Đô Thị Tàng Kiều

Lúc Diệp Lăng Phi đi ra khỏi trường đại học Vọng Hải, đã nhìn thấy Mộ Văn đang tựa người vào xe của hắn đỗ ở gần cổng trường, cô nàng chau mày, dường như đang suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm trọng. Diệp Lăng Phi cười thầm trong bụng, theo hắn thấy, Mộ Văn có gì mà phải suy nghĩ chứ, chẳng phải vấn đề đã rõ ràng rồi sao, cô hỏi Thái Duyệt về chuyện ngọc bội Cửu Long triều thánh, chỉ cần Thái Duyệt không phải là tên ngốc, ông ta sẽ không nói ra đâu. Diệp Lăng Phi không biết có phải là Mộ Văn đã làm đặc công lâu quá rồi không, vất vả lắm mới được thực hiện nhiệm vụ ở trong nước, cho rằng chỉ cần hù dọa mấy câu đơn giản là người ta sẽ nghe cô sau. Vừa rồi Diệp Lăng Phi đi hút thuốc, là muốn để cho Mộ Văn và Thái Duyệt nói chuyện xong, hắn không muốn tham dự vào trong chuyện này. Diệp Lăng Phi cho rằng, chuyện này không thể giải quyết chỉ trong ngày một ngày hai được, hắn còn phải chăm sóc cho Chu Hân Mính, tạm thời Diệp Lăng Phi không muốn dính dáng đến quá nhiều chuyện.

- Thế nào? Đã giải quyết xong xuôi rồi chứ?

Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Mộ Văn, nhìn cô, hỏi. Mộ Văn khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Không hỏi ra cái gì, ông ta không chịu nói gì cả. Diệp Lăng Phi, anh có biện pháp nào khác không?

- Tôi thì có thể có biện pháp gì chứ?

Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, nói:

- Những gì có thể tôi đã làm cả rồi, Mộ Văn, cô không thể yêu cầu quá cao được!

Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô gật đầu, nói:

- Được rồi, tôi sẽ nghĩ cách khác!

Diệp Lăng Phi lên xe, hắn thấy Mộ Văn không có ý định lên xe, Diệp Lăng Phi gõ vào cửa kính, để Mộ Văn đem chú ý tới chỗ mình, hắn hỏi:

- Mộ Văn, có cần tôi lái xe đưa cô về không?

- Không cần đâu!

Mộ Văn khoát tay áo, nói với Diệp Lăng Phi:

- Tôi còn có việc phải làm, Diệp Lăng Phi, anh có biết số điện thoại của Thái Tiểu Ngọc không?

- Sao tôi có thể có số điện thoại của một cô gái được chứ?

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Nếu tôi có điện thoại của cô nàng đó, người khác nhất định sẽ nghĩ rằng có ý đồ với cô ta, tôi không nghĩ đến chuyện đó thì tốt hơn. Mộ Văn, cô đừng quên thân phận của mình, nói thế nào cô cũng là đặc công, nếu cô ngay cả số điện thoại của một người cũng không lấy được, tôi sẽ rất hoài nghi không biết cô làm đặc công kiểu gì nữa!

- Diệp Lăng Phi, anh không cần phải khích tôi, tôi sẽ không trúng kế đâu!

Mộ Văn trợn trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Tôi cũng không muốn nói quá nhiều với anh, anh là một người đàn ông nhạt nhẽo!

- Tôi vốn chính là một người đàn ông nhạt nhẽo!

Diệp Lăng Phi nhếch môi, hừ lạnh nói:

- Đã bao giờ tôi nói là mình thú vị đâu nhỉ!

Diệp Lăng Phi nói xong liền nổ máy lái xe rời khỏi trường học, Mộ Văn nhìn Diệp Lăng Phi lái xe rời đi, thì thầm:

- Anh vốn là một người đàn ông nhạt nhẽo!

Mộ Văn nói đến đây, cô lại nghĩ tới Mộ Thiên Dương, so với Diệp Lăng Phi, Mộ Thiên Dương biết cách làm thế nào để khiến con gái vui lòng, có thể nguyên nhân là vì nghề nghiệp của hắn, lúc Mộ Văn ở cùng với Mộ Thiên Dương cô luôn cảm thấy rất vui vẻ. Cô lại nghĩ tới Diệp Lăng Phi, bỗng nhiên, trong lòng Mộ Văn dần dần bình thường trở lại, hóa ra, giữa cô và Diệp Lăng Phi vẫn chỉ là bạn, không thể nào tiến thêm một bước nữa, cho dù Mộ Văn nguyện ý trở thành tình nhân của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng sẽ không có tiến triển trong quan hệ với Mộ Văn. Mộ Văn có thể nghe ra được, trong lòng Diệp Lăng Phi luôn luôn đề phòng cô một cách nghiêm túc, bởi vì cô là đặc công. Mộ Văn bỗng nhiên nở nụ cười, cô lấy một điếu thuốc lá ra, châm lửa hút. Mộ Văn đã từng nghĩ tới chuyện có hành động thân mật với Diệp Lăng Phi, nhưng rất nhanh cô ý thức được cô chỉ có thể hồng nhan tri kỷ của Diệp Lăng Phi, không hơn. Diệp Lăng Phi từng là một tên buôn lậu súng ống đạn dược, nhất định đã từng tiếp xúc với rất nhiều đặc công, bởi vậy, trong lòng Diệp Lăng Phi cực kỳ bài xích đặc công, mặc dù Diệp Lăng Phi coi cô là bạn, nhưng Diệp Lăng Phi vẫn đề phòng cô như trước.

- Mình phải liên lạc với Thái Tiểu Ngọc, đây mới là chuyện quan trọng nhất!

Mộ Văn thì thầm.

Cô hút thêm vài hơi rồi ném điếu thuốc xuống đất, đi ra đường cái. Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi chỗ Mộ Văn, hắn đi thẳng đến bệnh viện. Thời gian này Diệp Lăng Phi dành nhiều thời gian để ở bên Chu Hân Mính hơn, về chuyện Cửu Long triều thánh, tạm thời để đó đã. Chu Ngọc Địch vẫn chưa quay vể thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi không biết rốt cuộc thì Chu Ngọc Địch đang có chủ ý gì nữa. Điều hắn có thể làm bây giờ là chờ, chỉ là, Diệp Lăng Phi cảm giác được sẽ có chuyện lớn xảy ra, bây giờ là khoảnh khắc yên tĩnh trước khi gió bão ập đến. Càng yên tĩnh lại càng có thể xảy ra chuyện. Diệp Lăng Phi không biết bao giờ thì chuyện đó sẽ xảy ra, hắn chỉ có thể chờ đợi. Diệp Lăng Phi dừng xe ở trước cổng bệnh viện, mở cửa xe ra, cầm lấy bó hoa tươi mới mua ở một cửa hàng gần đây, đi vào trong bệnh viện. Khi Diệp Lăng Phi đi đến phòng của Chu Hân Mính, lại phát hiện Chu Hân Mính không có ở trong phòng, chỉ có Chu Tiểu Linh đang ngồi ở đó. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi cầm theo bó hoa, Chu Tiểu Linh vội vàng đứng dậy, đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, cô nở một nụ cười ngọt ngào, nói:

- Anh rể, để em làm cho!

Chu Tiểu Linh gọi một tiếng anh rể gọi khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy cực kỳ hài lòng, cô gọi như vậy khiến cho Diệp Lăng Phi cảm giác như người trong một nhà. Diệp Lăng Phi đưa hoa cho Chu Tiểu Linh rồi hỏi:

- Hân Mính đâu rồi?

- Chị em đi kiểm tra rồi!

Chu Tiểu Linh đưa lưng về phía Diệp Lăng Phi, đang cắm hoa vào trong bình. Chu Tiểu Linh tuổi còn rất trẻ, thân thể tràn đầy khí chất của tuổi thanh xuân, tuy không đầy đặn như mấy người Bạch Tình Đình bọn, nhưng trên người Chu Tiểu Linh lại tràn đầy vẻ thanh xuân hoạt bát, cảm giác này cũng truyền đến Diệp Lăng Phi, khiến Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy mình trẻ ra vài tuổi.

- Tiểu Linh, chờ khi nào có thời gian cả nhà chúng ta đi du lịch được không?

Diệp Lăng Phi không ngồi, hắn đứng ở chỗ cửa phòng, nói với Chu Tiểu Linh. Chu Tiểu Linh cắm hoa xong, cô quay người lại, đáp:

- Dạ được!

Chu Tiểu Linh nói đến đây, cô đi ra chỗ cửa, quan sát bên ngoài một lát, sau khi xác nhận là bên ngoài không có ai, Chu Tiểu Linh kéo tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh rể, em đã nghĩ rồi, có lẽ em không đến trường thì tốt hơn. Em không thích đến trường, chị em nói anh rể có công ty, chi bằng để em đến công ty làm đi!

Tay Diệp Lăng Phi bị bàn tay trơn mềm nhỏ bé Chu Tiểu Linh nắm chặt, hắn nhìn khuôn mặt vẫn còn vẻ non nớt của Chu Tiểu Linh, bỗng nhiên hắn véo mũi Chu Tiểu Linh một cái, nói:

- Tiểu nha đầu, là ai nói với em như vậy, anh không cho rằng em lại đột nhiên trở thành thế này! Chu Tiểu Linh mở cái miệng anh đào dễ thương ra, muốn cắn tay Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi đã sớm rụt tay về, Chu Tiểu Linh không thể cắn được. Chu Tiểu Linh nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Chẳng ai nói với em như vậy cả, nhưng hôm nay lúc trò chuyện với chị em, em mới biết anh rể cũng không học đại học, nếu em tiếp tục đi học thì cuối cùng lại lên đại học, tốt nghiệp đại học xong thì lại phải đi tìm việc làm, em không muốn một cuộc sống như vậy, em chỉ muốn sống đơn giản thôi. Em ngốc lắm, không học được mấy thứ đó, anh rể, anh đừng bắt em đi học nữa! Chu Tiểu Linh nói cô không thích đi học, những lý do mà cô đưa ra, theo Diệp Lăng Phi thấy mặc dù có chút đạo lý, nhưng đó chỉ là ngụy biện. Thời buổi bây giờ không đi học sao được, cho dù xã hội bây giờ chỉ hướng đến giá trị vật chất, nhưng nmà không phải mãi mãi như thể. Diệp Lăng Phi vốn định khuyên răn Chu Tiểu Linh một phen, nhưng đúng lúc đó, hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân. Từ tiếng bước chân Diệp Lăng Phi đoán được Chu Hân Mính đã quay về rồi. Diệp Lăng Phi không nói tiếp với Chu Tiểu Linh nữa, quay người lại, đi ra ngoài phòng, đã nhìn thấy Chu Hân Mính khệ nệ vác bụng bầu đi tới. Diệp Lăng Phi vội vàng đưa tay ra định đỡ, nhưng hắn vừa vươn tay ra rồi lập tức rụt về, hắn còn chưa rửa tay, ai biết có thể mang vi-rút vi khuẩn có hại gì không, chuyện gì cũng cẩn thận một chút thì tốt hơn. Diệp Lăng Phi đi vào phòng vệ sinh rửa tay sạch sẽ rồi mới quay lại phòng đẻ. Chu Hân Mính nằm ở trên giường, thấy Diệp Lăng Phi đi tới, Chu Hân Mính cười nói: - Ông xã, cuối cùng thì anh đã đến, con của anh còn đang đạp trong bụng em đây này!

Diệp Lăng Phi cười cười, áp tai lên bụng Chu Hân Mính, nói

- Ai da, đúng là lại đạp nữa rồi, đứa bé này trông thế mà không chịu nghe lời, cẩn thận cha.....!

Diệp Lăng Phi thì thầm. Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi thì thầm với đứa bé trong bụng, không nhịn được bật cười. Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, hắn ngồi xuống bên giường, duỗi tay ra, Chu Hân Mính tựa đầu vào vai Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi hôn lên môi Chu Hân Mính một cái, sau đó mới nói:

- Hân Mính, vất vả cho em rồi, từ giờ anh sẽ ở bên em nhiều hơn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui