Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi vỗ vỗ, phủi sạch bụi trên tay, nói thì dễ nhưng khi làm thì khó. Diệp Lăng Phi cảm thấy tố chất trên người mình thực sự đã kém rồi, cần phải rèn luyện thêm nữa nếu không sau này bản thân hắn đi bộ cũng phải thở hổn hển.

Tôn Hổ đi theo sau Diệp Lăng Phi, hai bọn họ trốn ra từ chỗ mà ban nãy Diệp Lăng Phi nói. Trước khi trốn ra, Tôn Hổ đẩy xác đôi nam nữ kia xuống dưới tạo thành một đám hỗn độn. Sau đó nhân lúc hỗn loạn, cảnh sát không chưa phong tỏa hoàn toàn trốn ra ngoài.

Trên người Tôn Hổ dính không ít máu, nếu lúc này mà gọi taxi rời khỏi đây nhất định sẽ bị người khác phát hiện. Diệp Lăng Phi nghĩ, thấy gần đó có một hiệu quần áo bèn nói:

- Cậu đợi đó, tôi đi mua cho cậu bộ quần áo, bây giờ cậu đi ra như thế này nhất định sẽ bị người ta phát hiện, Tôn Hổ, bây giờ cậu tìm một chỗ trốn đi đợi lát nữa tôi sẽ quay lại tìm cậu.

Tôn Hổ nói:

- Không cần đâu, không cần đâu, tôi…

Gã ta thấy bản thân đã nợ rất nhiều ân tình của Diệp Lăng Phi rồi nếu ban nãy không nhờ mấy câu nói mà Diệp Lăng Phi nói với gã thì gã có lẽ đã tự sát rồi, lúc này, gã đã là một xác chết rồi, tất cả mọi chuyện đều phải cảm ơn Diệp Lăng Phi. Con người Tôn Hổ là vậy, không muốn nợ ân tình của người khác, lần này, gã đã nợ một ân tình rất lớn của Diệp Lăng Phi, Tôn Hổ không biết lấy gì để đền đáp, bây giờ, Diệp Lăng Phi lại muốn mua quần áo cho gã, Tôn Hổ vội vàng từ chối, mục đích là vì không muốn nợ ân tình Diệp Lăng Phi.

Nhưng Diệp Lăng Phi không để ý những lời Tôn Hổ nói, hắn đã mang Tôn Hổ ra thì không thể đứng nhìn Tôn Hổ bị cảnh sát bắt lại được. Tôn Hổ quả thực đã giết người, về mặt pháp luật giết người phải đền mạng, nhưng về mặt đạo đức Tôn Hổ không những không được chết mà ngược lại cần phải được sống tốt hơn. Tôn Hổ đã làm những việc mà một người đàn ông cần phải làm.

Diệp Lăng Phi mua một bộ quần áo thể thao quay lại, bảo Diệp Lăng Phi mua quần áo không khác gì làm khó Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không mấy thích thú việc đi mua sắm, nếu có Bạch Tình Đình ở bên cạnh hắn thì tốt rồi, Diệp Lăng Phi lúc này nhớ đến Bạch Tình Đình, những việc mua sắm quần áo thì phụ nữ là thích hợp nhất.

Diệp Lăng Phi bảo Tôn Hổ thay quần áo rồi nhân lúc trời tối, hai bọn họ trốn khỏi chỗ này. Những cảnh sát kia không hề ý thức được rằng Tôn Hổ đã trốn thoát, cảnh sát đã tập trung hết sự chú ý vào hai cái xác không đầu, đây là một vụ án lớn những cảnh sát này không thể coi thường được.

- Keng keng!

Một vỏ hộp rỗng vứt xuống lòng sông cạn kêu lên lanh lảnh.

Diệp Lăng Phi tay cầm một *** bia khác đưa cho Tôn Hổ ngồi bên cạnh hắn nói:

- Cầm lấy.

Tôn Hổ cầm *** bia rồi uống tiếp.

Diệp Lăng Phi và Tôn Hổ lúc này đang ở bên bờ sông, con sông này là con sông xả nước thải ở Tỉnh Thành, nhưng hiện giờ con sông này không còn là con sông xả nước thải nữa, trên sông có xây một cái đập ngăn nước thải, nước thải sẽ chảy theo đường ông ngầm ra ngoài không cần phải qua sông xả nước thải nữa.

Trong lòng sông cạn khắp nơi đều là rác, chỗ này không xả nước thải nữa nhưng lai biến thành bãi rác, có những thị dân thiếu ý thức thường có thói quen vứt rác ở đây, nhưng các cơ quan chức năng có liên quan lại nhắm mắt coi như không nhìn thấy, thời gian lâu dần ở đây biến thành bãi rác.

Lúc này đã là nửa đêm, ở đây ngoài mấy tòa chung cư và mấy ngọn đèn đường ra xung quang đều là một vùng tối đen, ngay cả xe taxi cũng không muốn đến đây. Khu vực này vào ban đêm xảy ra rất nhiều vụ án mạng. Nhưng Diệp Lăng Phi lại thích chọn khu vực này, người càng ít càng tốt, hắn mua một két bia to, đã uống hết một két rồi. Tửu lượng của Tôn Hổ không tồi, Diệp Lăng Phi mở một *** bia vừa đặt lên miệng thì chuông điện thoại của hắn vang lên, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại không cần nhìn hiển thị chỉ mới nghe tiếng chuông Diệp Lăng Phi đã biết là điện thoại của Dã Thú gọi đến.

- Lão đại, anh ở đâu vậy, em đến đây rồi nhưng không nhìn thấy anh…

Tiếng của Dã Thú từ trong điện thoại vọng ra, trước đó Diệp Lăng Phi gọi điện thoại goi Dã Thú đến, Diệp Lăng Phi gọi Dã Thú đến gặp Tôn Hổ. Sauk hi bảo Dã Thú đi như thế nào, hắn đặt điện thoại xuống quay mặt sang phía Tôn Hổ cười nói:

- Tôi để cậu gặp một người, đó là một người anh em của tôi.

Tôn Hổ tay cầm *** bia, nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong, Tôn Hổ gật đầu, lúc này Tôn Hổ đã không còn gì để nói nữa rồi, bây giờ gã đang là tội phạm truy nã, Tôn Hổ tin rằng cho dù gã chạy đến chỗ khác cũng sẽ bị bắt lại, đã như vậy thì bản thân cần gì phải chạy chứ, chi bằng tự tử cho xong nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại ngăn cản gã. Tôn Hổ không biết rút cuộc Diệp Lăng Phi muốn làm gì nhưng gã vỗn dĩ đã là một kẻ dự định chết, đến cái chết cũng không sợ thì còn có gì đáng sợ nữa chứ. Tôn Hổ thấy nếu Diệp Lăng Phi có việc muốn gã giúp đỡ thì đó là kết quả tốt nhất, bản thân gã có thể trả món nợ ân tình cho Diệp Lăng Phi.

Cho dù lúc này Diệp Lăng Phi gọi cảnh sát đến, Tôn Hổ cũng sẽ không chớp mắt càng không oán trách gì Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi để *** bia lên miệng, uống ừng ực hai hớp rồi vứt vỏ *** xuống lòng sông, sau đó đứng dậy nói:

- Tôi đi tiểu một cái.

Bây giờ đã là nửa đêm. Không có ngươi đến, hơn nữa cho dù có người đến thì đã sao, da mặt Diệp Lăng Phi dày đến mức lấy kim châm vào cũng khong thủng được. Trong lúc Diệp Lăng Phi đi tiểu. Dã Thú tay xách một két bia đến. Dã Thú làm vậy là theo sự dăn dò của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cố ý bảo Dã Thú xách két bia đến.

Sau khi đến thấy Tôn Hổ có chút men say, Dã Thú cười nói:

- Tiểu tử, được đấy, dám giết người thật cơ đấy.

Dã Thú nói rồi ngồi xuống bên cạnh Tôn Hổ, gã giơ tay vỗ vào vai Tôn Hổ nói:

- Tôi nghe lão đại nói rồi, ừm, một người đàn ông thực sự, nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy, chúng ta không cần nói nhiều, uống thôi.

Diệp Lăng Phi quay lại, hắn ngội phịch xuống đất, quay mặt sang phía Dã Thú hỏi:

- Dã Thú, trong số những người mà cậu quen có ai biết phẫu thuật thẩm mỹ không?

Dã Thú uống một hớp to xong, gã ta thầm thì:

- Lão đại, anh cần phẫu thuật thẩm mỹ sao? Cái trò đó nghe nói không dễ chỉnh, nếu chỉnh tốt thì còn được nếu chỉnh không tốt sẽ rất dễ có chuyện đấy.

Diệp Lăng Phi nhìn sang phía Tôn Hổ nói với Dã Thú:

- Cậu nói xem, Tôn Hổ bây giờ là tội phạm truy nã, nếu cậu ta không chỉnh hình sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt, anh nghĩ rồi, đầu tiên tạo ra một hiện trường giả về cái chết của Tôn Hổ, sau đó cho cậu ta đi chỉnh hình để cậu ta dùng một thân phận mới tiếp tục sống, Tôn Hổ không biết cậu thấy ý kiến này của tôi thế nào?

Tôn Hổ trợn tròn mắt, dường như hoàn toàn không hiểu ý của Diệp Lăng Phi, gã hỏi một câu:

- Diệp tiên sinh, ý anh nói là gì?

Tôn Hổ đã biết tên của Diệp Lăng Phi, khi đối diện với Diệp Lăng Phi, Tôn Hổ tỏ ra vô cùng khách khí, đó là sự cung kính của gã với Diệp Lăng Phi khiến Diệp Lăng Phi có phần không chịu nổi. Diệp Lăng Phi chỉ là giúp đỡ Tôn Hổ mà thôi chứ không hề có ý muốn đạt được điều gì từ phía Tôn Hổ, càng không hy vọng Tôn Hổ cung kính với hắn. Diệp Lăng Phi nói với Tôn Hổ:

- Tôn Hổ, tôi chỉ muốn giúp cậu, chứ không hề kỳ vọng mong cậu báo đáp tôi, còn về ý kiến ban nãy tôi nói là muốn giúp cậu thay đổi thân phận, thân phận hiện giờ của cậu nhất định không ổn, cảnh sát nhất định sẽ truy bắt cậu, cho đến khi bắt được cậu. Dự định của tôi là tạo ra một hiện trường giả là cậu đã chết sau đó đưa cậu đi chỉnh hình, như thế cậu có thể dùng một thân phận mới để tiếp tục sống, cho dù cậu tiếp tục dùng cái tên Tôn Hổ cũng không có vấn đề gì vì Tôn Hổ đã chết rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui