Đô Thị Tàng Kiều

Khi Tiểu Cửu nhắc đến Thái Duyệt thì tỏ ra rất tức giận, Mộ Văn nhìn nhìn Tiểu Cửu, rồi lại nhìn Thái Tiểu Ngọc, nói:

- Sao tôi cứ cảm thấy hình như Tiểu Cửu có thù hận rất sâu với Thái Duyệt nhỉ?

Thái Tiểu Ngọc không nói gì, chỉ đưa điếu thuốc lá lên miệng hút một hơi, sau đó, cô ta quay sang bên Mộ Văn, nói:

- Mộ Văn, chị là đặc công, lần này đến thành phồ Vọng Hải, thật sự là vì truy nã chúng tôi sao?

- Truy nã hai người ư?

Mộ Văn nghe Thái Tiểu Ngọc nói như vậy, cô nhìn Thái Tiểu Ngọc, rồi lại liếc sang phía Tiểu Cửu, trước thì gật đầu, sau đó thì lại lắc đầu, nói:

- Chuyện này tôi không biết nên trả lời như thế nào, tôi là đặc công, nhiệm vụ thế nào phải giữ bí mật với người ngoài. Nhưng cô và Tiểu Cửu đều là bạn của tôi, tôi cảm thấy nên nói thật cho hai người biết thì tốt hơn, lần này tôi đến thành phố Vọng Hải thực ra không phải là vì hai người, mà là vì Cửu Long triều thánh!

- Cửu Long triều thánh? Trong tay chúng tôi cũng có một khối!

Thái Tiểu Ngọc nghe Mộ Văn đề cập đến Cửu Long triều thánh, cô ta bèn nói,

- Miếng ngọc bội đó chúng tôi vô tình phát hiện được, lúc ấy cha rất hưng phấn, nhưng tôi chẳng cảm thấy có gì tốt cả. Truyền thuyết chung quy chỉ là truyền thuyết, chưa ai thấy cả, ai biết được nó có tồn tại hay không chứ?

Tiểu Cửu cũng nói:

- Đúng vậy, nhưng thứ như vậy không chắc đã tồn tại, bọn mình đã gặp qua vô số ngôi mộ cổ, nhưng đại đa số những ngôi mộ đó chẳng có gì cả. Đã hơn một ngàn năm trôi qua rồi, anh nghĩ những tên đạo tặc trộm mộ nhiều vô số kể, những ngôi mộ nào quý chắc không còn tồn tại đến bây giờ, cho dù là những ngôi mộ chưa bị đạo tặc vào trộm, cũng khó có thể tìm được...!

Mộ Văn khẽ gật đầu, nói:

- Chuyện này tôi cũng biết, tôi đến thành phố Vọng Hải chính là để điều tra chuyện về Cửu Long, theo lý mà nói, những chuyện trộm mộ này không do tôi phụ trách, nhưng lần này, tôi lại nhận được nhiệm vụ này, điều đó nói lên chuyện này thật sự không đơn giản. Căn cứ theo những gì tôi được biết, là một vị lãnh đạo cố ý yêu cầu, nếu thật sự tồn tại kho báu, nhất định phải giữ nó lại Trung Quốc. Căn cứ theo những tin tức có được, trong tay Thái Duyệt có một miếng ngọc bội, trong tay Diệp Lăng Phi cũng có, còn lại đều ở nước ngoài, cho nên, tôi cần chờ đợi, chờ đợi một cơ hội thích hợp để ra tay!

Thái Tiểu Ngọc nghe Mộ Văn nói như vậy, cô ta liền bảo:

- Thảo nào, lúc đó tôi còn cảm thấy kỳ lại, nếu chị là đặc công thì hoàn toàn có thể điều động cảnh sát ở đây tới bắt chúng tôi, còn cần phải bí mật như thế này làm gì?

Mộ Văn vừa nghe những lời này Thái Tiểu Ngọc, cô bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, Mộ Văn hỏi:

- Tiểu Ngọc, tôi muốn biết làm sao cô lại biết được thân phận của tôi, thân phận của tôi bí mật, cô không thể nào biết được một cách dễ dàng như vậy...!

Thái Tiểu Ngọc trả lời,

- Là cha tôi nói đấy, cha nói chị là đặc công, lần này cố ý tiếp cận chúng tôi là vì muốn bắt chúng tôi. Cha bảo tôi đi giết chị, rốt cuộc thì tại sao cha biết chuyện đó, tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi nghĩ nhất định là có tình báo của mình nên mới phát hiện ra. Mộ Văn, tôi thấy có lẽ là chị nên rời khỏi thành phố Vọng Hải đi, chị ở lại đây rất nguy hiểm, thực lực của cha tôi chị không tưởng tượng nổi đâu, tin tưởng.....!

Thái Tiểu Ngọc còn chưa nói xong, chợt nghe thấy Tiểu Cửu vốn chẳng nói chẳng rằng nãy giờ đột nhiên nói:

- Tiểu Ngọc, anh chẳng thấy cái lão Thái Duyệt đó có bản lĩnh như vậy!

Tiểu Cửu cười nhạt đầy vẻ khinh miệt,

- Lão ta chỉ hiểu về cổ vật thôi, còn những phương diện khác thì cũng bình thường thôi, nếu không thì chẳng lẽ ông ta còn nhờ chúng ta đi trộm mộ sao. Tiểu Ngọc, em không biết chứ, anh và ông ta đã cãi nhau và trở mặt rồi!

- Cãi nhau, trở mặt?

Thái Tiểu Ngọc nghe Tiểu Cửu nói như vậy, cô ta ngẩn người, nhìn Tiểu Cửu, nói:

- Vì sao mà hai người lại trở mặt, sao em không biết chuyện này?

- Sao anh phải nói cho em biết chuyện này, Tiểu Ngọc, chẳng lẽ anh không nhìn ra được Thái Duyệt có ý đồ với em sao. Trên danh nghĩa ông ta là cha nuôi của em, nhưng trong lòng ông ta chắc chắn là có ý đồ khác với em!

Tiểu Cửu vừa mới nói đến đây, đã thấy Thái Tiểu Ngọc gio tay lên, "bốp", cô ta tát Tiểu Cửu một cái rất mạnh, Thái Tiểu Ngọc không nể mặt, nói:

- Tiểu Cửu, anh cút đi cho tôi, tôi không muốn nghe anh nói ông ấy như vậy, ông ấy là cha tôi, chuyện giữa tôi và ông ấy không cần người khác chõ mũi vào. Trước kia, là ông ấy nuôi dưỡng tôi, tôi không thể cho phép người khác nói xấu ông ấy, còn nữa, anh không được động tới ông ấy. Đây là lời cảnh cáo của tôi đó, nếu anh dám động đến ông ấy, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh đâu!

Tiểu Cửu lấy tay che má, cậu ta nhìn Thái Tiểu Ngọc, không thể tin được Thái Tiểu Ngọc vừa tát mình. Tiểu Cửu không nói gì, bỗng nhiên quay người lại, bỏ đi. Mộ Văn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đang yên đang lành lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tiểu Cửu còn bỏ đi nữa. Mộ Văn vừa mới gặp Tiểu Cửu không lâu, không muốn thấy Tiểu Cửu cứ như vậy mà bỏ đi, cô ta vừa định ea ngăn cản Tiểu Cửu, chợt nghe thấy Thái Tiểu Ngọc nói:

- Mộ Văn, chị cứ để anh ấy đi đi, để anh ấy nghĩ lại cho kỹ!

Mộ Văn ý thức được bây giờ chuyện đã trở nên phức tạp, Tiểu Cửu là vì Thái Tiểu Ngọc mới đi làm nghề trộm mộ, nói cách khác Tiểu Cửu một mực luôn đi theo Thái Tiểu Ngọc, Tiểu Cửu và Thái Duyệt chưa thể nói là có tình cảm, nhưng Thái Tiểu Ngọc thì lại khác. Từ trong lời nói của Thái Tiểu Ngọc, Mộ Văn nghe ra được Thái Tiểu Ngọc rất cảm kích Thái Duyệt, hơn nữa vừa rồi Tiểu Cửu còn nói đến một tầng quan hệ khác, giả sử Thái Tiểu Ngọc và Thái Duyệt có quan hệ như vậy, thế thì bất luận thế nào Thái Tiểu Ngọc cũng sẽ không giúp mình đối phó Thái Duyệt, từ chuyện lần này Thái Tiểu Ngọc muốn giết mình có thể thấy rõ nếu phải chọn giữa Mộ Văn và Thái Duyệt ó, Thái Tiểu Ngọc sẽ chọn Thái Duyệt. Mộ Văn không thể nói quá nhiều với Thái Tiểu Ngọc, nghĩ tới đây, Mộ Văn nói:

- Tiểu Ngọc, lần này tôi đến chỉ để điều tra chuyện Cửu Long triều thánh, những chuyện khác tôi mặc kệ, chuyện trộm mộ là chuyện của các cô. Nếu cô có thể khiến Thái Duyệt giao ngọc bội cho tôi, tôi sẽ không đến tìm phiền toái với Thái Duyệt nữa!

Thái Tiểu Ngọc nghe Mộ Văn nói như vậy, cô ta có chút động tâm, nói:

- Mộ Văn, chuyện này có thật không vậy?

Mộ Văn khẽ gật đầu, nói:

- Đương nhiên là thật rồi, sao tôi có thể lừa cô được chứ, cô nên tin lời tôi, tôi đến đây chỉ là vì Cửu Long triều thánh mà thôi!

Điếu thuốc trong tay Mộ Văn đã hút gần hết, cô ta ném điếu thuốc lá xuống đất, lại lấy ra một diếu khác, châm lửa hút. Thái Tiểu Ngọc dường như là đang suy nghĩ, một lát sau, Thái Tiểu Ngọc mới nói với Mộ Văn:

- Mộ Văn, được rồi, để tôi thử xem, nhưng mà tôi không dám chắc mình có thể lấy được miếng ngọc bội đó, đó là bảo bối của cha, không phải tôi muốn là có thể lấy được. Nếu trông chờ cha tôi đưa nói cho tôi, đó lại càng không có khả năng, tôi chỉ có thể lén đi lấy, đến lúc đó, tôi chỉ hi vọng chị sẽ tuân thủ ước định của mình, sẽ không gây phiền toái cho cha tôi!

- Tất nhiên rồi, Tiểu Ngọc, cô yên tâm đi, chỉ cần tôi lấy được miếng ngọc bội đó thì sẽ không gây phiền toái cho Thái Duyệt nữa đâu!

Mộ Văn nhìn Thái Tiểu Ngọc, nói:

- Đừng quên, chúng ta là bạn hồi nhỏ, tôi luôn rất coi trọng chuyện đó!

Thái Tiểu Ngọc đã tin tưởng những gì Mộ Văn nói, cô ta lái xe đưa Mộ Văn về nội thành. Mộ Văn không nói cho Thái Tiểu Ngọc biết chỗ ở của mình, vừa vào trong nội thành, Mộ Văn bảo Thái Tiểu Ngọc đỗ xe lại ven đường, sau khi bước xuống xe, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi Mộ Văn cảm thấy rất lo lắng, nếu Thái Tiểu Ngọc động thủ với mình, phần thắng của mình cũng không nhiều, nếu một mình đối mặt Thái Tiểu Ngọc ngược lại không nhiều vấn đề, nhưng cô ta lo lắng còn có những người khác đang núp trong bóng tối. Cô không biết ngoại trừ Tiểu Cửu ra, Thái Tiểu Ngọc có an bài tay súng nào khác không. Mộ Văn xuống xe rồi những chờ đến lúc Thái Tiểu Ngọc lái xe rời đi, cô mới lấy điện thoại di động ra, gọi cho Diệp Lăng Phi.

- Diệp Lăng Phi, bây giờ tôi tìm anh có chuyện gấp cần bàn!

Mộ Văn chờ người ở đầu dây kia vừa nghe máy là lập tức lên tiếng, nhưng ngoài dự liệu của Mộ Văn, đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói của một người phụ nữ, người đó nói:

- Anh ấy đang tắm, cô chờ lát nữa rồi gọi lại sau!

Mộ Văn không hỏi nhiều, chỉ nói:

- Được rồi, vậy phiền cô chuyển lời đến anh ta, nói là Mộ Văn chờ anh ta ở phòng số 806 khách sạn quốc tế để bàn việc, chuyện này rất quan trọng, anh ta nhất định phải tới gặp tôi!

- Được rồi!

Người kia đáp.

Mộ Văn để điện thoại xuống, cô cất bước, định băng qua đường cái, đúng lúc đó, một chiếc xe gắn máy chạy như bay tới chỗ cô, ánh đèn trên xe chói lòa khiến Mộ Văn không thể mở mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui