em, em cho là Chu Ba đã để thứ gì đó ở Nam Uyển, nhà của anh ta cách Nam Uyển rất xa, ngồi xe taxi cũng phải mất hơn một giờ, tại sao anh ta lại muốn đến Nam Uyển, căn cứ vào những gì bạn em nói thì khu vực Nam Uyển này rất lớn, là một khu buôn bán rất sầm uất ở tỉnh thành....!

Tiểu Triệu là cảnh sát hình sự, đây cũng là lý do vì sao Diệp Lăng Phi muốn để cho Tiểu Triệu đi làm chuyện này, nếu như đổi thành người khác đi làm, chỉ sợ sẽ không có sự nhạy cảm như Tiểu Triệu, đối với Tiểu Triệu Diệp Lăng Phi cực kỳ tín nhiệm, hắn nói:

- Tiểu Triệu, vậy cậu phải cực khổ một chút rồi, tóm lại, ở tỉnh thành tiêu xài cũng cứ tính vào tiền của anh, tiện thể cậu mua cho bạn gái một ít quần, đồ trang sức..., các loại. Phần lớn con gái đều thích những thứ này, cậu cứ nói cho cô ấy biết, những thứ này là anh tặng cho hai người, không cần để cô ấy phải tiếc tiền, cứ nhìn trúng cái gì thì mua cái đó, nếu như tiền của cậu không đủ thì trực tiếp gọi điện thoại cho anh, anh sẽ gửi thêm tiền cho cậu. Tiểu Triệu, cậu đã hiểu chưa?

- Diệp ca, như vậy thì thật ngại quá, khiến anh phải tốn nhiều tiền!

Tiểu Triệu không nói mấy lời khách sáo với Diệp Lăng Phi, sau khi Diệp Lăng Phi nói như vậy, Tiểu Triệu cũng đồng ý. Diệp Lăng Phi tất nhiên không tiếc số tiền này, trong tay hắn có rất nhiều tiền, nếu Tiểu Triệu có thể xử lý tốt chuyện này, đó là tốt nhất. Nếu như vậy, hắn không tất cần phải vất vả suy nghĩ xem làm thế nào để có thể lấy được miếng ngọc bội vốn thuộc về Chu Ba. Sau khi cúp máy, Diệp Lăng Phi cứ lẩm bẩm liên tục: "Nam Uyển.... Nam Uyển!"

- Lão Đại, Nam Uyển gì vậy?

Dã Thú cầm đũa gắp một miếng thịt lớn cho vào miệng, hắn nhai nhóp nhép rồi nuốt xuống, hỏi:

- Lão Đại, rốt cuộc Nam Uyển là cái gì vậy, em thấy anh cứ nhắc đi nhắc lại cái gì mà Nam Uyển Nam Uyển!

- À, là một chỗ ở tỉnh thành ấy mà!

Diệp Lăng Phi nói,

- Rốt cuộc nơi đó như thế nào, anh cũng không biết rõ lắm!

Diệp Lăng Phi chỉ trả lời cho có lệ với Dã Thú một câu, theo Diệp Lăng Phi thấy, chuyện này còn chưa có đầu mối gì, nếu như mình nói hết mọi chuyện cho Dã Thú nghe, Dã Thú cũng không giúp đỡ được cái gì, nếu như mình kể ra, nói không chừng Dã Thú còn có thể mang đến phiền toái cho mình ấy chứ. Diệp Lăng Phi suy nghĩ như vậy, quyết định không nói thật với Dã Thú, chỉ là trả lời có lệ với Dã Thú vậy thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui